Đứa bé kia không quá bốn năm tuổi, đứng ở giữa đường nhìn xe ngựa đang đi đến trong nháy mắt, ngay cả sợ cũng đã quên, cứ ngốc nghếch đứng đó.
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, một bóng dáng bỗng nhiên nhảy ra, lăn một vòng trên mặt đất, ôm đứa bé lăn đến ven đường.
Ngay sau đó, ngựa hí một tiếng dài, xe ngựa ngừng lại.
Chân Diệu lắc lư, giật mình che miệng.
Nàng nhất định xung khắc với xe ngựa rồi đi, sao lần nào cũng rung động lòng người thế.
La Thiên Trình cũng bị lắc tỉnh, ngước mắt, biếng nhác hỏi: “Sao thế?”
Chân Diệu chỉ ra ngoài: “Suýt nữa thì đâm phải đứa bé.”
La Thiên Trình liền nhìn ra ngoài.
Lúc này trên đường đã chật ních người xem náo nhiệt, đều đang nghị luận rối rít, chắc đã vây kín đường chật như nêm cối.
La Thiên Trình khẽ cau mày.
Nếu lỡ giờ, phủ Vĩnh Vương không chừng sẽ chán ghét, thậm chí, nếu lỡ lâu có khi còn xảy ra biến cố cũng không chừng.
Nghĩ tới đây ánh mắt lóe lên, lại nở nụ cười nghiền ngẫm.
Cũng không biết chuyện này rốt cuộc là tình cờ hay cố ý.
Đang nghĩ như vậy thì một vị phụ nhân tóc tai bù xù chạy đến, giật lấy đứa bé từ tay nam tử rồi khóc òa lên, vừa khóc vừa lắc đứa bé kia: “Nhị Bảo con sao rồi, con không sao chứ, không sao chứ?”
Đứa bé kia vốn chỉ mới bốn năm tuổi, lại bị kinh hãi như thế, bây giờ còn chưa hoàn hồn đâu, bị phụ nhân lắc mạnh như thế, lúc ấy chợt trợn trắng mắt.
Phụ nhân ôm con vọt tới trước xe ngựa, khóc như Gi*t heo: “Nhị Bảo của ta bị đâm đến ngốc rồi. Các quý nhân không thể buông tay mặc kệ chứ ——”
Nàng kêu vừa to vừa thê thảm, nhanh chóng khiến trong ngoài vây kín người xem náo nhiệt.
Có người chưa nhìn thấy cảnh vừa rồi, thấy phụ nhân ôm đứa bé khóc thê thảm như vậy. Mà xem ngựa kia trông không phải của nhà bình thường, lập tức lắc đầu thở dài.
Bán Hạ vốn ngồi cùng phu xe, thấy thế nhảy xuống xe, trên gương mặt chan chứa nụ cười thường trực: “Vị đại tẩu này đừng khóc nữa, vừa rồi các hương thân đều thấy rõ ràng, ngựa chúng ta không hề đâm vào đứa bé này một ngón tay ——”
Lời còn chưa dứt, phụ nhân kia đã nhổ một ngụm nước bọt tới : “Không hề đâm? Không hề đâm mà Nhị Bảo nhà ta lại như thế rồi. À, tiểu phụ nhân biết rồi. Các ngài là quý nhân, nên không coi mạng của tiểu dân chúng chúng ta này là mạng nữa . . .”
Bán Hạ cũng tức giận.
Hắn có thể làm gã sai vặt của thế tử gia, vốn chính nhờ mặt mày linh hoạt, trong lòng dù giận trên mặt cũng không lộ. Vẫn cười mà cao giọng lên: “Đại tẩu nói hay thật đấy, bởi vì chủ nhân nhà ta là quý nhân, thì không coi mạng của dân chúng là mạng sao? Theo như ngài nói thế thì quý nhân kinh thành còn nhiều lắm!”
Phụ nhân chợt ngưng khí thế.
Bán Hạ lập tức nói tiếp: “Ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết, rõ ràng là đứa bé này chạy đến giữa đường, còn chưa ᴆụng vào góc áo đã được người cứu, có lẽ đứa trẻ bị kinh sợ, đây là năm lượng bạc, coi như để an ủi cháu bé đi. Đại tẩu mau đưa con đi y quán khám xem. Chứ đừng ở đây náo loạn, đỡ làm lỡ thì giờ mọi người.”
Phụ nhân kia ngẩn người, dường như không ngờ rằng đối phương hiền hòa như thế. Vừa đưa tiền vừa giảng đạo lý, trong lúc nhất thời đã quên khóc lóc om sòm.
Người vây xem nghe rõ tiền căn hậu quả, cũng nói theo: “Đúng rồi, nếu đứa trẻ không bị đâm vào, người ta lại chi bạc an ủi, thôi hãy mau dẫn con đi khám đi.”
“Chậc chậc. Ta thấy, đứa bé kia khả năng bị dọa mất hồn rồi. Đi y quán cũng không tác dụng, phải đi tìm người bắt.”
Bán Hạ chắp tay về bốn phía, cười nói: “Làm phiền các vị nhường một chút, chủ tử nhà ta còn có việc không tiện trì hoãn, tiểu nhân ở đây tạ ơn các vị hương thân thay chủ tử.”
Có người hiểu biết nhìn rõ ký hiệu trên xe ngựa thì hít vào một ngụm khí lạnh, thất thanh nói: “Đây là xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công!”
“Nha, quý nhân phủ Trấn Quốc Công phủ lễ độ như thế, thật là hiếm thấy.”
Người vây xem bất giác mở ra lối đi.
Phụ nhân thấy thế thì đảo mắt, quỳ phịch xuống trước nam tử cứu người kia: “Tiểu phụ nhân dập đầu trước ân công, nếu không phải ân công cứu giúp, Nhị Bảo nhà ta đã sớm mất mạng dưới vó ngựa rồi, tội nghiệp thằng bé mạng tiện, có thể có mấy lượng bạc an ủi đã là cám ơn trời đất rồi. Đại ân của ân công tiểu phụ nhân không gì báo đáp được, cái này xin mời ân công mua rượu uống, mong rằng ân công đừng chê.”
Phụ nhân chuyển giao bạc vụn mà Bán Hạ cho, Bán Hạ tức giận ngã ngửa.
Phụ nhân này quá ghê tởm rồi.
Nói lời này chẳng phải đang ám chỉ chủ tử nhà mình coi thường người, thậm chí không nói một tiếng cảm ơn với người đã cứu đứa bé giải vây cho ngài, lại ngồi ngay ngắn giấu mặt trên xe ngựa như thế!
Quả nhiên rất nhiều người lại nhìn vào xe ngựa khiêm tốn mà không mất quý khí kia.
Đúng lúc này, mành cửa sổ xe bỗng nhiên bị nhấc lên, lộ ra một gương mặt như trăng thanh gió mát, bốn phía nhất thời tĩnh lặng.
Nam tử kia cười thanh nhã, nhìn vào nam tử đã cứu người, nói giọng réo rắt xa xưa: “La Ngũ, nếu đã làm xong việc rồi thì còn không qua đây, định chờ người ta mời ngươi uống rượu hả?”
Nam tử kia bước nhanh tới trước xe rồi chắp tay thi lễ: “Chủ tử, thuộc hạ làm không tốt, xin ngài trách phạt.”
La Thiên Trình cười cười, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Mành cửa sổ xe buông xuống, bốn phía lại yên lặng như tờ, xe ngựa cứ thế chạy nhanh đi, xa rồi còn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc.
Lúc này mọi người mới ồ lên.
Thì ra người cứu người, vốn chính là thuộc hạ của người ta!
Do đứa bé kia xông vào giữa đường, được người ta cứu, lại còn cho bạc an ủi, chu đáo như thế, lại càng làm nổi lên sự vô lễ của phụ nhân kia.
Người vây xem náo nhiệt vốn thích ồn ào, lập tức chế nhạo.
Mặt phụ nhân kia lúc trắng lúc xanh, bà ôm con chui vào trong đám người, nhưng lại nắm chặt bạc vụn trong tay.
Ai cũng chưa từng phát giác, lại có một nam tử mặt mũi bình thường lặng lẽ đi theo, tựa như một giọt bọt nước dung nhập vào con sông, trong nháy mắt tìm không ra nữa.
Chân Diệu thấy không có chuyện gì rồi, thở phào nhẹ nhõm, nhấc đồng hồ trên bếp lò ở một góc vách xe, rót hai chén trà, một chén đưa cho La Thiên Trình, một chén nắm trong tay cho ấm.
Chờ trà có thể uống rồi thì vội uống hai ngụm, lại cầm lấy bánh đậu đỏ củ từ ăn.
Ngược lại La Thiên Trình không nhịn được. Nhướn mi hỏi: “Kiểu Kiểu, nàng không muốn hỏi gì sao?”
“Hả?” Chân Diệu đặt bánh ngọt mới ăn được nửa xuống, nghiêm mặt nói: “Không có gì muốn hỏi.”
Hắn thật cho là tặng quà mấy lần, nàng sẽ không tức giận nữa?
Nghĩ như vậy thì không nhẫn nhịn được mà châm chọc: “Dù là phiền phức, cũng do chàng gây ra.”
Nàng coi như đã nhìn ra, con người này kiếp trước không chừng sống khổ đại thù sâu lắm.
Nàng may mắn thật đấy, gả đến để làm mục tiêu sống.
Mấy ngày nay La Thiên Trình hầu như không chợp mắt, cảm thấy huyệt Thái Dương vô cùng đau đớn. Xoa xoa thái dương rồi mới cười khổ nói: “Kiểu Kiểu! Nàng vẫn còn giận ta sao?”
Không đợi Chân Diệu đáp lời đã sấn lại, nhưng không thanh quý như vừa rồi, trái lại mặt dày mày dạn cười: “Kiểu Kiểu! Sau này ta thực sự không phát bệnh nữa, nàng tạm tha cho ta đi, được không?”
Chân Diệu trợn trắng mắt: “Ai đánh vợ cũng nói thế, bảo đảm lần sau không đánh, nhưng đến lúc đó còn không phải là vẫn đánh?”
Không phải là nàng già mồm cãi láo, nhưng cứ nghĩ đến chuyện đêm đó, tuy biết chuyện có nguyên nhân, nhưng rốt cuộc vẫn khó bình tĩnh.
La Thiên Trình ngẩn người, bỗng nhiên ôm lấy Chân Diệu. Miệng tiến tới cạnh tai nàng, thấp giọng nói: “Chờ trở về, ta chịu đòn nhận tội trước nàng được không?”
“Chịu đòn nhận tội thế nào?”
“Là chịu đòn nhận tội thật sự. Đến lúc đó nàng muốn đánh thế nào thì đánh? Chỉ có điều là, đánh xong rồi thì đừng mang thù nữa, chúng ta sống tốt được không?”
Chịu đòn nhận tội thực sự?
Chân Diệu một suy nghĩ, mặt lập tức nóng, cắn môi nói: “Vô lại!”
“Đúng, đúng. Ta vô lại, nương tử cũng đừng so đo với ta nhé?” La Thiên Trình bỗng nhiên ngậm vành tai nàng rồi thổi khí vào lỗ tai.
Chân Diệu lập tức mờ mịt, tiết tấu bỗng từ bệnh xà tinh tiến hóa thành trung khuyển, có phải quá nhanh rồi không?
Lúc nàng sững sờ này thì người nọ đã muốn tiến thêm một thước.
Chân Diệu vội vàng đẩy ra, sửa sang tóc mai, thản nhiên nói: “Đừng ầm ĩ!”
La Thiên Trình thấy nàng nói nghiêm túc, lúc này mới cười khổ một tiếng, đàng hoàng rồi.
Xem ra mình không thích hợp chơi kiểu quấn chặt lấy rồi, sao Tiêu thế tử nói dùng chiêu này đối phó loại nữ nhân nào cũng dễ như trở bàn tay chứ?
Chân Diệu cũng không phải hoàn toàn không tò mò, chờ sắp đến phủ Vĩnh Vương, hỏi: “La Ngũ kia, cũng là thủ hạ của chàng à? Sao lúc ra ngoài không thấy hắn đi theo?”
La Thiên Trình chỉ do dự một lát, liền nói: “La Ngũ là ám vệ của ta.”
“Ám vệ?” Chân Diệu hăng hái, “Giống La Báo sao?”
“La Báo?” La Thiên Trình nhìn Chân Diệu một cái, có chút không được tự nhiên hỏi, “Nàng còn biết La Báo?”
Chân Diệu tự biết lỡ lời, ho khan một tiếng nói: “Chẳng phải ngày nào chàng cũng phái hắn tặng đồ cho ta ư, ta nghe Tước Nhi nói.”
Người khác lập tức sa sầm mặt.
Thằng nhóc thúi kia, bảo hắn tặng đồ cho Kiểu Kiểu, sao hắn lại nhảy lên nhảy xuống cho người ta biết!
Vợ còn giận hắn đấy, đoạt danh tiếng vào lúc này, hoàn toàn không thể nhẫn nhịn!
La Thiên Trình lập tức quyết định ném La Báo đến diễn võ trường rèn luyện đi, tặng quà gì đó sau này vẫn do mình tự làm đi!
Thấy Chân Diệu chờ giải thích, liền nói: “La Ngũ là ám vệ, La Báo là tư vệ, thế không giống nhau. Dù sao nàng hãy nhớ, có thể nhìn thấy ở quý phủ thì là tư vệ, ám vệ bình thường sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng.”
“Thế La Ngũ ——”
“Sau này La Ngũ là tư vệ rồi, vừa vặn vài ngày trước thiếu một.”
Đã lộ diện trước mặt người khác, tất nhiên không thể làm ám vệ.
Thấy hắn lộ vẻ mỏi mệt, Chân Diệu không hỏi nữa: “Chàng nghỉ ngơi đã, đừng chờ đến phủ Vĩnh Vương không gượng được lại ngủ thi*p đi.”
“Ừ.”
Xe ngựa lại đi thêm khoảng thời gian một chén trà thì đến phủ Vĩnh Vương.
Chân Diệu đi theo La Thiên Trình một đường do người vây quanh vào đại sảnh, chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức rũ mắt.
Nàng không ngờ, trừ Thái tử, mấy vị hoàng tử cùng đám công chúa đều tới xem lễ.
La Thiên Trình lặng lẽ cầm tay nàng, ý bảo an tâm.
Vĩnh Vương có địa vị rất nặng trong lòng Hoàng thượng, lại là lúc nhạy cảm Thái tử bị vắng vẻ, trường hợp như vậy cũng chẳng có gì lạ rồi.
Kế tiếp dâng hương nổ pháo lễ bái, sau một phen lễ nghi ђàภђ ђạ thì đã đến giờ bắt đầu bữa tiệc.
Còn chưa ngồi xuống, Chiêu Phong Đế truyền ý chỉ tới, Chân Diệu được phong làm Huyện chủ Giai Minh.
Lúc này bữa tiệc mới bắt đầu.