Sáng hôm sau mãi vẫn chưa thấy Chân Diệu rời giường.
Bạch Thược sờ lên trán nàng nhẹ nhàng thở ra.
Thật may thường ngày Đại nãi nãi có khẩu vị tốt, thích hoạt động nên thân thể luôn khỏe mạnh, không phát sốt thật may quá.
A Loan đã sớm chạy đi xem xét bên ngoài cửa sổ.
Đêm qua tuyết lại rơi, nhưng vẫn không phát hiện thấy dấu vết nào, cũng không ai phát hiện được gì.
Trao đổi một ánh mắt với Bạch Thược, rồi A Loan mới nói với Bách Linh: “Hôm nay để ta hầu hạ Đại nãi nãi đi.”
Hai đại nha hoàn trong coi chuyện tình trong viện, còn hai nha hoàn nhị đẳng như A Loan và Bách Linh thì thay phiên nhau hầu hạ bên cạnh, hôm nay vốn nên là ngày Bách Linh trực.
Nghe A Loan nói như vậy, Bách Linh liền giật mình, không tự chủ được liếc nhìn Bạch Thược.
Đều là nha hoàn cùng cấp bậc theo tới từ phủ Kiến An Bá khó tránh khỏi âm thầm phân cao thấp.
Không ngờ Bạch Thược lại lãnh đạm gật đầu: “Bách Linh, thân thể Đại nãi nãi không khỏe, hôm nay cứ để A Loan hầu hạ đi. Ngươi đi Di An Đường xin nghỉ, lỡ như có người muốn đến thăm bệnh cũng còn có muội ứng đối.”
Bách Linh người cũng như tên, là đứa vô cùng lanh lợi, nhân tình vãng lai vô cùng thích hợp, nghe Bạch Thược nói vậy thì cũng không nói thêm gì mà nhẹ gật đầu lui xuống.
Tử Tô lại không phải người dễ gạt như vậy, khi có mặt nhiều người nàng cũng không nhiều lời, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Bạch Thược và A Loan mới thản nhiên liếc nhìn các nàng.
Bạch Thược tiến tới kéo nàng vào sảo gian, thuật lại tình hình không rõ ràng, sau đó nói: “Chuyện này của Đại nãi nãi, theo ý ta, chỉ nên có những nha đầu trong phòng như chúng ta biết thôi, càng ít người biết càng tốt. Tỷ nói có được không, Tử Tô tỷ?”
Nếu có thể, chuyện khó mở miệng như vậy, ngay cả Tử Tô nàng cũng không muốn nói.
Nhưng các nàng đều là đại nha hoàn, nếu sau này Tử Tô biết được khó tránh khỏi sẽ nảy sinh khúc mắc trong lòng, đến lúc đó hai người không đồng lòng sẽ rất khó cho Đại nãi nãi.
Mà Bạch Thược còn có một tầng suy tính khác.
Mặc dù nàng còn là một cô nương, nhưng bởi vì muốn tự chải đầu (ý muốn ở giá) nên Vương mama ở bên cạnh Lão phu nhân Kiến An Bá đã dạy bảo nàng rất nhiều sự tình, kể cả phải chăm sóc nữ chủ tử trở thành nữ nhân như thế nào.
Đêm qua Đại nãi nãi gặp tao ngộ như vậy, lỡ như có thai…
Đến lúc đó cũng không phải hai người nàng và A Loan có thể giấu giếm được nữa, bất luận thế nào thì một đại nha hoàn như Tử Tô cũng phải được can dự vào.
Nếu như thế, không bằng sớm để nàng biết rõ.
Tử Tô nghe xong cũng kinh hãi, có điều trước nay nàng đều ít biểu lộ nên cũng được xem như còn trấn định, gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
Bạch Thược tiếp tục thương lượng: “Ta cảm thấy Thanh Phong Đường này của chúng ta tin tức truyền đi quá nhanh.”
Đôi mắt Tử Tô chớp chớp: “Chẳng lẽ trong viện còn có tai mắt người khác cài vào?”
“Người của Thanh Phong Đường ngoại trừ Vân Yến, Vân Liễu còn có mấy phần mặt mũi, người khác đến cả chính phòng cũng không thể bước đến. Muốn nói tin tức truyền ra được nếu không phải Vân Yến thì cũng là Vân Liễu có vấn đề. Nếu không phải trong mấy người chúng ta thì cũng là người nói linh tinh.”
Tử Tô thoáng trầm tư: “Vân Liễu, Vân Yến vốn là nha hoàn nhị đẳng, nếu biểu hiện quá rõ ràng sẽ như đề phòng ςướק, sẽ rất khó nhìn, như thể đang vụng trộm làm gì ý. Về phần mấy người chúng ta chỉ cần cẩn thận trông chừng để các nàng đừng quên đúng mực, để họ nhớ lại kết cục của Tiểu Thiền!”
“Dạ.” Bạch Thược nhẹ gật đầu.
Bách Linh vừa đến Di An Đường đã được Hồng Phúc đưa vào.
Khẽ liếc nhìn, trong phòng chỉ có một chủ tử là lão phu nhân, trong lòng thầm nhẹ thở phào, quy củ quỳ xuống nói: “Nô tỳ là Bách Linh – nha hoàn nhị đẳng bên người Đại nãi nãi, xin thỉnh an lão phu nhân.”
Lão phu nhân không ngờ sớm thế này đã có người tới, nhìn Bách Linh đang quỳ dưới đất nói: “Đứng lên đi, mặt đất rất lạnh.”
Bách Linh khẽ do dự rồi đứng lên, cũng không dám ngẩng đầu nói: “Bẩm lão phu nhân, hôm nay Đại nãi nãi không được khỏe, lệnh nô tỳ đến thỉnh tội với người.”
Đang nói chuyện, Điền thị dẫn theo La Tri Nhã đi vào, tỏ vẻ ân cần nói: “Hôm qua không phải còn khỏe lắm sao, sao thoáng cái đã bệnh rồi, đã mời đại phu chưa?”
Bách Linh cắn cắn môi: “Có thể Đại nãi nãi bị cảm lạnh, người cảm thấy hơi mệt mỏi, đã uống trà gừng rồi ạ, Đại nãi nãi nói…”
Dừng một chút, nàng cẩn thận nhìn lão phu nhân rồi mới nói tiếp: “Đại nãi nãi nói không cần thỉnh đại phu ạ.”
Điền thị nhíu mày: “Đại nãi nãi còn trẻ người non dạ, các ngươi hầu hạ bên người sao cũng tùy tiện như vậy. Sinh bệnh thì mời đại phu, chuyện này có gì khó.”
Bách Linh lập tức có chút bối rối.
Điền thị hé miệng cười, nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, hãy cho đại phu quý phủ đến xem bệnh cho vợ Đại lang một chút đi. Nếu giấu bệnh sợ thầy, bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng thì đã không làm gì được nữa rồi.”
Lão phu nhân nghe xong gật gật đầu, đang định cất lời đã thấy Bách Linh cắn môi quỳ xuống: “Lão phu nhân, kỳ thật Đại nãi nãi tới nguyệt sự…”
Nàng thật sự không biết vì sao Bạch Thược tỷ lại dặn dò như vậy, nhưng lời này vừa nói ra nàng cũng hơi ngượng.
Lời này vừa ra, lão phu nhân và Điền thị đều ngây người.
Không đúng, trong lòng Điền thị mạnh mẽ kháng nghị.
Nguyệt sự của Chân thị không phải mới đến cách đây một tuần sao, sao lại đến rồi?
Nghĩ lại cũng đành nở nụ cười.
Cũng có bé gái vừa mới có nguyệt sự trong một hai năm không đều, mà xem Chân thị thế kia hẳn chưa từng điều trị.
Nếu là như thế, muốn thụ thai cũng sẽ khó khăn.
Điền thị khẽ nở nụ cười khó thể thấy được.
Lão phu nhân cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nói vài câu “Đứa nhỏ này”, thấy Bách Linh càng lúc càng đỏ mặt thì cười nói: “Hồng Phúc, đi lấy chút A giao*(là truốc trị phụ khoa, bổ máu, an thai được sản xuất ở huyện Đông A Trung Quốc.) đến cho Bách Linh mang về.”
“Vâng”
Bách Linh vội cảm tạ: “Nô tỳ thay Đại nãi nãi tạ ơn lão phu nhân.”
Lão phu nhân liếc nhìn Bách Linh.
Nha đầu này thật lanh lợi, trước mặt bà vẫn không hề tỏ chút sợ hãi.
Ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của nha đầu này, khóe miệng lão phu nhân không nhịn được khẽ cong.
Hóa ra vừa rồi nha đầu đó khẩn trương như vậy là vì lý do vợ Đại lang xin nghỉ quá nhạy cảm.
Bà còn tưởng hôm qua bị giáo huấn nên vợ Đại lang phát giận.
Khúc mắc trong lòng lão phu nhân được cởi bỏ.
Bách Linh mang A Giao trở về, A Loan cầm đi nấu. Bạch Thược cho tất cả mọi người lui ra, chỉ còn lại nàng lẳng lặng bên cạnh Chân Diệu.
Chân Diệu không nói một lời dựa nửa người vào gối thêu hoa hồng đỏ viền tơ vàng ngẩn người.
Không biết qua bao lâu mới phục hồi tinh thần, liếm liếm môi nói: “Bạch Thược, ta khát quá, muốn uống canh ngân nhĩ táo đỏ.”
Bạch Thược không hề di chuyển, trực tiếp cao giọng gọi: “A Loan…”
Đang nấu A Giao ngoài phòng, A Loan nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
“Ngươi đi nói với Thanh Cáp một tiếng, Đại nãi nãi muốn uống canh ngân nhĩ táo đỏ, bảo nàng làm xong mang đến đây.”
“Dạ” Thấy đôi mắt Chân Diệu đã khôi phục linh mẫn, A Loan liền vui vẻ lui ra ngoài.
Chân Diệu đảo mắt nhìn quanh rồi nhìn Bạch Thược: “Bạch Thược, ngươi một tấc cũng không rời khỏi ta, sợ ta tự sát hay sao?”
Nàng hiện tại thật sự là lưỡng nan.
Nếu nói chi tiết, bảo bọn nha hoàn phải nhìn Thế tử thế nào, nhìn nàng thế nào?
Nếu không nói ra, cứ để Bạch Thược và A Loan hiểu lầm như vậy, bảo nàng phải làm sao đây?
Ơ, hình như có chỗ không đúng!
Chân Diệu nghĩ nghĩ liền bừng tỉnh đại ngộ.
Nói thật, bị khinh bỉ là nàng và Thế tử. Không nói thật, bị khinh bỉ chỉ có mình nàng.
Rõ ràng tên khốn kia làm chuyện xấu, dựa vào cái gì chỉ có mình nàng bị khinh khi chứ?!
Rõ ràng người nào đó không định làm người hiền lương thục đức, lập tức bán La Thiên Trình Trình đi: “Người hôm qua là Thế tử.”
Nàng muốn đám nha hoàn của mình khinh bỉ hắn!
Bạch Thược dường như hiểu rõ nhất nhẹ nhàng thở ra.
Đợi sau khi tức giận qua đi mới thầm oán giận và thương tiếc.
Kỳ thật, lần này trong lòng Bạch Thược đã có lý giải.
Đối với nữ nhân mà nói thì trinh tiết là quan trọng nhất. Nếu đêm qua là nam nhân khác, một khi truyền ra thì Đại nãi nãi chỉ có con đường ૮ɦếƭ, ngay cả phủ Kiến An Bá cũng bị hổ thẹn theo.
Hơn nữa nam tử kia là ai căn bản không thể biết được, nếu lấy việc này để áp chế Đại nãi nãi thì quả thật là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Nếu người nọ là Thế tử…
Bạch Thược dằn xuống mối lo đè nặng trong lòng, tâm tình đã thư thái hơn liền cầm lấy tay Chân Diệu, hốc mắt đỏ một vòng: “Thế tử gia không biết thương Đại nãi nãi gì cả.”
Nàng đã biết tự chải đầu hoàn toàn là lựa chọn đúng đắn. Đi theo Đại nãi nãi ăn ngon mặc đẹp, còn không cần lo lắng bị nam nhân ngược đãi.
Nhưng mà, cớ sao Đại nãi nãi lại thê thảm như vậy!
Thế tử gia thật đúng là mặt người dạ thú mà! Bạch Thược nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Nhận thấy có người cùng chung mối thù, Chân Diệu cảm thấy như mình được sống lại. Tuy nhiên trên người đau nhức, tâm dường như còn muốn đau nhức hơn, như thể bị loại cảm giác đần độn ૮ɦếƭ lặng này gặm nhấm, lúc này nàng mới nhào vào lòng Bạch Thược oa oa khóc lớn.
Ra vẻ kiên cường làm gì, giỡn hoài, nàng mới không làm được!
Lúc Thanh Cáp bưng canh ngân nhĩ táo đỏ đi vào thì phát hiện Chân Diệu đang khóc đến lợi hại liền như đi vào cõi mộng, thẳng đến khi A Loan từ nhĩ phòng đi ra nhận lấy, ra hiệu cho nàng ra ngoài mới thoáng lấy lại tinh thần.
“Đại nãi nãi, ai khi dễ người sao… nói nô tỳ nghe đi, nô tỳ sẽ đánh ૮ɦếƭ hắn!”
“Ai ôi, Thanh Cáp, ngươi mau đi ra đi.” A Loan đẩy nàng ra.
Đáng tiếc Thanh Cáp cao hơn nàng hai cái đầu, nếu đã quyết không đi thì không ai đẩy nàng đi được, nàng lập tức đẩy A Loan ra tiến lên, kéo Chân Diệu đang nằm trong lòng Bạch Thược ra.
“Đại nãi nãi, nói đi, nói nô tỳ nghe đi.”
Chân Diệu bị nàng lắc lư thiếu chút nữa choáng váng, trừng mắt nói: “Mau dừng tay.”
Đợi Thanh Cáp dừng lại mới nói: “Chỉ là có chút đau bụng, cảm thấy ủy khuất mới khóc đấy, ai dám khi dễ ta chứ. Thanh Cáp, A Loan nói đúng, ngươi đi ra ngoài chơi chút đi, ta uống chút canh nóng sẽ khỏi thôi.”
“Thôi được.” Thanh Cáp lưu luyến đi ra, nghĩ nghĩ liền nhấc chân đi tìm Bán Hạ.
—————–
“Thanh Cáp tỷ, tìm ta có việc gì sao?” Bán Hạ rất sợ nha đầu ngốc này, lúc trước nàng còn cầm bánh bao thịt tới hối lộ hắn. Hừ hừ, hắn thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục.
Thanh Cáp tâm tư đơn thuần, trong lòng nghĩ thế nào liền nói thế ấy: “Đại nãi nãi đau bụng, ấm ức khóc. Theo ta thấy, nhất định là do Thế tử gia đã nhiều ngày không về nhà nên thiếu phu nhân mới ấm ức thôi. Hay ngươi đến nha tự tìm Thế tử gia, báo cho ngài ấy biết một tiếng đi?”
“Chuyện này…” Bán Hạ quả thực muốn điên đầu rồi.
Lấy lý do này đi tìm Thế tử gia không sợ bị đánh ૮ɦếƭ sao?
Bán Hạ choáng váng ngã xuống đất, khó khăn lắm mới đứng lên được: “Đi, ta đi là được chứ gì!”