Kỹ năng trạch đấu của Chân Diệu là đội sổ, nhưng kiếp trước nàng học số học rất tốt, không biện pháp, kỳ thực nàng rất thông minh.
Mỗi ngày thờ ơ lạnh nhạt nhìn Điền thị xử lý công việc, lặng lẽ ghi lại giá cả của các mặt hàng mà quản sự bẩm báo, sinh ý cửa hàng như thế nào, sau đó trở về quy quy củ củ ghi thành một tập.
Quyển sách này còn là nhật ký, thậm chí cả chuyện ngày hôm đó nắng hay mưa Chân Diệu cũng ghi lại, trừ những thứ đó ra nàng còn ghi lại rõ ràng những chuyện một ngày gặp phải, Điền thị xử lý công việc như thế nào.
Thấy quyển sổ của mình càng ngày càng dầy, Chân Diệu hài lòng nở nụ cười.
Nàng thật là chăm chỉ.
Hay đi cùng với Điền thị nên Ngũ lang và Chân Diệu đã bắt đầu quen thuộc.
Ngày hôm đó Điền thị vừa xử lý công việc xong, Ngũ lang liền vọt vào, vội vội vàng vàng chào Điền thị rồi chạy tới chỗ Chân Diệu: “Đại tẩu, phỉ thúy lương quả lần trước tẩu làm có còn không?”
“Còn.” Chân Diệu cười híp mắt gật đầu.
Trời nóng như vậy những món điểm tâm khai vị thanh lương như phỉ thúy lương quả, sơn tra cao nàng luôn có sẵn.
“Đệ còn muốn ăn, có được không?” Vẻ mặt Ngũ lang rất vui mừng, lắc lắc tay áo Chân Diệu.
Chân Diệu đứng lên: “Được, nhưng đệ phải gọi Tứ lang, Lục lang còn có Tam nương cùng đi.”
“Được ạ.” Ngũ lang không tình nguyện đáp ứng, kéo tay Chân Diệu: “Đại tẩu, mau đi thôi.”
Chân Diệu vội gật đầu với Điền thị, còn chưa kịp nói gì đã bị Ngũ lang lôi đi.
Điền thị tức giận vỗ bàn, uống một ngụm trà lạnh.
“Phu nhân, ngài đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể.” Một ma ma vỗ vỗ lưng Điền thị.
Ma ma này là ✓ú nuôi của Điền thị, cũng họ Điền, là người Điền thị tín nhiệm nhất.
Điền thị bực mình hừ một tiếng: “Vú, bà xem mỗi ngày ta xử lý công việc đến khô cả họng nàng ta thì ngược lại có ăn có uống ở đó xem náo nhiệt, làm như ta đang hát khúc vậy! Chỉ vậy thì cũng thôi đi, không biết có năng lực gì đến Ngũ lang cũng bị lung lạc. Tiếp tục như vậy trong mắt Ngũ lang sẽ chỉ có Đại tẩu, không còn có người mẹ như ta đây.”
Ngũ lang còn nhỏ, bà và Nhị lão gia ai cũng không dám để lộ tâm tư nào khác ra, lại không dám ở trước mặt nó nói Chân Diệu không tốt, để tránh tiểu tử này trong lúc vô tình lỡ miệng nói ra.
Chỉ tiếc là không thể dùng biện pháp như đối phó Đại lang để ba huynh đệ Ngũ lang nảy sinh chán ghét.
Điền ma ma rót một chén trà cho Điền thị, khuyên nhủ: “Phu nhân, vị Đại nãi nãi kia chỉ là một đứa bé choai choai, ngài đâu cần khó chịu như vậy. Nếu thực sự chướng mắt không bằng dứt khoát cho nàng ta quản gia hai ngày, Đại nãi nãi theo ngài đã hơn nửa tháng, nếu không có chút ngộ tính nào sợ rằng lão phu nhân sẽ rất thất vọng. Nói không chừng còn tự mình mang bên người dạy dỗ.”
Trong phủ có ai không biết lão phu nhân rất ngại quản gia, thực sự khiến lão phu nhân phát hiện Đại nãi nãi không có khiếu quản gia nói không chừng cái nhà này vẫn sẽ do Nhị phu nhân quản.
Điền thị nghe xong gật đầu.
Điền ma ma theo bà đã nhiều năm, có lời không cần nói nhiều cũng hiểu rõ. Bà tất nhiên là hiểu.
Thanh Phong đường có một lương đình xây trong hồ nước, dưới có một tảng đá cao nửa trượng, địa thế cao mà trống trải, rất mát mẻ.
Chân Diệu liền ở đó chiêu đãi mấy đứa bé.
Trong này Tứ lang lớn nhất, đã tám tuổi, bộ dạng như tiểu đại nhân trịnh trọng cám ơn Chân Diệu, ngồi ngay ngắn ăn lương quả.
Lục lang tính tình trầm lặng, ngồi đó mà có cảm giác như không tồn tại.
Tam nương vẫn nhớ kỹ chuyện mất mặt lần trước, trong lòng không thích chị dâu này, chỉ là những thứ kia quả thực rất ngon, mỗi lần đều không nhịn được mà tới.
Chỉ có Ngũ lang thích ăn thích nói, thích nghịch. Ăn lương quả còn muốn ăn sữa tươi hoa quả hôm trước Chân Diệu làm.
Một đứa bé năm sáu tuổi cầu xin Chân Diệu không nhẫn tâm cự tuyệt, phân phó mấy nha đầu trông nom tiểu chủ tử quay về làm sữa tươi hoa quả.
Chia thành mấy phần, sai người đưa cho lão quốc công và lão phu nhân, lúc này mới cầm sữa tươi hoa quả mới làm xong về lương đình.
Ai biết không lâu sau lão quốc công cư nhiên chạy tới, ma ma hầu hạ bên cạnh áy náy: “Phu nhân thế tử, Quốc công gia ăn sữa tươi hoa quả ngài đưa qua liền ồn ào còn muốn nữa, không tự mình tới không được, ngài xem…….”
Theo lý thuyết làm trưởng bối không đưuọc đến viện tử của cháu dâu, nhưng lão Quốc công là một người ngốc, muốn làm gì thì ai có thể cản được.
Còn nhớ hai năm trước lão Quốc công cũng phạm vào việc ngớ ngẩn không nên làm là cởi hết quần áo nhảy vào suối nhân tạo tắm, bị hạ nhân kiên quyết ngăn cản, lão Quốc công liền chạy đến trước mặt lão phu nhân ủy khuất khóc lóc kể lể, khiến lão phu nhân đau lòng không thôi, trực tiếp phát tác lên mấy người hầu hạ.
Theo lời lão phu nhân, lão Quốc công đã đổ mồ hôi, xương máu hơn nửa đời người rồi, đã thành như vậy còn không được sống tùy tâm sở dục, phủ đầy người làm cái gì? Chỉ cần lão Quốc công không ngã không va phải đâu, muốn thế nào thì ai cũng không ngăn được.
“Ngươi nói bậy, nàng không phải phu nhân thế tử!”
Chân Diệu còn chưa mở miệng lão Quốc công bỗng nhiên trở mặt với ma ma kia.
Ma ma đó ngẩn người, vội nói: “Đúng vậy,đúng, đúng, nàng không phải phu nhân thế tử, là Đại nãi nãi.”
Nói xong áy náy nhìn Chân Diệu.
“Tổ phụ, cháu là cháu dâu của ông này, ông quên rồi sao, ngày ấy ông còn đưa ngọc bội cho cháu nữa.” Chân Diệu cười khanh khách nói, tựa như nói với trưởng bối bình thường.
Không ngờ lão Quốc công trừng mắt nhìn, lại cũng giống một người bình thường gật đầu: “Ta vẫn nhớ, cháu còn cho ta trà trái cây ngọt ngọt chua chua để uống.”
“Đúng vậy.” Chân Diệu cười gật đầu, đỡ lão Quốc công vào trong: “Tổ phụ, ông ngồi đây nhé, cháu lấy cho ông ăn.”
Lão Quốc công rất nghe lời đi vào trong ngồi với Chân Diệu.
Ngũ lang nhảy lên: “Đại tẩu, tổ phụ là người ngốc, sẽ vô cớ đánh người, sao tẩu lại muốn ông vào!”
Tứ lang đứng lên hành lễ với lão Quốc công, sau đó nghiêm túc nhìn ngũ lang: “Ngũ lang, nếu đệ còn bất kính với tổ phụ, ta sẽ nói cho tổ mẫu để tổ mẫu dùng roi phạt đệ!”
Ngũ lang làm một cái mặt quỷ hướng về Tứ lang: “Huynh quản nhiều việc quá rồi!” Sau đó trừng Chân Diệu, hiển nhiên rất bất mãn việc nàng đưa lão quốc công vào.
Nhóc còn nhớ rõ năm ngoái tổ phụ ném quả táo vào đầu nhóc khiến trán nhóc sưng một cục, đau muốn ૮ɦếƭ.
Chân Diệu lạnh lùng: “Ngũ lang, đệ xin lỗi tổ phụ đi!”
“Đệ mới không đâu!” Ngũ lang quật cường cắn môi.
“Thực không xin lỗi?” Chân Diệu híp mắt.
“Thực sự, thực sự, đại tẩu thật đáng ghét!” Ngũ lang thở phì phì ngồi vào một góc.
Chân Diệu cũng không để ý đến nhóc, trước đưa đồ ăn cho lão Quốc công, sau đó phân phó Thanh Cáp mang một rổ trái cây tươi ngon mọng nước đến.
Dùng mận khắc một đóa hoa cúc nhỏ đưa cho tam nương, những người khác đều đi tới.
Chân Diệu rất nhanh lại dùng một quả táo khắc thành một con vịt nhỏ cho tứ lang, sau đó khắc một con nhím cho lục lang.
Ngũ lang không nhịn được lại gần.
Chân Diệu làm như không nhìn thấy, cười hỏi lão Quốc công: “Tổ phụ, ông muốn cái gì nào?”
Ngũ lang mím môi, khóc: “Đại tẩu xấu nhất!”
Nói xong quay đầu chạy.
Bọn nha hoàn hầu hạ Ngũ lang vội vàng đuổi theo.
“Cô nương……” Bách Linh muốn nói lại thôi.
Hiện tại người quản gia là Nhị phu nhân, nếu đắc tội sợ rằng tương lai có phiền phức.
“Không sao. Người không thể nuông chiều nhất là trẻ con!” Chân Diệu thản nhiên nói.
Nàng không hiểu chuyện trong hậu trạch cũng biết tương lai quốc công phủ là Thế tử thừa kế, hiện tại lão Quốc công, lão phu nhân còn sống người danh chính ngôn thuận quản gia nhất phải là nàng.
Hiện tại năng lực không đủ là một chuyện, nhưng nếu người khác chiếm vị trí của nàng còn muốn nàng cẩn thận lấy lòng mới có thể đứng vững trong phủ vậy nàng quá biệt khuất rồi.
Ma ma hầu hạ lão Quốc công bất động thanh sắc nhìn Chân Diệu,cái nhìn về nàng lặng lẽ biến hóa.
Đợi sau khi về lặng lẽ nói chuyện này cho lão phu nhân, lão phu nhân nở nụ cười: “Vợ đại lang biết hiếu kính Quốc công gia, là một đứa bé ngoan.”
Không nói gì khác, ma ma không dám phỏng đoán lung tung tâm ý của lão phu nhân, chỉ là sau đó gặp Chân Diệu có thêm vài phần cung kính.
Ngũ lang khóc trở về, Điền thị thấy vậy giật mình. Chờ hỏi rõ nguyên do, buồn bực nói: “Các ngươi cái đám vô dụng này, cũng không biết che chở chủ tử!”
Mấy nha hoàn đều biết Nhị phu nhân được người trong phủ khen ngợi kỳ thực tính tình không nhỏ, tức giận đều trút lên người các nàng, ai cũng đều câm như hến.
Điền thị lấy khăn lau nước mắt cho ngũ lang: “Ngũ lang, đừng khóc. Sau này đừng tới bên kia nữa, nhớ kỹ đó!”
Ngũ lang tựa hồ bị lời này dọa sợ, khóc càng nhiều, vừa nấc vừa nói: “Còn muốn đi, Đại tẩu còn biết khắc rất thú vị.”
Những lời này khiến Điền thị tức không nhịn được nhưng đối mặt với con trai mới 5 tuổi lại không cách nào phát hỏa được, lòng thầm mắng Chân Diệu một trận.
Hôm sau, thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân như thường lệ lưu mọi người nói chuyện một chút, sau đó bảo mọi người giải tán.
Điền thị tựa hồ đứng dậy quá gấp, thoáng lảo đảo.
Điền ma ma bên người nhanh tay đỡ được. Trong phòng liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô, còn có tiếng trẻ con khóc.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Ngũ lang nhào tới.
“Mau đỡ Nhị phu nhân nằm xuống, Hồng Phúc, nhanh mời đại phu!” Lão phu nhân cao giọng nói.
“Điền ma ma, Nhị phu nhân làm sao vậy, đang yên đang lành sao lại té xỉu?”
“Lão phu nhân, mấy ngày nay nóng quá, Nhị phu nhân hôm qua đã nói có chút váng đầu, cũng không để ý, chỉ sợ bị cảm nắng.” Điền ma ma vội nói.
Trong phòng đang loạn chợt nghe thấy một giọng nói thanh thúy: “Mau tránh ra, để ta tới!”
Chân Diệu đẩy Điền ma ma qua một bên, ấn nhân trung Điền thị một cái.
Điền thị vốn giả bộ bất tỉnh, nhân trung bị bấm mạnh một cái, đau đến nỗi thiếu chút nữa kêu lên, vội cắn chặt răng đau khổ chịu đựng.
“Vợ đại lang, cháu đây là…….” Lão phu nhân không hiểu hỏi.
Chân Diệu không quay đầu, giải thích: “Tổ mẫu, bà đừng lo lắng, ấn huyệt nhân trung thế nào cháu dâu đã từng học. Ấn tầm 4, 10 lần là Nhị thẩm nhất định tỉnh lại.”
૮ɦếƭ tiệt!
Điền thị nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên như cá chép vượt long môn.
Rốt cuộc là đồ nô tài đáng ૮ɦếƭ ngàn lần nào không ngăn cản, để cái tai họa này xông ra!
Vì quá oán hận mà quên trợn mắt, trong nháy mắt nhân trung lại bị ấn mạnh vài cái.
Điền thị nghĩ bà thực muốn ngất rồi!