“Nô tỳ hiểu rồi ạ.” Phi Yên quay người đi sang tây viện, không bao lâu sau mang theo một hộp thức ăn gỗ sơn đen vào thư phòng.
Tuy Hàn Khánh Vũ có uống nhiều một chút, nhưng cũng không đến tình trạng thần chí không rõ ràng, chỉ là đầu hơi choáng nên nằm trên giường chợp mắt.
Nghe được tiếng mở cửa, hắn mở mắt ra, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Phi Yên, sao ngươi lại tới đây?”
Phi Yên cười tươi như hoa: “Là Đại nãi nãi sai nô tỳ đưa canh giải rượu sang cho ngài ạ.”
Nghĩ mùi vị của canh giải rượu, Hàn Khánh Vũ nhíu mày: “Ta không say, không cần canh giải rượu.”
Phi Yên đi đến gần, đặt hộp thức ăn bằng gỗ sơn đen lên trên bàn trà, khuyên nhủ: “Đại công tử vẫn nên uống một chút đi ạ, dù sao cũng là chút tâm ý của Đại nãi nãi, mà còn cố ý bảo Tứ cô nương làm canh chua thịt viên đấy.”
Nghe thấy là canh chua thịt viên, Hàn Khánh Vũ nhướn mày: “Vậy thì lấy một chén đến đây đi.”
Phi Yên không tự giác nhếch khóe môi.
Từ trước đến nay Đại công tử không thích uống canh giải rượu, mỗi lần uống rượu mà bê đến, mười lần thì hết có tám lần đều không ᴆụng vào. Đại công tử lại sợ Đại nãi nãi để ý, nên phân phó những nha hoàn mang canh các nàng không được phép lắm miệng.
Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, nói ra lại vô duyên vô cớ khiến Đại nãi nãi không thoải mái, cho nên không ai đi lắm miệng chuyện này với Đại nãi nãi.
Nhưng nàng lặng lẽ thấy được, Đại công tử vô tình nếm qua món canh chua thịt viên Tứ cô nương tự làm là đã thích.
Lúc này đây, làm sao ngài có thể cự tuyệt.
Đôi tay trắng thuần sơn móng chu sa đỏ, không vội không chậm mở hộp cơm sơn đen ra, lấy ra chiếc bát sứ trắng to, sau đó lại lấy ra một bộ chén nhỏ, xới đầy chén rồi đưa tới.
“Đại công tử, đã để nguội rồi, ngài cứ chậm rãi uống.”
Nghe mùi thơm của canh chua thịt viên, Hàn Khánh Vũ thoả mãn gật đầu, cũng không cần thìa, cứ như vậy uống một hơi cạn sạch.
Canh chua thịt viên này, hắn uống qua một lần là thích, chỉ vì ngại thân phận Chân Diệu, nên cũng không không tiện mở miệng nói với Chân Ninh.
Chân Diệu thân là đường muội của Chân Ninh, đến chăm sóc tỷ tỷ một chút rất bình thường, nhưng nếu người làm tỷ phu còn bắt di muội làm thức ăn thì khiến người ta chê cười mất.
Hàn Khánh Vũ uống xong, nhíu nhíu mày. Tự nhủ: “Hình như vị canh này không ngon như hai lần trước.”
Phi Yên thu chén, đưa khăn qua nói: “Có lẽ Đại công tử uống rượu, hương vị xông lên nên lẫn lộn đấy ạ.”
“Có lẽ vậy.” Hàn Khánh Vũ cảm thấy có lý, nhưng nhìn hơn phân nửa canh còn thừa trong bát to thì lại không hứng thú nổi.
“Đại công tử còn uống sao?”
Hàn Khánh Vũ lắc đầu.
“Vậy nô tỳ dọn vào ạ.” Phi Yên nói xong xoay người, khom người dọn dẹp bát đũa trên bàn trà.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu hồng hoa hồng, bên hông thắt dải lụa màu xanh lam trời thu, tôn lên vòng eo dịu dàng nhỏ nhắn. Khom người như vậy, nơi tròn trịa kia càng ưỡn lên ngạo nghễ, đuôi dải lụa không phải ngọc sức quý báu nhưng lại đính hồ điệp tinh xảo cùng màu dải lụa, đúng lúc lại thuận theo trượt qua đường cong rất tròn trĩnh kia, lướt qua giữa không trung một cái.
Ánh mắt Hàn Khánh Vũ không tự giác rơi lên đoạn eo nhỏ dịu dàng cùng phần rất tròn kia, tua hồ điệp lắc lư lại khiến lòng hắn cũng chao đảo theo.
Càng chao đảo càng nóng.
Phi Yên quay đầu, khuyên tai hồ điệp nho nhỏ xoay theo một cái, áp vào hai gò má trắng noãn như ngọc: “Đại công tử, nô tỳ đã thu dọn xong, nô tỳ ra ngoài trước ạ.”
Hàn Khánh Vũ há to miệng, lại cảm thấy miệng khô nói không ra lời, trong lòng có một ngọn lửa quỷ quái vô danh đang nung nấu.
Phi Yên mím môi cười cười, quay người.
Bước liên tục nhẹ nhàng, tua hồ điệp kia lại tung bay.
“Phi Yên ——” Hàn Khánh Vũ gian nan mở miệng, nhưng lại không biết nói gì tiếp.
Hắn cảm thấy mình say rồi, đầu óc không nghe sai sử, miệng cũng không nghe lời nữa.
Rõ ràng hắn không hề có ý định mở miệng.
“Đại công tử còn có việc sao?” Đôi mắt Phi Yên dịu dàng như làn nước mùa thu nhìn lại, khóe miệng hé nụ cười mềm mại.
“Phi Yên, ta đau đầu, tới đây xoa Ϧóþ giúp ta.” Hồn vía Hàn Khánh Vũ chìm ngập trong đầm nước thu kia, bỗng nhiên lại nói lưu loát.
Phi Yên đi tới, đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn trà đầu giường lần nữa.
Tay hết sức nhẹ nhàng xoa trán Hàn Khánh Vũ.
Mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ truyền đến.
Hai người càng dựa gần nhau, Hàn Khánh Vũ lại cảm thấy càng nóng.
Theo chuyển động của đôi bàn tay kia trên trán, trong lòng hắn như có côn trùng nhỏ bò lên, càng ngày càng ngứa.
“Đại công tử ——” Phi Yên kinh hoảng kêu một tiếng, sau đó cả người bị ném lên giường, một cơ thể nóng hổi đè xuống.
“Đại công tử, ngài không thể như vậy ——” hai tay liều mạng ra sức đẩy, thân thể giãy dụa theo.
Nhưng đổi lấy là tiếng hơi thở càng nặng nề của người kia.
Tầm mắt Phi Yên dừng trên chiếc móc bạc bạc trắng, im ắng cười cười.
Lúc người kia tiến vào thân thể nàng, theo tiếng kêu đau, hai tay cũng vô tình vùng vẫy.
Hộp thức ăn sơn đen trên bàn trà đã bị quét rơi xuống đất.
Tiếng vang truyền đến, nắp hộp cơm bung ra, chén canh còn chưa uống hết bên trong đổ tràn khắp nơi.
Động tĩnh này vẫn không ngăn cản được sự dây dưa của hai người trên giường, có thể là vì Phi Yên tới, nên tiểu nha hoàn ngủ gà ngủ gật ngoài cửa lại càng hoảng sợ.
Cửa vốn chỉ đóng, tiểu nha hoàn xuyên qua khe cửa chứng kiến tình cảnh bên trong thì bị dọa đến mức hét lên rồi chạy vội đi.
Phi Yên thu hồi ánh mắt, cười cười.
Đại nãi nãi không biết sẽ làm sao đây.
Dựa vào sự bảo vệ của Đại công tử đối với Đại nãi nãi, qua việc này chỉ sợ cũng không dám thừa nhận. Vậy chẳng phải nàng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo ư “Đại nãi nãi ——” Lúc tiểu nha hoàn không kịp thở xông tới, Chân Ninh đang ăn mơ ngâm muối vừa được mua về.
Thúy Nùng quát lạnh nói: “Trụy Nhi! Ngươi vội vàng hấp tấp xông vào phòng Đại nãi nãi như thế còn có quy củ hay không!”
Một nha đầu theo vào đằng sau, mặt mũi tràn đầy sầu khổ: “Bẩm Đại nãi nãi, là nô tỳ bất lực, không giữ chặt ả này, khiến người kinh sợ.”
Nói xong đẩy Trụy Nhi ra: “Còn không theo ta ra ngoài!”
Đại nãi nãi quản môn hộ rất nghiêm, cho dù là nha hoàn trong viện mình muốn gặp, cũng phải xin được chỉ thị trước. Nàng thật không ngờ tiểu nha hoàn này gan lớn như vậy, còn chưa kịp hỏi đã xông vào nhanh như chớp, ngược lại khiến nàng trở tay không kịp.
Trụy nhi vốn nhỏ tuổi, chuyện vừa trông thấy khiến nàng kinh hãi đến mức hồn phi phách tán, đầu óc đều loạn hết, nói năng lộn xộn: “Đại nãi nãi, sách, thư phòng, Đại công tử…”
“Đại công tử làm sao vậy?” Chân Ninh đứng bật dậy, thân thể chao đảo một cái.
Thúy Nùng vội đỡ lấy nàng, lạnh lùng nói: “Trụy Nhi, ngươi còn không đi ra ngoài cho ta, làm Đại nãi nãi hoảng sợ xem ai tha cho ngươi. Đại nãi nãi, ngài ngồi trước đi, nô tỳ đi thư phòng nhìn xem.”
Tim Chân Ninh nhảy dồn dập thình thịch, trực giác xảy ra chuyện gì đó, cắn răng nói: “Thúy Nùng, đỡ ta đến thư phòng!”
“Đại nãi nãi ——” Thúy Nùng chần chờ một chút.
Nếu Đại công tử bên kia thực sự có chuyện gì, Đại nãi nãi động thai khí thì làm thế nào cho tốt đây.
“Còn không đi!” Sắc mặt Chân Ninh cực kỳ khó coi, trực tiếp đi ra ngoài.
Rất nhanh đã đến bên ngoài thư phòng, nghe được tiếng bên trong truyền đến.
Tiếng thở gấp của nam nhân cùng tiếng khóc nức nở lên xuống của nữ tử đan vào nhau.
“Đại công tử. Ngài, ngài như vậy thì bảo nô tỳ sống thế nào đây? Về sau làm sao có thể nhìn mặt Đại nãi nãi, ah…”
Sắc mặt Chân Ninh trở nên trắng bệch, chân như mọc rễ cắm xuống đất vẫn không nhúc nhích.
“Phi Yên, nàng ngoan nào, nàng ngoan nào…”
Lại là giọng nói cực kỳ quen thuộc.
Chân Ninh không biết lấy sức đâu ra, một đạp đá văng cửa.
Trên mặt đất trong phòng một đống hỗn độn.
Hai cơ thể dây dưa trên giường lại khiến nàng giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Đặc biệt là Phi Yên dốc sức liều mạng giãy dụa. Hàn Khánh Vũ lại chặt chẽ trói lấy người dưới thân, như một thanh đao nhọn tàn nhẫn đâm vào lòng nàng.
“Các ngươi ——” Chân Ninh lời còn chưa dứt, nộ khí công tâm ngất đi.
“Đại nãi nãi ——” trong phòng loạn thành một đoàn.
Chờ lúc nha hoàn Trường Nhạc Viện mời Chân Diệu sang, đã là ngày thứ hai.
Chân Ninh đã một ngày không uống một giọt nước.
Không phải nàng không muốn ăn, mà là ăn gì đều nôn ra cái đó.
Trong đầu nàng toàn là hình ảnh thân thể trắng lóa kia.
“A Ninh, ta bị mỡ heo che mắt rồi, nàng đánh ta mắng ta sao cũng được, nhưng đừng tra tấn chính mình nữa, đừng quên trong bụng nàng còn có con của chúng ta mà.” Chỉ qua một ngày, Hàn Khánh Vũ đã không còn hăng hái như trước đây, mà thần sắc tiều tụy, ánh mắt nhìn về phía Chân Ninh tràn đầy áy náy.
Chân Ninh suy yếu cười cười: “Đại Lang, hai người Phi Yên và Thúy Nùng, thi*p đã sớm định muốn đem một trong hai cho chàng. Mấy ngày trước đây, còn cố ý hỏi chàng thích ai. Chàng hợp ý Phi Yên, cứ trực tiếp nói với thi*p là được, cần gì phải làm ra chuyện như vậy để đánh vào mặt thi*p.”
Lời Chân Ninh nói ai oán rộng lượng, nhưng trong lòng nghẹn một ngọn lửa.
Vì nàng vốn muốn đưa Thúy Nùng cho Đại Lang.
Thúy Nùng trung thực trầm ổn, tướng mạo cũng không xinh đẹp như Phi Yên, tương lai thật là khó nắm bắt.
Nhưng vạn lần không ngờ phu quân tốt của nàng lại làm ra việc này ngay dưới mí mắt nàng.
Nếu là nha đầu Phi Yên kia câu dẫn thì dễ nói, cứ bán thẳng đi, Đại Lang sẽ không thể nói được gì, cũng là cảnh cáo với bọn nha hoàn.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Đại Lang dùng sức cưỡng chế, đến bây giờ Phi Yên vẫn quỳ thỉnh tội ở ngoài cửa.
Việc này, chỉ có thể nuốt cả răng lẫn máu thôi (*).
(*) Nuốt cả răng lẫn máu: ý chỉ việc bắt buộc phải chấp nhận một chuyện nào đó.
Hàn Khánh Vũ cầm lấy tay Chân Ninh, rồi đánh lên mặt mình: “A Ninh, nàng đánh ta đi, ta khốn nạn, uống rượu quá nhiều là bắt đầu hồ đồ rồi.”
Chân Ninh khép mắt lại, hai giọt nước mắt rơi xuống: “Chàng là phu quân của thi*p, sao thi*p có thể đánh chàng được. Chỉ mong rằng Đại Lang nhớ kỹ, suy cho cùng thi*p cũng là vợ cả của chàng, sau này dù có thích nha đầu nào thì nói với thi*p là được, đừng có đánh vào mặt thi*p nữa.”
Việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn thật sự muốn đánh đập tàn nhẫn, đẩy lòng Đại Lang đi xa hơn sao?
Nàng không làm được chuyện được không bù nổi mất.
Chân Ninh cười lạnh trong lòng một tiếng.
“A Ninh tốt, ta nghe nàng cả, chỉ cần nàng đừng tức giận nữa. Phi Yên… nàng ta cũng bị ta làm hại, nếu nàng không thích gặp nàng ta, thì cứ đuổi đến thôn trang gả cho người khác đi. Chỉ là đừng bán nàng ta, vì dù sao cũng là lỗi của ta.”
Chân Ninh cầm ngược lại tay Hàn Khánh Vũ: “Đại Lang nói gì thế, bộ dạng hiện tại của thi*p không cách nào hầu hạ chàng được, vốn muốn chọn một người đưa cho chàng. Phi Yên lại là nha hoàn của thi*p, bộ dạng như vậy bị kéo ra ngoài gả cho người ta, người khác sẽ nói thi*p như thế nào đây?”
“Vậy đều theo an bài của A Ninh. A Ninh, phải trái gì nàng cũng ăn chút đi.”
Chân Ninh cười khổ: “Đại Lang, không phải thi*p không muốn ăn, là thật sự ăn không vô.”
Thân thể của nàng thành thật hơn tâm nàng nhiều.
Nôn nghén khiến nàng thật sự không muốn ăn chút nào, ngày cả thuốc đại phu kê đơn cũng phun ra.
Nhưng đứa nhỏ không ăn không được.
Chân Ninh có chút sốt ruột.
“Đại nãi nãi, Tứ cô nương đến rồi ạ.”
Chân Ninh nghi hoặc nhìn về phía Hàn Khánh Vũ.
Bộ dạng nàng thế này, nào có muốn gặp ai?
Nếu là muội muột ruột thịt tri kỷ với mình cũng thôi, thế thì còn có thể tố khổ. Nhưng chỉ là đường muội không cùng chi, để nàng ấy biết chuyện lại vô duyên vô cớ bị chê cười.
“Là ta gọi người mời Tứ muội tới, Tứ muội có sở trường về trù nghệ, nói không chừng có thể làm món ăn gì đó mở khẩu vị cho nàng.”
Chân Ninh nghe xong không tiện nhiều lời, thản nhiên nói: “Mời Tứ cô nương vào đi.”