Lão phu nhân nhìn Chân Diệu một cái: “Tứ nha đầu, trước kia sư phụ nấu ăn nói cháu nghiên cứu rất kỹ, ta còn tưởng rằng cố ý chọn lời hay dỗ ta vui vẻ, hóa ra tổ mẫu đã xem nhẹ cháu rồi. Sau này lại nghiên cứu ra thức ăn ngon khiến đại tẩu của cháu có thể ăn thêm vài miếng, thì cháu chính là đại công thần của chúng ta rồi đấy.”
Chân Diệu ngẩng mặt cười vô cùng ngọt ngào: “Tổ mẫu, cháu gái rất thích nghiên cứu những thứ này ạ.”
Không có chút tranh công và đắc ý nào, mà chỉ tràn đầy tự tin và vui vẻ.
Lão phu nhân ngơ ngác nhìn, trực giác cảm thấy từ sau khi đứa cháu gái này rơi xuống nước quả thật đã khác trước. Bà thầm nghĩ người gặp đại nạn quả nhiên sẽ thay đổi.
Đời trước Chân Diệu cố chấp nhất là hai chuyện, một là du lịch và một là nghiên cứu nấu ăn. Nàng rất vui vẻ khi tài nấu nướng có thể nhận được sự công nhận, sau đó Ϧóþ cổ tay thở dài: “Chỉ tiếc cháu gái tài hoa đầy bụng, nhưng cái bếp lò nhỏ kia thật sự là khó phát huy a.”
Nhìn nàng nhíu mày lại, bộ dáng ghét bỏ cái bếp lò nhỏ, Lão phu nhân cười ha ha: “Sau này tổ mẫu cho cháu mượn phòng bếp nhỏ của ta, nhưng có điều cháu cũng đừng đốt cháy phòng bếp nhỏ đi đấy.”
Lão phu nhân thấy vui vẻ, người bên cạnh tự nhiên cười làm lành.
Nhị phu nhân Lý thị thầm cắn nát răng ngà.
Khi nàng gả đến, sang năm sau đã có thêm một cặp nữ nhi song sinh, nhưng bị thương thân thể nên đến nay không mang thai được nữa.
Hiện tại Nhị phòng cũng chưa có một nam đinh đồng lứa, hết lần này tới lần khác Nhị lão gia còn nói vì tẫn hiếu nên đưa mẹ con các nàng về đây.
Không có nàng áp chế, nếu những con hồ ly tinh kia sinh được nhi tử. . . . .
Nghĩ tới đây, Nhị phu nhân đã thấy khó chịu như bị khoét tim đào phổi, âm thầm oán giận Lão phu nhân nhưng lại không dám biểu hiện ra, chỉ đành hung tợn nhìn chằm chằm Tam phu nhân một cái.
Một nữ nhân có nhà mẹ đẻ sa cơ thất thế, một nữ nhân không có mặt mũi không có diện mạo mà hết lần này tới lần khác còn leo lên trên đầu của nàng.
Đại phu nhân mỉm cười, trong lòng cũng không có nhiều ý kiến.
Nàng là đương gia phu nhân, nữ nhi ruột cũng đã xuất giá, chỉ còn một tiểu nhi tử phải quan tâm, thanh danh của cô nương còn lại tốt thì gả tốt, dù sao cũng chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ xấu.
Nhưng Đại phu nhân vẫn âm thầm kinh ngạc, Tứ cô nương này ngược lại cũng có chút bản lãnh, rõ ràng đã đến tình cảnh người gặp người ghét thế mà lại dỗ được tim Lão phu nhân về.
Tam cô nương Chân Tĩnh ngồi yên lặng ở một bên, người cũng như tên, từ đầu đến cuối không nói một lời, thế nhưng ánh mắt nhìn Chân Diệu lại đặc biệt tối tăm.
Các phòng đều tự trở về phòng mình dùng đồ ăn sáng, Lão phu nhân cũng không giữ lại ăn cơm, tán gẫu một lát thì mệnh lệnh mọi người tản đi. Bà dùng qua đồ ăn sáng, uống trà xong thì tán gẫu với Vương ma ma: “Chỗ Tam nha đầu đều xử lý thỏa đáng chứ?”
Vương ma ma cầm cái chùy mỹ nhân (*) đấm chân cho Lão phu nhân: ” Trương ma ma bên cạnh Tam cô nương là người rất thỏa đáng, chuyện của Tam cô nương chỉ có bà ấy và hai thi*p thân nha đầu biết, đã đuổi đi một bà tử lắm mồm và hai tiểu nha đầu. Có điều là chỗ Nhị cô nương Tứ cô nương, người xem ——”
(*) chùy mỹ nhân: gậy đấm Ϧóþ
Mặc dù Lão phu nhân đã không quản gia, nhưng chuyện lớn của tất cả các viện muốn giấu bà cũng không dễ, thực tế là vì Kiến An Bá thuộc loại ăn chơi điển hình, cho đến già trừ việc nhiều nếp nhăn hơn thì cũng không có một chút tiến bộ nào. Phủ Kiến An Bá lớn như vậy đều dựa vào Lão phu nhân quản lý, không xuống dốc đã hiếm thấy lắm rồi.
Lão phu nhân cười cười: “Nhị nha đầu là đứa trầm ổn, xử sự có độ, sau này đến phủ Thị Lang có lẽ sẽ không khiến người khác lo lắng cho con bé. Trái lại Tứ nha đầu lại khiến ta có chút bất ngờ. . . . . .”
“Tứ cô nương cũng thiện tâm. . . . . .” Vương ma ma không nhịn được nói thêm một câu.
Lão phu nhân cười rộ lên: “Tố Nguyệt, hai quả phỉ thúy lạnh của Tứ nha đầu đã mua chuộc được ngươi rồi à?”
“Lão phu nhân!”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Vương ma ma: “Được rồi, trong lòng ta đều biết cả. Hai đứa bọn chúng đều là đứa trẻ ngoan, ta chỉ mong bọn chúng có thể mãi hiểu chuyện như thế.”
Cùng một chuyện, Nhị cô nương tránh né là cách xử lý thỏa đáng, nhưng nếu Tứ cô nương cũng né tránh thì lại quá ích kỷ bạc bẽo.
Vì dù sao chuyện Tam cô nương tìm đến cái ૮ɦếƭ có liên quan trực tiếp đến Tứ cô nương.
Đến cái tuổi này của Lão phu nhân thì còn có gì mà bà nhìn không hiểu chứ?
“Đó cũng là do cách dạy dỗ của Lão phu nhân tốt.” Vương ma ma nói xong, nghĩ tới vất vả mà Lão phu nhân phải gánh vác trong những năm này thì đau lòng một trận.
Nam nhân trên đời này, cũng đều là cái dạng đó, như Lão Bá Gia lúc còn trẻ chỉ có một hai thông phòng, không sinh một đống lớn thứ tử thứ nữ đã là tốt lắm rồi.
“Ngươi đấy, luôn dỗ ngọt ta thôi! Đúng rồi, chỗ Tam nha đầu đuổi người, chỗ Tứ nha đầu cũng chỉ có một mình Tử Tô được việc. Hôm nào đó ngươi gọi Triệu bà tử tới đây rồi mua thêm vài tiểu nha đầu đi.”
“Vâng.” Vương ma ma vội vàng đáp lời.
Chân Diệu trở về luyện chữ một canh giờ thì cũng sắp đến trưa.
Nơi này sớm tối một ngày có hai bữa cơm, gia đình giàu có thì giữa trưa lót dạ thêm một chút điểm tâm.
Chân Diệu lại không quen như thế. Có một năm nọ nàng đi lên núi, không cẩn thận rơi vào trong khe suối, đói bụng cả hai ngày trời mới đợi được người đến giúp.
Bắt đầu từ lúc ấy, đừng nói ăn ít đi một bữa, cho dù là ăn muộn hơn, lòng nàng cũng sẽ hốt hoảng.
Hôm nay nàng định làm món bánh tráng cuốn.
Nghĩ tới cái bếp lò nhỏ lạc hậu kia, lại có được lời Lão phu nhân nói lúc thỉnh an buổi sáng, Chân Diệu không chút ngại ngần mà dẫn theo Tử Tô đến Ninh Thọ Đường.
Vừa gặp phải chuyện có liên quan đến ăn uống thì da mặt của kẻ này lại tự động dày lên vô hạn a.
Lão phu nhân thấy nhanh như vậy mà Chân Diệu đã định trưng dụng phòng bếp nhỏ của mình thì có chút ngoài ý muốn, đồng thời lại có thêm mấy phần hứng thú.
Lúc này, ẩm thực đã bắt đầu chú ý thực bất yếm tinh (*), nhưng về chủng loại lại kém hơn thế giới kia của Chân Diệu rất nhiều.
(*) thực bất yếm tinh: thức ăn càng tinh tế càng tốt
Chân Diệu vào phòng bếp nhỏ; phát hiện dưa, trái cây, rau dưa và thịt đều rất tươi thì lại càng hài lòng. Nhưng nàng cũng không vội làm bánh mà nhìn hết một lượt các nguyện liệu nấu ăn.
Thấy có đậu đỏ đã ngâm nở, nàng vo gạo, thêm nước, lại cho hạt óc chó giã vào, nấu cháo đậu đỏ trước rồi lúc này mới bắt đầu làm bánh.
Xà lách, cà rốt cắt thành sợi mỏng trụng vào nước, cho vào cùng dưa leo thái sợi, rồi trộn thêm dấm hương (*), nước tương, thêm chút dầu mè, lại cho thêm một chút dầu nành đã rán kỹ hạt tiêu, thêm thịt băm xào tương ngọt, sau đó cho lên trên mặt bánh được tráng mỏng như giấy rồi cuộn lại. Món bánh tráng cuốn đã hoàn tất.
(*) dấm hương:là loại gia được tạo thành từ gạo nếp chất lượng tốt qua hơn hai mươi khâu chế biến.
Đặc điểm của dấm hương: mùi thơm nồng, chua ngọt không chát, có thể bảo quản trong thời gian dài mà không hỏng, vì là gia vị cao cấp, nên bán chạy ở trong và ngoài nước
Khi làm xong hết, cũng đúng lúc cháo đậu đỏ đã nhừ, nàng mang cả hai món ra ngoài.
“Tổ mẫu, ngài nếm thử xem ạ.” Chân Diệu dùng một đôi mắt vừa to lại đen trông mong nhìn Lão phu nhân, một vẻ mặt cầu khen ngợi.
Lão phu nhân bật cười, gắp một cái lên nếm thử, vị chua ngọt nhẹ nhàng khoan khoái, cùng với vị tiêu nhàn nhạt, khiến người ta mở rộng khẩu vị.
Mỗi cái bánh cuốn chỉ chừng ba tấc, cắn hai cái là đã hết.
Lão phu nhân lại gắp một cái lên, chợt nghe cái bụng không biết phấn đấu của Chân Diệu kêu lên tiếng ọt ọt. Bà không khỏi cười to, nhìn về phía Vương ma ma nói: “Nhìn nha đầu này xem, ăn trễ một miếng thôi mà bụng đã nổi giận với ta rồi.”
Vương ma ma cũng hứng thú tham gia: “Cũng khó trách Tứ cô nương nôn nóng, lão nô ngửi mùi thơm này cũng phát thèm đấy ạ.”
Chân Diệu hơi đỏ mặt, nhưng mãnh liệt gật đầu: “Vâng, ma ma nói không sai, cái bánh này quả thực quá thơm rồi.”
Bộ dạng nàng nói vô cùng nghiêm túc, lại chính đáng, nhưng lại khiến cho người ta buồn cười, thế nên nụ cười của Lão phu nhân cũng chưa từng ngừng.
Vương ma ma âm thầm kinh ngạc, ban đầu Tứ cô nương rõ ràng rất lanh lợi, sao bây giờ lại biến thành một bộ dạng ngây thơ rồi?
Bộ dạng như vậy, nói không chừng là một người có phúc khí.
“Tổ mẫu, người xem đại tẩu có thể ăn được bánh này không ạ?”
Lúc này Lão phu nhân mới nhớ tới, vội vàng phân phó nha hoàn chia bánh tráng và cháo đậu đỏ xếp trên mâm thành mấy phần đưa sang cho tất cả các phòng, còn đặc biệt dặn dò xem Ngu thị có thể ăn được hay không?
Chỉ chốc lát sau, đại nha hoàn Bạch Thược đã quay về, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười: “Hồi bẩm Lão phu nhân, Đại thiếu phu nhân đã ăn hết bánh tráng, cháo đậu đỏ cũng uống hết nửa bát, nhìn cả người lên tinh thần rất nhiều ạ.”
Lão phu nhân nghe thế thì mừng rỡ, lập tức sai Bạch Thược lấy hộp trang điểm bằng gỗ lim ra, bà lấy một chiếc vòng tay bạch ngọc thưởng cho Chân Diệu.
Chân Diệu được ăn thỏa mãn lại còn được thưởng vòng tay, nàng vô cùng vui vẻ mà trở về phòng.
Đến tịch dương, tiểu nha hoàn bẩm báo Đại gia tới.