Đợi Lạc Anh uống thuốc xong, Kỳ An giúp hắn nằm xuống.
Lạc Anh nhìn Hiên Viên Sam, lại nhìn Kỳ An, “Tiểu Thất, thời gian này ngươi hãy ở lại trong phủ đi, khỏi phải đi đi lại lại mệt nhọc.”
Tiếng nói vừa dứt, liền có ba ánh mắt nhất tề phóng tới.
Tiểu Thất vừa định nói, Hiên Viên Sam đã đứng trước mặt nàng. Tiểu Thất chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, không nói gì. Khinh Ngũ lại không có ở đây, hắn đứng chắn trước mặt nàng nói chuyện với Lạc Anh, liệu Lạc Anh có thể hiểu hay không?
Hiên Viên Sam đương nhiên sẽ không nói, nhất là khi không có Khinh Ngũ. Hắn chỉ trừng mắt, lạnh lùng nhìn Lạc Anh. Tầm mắt hai người giao nhau.
Lạc Anh rời tầm mắt đi trước, đột nhiên cười, “Ta chẳng qua là luyến tiếc tiểu Thất.”
Tình duyên của tiểu Thất và Hoài Lễ, hắn vẫn muốn có thể tiếp tục.
Lúc Hoàng thượng hạ chỉ lại đúng là lúc hắn có công vụ trong người. Chờ đến khi hắn thu được tin tức thì đã quá muộn, không thể vãn hồi. Hắn nhìn thấy tiểu Thất tươi cười, đau lòng nhưng không thể làm gì được.
Hắn nên sớm biết, bằng vào một A Quý kiêu ngạo, sẽ dạy dỗ nhi nữ như thế nào!
Chỉ là, tâm Lạc Hoài Lễ, hắn hiểu hơn ai hết. Hắn đã chịu một đời tình khổ, thật sự không muốn nhi tử phải chịu đựng nỗi đau này. Huống chi, xét đến cùng, trong đó cũng có một phần trách nhiệm của ngườ làm cha như hắn. Hoài Lễ từ nhỏ tới lớn đều luôn luôn thuận buồm xuôi gió, kiêu ngạo tự phụ đã thành tự nhiên. Hắn rõ ràng nhìn ra nhưng vẫn chưa từng đề điểm, chỉ nghĩ rằng đó là tính khí tuổi thiếu niên, sẽ có một ngày tự hết.
Ai có ngờ rằng cái giá phải trả lại chính là tình yêu ban đầu của hắn.
Hiên Viên Sam không nói gì, kéo tay Kỳ An đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Lạc Anh kêu lên.
Hiên Viên Sam mắt điếc tai ngơ, cứ thế kéo Kỳ An ra cửa.
Kỳ An thở dài, chân hơi chững lại, “Hiên Viên!”.
Hiên Viên Sam quay ngoắt lại, иgự¢ phập phồng, hai mắt sáng quắc.
Kỳ An nhìn hắn, tỏ vẻ xin lỗi, nhưng Lạc Anh thế nào cũng là trưởng bối, làm sao có thể nói đi là đi được?
Lạc Anh nói, “Ta muốn hỏi tiểu Thất một câu, một mình.”
Hiên Viên Sam đẩy mạnh cửa, sải bước đi ra ngoài.
Cuối cùng, Lạc Hoài Lễ và Long Liên cũng đi khỏi.
“Tiểu Thất, Vương gia không phải người thường, ngươi thực sự đã xác định?” Lạc Anh trịnh trọng hỏi.
Kỳ An ngẩn ra một chút rồi lập tức thoải mái trở lại, “Lạc thúc thúc lo lắng sau này ta sẽ gặp chuyện phiền toái sao? Không sao, hắn nói ta không cần quan tâm, ta sẽ tin hắn.”
Thanh âm hai người dù rất nhẹ, rất khẽ, nhưng hai người ngoài cửa đều đồng thời chấn động. Hai người họ đều có nội lực bất phám, tự nhiên nghe được rất rõ ràng.
Hiên Viên Sam chậm rãi cúi đầu, khóe miệng lại ôn nhu cong lên.
Lạc Anh lắc đầu, “Ta không phải nói cái này!”
Kỳ An nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Lạc Anh có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, lấy trong иgự¢ ra một chiếc chìa khóa, “Ngươi mở chiếc hộp sắt dưới giường ra!”
Dưới giường hắn đúng là có một chiếc hộp sắt, Kỳ An mở ra, sửng sốt.
Bên trong xếp đặt rất gọn, có một tí đồ dùng nữ tử như châu sai, kim sức, và mấy phong thư.
“Mở lá thư trên cùng ra xem.” Tiếng Lạc Anh truyền đến.
Kỳ An không hỏi nhiều, chỉ lấy ra lá thư đó, mở ra.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Hiên Viên Sam và Lạc Hoài Lễ đều lo lắng nhìn về phía cửa phòng.
Mà Kỳ An, cảm thấy khi*p sợ, đúng là nửa ngày không nói nên lời.
Thư gửi cho Lạc Anh, nói muốn hủy bỏ hôn ước, vì Tiêu Thất, tựa hồ đã yêu thương một nam tử khác. Mà phụ tử Tiêu gia một lòng bảo vệ Tiêu Thất, thầm nghĩ sẽ để nàng tự do khoái hoạt nên cũng không báo cho nàng biết nàng đã có hôn ước. Mà người kia, cũng là có ý.
Tiêu Đại sợ sẽ có chuyện xảy ra với muội muội nên trước thanh minh với Lạc Anh, nhân khi hai người còn chưa sinh tình, không bằng như vậy giải ước, cũng sẽ không làm chậm trễ lẫn nhau.
Chẳng qua là Lạc Anh cảm thấy không muốn, cho nên mới trì hoãn việc này, cũng không nghĩ tới sự việc lại kết thúc như thế.
Lạc Anh nhìn nàng, thanh âm rất nhẹ, tựa hồ sợ làm kinh động nàng, “Có lẽ có một ngày tiểu Thất sẽ khôi phục trí nhớ, cũng sẽ xác định được tâm ý của mình. Nếu như là Lạc Hoài Lễ, Lạc thúc chắc chắn sẽ không để hắn làm ngươi khó xử, nhưng nếu như là Vương gia, ngươi làm sao có thể dễ dàng rời đi, đuổi theo người ngươi muốn?”
Kỳ An phục hồi tinh thần lại, gấp lá thư lại, bỏ vào trong hộp sắt.
Chậm rãi thở ra một hơi, nàng tiến lên, nhẹ nhàng ôm Lạc Anh, “Lạc thúc thúc, ngươi yên tâm, ta tự biết mình đang làm gì. Quá khứ, đã qua rồi.”
Tình yêu của Tiêu Thất đã theo nàng rời đi, vĩnh viễn mai táng.
Lạc Anh còn muốn nói gì nữa, lại bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, sau đó,
“Nương!” Một thanh âm trong trẻo vang lên.
Kỳ An sửng sốt, Lãng nhi?
“Nương!” Lãng nhi vừa chạy từ ngoài cửa lớn vào vừa kêu, kéo theo phía sau một đám người.
“Tiểu Lãng nhi, ngươi chậm một chút!” Hiên Viên Ký lau mồ hôi, khẩn trương hô lên, không hiểu vì sao hắn rõ ràng là chân ngắn béo tròn mà lại chạy nhanh như vậy.
Mời vừa rồi ở trong cung, hắn và Hồ thái y nói về bệnh tình của Lạc Anh, trong lúc vô tình có nhắc tới tiểu Thất, không chú ý tới Lãng nhi đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
Kết quả là, hài tử kia vừa nghe thấy đã vọt chạy ra ngoài cung.
Tiêu Lịch kia chỉ nghe một câu của Lãng nhi, liền mặt không nhăn mày không nhíu ôm Lãng nhi mà chạy, làm hại hắn và Phượng Định vất vả đuổi theo.
Kết quả, tiếng kêu “nương” trước cửa Lạc phủ vang lên, Hiên Viên Ký cũng chỉ biết cười khổ. Nha đầu kia và Lãng nhi, quả nhiên là mẫu tử.
Uổng công Vương thúc tính mọi mưu lược, một cái ôm của nha đầu kia tại võ lâm đại hội đã đem quan hệ của hai người sáng tỏ thiên hạ; mà Lãng nhi, Hiên Viên Sam lại thở dài, một đường từ hoàng cung tới Lạc phủ thét “nương”, chỉ còn thiếu nước chiêu cáo thiên hạ.
“Nương!” Lãng nhi không nhìn tới bao ánh mắt kinh ngạc đang đổ tới, thẳng một đường chạy tới mở cửa phòng Lạc Anh.
“Lãng nhi?” Lạc Anh ngạc nhiên.
“Nương! Oa!” Lãng nhi liền bổ nhào vào lòng nàng, thương tâm nghẹn ứ từ lâu rốt cục bùng nổ, khóc đến thê thảm.
“Lãng nhi!” Kỳ An đau lòng không thôi, vội vàng đưa tay lên mặt hắn, không ngừng cọ, “Sao lại khóc thành như vậy a, không phải nương đã đến đây sao?”
“Ô ô! Nương gạt người, ngươi nói rõ ràng là một tháng, mà thiệt nhiều tháng không tới.” Lãng nhi lên án, tiếp tục há mồm khóc lớn.
“Được rồi, được rồi, đều là nương không tốt, nương sai rồi, Lãng nhi tha thứ cho nương được không?” Nước mắt càng lau càng nhiều, Kỳ An ôm chặt hắn, ôn nhu dỗ dành.
“Không được! Không! Nương đã lâu như vậy không tới tìm Lãng nhi, có phải là không cần Lãng nhi không?”
“Làm sao như thế được? Nương thích nhất chính là Lãng nhi, làm sao có thể không cần chứ?”
“Mặc kệ, mặc kệ. Dù sao cũng là nương sai.” Lãng nhi ôm cổ nàng, thương tâm khóc.
Ngoài mấy người Hiên Viên Sam, Hiên Viên Ký và Tiêu Lịch ra, những người khác đã sớm ngây ngốc thành một đoàn.
Mặt Lạc Hoài Lễ thoắt xanh thoắt trắng, liên tiếp lui về phía sau vài bước, chân mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất, trong đầu ong ong. Hài tử kia, gọi nàng là nương?
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đôi mẫu tử kia.
Lãng nhi, bốn tuổi, trong ánh mắt có bóng dáng hắn, mà nương hắn, bốn năm trước, là thê của hắn.
Lạc Anh cũng cả kinh ngồi dậy, chỉ vào Lãng nhi, nửa ngày mới thốt ra một câu, “Lãng nhi, là hài tử của tiểu Thất?” Bao nhiêu khí lực bị một câu này tiêu hết, hắn suy sụp nằm xuống, Kim Vân đúng lúc đỡ lấy hắn.
“Lãng nhi, là hài tử của tiểu Thất?” hắn kéo Kim Vân, tựa hồ có chút không thể tin được.
Kim Vân mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
Ngón tay Lạc Anh run lên, vô lực rớt xuống.
Khó trách lúc mới gặp đã thấy giống, gặp lại liền cảm thấy hợp ý, hóa ra là máu mủ tình thâm.
Long Liên phía xa đã ngã ngồi trên mặt đất, vô lực đứng dậy.
Tiêu Thất năm đó có hài tử! Hài tử, hài tử, đã trở thành giấc mơ không thể thành của nàng mỗi đêm.
Tất cả mọi chuyện, rốt cục sao lại trở thành thế này?
Nàng dùng một hài tử để bức Tiêu Thất rời đi, mà Tiêu Thất, có hài tử, lại không hề đề cập tới, tự thân rời đi.
“Tiêu Thất, Tiêu Thất!” Mỗi một lần kêu, trong lòng lại tích thêm một lần máu, nàng rõ ràng đã muốn rời đi, vì sao còn muốn có hài tử này?
Lãng nhi khóc tới sắp không thể thở. Kỳ An bất đắc dĩ, vỗ vỗ mặt hắn, “Lãng nhi, sao lại càng khóc càng thương tâm? Ngươi khóc làm nương cũng muốn khóc a!”
Lãng nhi không để ý tới nàng, chôn mặt vào cổ nàng, chuyên tâm khóc.
Thở dài, thở dài, lại thở dài, “Ai! Khóc nhìn thật là xấu a!”
Lời này vừa nói ra, tiếng khóc lập tức biến mất. Lãng nhi ngẩng đầu, vẫn còn đang thở gấp vì mệt. Một đôi mắt đỏ mở to ủy khuất nhìn nàng.
Kỳ An nhìn tay áo ướt đẫm của mình, liếc tới Hiên Viên Sam đang đứng ở cửa, vươn tay ra, “Đưa áo khoác ta dùng một chút.”
Dù sao cũng đã dùng để lau mồ hôi cho nàng, giờ dùng để lau nước mắt cho nhi tử nàng hẳn là không vấn đề gì đi! Kỳ An nghĩ.
“Nhìn xem, mắt đều sưng đỏ cả lên rồi, thực giống con thỏ nhỏ.” Kỳ An có chút đau lòng.
Lãng nhi mếu máo phản đối, “Lãng nhi ko giống con thỏ nhỏ!”
“Vậy thì giống cái gì, tiểu quỷ!”
Lãng nhi sụt sịt, lại cúi mặt vào cổ Kỳ An, rầu rĩ nói, “Cho dù giống thì cũng là con thỏ đáng yêu nhất.”
Kỳ An cười tủm tỉm, “Đúng vậy, sẽ không có ai so sánh được với con thỏ nhỏ Lãng nhi đáng yêu của nhà chúng ta.”
Lãng nhi ghé vào vai nàng, qua một hồi lâu im lặng mới ngẩng mặt lên hỏi, “Nương, Lãng nhi không khóc sẽ không khó coi đúng không?”
“Đúng, đúng, là đẹp nhất!”
“Vậy thì nương, về sau nếu lúc nào tâm tình không tốt thì có thể ngắm Lãng nhi, sẽ vui vẻ trở lại.” Hắn còn nhớ rõ, nương nói nhìn những cái đẹp mắt sẽ không ngẩn người nhìn ra cửa sổ nữa.
Trong lòng ấm áp, Kỳ An ôm sát thân hình nhỏ nhắn của hắn, chỉ cảm thấy có được hài tử này thật sự là quá mãn nguyện rồi.
Lau khô mặt cho Lãng nhi xong nàng mới đặt hắn xuống đất.
Lãng nhi nhìn nàng, sau đó chạy tới trước giường Lạc Anh, nhăn nhăn mặt, “Ông nội, ngươi khỏe chưa? Lần trước Lãng nhi tới thăm ngươi, ngươi đã sinh bệnh rồi.”
Lạc Anh vươn tay ra vuốt gương mặt hắn, kích động nói, “Xin lỗi đã làm Lãng nhi sợ, lần sau Lãng nhi đến, ông nội nhất định không sinh bệnh.”
Lãng nhi kiêu hãnh ngẩng đầu, “Đó là đương nhiên, nương là lợi hại nhất, nương đã nói thì sao ông nội có thể bị bệnh nữa chứ.”
Lạc Anh nở nụ cười, “Lãng nhi, gọi ông nội nữa đi được không?”
Lãng nhi ngoan ngoãn kêu một tiếng, “Ông nội!”
Cùng một tiếng xưng hô nhưng giờ phút này nghe tâm tình đã thấy khác. Lạc Anh vui mừng cười, nhãn tình lại dần dần mơ hồ. Hài tử này là thân nhân của cả hắn và nàng, là mối quan hệ giữa nàng và hắn.
Kim Vân kích động vươn tay tới, “Lãng nhi, gọi ta một tiếng nãi nãi được chứ?”
Lãng nhi tìm nàng, đôi môi nhỏ mím chặt lại.
“Lãng nhi!” Kỳ An ở phía sau kêu lên một tiếng.Lãng nhi quay lại, bổ nhào vào lòng Kỳ An, ủy khuất kêu lên, “Nương!” rồi vùi đầu vào nàng không chịu ngẩng lên nữa.
Kỳ An thở dài, nâng mặt hắn lên, không đồng ý nhìn hắn, “Lãng nhi!”
Lãng nhi nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống, “Ôi!”
“Sao vậy?” Kỳ An cả kinh, cũng ngồi xuống.
“Nương, Lãng nhi còn chưa ăn cơm, đói tới đau bụng rồi!”
“Xì!” Hiên Viên Ký đang đứng tựa vào khung cửa bật cười.
“Người đâu, chuẩn bị cơm.” Kim Vân vội vàng phân phó.
Lãng nhi lắc đầu, nắm ống tay áo Kỳ An, “Nương, Lãng nhi biết chỗ có đồ ăn ngon, nương đi cùng Lãng nhi được không?”
Kỳ An lắc đầu thở dài, đứa nhỏ này!
Miệng Lãng nhi chun lại, cúi đầu cọ cọ vào Hiên Viên Sam, “Cha, nương cũng không thích Lãng nhi, không đưa Lãng nhi đi ăn, cha đưa Lãng nhi đi đi.”
Khóe miệng Hiên Viên Sam cong lên, ngồi xuống ôm hắn, gật đầu.
Ôm Lãng nhi đi được hai bước, hắn quay đầu nhìn Kỳ An, khóe môi khẽ nhếch. Lãng nhi cũng ghé lên vai hắn nhìn nàng.
Kỳ An bất đắc dĩ nói, “Lạc thúc thúc, ngày mai ta sẽ tới xem lại cho ngài, ngài chỉ cần uống thuốc đúng giờ, nhớ kỹ lời ta nói là được rồi.”
“Nương!” Lãng nhi dài giọng gọi nàng, “Lãng nhi đói sắp ngất rồi! Ôi, đói quá, đói quá, đói đau cả bụng rồi!”
“Nương bế!” Vừa ra khỏi cửa, Lãng nhi đã giang hai tay ra.
Kỳ An liếc hắn một cái, “Ta cũng đói bụng, không có sức!”
“Nương!” Lãng nhi mếu máo nhìn nàng, nước mắt muốn rớt ra, trông thật đáng thương.
Hiên Viên Sam vỗ vỗ đầu hắn, tiến đến bên Kỳ An, Lãng nhi vươn người ra ôm lấy cánh tay nàng, nũng nịu gọi, “Nương!”
Kỳ An không lên tiếng, ôm lấy hắn. Hai cánh tay Lãng nhi liền ôm lấy cổ nàng, trên gương mặt lộ vẻ thỏa mãn, “Nương, Lãng nhi rất nhớ ngươi!”
Kỳ An ôm chặt hơn, “Ân!” rồi cúi mặt xuống đỉnh đầu hắn, mắt nóng lên.
Lãng nhi ngoan ngoãn trong lòng nàng. Quả nhiên là nương ôm vẫn thoải mái nhất.
Đi được một đoạn, Lãng nhi sờ vào trong иgự¢ áo, lôi ra một tờ giấy, đắc ý mở ra cho Kỳ An xem, “Nương, ngươi xem.”
Kỳ An cúi đầu
“Phúc Yên tửu lâu, bảo tháp thịt; quân lâm, nước cạn ngư…”
“Cái gì vậy?” Kỳ An không hiểu nhìn nhi tử.
Lãng nhi dương dương tự đắc, “Thái tử ca ca đã từng đưa Lãng nhi nếm qua đồ ăn ngon, Lãng nhi đều nhớ để chờ nương tới sẽ cùng nương đi ăn!”
Kỳ An ngẩn ra, trong lòng ấm áp, nhịn không được hôn nhẹ lên mặt hắn, “Được!”
Một lát sau, đột nhiên lại nghĩ tới một việc gì, Kỳ An quay đầu nói với Hiên Viên Sam, “Lãng nhi cũng gọi là thái tử ca ca, vậy chẳng phải về sau thái tử điện hạ là tiểu bối của ta sao.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng mới cảm thấy có chút không ổn. Nhìn trộm lên, quả nhiên bắt gặp Hiên Viên Sam đang bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt ba quang lưu chuyển, doanh doanh ý cười.
Nàng lập tức nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn lại hắn, chỉ có đôi tai đã đỏ ửng lên là tố cáo nàng.
Hiên Viên Sam giữ nàng lại, mở miệng, “Để ta ôm Lãng nhi đi!”
Kỳ An ngẩng đầu, trên mặt còn chưa hết nóng, nhìn ánh mắt sáng rực của Lãng nhi, lắc lắc đầu, “Không cần, ta không sao.”
Lãng nhi úp mặt lên vai Kỳ An, nói, “Ân, Lãng nhi cũng không thấy phiền.”
Kỳ An buồn cười, bất đắc dĩ liếc Hiên Viên Sam, “Ta hình như đã làm hư Lãng nhi nhà chúng ta rồi.”
Lãng nhi nhà chúng ta? Hiên Viên Sam cười tủm tỉm, ánh mắt càng sáng ngời.
Cuối cùng, vẫn là cùng Lãng nhi đi ăn ở những nơi hắn gọi là không đâu so được. Sau đó, lại cùng hắn ngồi ở bờ sông xem đèn hoa đăng.
“Nương, ngươi xem, chiếc đèn kia thật đẹp, thật giống bông hoa!”
“A! Nương, lại tới một chiếc siêu cấp lớn.”
Cả đêm đều nghe thấy thanh âm vui vẻ của Lãng nhi.
“Lãng nhi, nương hỏi ngươi một việc nhé?” Kỳ An vuốt đầu Lãng nhi.
Hiên Viên Sam trong lòng thoáng động, hô hấp chợt nhanh.
“Nương!” Lãng nhi ngẩng đầu nhìn nàng, tựa hồ có chút khó hiểu.
Ánh mắt Kỳ An ấm áp, chọn lựa từ ngữ nhẹ nhàng nói, “Lãng nhi, chuyện về Lạc gia, ngươi đã biết được gì rồi?”
Dựa vào phản ứng của Lãng nhi, hẳn là hắn biết gì đó. Lãng nhi là bảo bối của nàng, nếu có chuyện gì không rõ ràng, lỡ đâu bị hài tử hiểu lầm, sợ rằng sẽ ám ảnh hắn.
Lúc trước rời đi không có gì ngoài đau lòng, tuyệt vọng, quan trọng nhất là nàng cũng cảm thấy được hoàn cảnh kia không thích hợp cho hài tử của mình. Nàng muốn hài tử khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên, trong lòng tràn ngập tình yêu, sự thiện lương và trong sáng.
Lãng nhi bất an nhìn nàng, lại cúi đầu giật nhẹ vạt áo nàng, nhỏ giọng nói, “Nương, ngươi giận Lãng nhi sao?”
Kỳ An nhéo nhéo má hắn, “Không có, chẳng qua là muốn nghe Lãng nhi nói cho nương biết xem có phải Lãng nhi nghe thấy người khác nói gì không?”
Lãng nhi vùi đầu vào иgự¢ nàng, “Nương, Trường Lan di nói cho Lãng nhi cả rồi, từ lúc theo nương vào Lạc phủ, đến lúc Lãng nhi được sinh ra, Trường Lan di đã kể hết rồi.”
Kỳ An có chút kinh ngạc. Với tuổi tác của Lãng nhi, thật sự không nên sớm nói cho hắn những chuyện phức tạp như vậy. Kỳ An giữ đầu hắn “Sao Trường Lan di lại kể cho Lãng nhi những chuyện đó?” Bằng vào tính cách của Trường Lan, chắc chắn là không muốn nhắc tới người và việc của Lạc phủ.
Lãng nhi ôm nàng, “Là Lãng nhi hỏi Trường Lan di, người khác đều có cha, tại sao Lãng nhi lại không có? Trường Lan di nói Lãng nhi cũng có cha, chỉ là cha không cần nương.”
Kỳ An lắc đầu, “Không phải hắn không cần Lãng nhi…”
Nước mắt Lãng nhi chảy ra “Trường Lan cũng nói vậy, nói đó là hắn không biết có Lãng nhi tồn tại, nhưng mà nương, Lãng nhi là Lãng nhi của nương, không cần nương chính là không cần Lãng nhi.”
Lãng nhi cố ưỡn thẳng người, trên gương mặt nho nhắn có chút ngây thơ kiên nghị, “Lãng nhi không cần người cha đó, Lãng nhi sẽ tự mình tìm một người cha cho mình.”
Kỳ An thở dài, “Lãng nhi, đó đều là chuyện người lớn, ngươi chỉ cần nhớ ngươi chính là Lãng nhi mà nương yêu nhất, nương hy vọng ngươi có thể vui vẻ lớn lên. Không cần hận gì cả. Hận thù sẽ lấn át hạnh phúc trong lòng ngươi. Tâm con người chỉ có hạn, nếu hận lớn quá sẽ không có chỗ cho yêu thương.
Nàng mỉm cười, “Ngươi là một hài tử đáng yêu, thông minh, mắt ngươi hãy nhìn những việc tốt đẹp, như vậy mỗi ngày của ngươi sẽ đầy ánh dương ấm áp, buổi tối sẽ tràn ngập ánh sao. Với những việc không tốt Lãng nhi chỉ cần biết cách bảo vệ chính mình là được, không cần suy nghĩ nhiều.”
Lãng nhi nhìn nàng, cái hiểu cái không, suy nghĩ một lát rồi nói, “Nương, ta không nghĩ tới việc không tốt, ta chỉ là không thích những người đó. Nương, không thích thì có thể chứ?”
Kỳ An khẽ thở ra, “Không thích cũng được. Nếu Lãng nhi của chúng ta không thích cái gì, thì tránh xa ra là được.”
Lãng nhi lúc này đột nhiên nhảy dựng lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng, chỉ tay về phía Hiên Viên Sam, “Nương, vậy người cha kia Lãng nhi thích, nương cũng thích chứ?”
Hai ánh mắt, một lớn một nhỏ nhất tề phóng tới, Kỳ An mở miệng, cảm thấy yết hầu có chút nuốt không trôi.
Chỉ cảm thấy tựa hồ ở phía xa xa, đám người Phượng Định đã làm bộ lơ đãng nhìn lại.
Kỳ An chỉ có thể cười gượng hỏi, “Lãng nhi có thể nói cho nương biết vì sao ngươi lại thích không?”
“Cha nhìn rất đẹp mắt!” hắn thản nhiên đáp, không nhìn sắc mặt như ngọc vừa lập tức thay đổi của ai đó.
Kỳ An chỉ có thể nhìn qua đuôi mắt, cẩn thận nói, “Vậy lỡ về sau lại xuất hiện người đẹp hơn thì sao?” Lãng nhi có muốn đổi cha khác không? Đương nhiên, câu này nàng không thể hỏi ra miệng.
Lãng nhi suy nghĩ một chút, mặt như vừa gặp phải một vấn đề nan giải, “Nếu có chuyện đó, liệu chúng ta có thể đổi cha không?” rồi nhãn tình hắn sáng lên, cười nói, “Đúng vậy, đổi cha là tốt rồi, phải không nương?”
“Bịch” “Bịch”, xa xa truyền đến tiếng người ngã xuống đất, còn có tiếng kêu ủy khuất sợ hãi của Khinh Ngũ.
Kỳ An ngây người ngẩn ngơ một chút rồi bật cười ha hả.
Trên đầu Hiên Viên Sam là một tảng mây đen lớn. Hắn chưa từng nghĩ cái ngoại hình đẹp mà hắn vốn cho là vô dụng lại có ngày cần dùng tới để lấy lòng một hài tử.
Tuy nhiên, nhìn đôi mẫu tử đang cười đến vui vẻ kia, hắn cũng không nhịn được cong lên khóe miệng, không hiểu sao hắn không hề có ý định bước tới, chỉ có mong sẽ không có nam tử nào có bộ dạng đẹp hơn hắn xuất hiện trước mắt Lãng nhi.
Lãng nhi rốt cục cũng buồn ngủ, gục đầu vào Kỳ An.
“Kỳ An, ở trong biệt uyển vương phủ, được không?” Hiên Viên Sam hỏi nàng.
Kỳ An nghĩ nghĩ, “Như vậy không tốt lắm đâu. Ngoại công ta có để một căn nhà cho nương ở kinh thành, chúng ta đến đó ở là được.”
Hiên Viên Sam nghiêng đầu, không nhìn rõ thần sắc hắn ra sao. Một hồi lâu sau mới đưa tay lên, “Nhưng, Kỳ An, ta không muốn ta và ngươi tách ra, ta sợ ngươi một lần nữa biến mất khỏi thế giới của ta.”
Có lẽ chỉ có hắn, tương tư thành tật, lo được lo mất, đáy lòng ảm đạm.
“Được!” Kỳ An đứng lên, đưa Lãng nhi cho hắn, “Tiểu tử này mấy tháng không thấy mà đã béo ra rồi.”
Nàng vẫy vẫy tay, đứng lên đi vài bước, lại quay đầu lại kêu lên, “Ngươi còn không đi? Ta lại không biết đường. Đúng một lần đến đó là bị buộc trên ngựa dắt tới mà!”
——–
Đặt Lãng nhi lên giường, lại hôn mấy cái lên trán hắn, Kỳ An mới lưu luyến đứng dậy, định đi rửa mặt một chút.
Lúc quay đầu lại mới phát hiện Hiên Viên Sam đang đứng ở cửa, an tĩnh nhìn nàng.
Nàng đi ra, thuận tay kéo hắn, ra tới ngoài mới thấp giọng hỏi, “Sao còn chưa đi nghỉ ngơi? Tối hôm qua đã không ngủ được rồi.”
Hiên Viên Sam lắc đầu, đột nhiên vươn hai tay ôm chặt nàng.
Kỳ An hỏi, “Sao vậy?”
Hắn cúi mặt chôn giữa tóc nàng, cứ như vậy an tĩnh ôm.
Kỳ An chần chừ một chút rồi cũng vươn tay ra, ôm lấy thắt lưng hắn.
Hiên Viên Sam nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác có nàng trong иgự¢ một cách chân thật.
Hai ngày này hắn vẫn luôn thấy bất an.
Nàng và Lạc Hoài Lễ dù sao cũng đã từng da thịt thân cận, mà Lạc Hoài Lễ, Hiên Viên Sam tuyệt không có nhìn nhầm thâm tình và nuối tiếc trong mắt hắn.
Nàng lại vô cùng khẩn trương lo lắng cho bệnh tình của Lạc Anh, lại còn thốt lên gọi Kim Vân là nương.
Vừa rạng sáng, nàng đã cùng Lạc Hoài Lễ thăm lại chốn xưa, lúc nàng trở về, trên khóe môi vẫn còn vương lại nụ cười.
Hắn muốn hỏi nàng, có phải nàng và Lạc Hoài Lễ vẫn dư tình chưa xong, hắn còn muốn hỏi, trong lòng nàng lúc này, hắn và Lạc Hoài Lễ thì bên nào nặng bên nào nhẹ.
Nhưng hành vi ngu xuẩn như vậy, ngay chính hắn nghĩ tới cũng cảm thấy buồn cười, làm sao có thể nói ra được?
Vạn nhất, nàng vẫn muốn trở lại bên Lạc Hoài Lễ thì sao?
Tay run lên, hắn theo bản năng hơi siết tay lại. Cho dù có là thế, hắn cũng tuyệt đối không buông tay.
Cảm thấy sự khác thường của hắn, Kỳ An ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt mang theo ý hỏi.
Hiên Viên Sam chật vật quay đầu đi, hắn như vậy, không muốn để nàng nhìn thấy.
“Hiên Viên,” thanh âm của nàng gọi tên hắn trong đêm, hắn nghe thấy ôn nhu lạ thường.
Không tự chủ được, Hiên Viên Sam từ từ quay đầu lại.
Nàng cười, giống như ánh trăng, động lòng người, “Từ lúc bắt đầu nắm lấy tay ngươi, ta sẽ không buông ra. Nếu có người khác tới với ngươi, ta sẽ bảo Trường Lan và Trường Khanh đuổi nàng ta đi, còn nếu như chính ngươi bỏ đi, ta cũng sẽ cố gắng kéo ngươi trở về. Lúc này đây, ta muốn giữ lấy, giữ thật chặt, dùng cả tâm hồn mà giữ.”
“Cho nên ngươi, cũng không được buông tay, nếu lỡ không cẩn thật buông rơi thì cũng phải cố gắng tìm trở về.”
“Ngươi hiểu không?”
Nàng ngẩng đầu hỏi hắn.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng mang theo vẻ đẹp huyền ảo.
Hiên Viên Sam đương nhiên không trả lời, hắn chỉ chậm rãi, chậm rãi cúi đầu xuống, chạm môi vào môi nàng.
Giống như ᴆụng chạm nhẹ nhàng nhất, lại là dùng hết thâm tình cả một đời;
Giống như là lực đạo nhẹ nhàng nhất, lại hao hết toàn thân vui sướng;
Giống như chỉ một nụ hôn môi bình thường, lại như là một lời hứa ưng thuận suốt đời.
“Hiên Viên Sam, không phải ngươi nói chưa từng ôm nữ tử bao giờ sao?”
Gật đầu.
“Vậy làm sao ngươi làm được cái này?” tuy rằng có hơi ngượng nghịu một chút, nhưng tổng thể xem ra hương vị cũng không tệ lắm.
Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ai đó dương tay, “Ta chí ít cũng từng là hoàng tử, trong cung đều có người dạy.”
Trong lòng có chút không thoải ái, “Tự mình dạy?”
Nhanh chóng lắc đầu, “Có hình minh họa.”
Miễn cưỡng thông qua, nàng hắng giọng, biểu hiện rộng lượng: “Kỳ thật cũng không sao, về sau không làm thế là được rồi.”
Gật đầu, nhìn ánh mắt nàng, ánh mắt hắn cũng quang hoa lưu chuyển.
“Hiên Viên Sam ngươi…” Một câu này nàng không có cơ hội nói hết.
Nam tử đều là háo sắc, tuy thanh lãnh như Hiên Viên Sam, một khi động tình cũng không là ngoại lệ.
Trở lại phòng, Kỳ An vuốt đôi môi, đỏ mắt nóng tai nghĩ.