Võ lâm đại hội lần này đối với Kỳ An mà nói, không có truyền kì gì xảy ra, cũng không gặp bất cứ đại hiệp ngọc thụ lâm phong hay những trận đấu kinh thiên động địa nào. Nếu như đã không còn hứng thú xem náo nhiệt, sự kiện này không còn ý nghĩa gì với nàng nữa.
Mạc Nhược có sứ mệnh của hắn. Hiên Viên Cực có tính toán của hắn. Mà Tiêu Lục, có Linh Chiêu của hắn.
Duy chỉ có Hiên Viên Sam, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cúi sát nàng mà nói, “Ta không chỉ là ngẫu hứng mà muốn đây.” Cho nên nàng đi, hắn cũng không ở lại.
Hắn cầm tay nàng không buông, cũng không để ý cái nhìn đánh giá phức tạp của Hiên Viên Cực, gương mặt hắn trầm mặc, bình thản như mặt nước hồ.
Tựa hồ, thiên kinh địa nghĩa.
Trường Khanh nói, “Tiểu thư, ngươi đã bỏ đi thân phận của mình, nhưng Lạc Hoài Lễ liệu có để yên?”
Kỳ An không nói, quan niệm thế tục, miệng lưỡi thế gian luôn vô hình đả thương người, bất kể người đó có thân phận hay thế lực gì.
Hơn nữa, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nghĩ tới người kia, dịu dàng như ánh trăng, thật sự không nên vì nàng mà nhận sự chê cười của người khác.
Hiên Viên Sam nhìn nàng chăm chú, trong mắt có ánh sáng nhu hòa lưu chuyển, khóe miệng nhẹ cong lên duyên dáng.
Hắn thở dài, chậm rãi nâng tay,
“Kỳ An, ta sẽ xin thánh chỉ được cưới vợ là Tống Kỳ An!”
Hắn luôn đứng ngoài vòng tranh đấu quyền lực. Hắn muốn nàng, chỉ nàng mà thôi. Bắt đầu từ ngày hắn gặp nàng, nàng cũng chỉ là Tống Kỳ An, là hắn đã nhất kiến chung tình.
Nếu nàng bất an, hắn sẽ khiến nàng và hắn gạo nấu thành cơm, thành chuyện đã rồi, cả thiên hạ đều biết, sẽ không gì có thể thay đổi được nữa.
Kỳ An chấn động, không đồng ý, cũng không từ chối.
Ngoài dựa đoán của mọi người, Trường Lan đứng ra phản đối, ánh mắt kiên định, “Nếu Vương gia muốn thành hôn với tiểu thư nhà ta, nên để nàng lấy thân phận tiểu Thất, đường đường chính chính tiến vào đại môn Vương phủ mới đúng.”
Tiểu thư là Tiêu gia tiểu thư, trong lòng bọn họ, vị trí này chưa bao giờ thay đổi.
Nàng nhẹ nhàng nắm tay Kỳ An, “Dù sao, cả thiên hạ cũng đều biết, nàng là tiểu thư Tiêu gia.”
Nhìn về phía Kỳ An, Trường Lan cười, “Cho dù từng bị hưu ly, tiểu thư nhà ta cũng phải ngẩng đầu ưỡn иgự¢ mà đứng. Nếu lấy thân phận Tống Kỳ An, chẳng phải sẽ để người coi thường hay sao?”
“Trường Lan!” Nàng gọi.
Trường Lan quay đầu lại, “Tiểu thư của Trường Lan, phải vĩnh viễn cao quý như vậy.”
Kỳ An nắm chặt tay nàng, nhìn nàng, còn cả Trường Khanh lúc nào cũng bên người mình, chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời.
Có những người như vậy quan tâm, nàng làm sao có thể làm gì khiến họ lo lắng?
“Chưa có lúc nào ta cảm thấy hạnh phúc như thế này.”
Nàng quay đầu, nhướng mày với Hiên Viên Sam, vui sướng tươi cười,
“Tiểu thư của Trường Lan đó, ngươi có thể lấy sao?”
Hiên Viên Sam mỉm cười thản nhiên, “Nàng nguyện gả, ta sẽ lấy.”
Nàng là tiểu thư Tiêu gia, được Tiêu gia thiết kỵ bảo hộ, có gì phải sợ hãi?
Hắn thanh lãnh cao ngạo, lại sâu tình như vậy, tiếp tục tin tưởng thêm một lần, có gì phải ngại?
Nếu thử, sẽ có khả năng đến được với hạnh phúc, còn nếu không chịu thử, thì một cơ hội cũng không. Nhân sinh nơi chốn đều là một canh bạc, đối với hắn, dù có thua cũng không uổng từng ngày sống trong đó.
Tống Kỳ An vốn là một nữ tử kiên cường cố chấp, không cần phải lễ nghi phiền toái. Nhưng hắn lại là Vương gia, chính thê của hắn cần phải được Hoàng thượng đồng ý, lạy tông miếu rồi mới coi là kết thúc buổi lễ.
Kỳ An chớp mắt, “Không bái không được sao? Ngươi đưa Lãng nhi trở về, dù sao nơi này núi cao sông sâu, Hoàng thượng cũng không xen vào. Những nghi thức xã giao hư danh này ta cũng không thèm để ý.”
Hiên Viên Sam vụt đứng lên, khó nén vài phần khẩn trương,
“Kỳ An, ngươi vẫn không muốn sao? Vẫn không muốn gả cho ta sao?”
Kỳ An cười cười, lắc lắc tay hắn trấn an, “Chúng ta có thể hành lễ ngay trong vương phủ của ngươi cũng coi như là chiêu cáo thế nhân!”
Hắn lắc đầu,
“Cái đó không giống. Ta muốn trong gia phả, tên của ngươi và ta đặt song song, để các thế hệ con cháu đều biết ngươi chính là thê tử duy nhất của Hiên Viên Sam ta, ngươi có thể đường đường chính chính sóng vai ta mà đi. Ta muốn để thế nhân biết, ngươi, là thê tử của ta.”
“Danh phận chính là sự tôn trọng lớn nhất mà một nam nhân dành cho nữ nhân họ yêu. Kỳ An, ta chưa bao giờ từ bỏ mong muốn đó.”
Kỳ An bình tĩnh nhìn hắn, đã là sau giờ ngọ, gió thổi xuống êm dịu.
Lâu sau, nàng tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nước mắt tràn ra.
Nàng vốn nghĩ mình đã sớm hết nước mắt; nàng cũng đã từng tự nói với mình sẽ không vì nam nhân mà khóc nữa.
Nhưng, con người này… Nàng nhắm mắt, vùi mặt vào cổ hắn.
“Được, mặc kệ là Tiêu gia tiểu Thất hay là Tống Kỳ An, đều gả cho ngươi.”
Hiên Viên Sam cúi đầu, chăm chú ôm nàng, nếu có thể đem nàng thâu nhập thân thể thì thật tốt, như vậy sẽ không sợ tách rời nữa.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên thành nụ cười hạnh phúc.
Mẫu hậu à, hóa ra ông trời chưa bao giờ vứt bỏ ta, ta đã có được niềm hạnh phúc nhất của cuộc đời này, ngươi phải thấy ta hạnh phúc.
Hôm sau, Hiên Viên Sam đứng trước cửa phòng Kỳ An, “Kỳ An, chúng ta hồi kinh đi!”
Kỳ An tưởng mình nghe nhầm, mở to hai mắt hỏi lại, “Bây giờ? Hồi kinh?”
Hiên Viên Sam gật đầu khẳng định, Khinh Ngũ cúi đầu, hữu khí vô lực ngồi trên xe ngựa, ánh mắt bất bình liên tục bắn tới.
“Nhưng Mạc đại ca và Lục ca còn chưa trở về, còn cả bọn Tiêu Lịch cũng đều…”
Trường Khanh ngắt lời nàng,
“Vương gia đã thông báo cho Tiêu thúc thúc, Tiêu thúc thúc cũng kêu chúng ta hồi kinh. Hắn nói đợi đến khi tiểu thư xuất giá, hắn sẽ đến kinh thành đưa tiểu thư đi lấy chồng, sau khi lão tướng quân khuất núi, Tiêu gia quân chính là nhà của tiểu thư. Lục công tử thì đang bận công việc, sẽ về kinh gặp tiểu thư sau.”
Sắc mặt Trường Khanh đột nhiên đỏ ửng lên, tằng hắng một tiếng rồi tiếp tục nói, “Mạc đại nhân còn nói, nếu tiểu thư đã có yêu thương nhung nhớ, muốn có quan hệ rõ ràng với Vương gia thì không cần che che giấu giấu thêm nữa, cứ ta ta khanh khanh mà hồi kinh đi thôi! Nếu Vương gia không bảo vệ được tiểu thư, thì cứ một cước đá rớt hắn, chúng ta lại một lần nữa đi tìm! Dù sao Minh châu Trác Niệm Thu, Tụ Bảo thiếu chủ, Đào Hoa ổ công tử, ai cũng đều chưa cưới vợ, nam tử trong thiên hạ còn rất nhiều, đến lúc đó sẽ an bài cho ngươi, muốn ai sẽ có người đó!”
Hắn nói một hơi, xong thì khe khẽ thở, lời nhắn này thật sự quá dài.
Sắc mặt Hiên Viên Sam trở nên rất khó coi, còn có thể thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi.
Kỳ An sờ sờ mũi, dở khóc dở cười.
Nhìn bộ dáng Trường Khanh, Kỳ An cười nói, “Mạc đại ca làm sao mà uy Hi*p được ngươi thế?” Có thế thì mới khiến hắn thuật lại nguyên lời nói, ngay cả hít thở cũng không dám như thế.
Thân hình Trường Khanh run lên, “Đại nhân nói, thái tử điện hạ có vài biểu muội, ai cũng yếu ớt thon thả, ôn nhu như nước, đợi sau khi hồi kinh sẽ dẫn ta đến bái kiến.”
Hắn tự nhiên rùng mình một cái, vẻ mặt vốn lạnh lùng nay thêm vài tia sợ hãi.
Khinh Ngũ nhảy phắt khỏi xe đi tới, chỉ vào hắn cười to, “Tiêu Trường Khanh, ngươi đúng là ngốc. Long tướng quân chỉ có một nữ nhân, đã gả cho Lạc Hoài Lễ rồi! Vậy mà cũng bị người ta lừa nữa!”
Trường Khanh nhìn hắn, cố chấp lắc đầu, “Biểu muội của thái tử điện hạ, đâu thể dùng lẽ thường mà suy đoán, ai biết ngày nào đó sẽ nhảy đâu ra đó một người nữa!” Hắn lau lau trán. Hoàn hảo! Trí nhớ của hắn đúng là không tồi, có thể đem lời nói của đại nhân truyền đạt lại không sót một từ.
Thật sự là một đứa ngốc a, nhưng cũng thực đáng yêu.
Kỳ An buồn cười, rồi lại có chút chua sót.
Đối với Long Liên, có oán hận không cam, theo thời gian trôi đi cũng đã nhạt đi nhiều. Giờ nhớ tới, còn thêm chút bội phục, yêu đến như vậy, không phải ai cũng có dũng khí làm như vậy.
Nàng nhìn Trường Khanh, cười tủm tỉm, “Nếu thực sự có người yêu ngươi xuất hiện, vậy thì càng tốt rồi.”
Trường Khanh lắc lắc đầu, liên tục lui về phía sau, “Trường Khanh quá ngốc, không cần.”
Kỳ An nhìn hắn chằm chằm, “Đúng vậy, ta quên mất, ngươi còn có một vị tiểu hôn thê xinh đẹp động lòng người. Là nhà ai a? Trường Khanh ngươi bao giờ thì đưa đến cho ta gặp?”
Trường Khanh đỏ mặt, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, giọng nói như tắc lại, “Cũng không còn sớm, Trường Khanh đi chuẩn bị.” Hắn quay người lại, phi đi như bay.
Lúc ngồi lên xe ngựa, Kỳ An có vài phần cảm khái.
Bỏ đi đâu, rồi cuối cùng vẫn là về lại đó.
Khi rời đi, vốn nghĩ sẽ vĩnh viễn không trở lại nơi làm nàng tan nát cõi lòng kia, nhưng thật không ngờ giờ lại trở về, lại là vì một tình yêu khác.
Nắm vạt áo, nàng hơi nhắm mắt. Lúc này đây nhìn thấy những người đó, liệu có thể trở thành người qua đường, không yêu không hận, không cầu không oán hay không?
Không khí hơi hơi dao động, Kỳ An vội vàng mở mắt, quả nhiên thấy Hiên Viên Sam đang giục ngựa đi bên cạnh, mắt đang nhìn nàng.
Nàng mỉm cười, tươi sáng như hoa.
Chỉ là có chút tiếc nuối a!
Trong võ lâm đại hội không nhìn thấy thiếu niên đó.
Nghe nói Đào Hoa ổ không tham gia. Nàng âm thầm lo lắng, nhưng lại không biết hỏi ai.
Mọi người vì chuyện Đào Hoa ổ bắt cóc nàng nên không có hảo cảm với hắn.
Hiên Viên Sam tuy là sẽ không trái ý nàng, nhưng hắn vì cứu nàng mà đã mất đi thị vệ thân thiết, lại bị trọng thương mới đưa được nàng ra, hết thảy đều là do Chiến Liệt. Huống chi, hiện giờ đã biết tâm ý của hắn, làm sao nàng có thể để hắn đi hỏi thăm tin tức của một người khác cho nàng?
Lúc trước, hắn làm chuyện trái ý nàng không phải là vì không muốn nàng dây dưa với Chiến Liệt hay sao?
Lặng yên nắm tay lại, nàng chỉ có thể lặng yên cầu trời phù hộ cho thiếu niên trong Đào Hoa ổ kia thôi. Hắn hận nàng thế nào cũng được, chỉ cần hắn có thể sống tốt, sống hạnh phúc là đủ.
Một đường thông suốt, về tới kinh thành bình an.
“Sao lại bình an như vậy?” Kỳ An trái lại cảm thấy không quen, nàng tưởng sẽ phải trải qua vô số ám sát, ςướק bóc… Nàng đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng lại không hề có gì xảy ra cả.
Nàng nghi hoặc nhìn Trường Khanh, “Không phải lúc trước nói là có nhiều nguy hiểm sao?”
Trường Lan đưa cho nàng chén nước, “Lúc này chắc là không có ai muốn đắc tội với Vương gia và Tiêu gia!”
Kỳ An cầm lấy nước, lặng im không nói.
Trước cổng thành, Kỳ An vén màn xe, kinh ngạc nhìn.
Từ lúc ra đi, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ còn có ngày trở về!
Trước mặt bỗng tối sầm lại, hóa ra Hiên Viên Sam đã ruổi ngựa đi tới bên cạnh xe, nhìn nàng trong chốc lát, hắn đột nhiên vươn tay về phía nàng.
“Làm sao vậy?” Kỳ An nhẹ giọng hỏi.
Hiên Viên Sam an tĩnh nhìn nàng, cánh tay vẫn giữ giữa không trung.
Nhưng đã tới kinh thành rồi, người nhiều như vậy! Trong đầu hiện lên vài ý niệm, nhưng khi Kỳ An nhìn thấy ánh mắt hắn thì không thể nói ra lời, sau đó, nàng đưa tay đặt lên tay hắn.
Chỉ cảm thấy tay bị kéo căng ra, Kỳ An còn chưa kịp kêu lên thì đã vững vàng ngã vào vòng tay hắn.
Một tay hắn giữ chặt hông nàng, một tay giữ dây cương, phóng ngựa về phía trước.
Gió thổi bay tóc, che khuất tầm mắt, Kỳ An nhắm mắt, tựa vào иgự¢ hắn, chỉ nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt.
Cảm giác tốc độ chậm lại, chắc là tới cửa thành rồi?
Không nghe thấy tiếng nói, tay Hiên Viên Sam bên hông nàng giật giật, ngựa vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Cho tới khi một thanh âm vang lên,
“Chính là Tiêu tiểu thư?”
Chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, Kỳ An lập tức mở mắt ra.
Một thị vệ đang khom lưng đứng bên đường, nhìn có vài phần quen mắt. Kỳ An nhìn kỹ lại, chần chừ mở miệng,
“Thụy Sinh?” là gia phó của sư phụ.
Người kia chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc thả lỏng rất nhiều, “Đợi được tiểu thư thì tốt rồi, gia chủ có dặn, thỉnh tiểu thư lập tức tới Lạc phủ.”
Trong lòng máy động, “Xảy ra chuyện gì?”
“Thượng thư đại nhân bệnh nặng, hôn mê đã sáu ngày, ngay cả Hoàng thượng cũng đã đến.”
Gió vẫn thổi như trước, nhưng đã không còn yên tĩnh như cũ.
Tim đập dữ dội, tâm tình nàng rối loạn. Cực hạn của chứng hôn mê là bảy ngày. Qua bảy ngày rồi sẽ không còn cơ hội tỉnh lại.
Kỳ An quay người, vùi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, tâm loạn như ma.
Thật lâu sau, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng than nhẹ, một bàn tay to vỗ vô lên lưng nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng, đem đến một cảm giác an tâm thư thái.
Người gác cổng nhìn thấy nàng, kinh ngạc đến mức tròng mắt như muốn rơi ra, lắp bắp kêu lên, “Thiếu, thiếu phu nhân!”
Không kịp để ý tới hắn, Kỳ An đi thẳng vào.
Vô luận nàng và Lạc Hoài Lễ rối rắm thế nào, ít nhất, Lạc Anh đối với nàng cũng là thực sự yêu thương.
Nếu là ngoại thương, y thuật của sư phụ chữa trị giỏi hơn nàng, nhưng là nội thương thì nàng có hơn một chút. Hiện giờ sư phụ lại gấp gáp muốn nàng đến, tức là bệnh của Lạc Anh có liên quan đến nội thương.
Người gác cổng quỳ trên mặt đất không đứng lên, Trường Khanh liền từng bước bước tới.
Hắn ngồi xổm xuống, “Trương thúc, ngươi đã quên rồi sao?”
Lại là một gương mặt quen thuộc đã nhiều năm không thấy, người gác cổng hoàn hồn, hỏi, “Cái gì?”
Trường Khanh cũng không trả lời, ngửa đầu nhìn về phía Trường Lan.
Thần sắc Trường Lan không thay đổi, thanh âm réo rắt, “Ta nhớ rõ bốn năm trước đã nói, các người nếu còn nghĩ đến đoạn tình cảm ngắn ngủi lúc còn ở chung một nhà, thì dù có gặp nhau, hay gọi tiểu thư nhà ta một tiếng Tiêu tiểu thư. Thiếu phu nhân của quý phủ, tiểu thư nhà ta vô phúc đón nhận.”
Sắc mặt người gác cổng biến đổi, cuối cùng cúi đầu, “Chẳng qua là do thói quen.”
Trường Lan thổi thổi vào lòng bàn tay mình, “Giờ thì nhớ rồi chứ?”
Bả vai run lên, “Nhớ kỹ.”
Hai người sóng vai bước vào.
Trường Lan mở miệng, “Hôm nay tâm trạng Trường Khanh không tốt lắm a!” nói nhẹ nhàng tựa như đang đề cập đến thời tiết.
Trường Khanh cũng gật đầu, vẻ mặt vô tội, “Ta cũng không biết sao lại thế này. Vào đến cửa là thấy hỏa bốc lên, tay chân ngứa ngáy.”
Trầm mặc một hồi, Trường Lan nói, “Ân! Ta cũng vậy.”
Lúc này, Kỳ An đã bước vào phòng Lạc Anh.
Không kịp thi lễ, nàng đi thẳng tới giường. Người nằm trên giường gỗ, hình dung tiều tụy, môi đã thành màu đen, hai má đã hóp sâu xuống.
Nàng một bên bắt mạch cho hắn, một bên ngẩng đầu nhìn người đứng bên giường, “Sư phụ.”
Hồ thái y gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, “Vốn chỉ là chứng phong hàn nho nhỏ, nhưng sau đó lại dẫn tới hôn mê.” Dừng một chút, còn nói, “Trường kỳ tích tụ vu tâm, ức mà không phát, là vi bệnh tim.”
Kỳ An không nói. Lạc Anh lúc tráng niên được Hoàng thượng vinh sủng, phong quang vô nhị, thê thi*p hòa thuận, con trai độc nhất kính cẩn nghe theo, niên thiểu hữu vi, căn bản không thể có việc phiền lòng. Vì sao lại là tích tụ lâu ngày?
Hoàng thượng đang ngồi ở bên giường, nghe thấy lời ấy thì sắc mặt trở nên buồn bã.
Hiên Viên Sam đứng ở cửa, giờ phút này mới chậm rãi đi tới, đưa tay khoát lên vai Hoàng thượng, trong mắt lộ vẻ an ủi.
Hoàng thượng quay đầu nhìn hắn, đặt tay lên tay hắn, “Hoàng đệ, ngươi đã đến rồi!”
Hiên Viên Sam nhìn hắn, gật gật đầu, lại đè tay lên vai hắn, chậm rãi lắc đầu.
Hoàng thượng miễn cưỡng mỉm cười, “Ta không sao!”
Lại nhìn về phía tiểu Thất, “Tiểu Thất, Lạc Anh thế nào?” Có thể cứu không? Đương nhiên, câu cuối cùng này hắn không thể thốt lên được.
Tiểu Thất đang lật mí mắt Lạc Anh lên xem, cũng không nghe thấy những lời này.
Hồ thái y cũng thở nhẹ ra, cười nói, “Tiểu Thất nếu không khóc, chính là tin tức tốt.”
Nghe thấy vậy, Kim Vân lúc đó đã khóc vật vã ở bên giường liền quỳ rạp xuống trước mặt tiểu Thất, vẻ mặt ai thê,
“Tiểu Thất, tiểu Thất, ngươi nhất định phải cứu tướng công, nhất định phải cứu hắn a!”
Tiểu Thất bất ngờ không kịp phản ứng, bị một quỳ của nàng dọa hết hồn, vội vàng quỳ xuống,
“Nương!” Câu này vừa ra khỏi miệng mới ý thức được không ổn, nàng há mồm, lại chỉ có thể nói tiếp,
“Tiểu Thất nhất định sẽ làm hết khả năng, ngài đứng lên trước đã.”
Kim Vân vẫn khóc, “Tiểu Thất, lúc trước đều là chúng ta không phải. Van cầu ngươi, đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, cứu lấy tướng công…”
“Nương, ngài đứng lên đã, ngài như vậy sẽ làm tiểu Thất không thể khám và chữa bệnh cho cha được.” Lạc Hoài Lễ đỡ Kim Vân, ôm nàng vào иgự¢.
Nhìn tiểu Thất thuần thục hạ châm, tham mạch, Lạc Hoài Lễ chỉ cảm thấy khi*p sợ và hỗn loạn.
Bắt đầu từ lúc tiểu Thất mới bước vào cửa, hắn đã không thôi hỗn loạn.
Cũng muốn hỏi nàng, đã học y thuật lúc nào, bái Hồ thái y làm sư khi nào, mấy năm nay sống có tốt không, có còn, còn nhớ hắn không?
Nhưng lại không thể nói nên lời.
Hắn nắm chặt tay, nhìn người đang nằm trên giường. Giờ này khắc này, quan trọng nhất chính là phải chữa khỏi bệnh cho phụ thân.
Mà Long Liên, tay bưng chén trà đã phát run.
Nàng đã trở lại! Nàng đã trở lại!
Dung nhan vẫn như trước, thanh lệ động lòng người, năm tháng trôi qua dường như không lưu lại chút dấu vết nào trên người nàng.
Nàng dù không ở đây, nhưng vị trí của nàng trong lòng hắn vẫn không có gì phá nổi, hiện tại nàng đã trở lại, trong lòng hắn liệu còn chứa được người khác?
Chỉ cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ phát lạnh, lan ra toàn thân. Nếu như chân tướng bị vạch trần, liệu thế gian này có nơi nào có thể để mình sống yên ổn?
Càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng. Sắc mặt trắng bệch, nàng cắn chặt môi, trong miệng dần có mùi vị máu tươi.
Cảm thấy áp lực trong lòng, Long Liên lo sợ không yên quay đầu ra ngoài, chỉ hy vọng, không nhìn thấy thì sẽ không sợ hãi.
Nàng vừa quay đầu đã nhìn thẳng vào tầm mắt của Trường Lan.
Trường Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày, như có như không hừ một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác.
Long Liên càng cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cơ hồ mọi cơ bắp đều run lên.
Giờ phút này, nàng chỉ hy vọng có hắn ôm ấp, trấn an nàng. Nhưng, nàng nhắm mắt lại, giờ phút này trong mắt hắn, chỉ nhìn thấy có Tiêu Thất thôi!