Chỉ cảm thấy trên mặt như có lông chim nhẹ nhàng lướt qua, ấm áp đến run rẩy.
Hạnh phúc kia tới quá bất ngờ, Hiên Viên Sam khẩn trương đến độ quên cả thở, khuôn mặt đỏ bừng.
Kỳ An lùi về phía sau vài bước, nhìn thấy khuôn mặt đỏ dừ của hắn, đáy lòng thấy thật ấm áp, khóe miệng cười tươi.
Nhẹ nhàng một câu, thế nhưng làm cả gió cũng trở nên dịu dàng, ánh mắt Hiên Viên Sam vừa động, tay đã vươn ra muốn ôm nàng.
“Lục ca!” Nàng đột nhiên kêu một tiếng, cánh ta kia khó khăn dừng lại giữa không trung, sau đó nắm chặt, chậm rãi thu lại.
Hiên Viên Sam chậm rãi quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy chỉ có Khinh Ngũ đang cúi đầu, nào có ai khác?
Ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy Kỳ An đã chạy ra thật xa, nghịch ngợm cười, “Vương gia, tạm biệt, không tiễn.”
Hiên Viên Sam đứng yên, mỉm cười.
Thật là tốt. Cười tươi ngọt ngào như vậy, thật giống như nụ cười động lòng người khi mới gặp, giống như chưa từng chịu đau thương.
Trên đường trở về. Rốt cục Khinh Ngũ không thể nhịn được nữa, kéo vạt áo Hiên Viên Sam lại.
Hiên Viên Sam nghi hoặc nhìn về phía Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ nhìn mặt hắn, giận dỗi nói, “Vương gia, ngài không cần sờ mặt nữa, mặt ngài đã bị sờ sứt cả da ra rồi, cũng đừng có người ngây ngốc như thế, thật là tổn hại hình tượng anh minh thần võ của ngài.” Dừng một chút, lại suy sụp cúi đầu, “Quan trọng nhất là, ngài có thể đổi hướng đi một chút hay không? Chúng ta đã đi xa phủ quá rồi.”
Hiên Viên Sam sửng sốt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là đã đi qua đường về phủ rất xa.
Khinh Ngũ vẻ mặt đau khổ, “Vừa ra tới cửa là ngài bước đi luôn, cũng không thèm nhìn tới ngựa nữa.”
Có việc như vậy sao? Hiên Viên Sam bắt đầu mờ mịt. Lúc bắt gặp ánh mắt Khinh Ngũ, hắn mất tự nhiên, ho khụ khụ, “Bổn vương đi nhầm mà ngươi cũng không biết nhắc nhở sao?”
Khinh Ngũ càng thêm ủy khuất, mở tay ra, “Vương gia, Khinh Ngũ kéo rách cả vạt áo ngài, ngài cũng không biết nữa là…”
Trong tay hắn, quả nhiên có một mảnh vải màu trắng đang tung bay theo gió.
Hiên Viên Sam giật ngay lại, sắc mặt lại khôi phục vẻ thanh lãnh bình thường, “Bổn vương là đang mải suy nghĩ công việc. Đi thôi, hồi phủ!” Hắn quay bước một mạch, chỉ là hai tai đã đỏ ửng, lan cả xuống cổ.
Khinh Ngũ mếu máo, uất ức lẩm bẩm, “Nghĩ chuyện gì vậy? Hừ, ta chỉ biết, chính là đang nghĩ tới Tống cô nương kia, họa thủy, họa thủy, đại họa thủy, tiểu họa thủy…”
Đột nhiên, một ánh mắt không biết từ đâu bắn tới, âm thanh nho nhỏ lập tức biến mất, hắn lon ton chạy tới, cười nói, “Vương gia, ngươi nói xem, Lãng nhi ở kinh thành có tốt không?”
Hiên Viên Sam tươi cười, hắn đương nhiên sống tốt, có thái tử làm bảo tiêu, có thống lĩnh cấm vệ quân làm sư phó, lại rất được chúng phi tần hậu cung yêu quý, thỉnh thoảng còn được dùng cơm với Hoàng thượng, ngày tháng trôi qua chắc chắn là vui vẻ.
Chỉ là, nghe Phượng Định nói, mỗi đêm hắn đều khóc gọi nương. Hài tử kia rất nhớ Kỳ An!
—————-
Mà Kỳ An, trong lòng cũng đang sốt ruột, vội vàng muốn xác định thân phận Tiêu Lục như vậy, có lẽ là để có thể nhanh chóng trở lại bên người Lãng nhi.
Mặc kệ Tiêu Lục là thật hay giả, Trường Lan rõ ràng là rất vui sướng.
Từ ngày Tiêu Lục trở về đến giờ, nhà bếp liền trở thành giang sơn của Trường Lan, mọi thứ cơm nước đều phải hỏi đến, mọi chuyện đều phải qua tay nàng.
Kỳ An dựa vào cửa nhìn Trường Lan chân tay mau lẹ chạy sang Ⱡồ₦g hấp, lại đảo xoong chảo.
“Trường Lan!” Kỳ An gọi một tiếng.
Trường Lan quay đầu lại nhìn nàng một cái, tay chân vẫn không ngừng, “Ôi, tiểu thư, sao người lại đến phòng bếp thế này, khói dầu sẽ ám vào người mất. Trường Khanh! Trường Khanh!”
Trường Khanh lộ ra cái đầu từ phía sau Kỳ An.
Trường Lan vội vàng liếc mắt, “Mau đưa tiểu thư đến tiền thính đi, cơm sắp xong rồi.”
Trường Khanh lại rút đầu lại, đứng sau lưng Kỳ An.
Kỳ An không hề động đậy, chỉ mở miệng nói, “Như vậy cũng được sao? Trường Lan?”
Nàng nói rất rất nhẹ, Trường Lan hơi khựng lại một chút.
“Hắn hiện tại chỉ coi ngươi là thị tỳ của ta, tâm huyết của ngươi cũng chỉ đổi được một câu tán thưởng tay nghề của đầu bếp của ta không tồi mà thôi.”
Trường Lan không quay đầu lại, “Đây đều là đồ hắn thích ăn, có thể một ngày sẽ làm hắn nhớ lại.”
Kỳ An ngửa đầu nhìn lên không trung, “Nếu không, sẽ làm tim đau thôi, Trường Lan!”
Trường Lan nhắm hai mắt lại, “Trường Lan từng cố gắng học tập, muốn làm thật ngon những món hắn thích, vẫn nghĩ rằng không bao giờ có cơ hội cho hắn thưởng thức. Như bây giờ đã là một ân huệ rồi. Trường Lan không khổ, một chút cũng không!”
Kỳ An không nói. Cái giá của tình yêu, ấm lạnh tự mình biết. Nàng tuy rằng đau lòng, nhưng có thể làm gì đây?
Lúc ăn cơm, Tiêu Lục nhìn một bàn đầy măng là măng, khẽ cau mày,
“Trường Lan, về sau bảo phòng bếp đừng nấu măng nữa.”
Tay Trường Lan khẽ run lên, thấp đầu đáp, “Dạ!”
Kỳ An nhìn Trường Lan, rồi hỏi, “Lục ca, ngươi không thích ăn măng sao?”
Tiêu Lục cười, “Không phải là Tiểu Thất không thích ăn sao? Một bàn toàn là măng thế này, ngươi làm sao nuốt trôi?”
Kỳ An sửng sốt, việc nàng không thích ăn măng chưa từng được nhắc đến.
Trước kia, là Trương Sở Du thích ăn, nàng vì chiều theo hắn mà cố ăn một ít. Chính Trương Sở Du và nàng là vợ chồng đã nhiều năm nhưng hắn cũng chưa bao giờ biết.
Ngay cả Trường Lan và Trường Khanh cũng ngẩng đầu nhìn nàng. Lãng nhi cũng thích ăn măng, lúc trước cũng thường xuyên làm, có lẽ là do thói quen, cũng có lẽ là vì Lãng nhi, nên cho tới giờ nàng vẫn chưa từng nói ra.
Chậm rãi ngước mắt nhìn Tiêu Lục, nàng hỏi, “Lục ca, ngươi làm sao biết?”
Tiêu Lục thở dài, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, “Tiểu Thất bởi vì Lục ca thích ăn cho nên mới chịu đựng không nói sao? Nhưng lúc đồ ăn được bưng lên bàn, ánh mắt ngươi rất bất đắc dĩ, ngay cả tay cầm đũa cũng cảm giác vô lực, đó là bộ dáng không ưa thích.”
Buông chén đũa xuống, Tiêu Lục nghiêng người vỗ vỗ đầu nàng, “Ta là ca ca mà, làm sao có thể để tiểu Thất phải chấp nhận ta? Ca ca chiều theo muội muội mới là thiên kinh địa nghĩa.”
Kỳ An bình tĩnh nhìn hắn, giờ khắc này nàng thật sự hy vọng hắn chính là ca ca của mình.
Hóa ra có một ca ca là có thể được yêu thương vô điều kiện. Cảm giác này thật là hạnh phúc.
—————-
Linh Chiêu công chúa đi chùa Bình Phục ở ngoại ô cầu phúc, Tiêu Lục đi theo.
Dọc đường đi, Tiêu Lục thường xuyên lôi điểm tâm từ cái bọc mang theo người ra để ăn.
Linh Chiêu cũng cầm lấy một khối cao hạnh nhân, cắn một miếng nhỏ, ngọt mà không đượm, mùi thơm thoang thoảng, nàng thanh nhã cười, “Tiểu Lục mua ở đâu vậy? Vị thật ngon!”
Tiêu Lục cũng đang cầm một khối, nghe vậy thì khẽ cười, “Là người của tiểu Thất chuẩn bị.”
Linh Chiêu chậm rãi nuốt, không nói thêm lời nào.
Tiêu Lục lại cắn một miếng, tán thưởng nói, “Hương vị đúng là rất tuyệt. Nha đầu tiểu Thất kia không biết đã bỏ bao nhiêu tâm tư vào đây!” Nhìn hắn đầy vẻ mãn nguyện, cảm giác như hạnh phúc ấm áp sắp tràn cả ra ngoài.
Linh Chiêu liếc hắn một cái, “Ngươi thực sự hài lòng với muội muội tiểu Thất này sao?”
Tiêu Lục liên tục gật đầu, “Hóa ra đây chính là cái gọi là huyết mạch tương liên! Lúc ta gặp tiểu Thất đã cảm thấy nàng rất thân thiết, tuy rằng không còn trí nhớ nhưng ta nghĩ trước kia ta rất yêu thương muội muội này!”
Linh Chiêu chậm rãi ăn nốt nửa miếng cao còn lại, vẻ tươi cười trầm đi, trí nhớ sao?
Nàng từ từ ngước mắt, nhìn ngắm cảnh ruộng vườn ẩn hiện bên ngoài.
Nửa ngày sau, Linh Chiêu lại mở miệng, “Vậy Trường Lan thì sao?”
“Trường Lan?” Tiêu Lục kỳ quái lặp lại, không hiểu tại sao Linh Chiêu lại đề cập đến nàng.
Khóe miệng nhếch lên, Linh Chiêu nói, “Đó là người trước kia Tiêu Lục yêu mến.”
“Người trước kia ta yêu mến?” Tiêu Lục nhíu mày, “Đó không phải là thị tỳ của tiểu Thất sao? Ta thích một hạ nhân sao?”
Linh Chiêu cười cười, vẻ châm chọc nói, “Có lẽ truyền thống của Tiêu gia chính là đánh vỡ quan niệm thế tục đi. Tống Quý trước kia, địa vị tôn quý đáng mơ ước ở kinh thành, lại chấp nhất đi theo một khổ thủ biên quan Tiêu Dục. Trưởng tử Tiêu Đại lại hòa hòa nhã nhã xin miễn Hoàng thượng tứ hôn, cưới Lý thị, cũng là hạng người vô danh. Rồi đến Tiêu Lục, ưa thích một hạ nhân thì có gì là kỳ lạ?”
Như nhớ tới chuyện gì, nàng lại cười, “Còn có muội muội tốt của ngươi Tiêu Thất, chỉ là trải qua một hồi thê thi*p tranh đấu vụng về, lại không nói lời nào, tự hạ thấp thân phận mà rời đi, chẳng phải buồn cười sao?”
“Không được cười!” Tiêu Lục lạnh giọng cắt đứt lời nàng, trên mặt có vài phần không vui, “Lúc ấy nhất định là tiểu Thất đau đớn tới mức không thể làm gì khác nên mới ra đi.”
Nghĩ đến đây, Tiêu Lục liền cảm thấy trên иgự¢ một trận đau đớn, loại đau đớn này tựa hồ thực xa lạ.
Tiêu Lục kinh ngạc vươn tay ấn иgự¢, loại cảm giác xa lạ này làm hắn đột nhiên nghĩ, hắn trước kia, chẳng lẽ chưa từng làm người khác đau lòng?
Nhìn thấy thần sắc quái dị trên mặt hắn, Linh Chiêu kinh hoảng kêu lên, “Tiểu Lục?”
Tiêu Lục hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu, không tiếp tục theo đuổi ý nghĩ kỳ lạ đó nữa mà tiếp tục nói, “Nhất định là đau đến tận cùng nên mới muốn thoát li; nhất định là đau đến tuyệt vọng mới không nghĩ tới viêc cứu vãn!”
Linh Chiêu nhìn hắn, thật lâu sau mới cười thành tiếng, quay đầu đi, thấp giọng nói, “Hóa ra ngươi cũng hiểu nàng đến vậy.”
“Đó là đương nhiên, nàng là muội muội ta mà!”
Linh Chiêu nhắm mắt, tựa người vào thành xe, thần sắc uể oải.
Tiêu Lục thấy thế vội nói, “Linh Chiêu, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài ngồi, không phiền ngươi nữa.”
Linh Chiêu khẽ gật đầu. Tiêu Lục vén rèm chui ra.
Trong xe ngựa khôi phục yên tĩnh, Linh Chiêu chậm rãi mở mắt, ánh mắt thanh minh không một chút buồn ngủ.
————
Tiêu Lục quỳ xuống trước tượng phật, nhìn lên đôi mắt từ bi của đức phật rồi chậm rãi nhắm mắt, hai tay chắp lại.
“Tiêu Lục vốn không tin thần phật, nhưng giờ phút này, nếu như thần linh thực sự tồn tại, xin người hãy giúp Tiêu Lục sớm khôi phục trí nhớ, có thể cùng tiểu muội Tiêu Thất yên ổn sống yêu thương đùm bọc đến già.”
Linh Chiêu quỳ bên cạnh hắn nghe thấy thì ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nhìn lên Phật tổ trên cao, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Khói hương lượn lờ như có như không, là ai đang thở dài!
Trong mắt Phật tổ, là từ bi, cũng là thương hại.
Chúng sinh đều khổ, đó là nghiệp là chướng, sớm đã định rồi.
Nghe nói đại hội võ lâm chính là nơi anh hùng xuất hiện.
Đối với vài người mà nói, có lẽ một lần thắng bại ở đây còn có ý nghĩa sinh tử.
Còn đối với Kỳ An mà nói, đây cùng lắm chỉ là một lần nghiệm chứng trí tưởng tượng của các đạo diễn phim truyền hình.
Còn có, còn có, muốn xác định rằng hắn mạnh khỏe.
Cho dù chỉ là nhìn thấy từ xa, cũng là đã đủ.
Hồng y tuyết sắc thiếu niên kia, lại có đôi mắt trong suốt đó, chắc chắn sẽ hớp hồn vô số nữ tử đi!
Ngày đó, Kỳ An cũng không nghĩ rằng nàng sẽ đi.
Nàng thầm nghĩ sẽ ở đây chờ rồi sẽ cùng Mạc Nhược và Tiêu Lục trở lại kinh thành.
Nhưng Linh Chiêu đi, Tiêu Lục cũng đi.
Mạc Nhược hơi trầm mặt, “Vậy tiểu Thất, ngươi cũng phải đi.”
Kỳ An nhìn hắn, không hiểu.
Mạc Nhược suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên cười nói, “Tiểu Thất đương nhiên muốn đi, một việc trọng đại thế này, bỏ qua chẳng phải đáng tiếc lắm sao!”
“Nhưng không phải đã nói ta không nên xuất hiện hay sao?”
Mạc Nhược vỗ vỗ đầu nàng, “Ta hối hận rồi, tiểu Thất. Ngươi không nên cuốn vào hết thảy những chuyện này. Tiêu gia phong quang tễ nguyện thật sự không nên bị mai một như vậy. Cho nên ngươi cứ đi xem náo nhiệt đi, nếu như không đi, thực là đáng tiếc.”
“Nhưng mà, Mạc đại ca.” Kỳ An muốn nói gì đó, Mạc Nhược đã khoát tay, “Nếu hắn không bảo vệ được ngươi, hừ!” – cười lạnh một tiếng – “Vậy thì bỏ đi!”
Kỳ An vốn muốn hỏi, đều là những chuyện trong giang hồ, sao ai trong triều đình cũng trông mong háo hức? Nàng đã xem vô số phim truyền hình, không phải đều nói rằng triều đình và giang hồ là hai thế giới tách biệt, không can thiệp vào việc của nhau hay sao?
Nhưng mới nói được nửa câu đầu, Mạc Nhược đã bĩu môi, làm ra bộ dáng ngươi thực khờ dại.
“Chỉ có quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, làm gì có chuyện phân chia giang hồ và triều đình.”
Kỳ An ngoan ngoãn câm miệng, được rồi, nàng thừa nhận, nàng không hiểu.
Minh Châu sơn trang.
Đám đông náo nhiệt đủ mọi loại màu sắc trang phục, người nối người đi tới không dứt.
Ở cửa trang có thị vệ tiếp đón khách khứa, mỗi người đều mặt mũi hồng hào, bừng bừng khí thế.
Trong sân có một nam tử áo xanh, tuấn lãng phiêu dật, xuất chúng hơn người.
Mạc Nhược bước nhanh, vượt qua Kỳ An đi lên, ôm quyền cười nói, “Niệm Thu!”
Nam tử kia sửng sốt một chút, rồi lập tức, vẻ kinh hỉ dâng lên, hắn cười liên tục, “Chư huynh, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy? Từ sau lần từ biệt năm đó, đã lâu không thấy!”
Kỳ An nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhớ tới lời Mạc Nhược nói, “nho nhã thanh tao, có phong độ của một vị đại tướng”, hiện giờ xem ra, ít nhất là diện mạo đúng là không tồi.
Mạc Nhược tựa hồ quen biết rất nhiều, trên đường đi thỉnh thoảng lại có người đến chào hỏi.
Kỳ An bắt đầu lo lắng thay cho hắn. Cứ cười nhiều như vậy, lại không ngừng gật đầu, có khi sẽ vì vất vả mà sinh bệnh.
“Tiểu Thất!” Thanh âm quen thuộc truyền đến.
Nhìn theo hướng có tiếng nói, là vẻ mặt tươi cười của Tiêu Lục, mà đứng bên cạnh hắn là Linh Mẫn Chiêu và một cẩm y nam tử.
Người đó là? Kỳ An không khỏi nhìn lại vài lần. Người kia, ý cười doanh doanh, giơ tay nhấc chân chào hỏi, lơ đãng mang theo vẻ sắc bén ẩn hiện. Nhưng quan trọng nhất chính là, khuôn mặt hắn có vài phần giống với Hiên Viên Sam.
Nghe thấy tiếng kêu của Tiêu Lục, hắn chậm rãi nhìn qua. Lúc ᴆụng tầm mắt Kỳ An, hắn ngẩn ra, sau đó chậm rãi cong khóe miệng.
“Bái kiến nhị hoàng tử!” Mạc Nhược thi lễ, giải đi nghi hoặc của Kỳ An.
Hiên Viên Cực lúc này mới quay sang nhìn Mạc Nhược, “Đại nhân cũng đến đây? Không biết nơi này sẽ có đại án kinh thiên gì cần dùng đến tài năng của Đại Lý tự khanh?”
Mạc Nhược tao nhã đứng dậy, “Chẳng qua là một đám giang hồ bằng hữu ngày xưa mời tới giúp vui mà thôi.”
Hiên Viên Cực mỉm cười, cũng không hỏi thêm.
Tiêu Lục đến bên Kỳ An, nhỏ giọng hỏi, “Không phải ngươi nói sẽ không đến sao?”
Kỳ An cười khổ, “Là Mạc đại ca muốn ta đến giúp vui.”
Tiêu Lục liếc nhìn Mạc Nhược, “Hóa ra ca ca này vẫn không bằng được mị lực của Mạc đại ca a?”
Kỳ An buồn cười, “Lục ca, ngươi là đang ghen sao?”
Kỳ An chỉ đang nói đùa, Tiêu Lục lại chững chạc đàng hoàng đáp lại, “Đúng vậy, ta mới là ca ca của tiểu Thất mà!”
Nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ, Hiên Viên Cực càng cười tươi, chậm rãi mở miệng, “Vị này là Tiêu Thất? Quả nhiên, nghe danh không bằng gặp mặt.”
Nghe danh? Nghe danh gì chứ? Người này vừa mở miệng đã làm cho người ta không thích nổi.
Kỳ An giương mắt, cố gắng hành một cái lễ, “Bái kiến nhị hoàng tử, Linh Chiêu công chúa. Dân nữ trước kia đúng là Tiêu Thất. Tuy nhiên Hoàng thượng đã có thánh chỉ, hiện tại còn không biết mình có phải họ Tiêu không nữa.”
Hiên Viên Cực nhìn nàng, ý cười càng đậm,
“Đạo thánh chỉ đó sao? Cực ta hình như có nghe nói nó còn không có ấn triện của phụ hoàng. Nói vậy, là phụ hoàng luyến tiếc rồi! Cho nên Tiêu Thất tự nhiên vẫn là Tiêu Thất.”
Kỳ An cả kinh, lúc ấy nàng một lòng cầu đi, cũng không lấy đi đạo thánh chỉ kia, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn một cái. Nàng nhìn sang Mạc Nhược.
Mạc Nhược cũng cả kinh. Đạo thánh chỉ đó là do tiểu Thất cầu xin, Hoàng thượng không đành lòng cự tuyệt, rồi lại không muốn tiểu Thất phải chịu sỉ nhục, bởi vậy mới tận lực không làm hết trình tự. Vốn nghĩ giờ phút đó tiểu Thất trong lòng bi phẫn, về sau sẽ từ từ khuyên giải. Những người biết chuyện này ngoài thái giám tuyên chỉ vốn là tâm phúc của Hoàng thượng, chỉ có hắn và thái tử.
Giờ phút này nghe Hiên Viên Cực nhắc tới, trong lòng làm sao có thể không khi*p sợ?
Hiên Viên Cực tựa hồ sớm dự đoán được phản ứng của hắn, chỉ cười cười, rời mắt khỏi hắn, nói với Kỳ An, “Lại nói, trừ bỏ tên Tiêu Thất, dường như còn phải gọi thêm một tiếng Lạc phu nhân.”
Trong lòng Kỳ An lo lắng, lập tức kéo vạt áo Mạc Nhược, thanh âm lo sợ không yên, “Mạc đại ca, việc này là thật sao?”
Mạc Nhược bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau thì thở dài, vuốt tóc nàng, “Hoàng thượng đối với ngươi luôn là một lòng bảo vệ, làm sao có thể bỏ được ngươi.”
Kỳ An lui về phía sau từng bước, có chút thất thần, nói như vậy tức là đó là sự thật.
Trong lòng bấn loạn, như vậy cũng có nghĩa, nàng vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận của Lạc Hoài Lễ, mà Lãng nhi, cũng là trường tử cháu ruột danh chính ngôn thuận của Lạc gia.
Nàng vẫn nghĩ mình đã không còn can hệ gì với những người đó, hóa ra, tất cả vẫn y như ban đầu.
Nàng lắc đầu buồn bã, “Nhưng là ta từ bỏ mà, Mạc đại ca, ta không muốn.”
Trong mắt vô lệ, khô khốc đến phát đau. Kỳ An chỉ cảm thấy vô số ý niệm hiện lên trong đầu, mờ mờ tỏ tỏ.
Phát hiện khác thường, Mạc Nhược giữ nàng lại, “Tiểu Thất, không cần gấp, việc này người của Lạc gia cũng không biết, ngươi không muốn thì tuyệt đối sẽ không có ai ép ngươi.”
Kỳ An có chút so sợ không yên nhìn hắn, “Thật sao?”
Mạc Nhược gật đầu khẳng định, “Mạc đại ca cam đoan với ngươi.”
Tiêu Lục nghe không hiểu, thấp giọng hỏi Trường Lan ở sau người, “Sao lại thế này?”
Trường Lan vẫn cúi đầu, lúc này mới ngước mắt lên, lắc đầu, “Về nhà rồi nói sau!” Nàng tiến lên, đỡ lấy Kỳ An, thấp giọng nói, “Tiểu thư, không có việc gì, chúng ta về trước đi?”
Trở về sao?
Kỳ An nhìn ánh mắt Hiên Viên Cực, trong lòng cứng lại.
Tại sao, cái mình không muốn lại cứ đeo bám như bóng với hình?
Bỗng nhiên thanh âm Khinh Ngũ vang lên, “Vương gia, nhị hoàng tử và mọi người đều ở đây!”
Kỳ An kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy nguyệt sắc thân ảnh đang chậm rãi đi tới, trong mắt ẩn hiện lo lắng.
Hiên Viên Sam chỉ đạm đạm nhìn nàng một cái, hướng Hiên Viên Cực gật đầu.
Hiên Viên Cực ngạc nhiên nói, “Vương thúc sao lại đến đây?” Vị vương thúc này làm việc luôn thanh lãnh, cư nhiên lại đến nơi náo nhiệt phức tạp này, thật sự là đáng ngạc nhiên.
Mấy người còn lại cùng dồn dập thi lễ. Hiên Viên Sam nhìn thấy tiểu Thất vẫn không nhúc nhích, đáy mắt càng hiển lộ lo lắng.
Khinh Ngũ cất tiếng, “Vương gia nói muốn đến xem, khó được…”
Khó được cái gì còn chưa có nói xong, liền mở to hai mắt nhìn Kỳ An từng bước hướng Hiên Viên Sam đi tới.
Kỳ An cũng không nói một câu, lập tức đi đến trước mặt hắn. Sau đó, chôn đầu trong иgự¢ hắn, tay ôm chặt hắn.
Toàn thân Hiên Viên Sam rung lên, cơ hồ là lập tức, liền ôm lấy nàng. Chỉ là cảm thấy thân hình nàng trong lòng иgự¢ hắn, hơi hơi run lên.
Không nhìn tới biểu tình kinh ngạc đến cực điểm của Hiên Viên Cực và Linh Chiêu, hắn kề miệng bên tai nàng, không tiếng động kêu, “Kỳ An!”
Kỳ An vùi đầu trong иgự¢ hắn, không nói lời nào, cũng không động đậy. Bên tai truyền đến tiếng tim hắn đập mạnh mẽ hữu lực, một chút cũng không ngừng nghỉ.
Hắn ôm, thực ấm áp, có loại khí tức làm người ta an tâm.
“Hiên Viên Sam!” Thanh âm của nàng phát ra từ trước иgự¢ hắn.
Hiên Viên Sam thấp đầu, nghiêng tai lắng nghe.
“Cái ta muốn, không thể có được? Cái ta không muốn lại không thể rời bỏ sao?”
Hiên Viên Sam trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lùi lại một bước, buông Kỳ An ra, mỉm cười chói lọi,
“Nếu ngươi muốn, ta sẽ khuynh tâm tận lực, đạt được cho ngươi; nếu ngươi không cần, cũng khuynh tâm tận lực vứt bỏ đi.”
Dừng lại trên khuôn mặt nàng, trong thần sắc lộ vẻ bất cần,
“Còn nếu không thể thoát khỏi, như vậy nếu ngươi không cần, ta có thể hủy diệt nó đi.”