Bởi vì Kỳ An bị bắt đi, Trường Lan và Trường Khanh trở lại dưới trướng Tiêu Vinh. Chẳng qua lúc ấy Kỳ An sống ૮ɦếƭ không rõ, giờ Kỳ An đã được tìm về, Trường Lan Trường Khanh tự muốn bị phạt.
Cho nên hai người quỳ gối trước giường nàng, thân hình thẳng tắp, Kỳ An còn nhìn thấy cả vết máu trên vạt áo Trường Lan.
“Đứng lên đi, Trường Lan Trường Khanh, đây không phải là lỗi của các ngươi.”
Trường Lan rơi lệ, Trường Khanh chỉ hé miệng không nói, dập mạnh đầu xuống đất, vẻ mặt tự trách hối hận.
Kỳ An thở dài một hơi, nói “Trường Lan, lại đây đỡ ta, chúng ta đi!”
Trường Lan lau nước mắt, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, “Tiểu thư, chúng ta đi theo Tiêu Vinh sao? Chờ thêm vài ngày nữa, sau khi xong hết mọi việc chúng ta sẽ cùng nhau trở lại kinh thành.”
Cảm thấy chân nhũn ra, Kỳ An đứng không vững, Trường Khanh vội vàng đứng lên, đỡ lấy nàng.
Nghe được tin tức, Hiên Viên Sam vội vàng chạy tới, vẫn bạch y như tuyết làm cho dung nhan kia càng thêm tuấn tú. Nhìn mắt Kỳ An thấm đầy sầu lo và bi thương, hắn mở mồm định nói, Kỳ An lại ngoảnh đi không nhìn.
Hiên Viên Sam sững sờ, tay run lên, cuối cùng cố gắng nâng lên, ngoắc Khinh Ngũ lại.
Khinh Ngũ khó hiểu nhìn hai vị chủ tử, không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám chậm trễ, nói với Trường Lan, “Các ngươi cứ ở lại biệt uyển vương phủ đi, nơi này có đủ dược liệu, cũng thích hợp chữa bệnh cho tiểu thư.”
Kỳ An lắc đầu cự tuyệt, “Ta là đại phu, thân thể của ta, ta tự rõ, không nhọc người của vương phủ bận tâm. Hiên Viên vương gia, thời gian qua đã chiếu cố nhiều, Kỳ An vô cùng cảm kích. Hiện giờ Lãng nhi còn đang được người che chở, Kỳ An thật sự không dám gây thêm phiền toái nữa. Hôm nay như vậy thôi.”
Nói xong liền vịn tay Trường Lan, chậm rãi rời đi, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Hiên Viên Sam lấy một cái.
Hiên Viên Sam đứng sững, rõ ràng còn chưa phải mùa đông, sao hắn lại cảm thấy lạnh lẽo, hơn cả mùa đông năm đó, khi mẫu hậu rời đi.
Trường Khanh Trường Lan không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn vẻ mặt lãnh đạm của tiểu thư, cũng không dám hỏi nhiều.
Vốn muốn hỏi chuyện tới Đào Hoa ổ bắt người nhưng lại bị tiểu thư ngăn lại.
Nơi Tiêu Vinh an bài cho bọn họ là một nơi thanh nhã, nhưng khi nhìn thấy đám người đứng trước cửa, Kỳ An lại thấy đau đầu.
Đây chẳng qua là một ngôi nhà bình thường, không phải là một tòa quân doanh, có cần phải đem quân đem tướng vây quanh chật như nêm cối thế này không?
Mà đầu lĩnh, chính là Tiêu Vinh, vẻ mặt sung sướng tiến lại, đang định quỳ xuống thì Kỳ An vội đưa tay ra, “Dừng lại, nếu có ai quỳ xuống, ta sẽ lập tức rời đi.”
Chỉ một câu nói đã khiến cho đám người kia ngừng mọi cử động.
Mắt Tiêu Vinh đỏ lên, “Tiểu thư!”
Trong lòng thấy ấm áp, mắt cũng hơi ướt ướt, Kỳ An nở nụ cười, “Ta không sao, thực xin lỗi đã để mọi người lo lắng.”
Nhẹ nhàng đẩy tay Trường Lan ra, đi đến trước mặt Tiêu Vinh, nói, “Tiêu Vinh, ta đã không còn là tiểu thư Tiêu gia, về sau, không cần phải điều động nhân mã vì ta như vậy.”
Tiêu Vinh run lên, “Tiểu thư, đã một ngày là tiểu thư, cả đời là tiểu thư”
Toàn bộ võ tướng đều cúi mình thật sâu thi lễ, lúc nâng người lên, trong mắt đều sáng rỡ niềm vui.
“Các ngươi…” Thở dài một hơi, Kỳ An cũng không nói thêm nữa, “Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chức trách của các ngươi là bảo vệ quốc gia, về điểm này, tuyệt không thể vì bất cứ người nào mà thay đổi.” Mặc kệ đó là Tiêu Thất hay Tiêu Lục.
Kỳ An vốn muốn nghỉ ngơi vài ngày, nhưng quân đội Tiêu gia lại coi sân nhà nàng như là doanh trại quân đội, kéo đến như nước, ai cũng muốn gặp vị tiểu thư đã lâu không thấy.
Hóa ra ngoài Tiêu Vinh còn có Tiêu Hoa, Tiêu Phú, Tiêu Quý, đều là những người trước đây đi theo Tiêu Dục.
Hiện giờ thấy tiểu Thất, liền đem nàng trở thành trân bảo, chỉ sợ có chỗ nào không chu đáo, thiếu mỗi nước đem cả quân doanh rời đến trước mặt nàng.
Ngày ngày đều ở trong bầu không khí ấm áp đó, chỉ có khi đêm về, hồi ức về thân ảnh màu đỏ trong ánh lửa kia mới hiện về, đau đớn dần lan khắp người Kỳ An.
Mạc Nhược tới chơi.
Hắn cũng không thường lui tới đây, khi thấy nàng thì mắt sáng lên, quan sát nàng cẩn thận từ trên xuống dưới.
Kỳ An trực tiếp hỏi, “Mạc đại ca có chuyện gì vậy?”
Mạc Nhược đi tới, bàn tay to đặt lên đỉnh đầu nàng,
“Hiên Viên vương gia bị bệnh!”
Trong lòng giật nảy, Kỳ An vội hỏi, “Bệnh gì? Đã tìm đại phu chưa?” Hỏi liền một mạch hai câu, rồi lại mím môi, tự giễu mình, đường đường là vương gia, há không có ai chăm sóc?
Mạc Nhược hé miệng không nói, chỉ vuốt vuốt sợi tóc nàng.
“Tiểu Thất, ngươi cũng biết, Đào Hoa ổ trong Đào Hoa cốc, hàng loạt đào đó đều là các cơ quan trận pháp, nếu là ban đêm, cho dù là đào hoa cốc chủ cũng không dám tiến vào.”
Kỳ An mở to hai mắt, trong lòng bất an.
“Ngoại trừ Hiên Viên Sam, tất cả chúng ta đều thúc thủ vô sách trước trận pháp kia. Chỉ có Hiên Viên Sam, dù là vương gia thân phận, là bào đệ của Hoàng thượng lại không hề nhíu mày mà bước vào.”
“Ta biết ngươi vì chuyện của Chiến Liệt mà trách cứ Vương gia, nhưng mà tiểu Thất, ngươi có từng nghĩ tới, bằng vào tính cách của Chiến Liệt, hắn có thể thả ngươi đi không? Vạn nhất hắn không đồng ý, mà Vương gia bị bại lộ thân phận, hai người các ngươi còn có thể an nhiên quay về không? Ngươi có chắc chắn Chiến Liệt sẽ nghe lời ngươi, không Gi*t Vương gia hay bắt nhốt ngươi không?”
Thở dài một hơi, “Huống chi Đào Hoa cốc thế lực bao trùm thiên hạ, tin tức linh thông nếu Chiến Liệt kia vẫn cố chấp với ngươi, làm sao ngươi có thể thoát thân? Phóng hỏa, không những cắt đứt sự chấp nhất của Chiến Liệt, mà quan trọng hơn là, Vương gia chỉ có thể thừa dịp lúc hỗn loạn đó mới đưa được ngươi xông qua đào hoa trận. Tiểu Thất ngươi được che chở, không mất một sợi tóc, nhưng Vương gia lại cửu tử nhất sinh, lúc trở về, cả người đã là môt huyết nhân.”
“Mười tám thị vệ tâm phúc của Hiên Viên vương gia, còn cả Khinh Ngũ và hai gã ám vệ theo bên người đều là theo vương gia từ nhỏ, cảm tình vô cùng sâu đậm. Nhưng lần này vì cứu ngươi, hai gã ám vệ đã táng mạng trong đào hoa trận, trong lòng Hiên Viên Sam đau đớn cùng cực, cũng chưa từng lộ ra một chút trước mặt ngươi.”
Trước khi đi, Mạc Nhược xoay người hỏi nàng, “Tiểu Thất, việc hôm nay ngươi làm, có khác gì Lạc Hoài Lễ ngày đó?”
Kỳ An ngẩng đầu lên, thân hình chấn động, Mạc Nhược lại không nhìn nàng, chỉ chắp tay sau lưng rời đi.
Vô thức đưa chén trà lên miệng, lại cảm thấy tràn đầy chua xót.
Đẩy cửa phòng ra, dựa vào tường, nàng nhìn vầng trăng sáng treo trên trời, lạnh lùng thanh huy, lại phảng phất sự an ủi ôn nhu.
Hiên Viên Sam, hắn nói hắn yêu nàng.
Năm đó nàng đối với Lạc Hoài Lễ là cực đau cực hận, hắn rõ ràng đã nói yêu nàng, nhưng lại không kìm được thương tiếc Long Liên. Hắn rõ ràng chỉ có nàng là thê, lại không chịu tin nàng. Lúc ấy nàng từng nghĩ, nếu thật sự yêu nhau, thì dù nàng có làm sai chuyện gì, tất nhiên hắn có thể dạy, nhưng trước mặt người ngoài, hắn cũng phải đứng về phía nàng, bảo vệ nàng, yêu thương nàng, chứ không phải không cần nghe giải thích đã định tội nàng.
Hiện giờ, nàng biết rõ Hiên Viên Sam yêu nàng, lại tìm mọi cách bảo vệ nàng trước chuyện Chiến Liệt, hắn vì nàng mà một mình dấn thân vào nguy hiểm, tri kỷ thị vệ cũng mất mạng, trận hỏa hoạn kia cũng chứa nhiều suy tính. Nhưng nàng lại không cho hắn cơ hội giải thích, không nhìn đến vẻ vui sướng của hắn khi thấy nàng tỉnh dậy, mở miệng đã nói chán ghét.
Nàng và Lạc Hoài Lễ, có gì khác nhau? Vì sao nàng chỉ biết nghiêm khắc với người khác mà lại quên nghiêm khắc với bản thân?
“Trường Khanh!” Nàng hướng lên không trung kêu một tiếng.
“Dạ, tiểu thư!” Cơ hồ ngay lập tức, Trường Khanh đã xuất hiện trước mắt.
“Chúng ta đi vương phủ!”
Đã là nửa đêm, nghe tiếng đập cửa, đứa bé giữ cửa rất không vui chạy tới. Nhưng khi nhìn thấy người đến thì kinh ngạc kêu lên “Tống cô nương?”
Lập tức cửa mở rộng ra, một mặt mời Kỳ An vào, một mặt quát lớn, “Nhanh đi báo Vương gia, là Tống cô nương đến đây.”
Bị chất giọng này dọa tới dừng cả cước bộ, Kỳ An cười khổ, cả Vương phủ này dường như không cần ngủ.
Khinh Ngũ như là đánh giặc chạy tới, vừa nhìn thấy nàng đã kinh hỉ nói không nên lời, “Tống, Tống cô nương, ngài đến thăm chủ tử phải không? Ngài đã tới!” Nói xong mắt liền đỏ lên.
Từ ngày ấy, sau khi Kỳ An rời khỏi, Vương gia hắn liền ngã xuống, máu chảy không ngừng từ miệng vết thương, ban đêm thì sốt cao, thêm vào việc hai người Bích Sinh và Liên Thiên qua đời, Vương gia trong lòng đau khổ bao nhiêu hắn rất rõ.
Vương gia tuy rằng không nói gì, nhưng hắn biết, và hắn một mực hy vọng Tống Kỳ An sẽ đến. Mỗi ngày, khi Mạc Nhược đại nhân tới, hai mắt hắn lại sáng lên, nhưng khi nhìn thấy Mạc Nhược chỉ đến một mình, phía sau không có ai theo, mắt hắn lại ảm đạm trở lại.
Ô! Tống Kỳ An này cũng thật nhẫn tâm.
Đèn trong vương phủ nhất loạt sáng lên.
Xuyên qua hành lang dài, Kỳ An đã đứng ngoài cửa phòng hắn, cảm thấy có chút khẩn trương, liền hít sâu một hơi. Khinh Ngũ cũng vội vàng đẩy cửa ra, “Tống cô nương, mời!”
Trên giường, Hiên Viên Sam chỉ có nội sam, trên người lỏng lẻo một tấm áo khoác. Nghe tiếng đẩy cửa, hắn cố gắng cử động, muốn ngồi dậy.
Trong lòng đau xót, nàng bước nhanh vào, đè lại thân hình hắn, “Ngươi nằm nghỉ cho tốt!”
Thân người Hiên Viên Sam chấn động, sau một lát, thuận theo tay nàng, chậm rãi nằm xuống. Đôi mắt chăm chú nhìn nàng, mơ hồ ôn nhu.
Khinh Ngũ vội vàng lôi kéo những kẻ đang ở trong phòng ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Kỳ An cắn môi, không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ là nhìn thấy hắn thì hai má ửng đỏ, trầm mặc không nói.
Dém chăn lại cho hắn, vừa muốn rút tay về thì đã bị hắn nắm lấy, nhiệt độ nóng rực truyền đến. Kỳ An hoảng hốt, vội vàng dùng tay kia đẩy ra, nhưng cả hai tay liền bị Hiên Viên Sam cầm lấy.
Nàng hoảng loạn nhìn về phía hắn, chỉ nhìn thấy cặp mắt đấy tình ý kia, miệng hắn cong lên thành một đường vòng cung tuyệt đẹp “Kỳ An, ta rất nhớ ngươi!”
Ánh mắt kia làm Kỳ An tâm hoảng ý loạn.
Hơn nửa ngày, mới nói, “Thực xin lỗi!”
Hiên Viên Sam không nói gì, chỉ cầm chặt tay nàng. Lâu sau mới buông ra, khoa tay nói, “Chiến Liệt không sao!”
Kỳ An đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.
Hiên Viên Sam đáy lòng thở dài, khóe miệng lại vẫn lộ ý cưới, “Thị vệ của hắn đã ngăn cản hắn. Ta thấy hắn không có nguy hiểm gì mới mang ngươi rời đi.”
Gánh nặng trong lòng được trút xuống, Kỳ An càng cười tươi. Hắn không sao, thật là tốt!
Hiên Viên Sam nhìn nàng tươi cười, lặng lẽ xiết chặt bàn tay còn lại.
“Khụ, khụ, khụ…!” Sau một hồi cố nén, Hiên Viên Sam vẫn không nhịn được mà ho khan lên.
Kỳ An vội vàng nâng hắn dậy, nhẹ vỗ lên lưng hắn.
Hiên Viên Sam dựa vào vai Kỳ An, rất lâu sau mới bình ổn lại. Ho làm động đến vết thương, mồ hôi lạnh rịn ra. Kỳ An chờ hắn an tĩnh lại mới nhẹ nhàng bắt mạch.
Hiên Viên Sam nhẹ nhắm mắt lại.
Mất máu quá nhiều, lại tích tụ trong tâm, nhìn gương mặt hắn trong khoảng thời gian ngắn mà tiều tụy rất nhiều, Kỳ An tự trách không thôi. Nhẹ nhàng đỡ vai hắn, Kỳ An nghiêng người, định để hắn nằm lại giường.
Ai ngờ thân thể vừa động, Hiên Viên Sam liền mở choàng mắt, tay phải đưa lên vai trái nắm lấy tay nàng, kinh hoảng nhìn về phía nàng.
Hắn động động môi, không tiếng động cầu xin, “Kỳ An, đừng đi.” Có lẽ sinh bệnh làm người ta yếu ớt, cho dù biết sẽ làm nàng vất vả, vẫn là muốn tùy hứng một hồi, muốn nàng ở cùng hắn!
Kỳ An gật gật đầu, ôn nhu nói, “Ta không đi, ngươi nằm xuống trước.”
Hiên Viên Sam chăm chú nhìn nàng, thật lâu sau mới buông tay nàng ra, chậm rãi nằm xuống.
Kỳ An ngồi vào bên giường, vỗ vỗ tay hắn, “Ngươi ngủ đi, ta sẽ ở trong này cùng ngươi.”
Hiên Viên Sam vẫn mở mắt thật to, khẩn trương nhìn nàng.
Kỳ An cười nói, “Hóa ra Vương gia trợn tròn mắt khi ngủ sao?”
Si ngốc nhìn nàng tươi cười, hắn cong khóe môi, nhắm mắt lại.
Kỳ An lấy tay đặt lên trán hắn, mày nhăn lại, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lông mi run lên, Hiên Viên Sam gắt gao nhắm chặt mắt. Nghe nàng tới trước cửa, nghe tiếng cửa đóng lại, nghe tiếng bước chân đi xa, hắn vẫn không dám mở mắt.
Chỉ là mấy ngón tay đã vì nắm quá chặt mà trắng bệch ra.
Trong Đào Hoa cốc hắn thấy rõ ràng, lúc người kia nằm trong thùng nước thuốc, ánh mắt nàng thật sâu thương tiếc, lúc người kia nằm trên giường, rõ ràng cánh tay nàng đầm đìa máu tươi, mặt đau đến trắng bệch, lại vẫn kiên nhẫn thay hắn đắp chăn, dỗ hắn ngủ.
Hắn, chung quy vẫn không có cách nào đi vào tâm nàng sao?
Nếu như, nếu như hắn thật sự làm người kia bị thương, có phải sẽ vĩnh viễn không được nàng tha thứ?
Cắn chặt môi, Hiên Viên Sam nén nỗi bi ai đang cuộn lên trong lòng. Lại nghe tiếng cửa kẹt lên, một mình đi vào, cước bộ nhẹ nhàng, mang theo khí tức quen thuộc hắn sửng sốt, mở mắt ra.
Kỳ An đang bưng một cái chậu, thấy hắn mở mắt, vội vàng đặt chiếc chậu xuống, lấy khăn vò ướt rồi đặt lên trán hắn, nhẹ giọng hỏi, “Sao lại mở mắt ra? Có phải không thoải mái ở đâu? Giờ đã thấy tốt hơn chưa?”
Hắn chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ.
Tay giật giật, muốn nói chuyện, Kỳ An đè lại hắn, “Đừng cử động, trước tiên hãy nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì ngày mai hãy nói, được không?”
Hắn nhìn nàng, không cử động nữa, chỉ giật giật môi, “Kỳ An, đừng đi.”
Kỳ An gật gật đầu, “Được!”
Hắn vẫn mở tròn mắt nhìn nàng, Kỳ An than nhẹ một tiếng, đặt tay trái lên chăn trên tay hắn, “Ta sẽ ở đây, ngươi ngủ trước đi đã.”
Hiên Viên Sam nhoẻn cười, nhắm mắt lại.
Kỳ An nhìn tay mình buồn cười lắc đầu, hóa ra một nam nhân dù mạnh mẽ thế nào, lúc bị bệnh cũng thật giống hài tử, người này so với Lãng nhi còn có phần nũng hơn.
Tay trái, là cả đêm không nhúc nhích, Kỳ An chỉ có thể dùng tay kia không ngừng đổi khăn cho hắn. Thẳng cho tới rạng sáng, nàng mới mơ màng tựa vào đầu giường ngủ.
Một đêm này, ngủ thực yên ổn. Lúc Hiên Viên Sam tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu rọi qua cửa sổ, ấm áp, sáng lạn rạng ngời.
Tay trái giật giật, cảm giác được sức nặng kia, hắn mở to mắt, lúc này mới thấy gương mặt Kỳ An gần trong gang tấc, hơi thở nhẹ nhàng phả vào một bên mặt hắn.
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng, từ từ nhích đầu ra sau, cho tới khi quay lại đối diện với mặt nàng, chậm rãi nhắm mắt, cười cực kỳ thỏa mãn.
Nếu như mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn nàng an tĩnh ngủ, thật là hạnh phúc!
Ngược lại, khi Kỳ An tỉnh dậy, bị khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt làm giật mình hoảng sợ, nhảy dựng lên.
Nhìn qua bốn phía, lúc này mới phản ứng lại, gõ đầu chính mình, làm sao lại có thể ngủ quên chứ? May mà nàng tỉnh lại trước, bằng không việc hai người gần gũi như vậy sẽ dọa cho những cổ nhân bảo thủ kia thành bộ dáng gì?
Đến gần mới phát hiện khuôn mặt Hiên Viên Sam đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ. Có chút nghi hoặc, nàng vội vàng lôi tay hắn ra khỏi chăn bắt mạch, “Không sốt, sao mặt lại đỏ?” Kỳ An đặt tay hắn trở lại trong chăn, mở cửa sổ ra một chút, không khí ngày mới lập tức tràn vào.
Quay đầu nhìn lại, Hiên Viên Sam còn đang ngủ, nàng mở cửa ra, đã thấy Khinh Ngũ bưng một châu nước đứng chờ ở cửa. Nàng nhận lấy chậu nước, nhẹ giọng nói, “Phiền ngươi nấu một chút cháo, chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ. Cám ơn!”
Khinh Ngũ liên tục xua tay, nói thầm, “Ngài đừng có chiết sát Khinh Ngũ chứ. Khinh Ngũ lập tức đi làm.”
Kiễng chân nhìn vào trong, thấy Vương gia đang nhắm mắt, trong đầu hắn vui vẻ, vì có thể làm Vương gia ngủ một giấc ngon, hắn sẽ thạm thời tha thứ cho nàng tội bất kính lúc trước.
Kỳ An bê chậu nước vào, thấy Hiên Viên Sam vẫn chưa tỉnh.
Nàng liền xắn tay áo lên, vỗ nước lên mặt. Thức đêm là thiên địch của nữ nhân! Rửa mặt xong, nàng ghé sát vào mặt nước quan sát, mới một đêm không ngủ mà thôi, chắc sẽ không thể xuất hiện ngay một nếp nhăn đâu.
Sau khi xác nhận là không có, nàng mới ngẩng đầu lên, nghĩ ngợi một chút lại thấy buồn cười. kiếp trước sống đến hơn ba mươi tuổi nếp nhăn mới xuất hiện, hiện giờ mới hai mươi tuổi đầu mà đã lo lắng rồi.
Nghĩ ngợi lung tung chốc lát mới xoa xoa tay, quay đầu lại, vừa vặn chạm vào một đôi mắt trong trẻo. Hiển nhiên là đã nhìn nàng một hồi lâu rồi, Hiên Viên Sam giơ hai tay lên, “Kỳ An, ngươi vừa nhìn gì vậy?”
Kỳ An ngượng ngùng cười, “Không có gì, không có gì.” Cho hắn biết nàng nhìn nếp nhăn, không phải là để hắn cười nàng đến ૮ɦếƭ sao. Bỗng nhớ tới một việc, nàng có chút ngượng ngùng chỉ vào chậu nước, nói, “Cái kia, nếu ngươi muốn rời giường, ta sẽ kêu người đem tới cho ngươi một chậu nước” Cũng không chờ Hiên Viên Sam trả lời, nàng đã quay người đi ra ngoài.
Lúc quay lại, bỗng ngây người.
Hiên Viên Sam đã mặc áo khoác, đang đứng trước chậu nước nàng vừa mới dùng, cực kỳ tự nhiên muốn đưa nước lên rửa mặt.
“Chờ một chút!” Kỳ An quát to một tiếng, Hiên Viên Sam nghi hoặc nhìn nàng.
Kỳ An chạy nhanh tới, vuốt hết nước trong tay hắn, bưng chậu nước đi chỗ khác. Hiên Viên Sam sửng sốt
Kỳ An chạy ra ngoài mới thở ra một hơi. Dùng chung nước rửa mặt, cũng quá thân mật di. Hơn nữa, nàng bĩu môi, làn da Hiên Viên Sam đẹp như vậy, vô cùng mịn màng, nàng sợ nước nàng dùng sẽ phá hủy làm da của hắn, như thế thì thật đáng tiếc.
Mãi đến khi ăn điểm tâm, thấy khí sắc Hiên Viên Sam đã tốt hơn nhiều, Kỳ An mới đem lời hôm qua định nói, chậm một chút, mở miệng nói, “Hiên Viên Sam, thực xin lỗi.”
Hiên Viên Sam tựa hồ không đoán được nàng đột nhiên mở miệng như vậy, ngây ngẩn cả người.
Kỳ An hít sâu một hơi, lặp lại, “Thực xin lỗi. Ta cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không biết đã vội vã nói những lời như vậy với ngươi.” Nếu nàng cảm thấy là mình đúng, thì dù ૮ɦếƭ cũng sẽ không cúi đầu nhưng nếu nàng đúng là sai lầm rồi, thì dù có khó khăn thế nào, nàng cũng phải giải thích. Trước kia, lúc nàng và Trương Sở Du còn yêu đương cuồng nhiệt, có đôi khi nàng cố tình gây sự nháo xong rồi tỉnh táo lại, nàng cũng lập tức xin lỗi. Nhớ lại, Trương Sở Du có nói, cũng vì nàng đáng yêu như vậy nên hắn mới yêu nàng sâu đậm thế.
Nghĩ đến đây lại có chút tự giễu, sâu đậm như thế nào, hóa ra, đều vẫn không thể thắng nổi nhan sắc.
Hiên Viên Sam cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Kỳ An biết hắn đang khổ sở, nếu là nàng, nếu Trường Lan Trường Khanh bị thương hại nàng nhất định hận ૮ɦếƭ những kẻ làm họ bị thương, chứ đừng nói là tử vong.
Một hồi lâu sau, Hiên Viên Sam mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mơ hồ có ánh sáng, “Kỳ thật, đối với chuyện của Chiến Liệt, theo tình hình lúc ấy, tuy rằng là bất đắc dĩ nhưng cũng chưa chắc đã không có biện pháp tốt hơn. Ta lại cũng không suy nghĩ nhiều, chọn ngay biện pháp này.” Dừng một chút, nhìn về phía nàng, hai mắt sáng quắc, lông mi hơi nhướng lên, “Bởi vì, ta ghen tị. Ngươi đối tốt với hắn như vậy, trong lòng ta rất đau, cho nên muốn hắn càng đau hơn. Ta cũng sợ, sợ ngươi đối với hắn nảy sinh tình yêu. Chẳng qua sau lại nghĩ, ta sợ ngươi biết chuyện sẽ không chịu tha thứ cho ta, cho nên trước khi phóng hỏa đã làm ướt đồ đạc, khói đặc bay lên sẽ làm các thị vệ để ý, nếu như Chiến Liệt có việc gì thì còn kịp ngăn cản hắn.”
Đối diện với ánh mắt Kỳ An, hắn nhấp khẽ miệng, “Kỳ thật, võ công Chiến Liệt cũng không dưới ta, liệt hỏa kia không thể đả thương được hắn.”
Tiến lên từng bước, hắn đứng trước mặt Kỳ An, “Kỳ An, trước kia ta chưa từng yêu ai, cũng không biết phải thể hiện như thế nào, ta chỉ có thể dùng phương thức của ta. Nếu như ta sai lầm rồi, ngươi hãy nói cho ta biết, ta sẽ sửa, nhưng, có thể đừng vì ta làm không tốt mà hoàn toàn cự tuyệt ta? Cho dù không ưa thích cũng đừng nói chán ghét? Kỳ An, đồng ý với ta, được không?”
Kỳ An nhìn ánh mắt hắn, thật sâu trong đó là vẻ vội vàng lẫn chờ mong.
Thấy nàng không nói lời nào, Hiên Viên Sam quýnh lên, cầm tay nàng, lại nhìn nàng.
Người như vậy, sao lại thích nàng chứ?
Trương Sở Du có thể không hề ngại ngùng phản bội lại bao năm tình nghĩa, hoạn nạn có nhau; Lạc Hoài Lễ lại có thể tuyệt quyết lựa chọn tin tưởng người khác, như vậy nàng, có gì đáng để hắn thích?
Nàng không rõ, cho nên nàng thấp thỏm lo âu, cũng cả không dám tin.
“Ta có chỗ nào tốt chứ?” Tựa hồ đang hỏi hắn, lại tựa hồ hỏi chính mình.
Hiên Viên Sam mỉm cười, mười ngón tay giơ lên, “Ta không biết ngươi tốt chỗ nào, ta chỉ biết, ngươi là tốt nhất!”