Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 12

Tác giả: Tinh Vô Ngôn

Kỳ An chỉ yên lặng nhìn hắn.
Hiên Viên Sam cũng thật sâu nhìn lại.
Rất lâu sau, Kỳ An giật nhẹ khóe miệng, “Công tử không có gia thất, đáng lẽ ta phải quan tâm mới đúng. Đáng tiếc, Kỳ An cũng không quen nhiều người lắm, chắc không giúp được gì.” Nói xong, nàng ôm Lãng nhi đi về phía phòng ngủ.
Một cỗ lực đạo giữ nàng lại, Hiên Viên Sam nhìn nàng không chớp mắt, “Ta không phải… ta chỉ biết… ta muốn nữ nhân.”
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, “Ngươi muốn nữ nhân, nữ nhân có rất nhiều. Năm nay muốn sẽ có người này, sang năm muốn thì có người khác. Nhưng dù thế nào thì cũng không có quan hệ gì tới ta, không phải sao?”
“Ta chỉ cần một người, từ đầu tới cuối ta chỉ muốn một người.”
“Ta không tin lời thề.” Trong mắt Kỳ An hiển hiện ý cười, lời thề ư, thật là đáng cười.
Hiên Viên Sam cũng cười, “Ta không thề, ta chỉ là nói cho ngươi thứ ta muốn mà thôi.”
Kỳ An không tin, nàng ôm Lãng nhi đi vào phòng.
Hiên Viên Sam lơ đễnh. Không tin cũng không sao. Hắn sẽ cho nàng thấy, dù là một năm, hai năm, hay là cả đời.
Rạng sáng, Trường Khanh đột nhiên mở to mắt, một cỗ khí tức ngưng trọng bao phủ phòng tiểu thư.
Hắn đứng đối diện, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Sam, tay đặt lên chuôi kiếm.
Trường Lan ôm Lãng nhi bước ra khỏi phòng. Ngón tay Trường Khanh giật giật, Trường Lan khẽ nói, “Tiểu thư ngủ say rồi.”
Lông mày Trường Khanh lập tức giãn ra, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hiên Viên Sam.
Hiên Viên Sam khoát tay với hắn, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Mấy bóng đen bay vào trong viện, quỳ gối xuống. Ngay sau đó, một tràng gào khóc thảm thiết vang lên, “Chủ tử, sao người có thể bỏ lại Khinh Ngũ, một mình chạy trốn như thế. Ô ô ô, Khinh Ngũ lo lắng gần ૮ɦếƭ, ô ô ô.”
Hiên Viên Sam có chút nhức đầu, kéo cái mặt đầy nước mắt của Khinh Ngũ lên, đưa tay ra hiệu im lặng.
Khinh Ngũ sụt sịt mũi, “Tại sao phải im lặng?”
Tiếng cửa kẹt mở, Khinh Ngũ nghiêng đầu nhìn, nhãn tình bỗng dưng mở to, “Tống Kỳ An?” Hắn sợ hãi kêu lên.
Kỳ An còn đang thắc mắc, không biết nửa đêm còn có ai đứng ngoài nói chuyện, Lãng nhi thì không thấy đâu. Ra tới cửa, thấy có bảy tám người, kẻ đứng người quỳ, thực không hiểu ra sao.
Khinh Ngũ thì nhảy dựng lên, chạy tới chạy lui quanh nàng, “Tống Kỳ An, ngươi bỏ thái tử đi sao?” hắn hoa chân múa tay vui sướng, “Ta đã nói rồi, thiên hạ này không có ai có thể so sánh với chủ tử của ta. Ngươi theo chủ tử của ta bỏ trốn đúng không?”
Dứt lời, hắn nhảy đến bên cạnh Hiên Viên Sam, vui vẻ ra mặt, “Chủ tử, ngài đã nghĩ thông rồi đúng không? Ta đã nói rồi mà, nhịn lâu ngày sẽ không tốt cho thân thể, ngài cũng đâu phải là hòa thượng.”
“Nương, nương biết người kỳ quái này sao?” Lãng nhi nhẹ nhàng hỏi một câu, dọa Khinh Ngũ giật nảy người. Hắn kêu lên một tiếng, bám lấy áo Hiên Viên Sam, “Chủ tử, sao ngài có thể lợi hại như vậy? Mới có một thời gian ngắn ngủi không gặp, ngài đã có con trai lớn như vậy sao?”
“Bốp!” Đập một cái lên đầu Khinh Ngũ, Hiên Viên Sam nhìn hắn một cái.
Khinh Ngũ lập tức lui ra phía sau vài bước, nhìn Lãng nhi, kinh nghi bất định.
Kỳ An đột nhiên mở miệng, “Vương gia, thị vệ ngài đã đến đây rồi, ngài cũng nên trở về đi thôi.”
Trường Khanh và Trường Lan lập tức quay sang nhìn nàng đầy nghi hoặc.
Khóe miệng Hiên Viên Sam vẫn không hề nhúc nhích.
Kỳ An cười cười, “Sam vương gia tao nhã tuyệt thế, nếu như ngài cảm thấy ngoạn ở đây đã đủ lâu, cũng có thể kết thúc trò chơi này, trở về thôi chứ?”
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng nở nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm như ẩn hiện điều gì, hắn đi về phía trước vài bước.
“Ta chưa từng giấu diếm ngươi cái gì, ta đã sớm nói cho ngươi biết ta là Hiên Viên Sam. Kỳ An, ta không phải đang tham gia trò chơi, chẳng qua là ta không kiềm nổi mình, tình cờ gặp, liền rung động.”
Kỳ An ✓úi đầu nở nụ cười, “Trái tim có thể thay đổi. Hiên Viên Sam, ta tin tưởng giờ khắc này ngươi đang chân thành, nhưng mà…” nàng thôi cười, nói tiếp “Ta không cần.”
Trái tim đau nhói, nhưng vẫn an tĩnh nhìn nàng.
“Vì sao?” Khinh Ngũ bị lời nói của Kỳ An dọa đến nhảy dựng lên. Hắn lúc nãy bị thâm tình của Vương gia nhà mình dọa cho trấn trụ, đến khi phục hồi lại tinh thần cũng vừa vặn nghe thấy lời Kỳ An.
Kỳ An chỉ vào trái tim mình, “Bởi vì nơi này, đã có một người.”
Ánh mắt Hiên Viên Sam khẽ biến, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, “Điều đó cũng không quan hệ, ngươi yêu hắn bao nhiêu năm, ta sẽ cũng có thể dùng ngần ấy năm để chờ ngươi quên. Rồi một ngày, ngươi sẽ hiểu.”
Rồi hắn quay người vào trong viện phất tay, mấy bóng đen tức thì biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở đó vậy.
Hắn chắp tay sau lưng đi về phòng, Khinh Ngũ vội vàng đuổi theo, ồn ào không ngớt, “Chủ tử, ngươi muốn làm gì thì cũng phải đưa Khinh Ngũ đi theo a!”
Một lúc sau lại truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi, “Hả? Chủ tử, ngươi muốn ngủ lại đây sao? Ai nha, chủ tử, nơi này vừa cứng vừa lạnh, làm sao mà ngủ?”
“A!” Lại là một tiếng kêu sợ hãi, sau đó thì hoàn toàn im ắng.
Trường Khanh và Trường Lan thu hồi tầm mắt, Trường Lan hắng giọng, “Tiểu thư, ngươi đã sớm biết thân phận của hắn?”
Kỳ An cười cười, “Trên đời này có thể có mấy người tên là Hiên Viên Sam. Đi thôi, Lãng nhi, đi ngủ thôi.”
Trường Khanh trầm mặc một hồi, “Tỷ tỷ, trên đời có mấy người tên Hiên Viên Sam?”
Trường Lan cúi đầu, cười khổ, “Trường Khanh, những ngày yên bình chắc không còn kéo dài nữa rồi.”
Hai người cùng im lặng. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
“Tỷ, ngươi nói xem tên vương gia này có đưa người kia tới không?”
“Nếu như người kia đến, Trường Khanh, ngươi sẽ Gi*t hắn chứ?”
“Giống như khi ta hủy Đông viện hả?”
“Ân, nhưng nên cẩn thận một chút, đừng gây ra tiếng động quá lớn.”

Trầm mặc chốc lát, Trường Khanh cẩn thận hỏi, “Tỷ, ngươi nói xem, người trong lòng tiểu thư có phải là hắn không?”
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao tiểu thư lại nói như vậy?”
Không nói gì.
Thở dài một tiếng, Trường Khanh cũng buồn rầu nói, “Vạn nhất ta Gi*t hắn, tiểu thư khổ sở thì phải làm sao?”
“Ngu ngốc, nam nhân đều ngu ngốc!” Trường Lan vung tay bỏ đi.
Trường Khanh sờ sờ đầu, không rõ hắn đã nói sai chỗ nào.
———————–
Người ta thường nói, một nữ nhân tương đương với năm trăm con vịt, nhưng Khinh Ngũ này, phải tương đương với một ngàn con vịt.
Vừa mới sáng sớm đã nghe thấy thanh âm của hắn vang lên, “A, chủ tử, việc này không cần ngài động tới, để Khinh Ngũ làm là được rồi!”
Lát sau lại là tiếng thét kinh hãi, “A, chủ tử, đồ khó ăn như vậy, sao ngài có thể ăn chứ?”
“Ba” một tiếng, cuối cùng cũng an tĩnh được trong chốc lát.
Khinh ngũ đang cực kỳ nhàm chán, đi đi lại lại trước mặt Hiên Viên Sam.
Đột nhiên, như nhớ tới chuyện gì, hắn dừng lại, “A, đúng rồi, chủ tử, Đại Lý tự khanh truyền tin, nói tháng sau muốn tới bái phỏng.”
Hiên Viên Sam không biểu hiện gì nhưng Kỳ An thì ngừng ngay động tác trên tay lại.
Khinh Ngũ tiếp tục nói, “Chủ tử, ngài nói xem, có kỳ quái hay không. Người đã ૮ɦếƭ cư nhiên sống lại, hôm trước có nghe tin, nghe nói Tiêu gia lão lục không ૮ɦếƭ…”
“Cái gì?” Khinh Ngũ bị tiếng kêu làm cho giật mình, quay đầu lại, thấy gương mặt Trường Lan đã trở nên tái xanh.
Khinh Ngũ rụt cổ, lúng túng nói, “Nghe nói năm đó khi Lạc Hoài Lễ đuổi tới, Tiêu Lục đã sức cùng lực kiệt. Chiến sự khẩn cấp, Lạc Hoài Lễ sai người an trí thật tốt cho Tiêu Lục nhưng sự tình vô cùng rối loạn, sau cũng không biết Tiêu Lục có được chôn cất cẩn thận hay không. Giờ lại đột nhiên truyền ra tin tức Tiêu Lục được người cứu, tĩnh dưỡng vài năm mới khỏe lại, chỉ là đi đứng không tiện, cũng không nhớ được gì.”
“Ngươi làm sao vậy? Các ngươi cũng biết người của Tiêu gia sao?”
Trường Lan xoay người lại, quỳ xuống trước mặt Kỳ An, khấu đầu không lên.
Hiên Viên Sam sắc mặt thay đổi, đi tới đưa hai tay ôm Lãng nhi vào trong иgự¢, “Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, hơn nữa can hệ quá lớn.”
Nhìn thấy ánh mắt Lãng nhi, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, “Lãng nhi, ta sẽ bảo vệ nương ngươi và ngươi.”
Tiêu Thất năm đó vứt bỏ thân phận Tiêu gia, nguyên nhân bên trong nhất định là vì không muốn kiềm chế thế lực Tiêu gia, hiện giờ đột nhiên xuất hiện Tiêu Lục, thật sự là hoàn hảo, nếu như tin này là giả thì Lãng nhi trong lòng hắn chính là kẻ uy Hi*p lớn nhất.
Dù sao, bất luận Tiêu Thất như thế nào, hài tử của nàng chính là huyết mạch Tiêu gia
Kỳ An biết, kể từ thời khắc Khinh Ngũ nói ra tin tức về Tiêu Lục, bọn họ liền phải rời khỏi đây.
Nam tử có nhãn tình trong suốt đó, người dù đầy mình thương tích vẫn cười gọi Tiểu Thất ca ca, thật sự còn sống không?
Kỳ An nhìn xuống nơi Trường Lan quỳ, thở dài không nói. Về công hay tư thì bọn họ tất phải rời khỏi đây.
Đêm khuya dần, Kỳ An đứng ngoài cửa phòng.Lý trí biết là phải đi, nhưng lòng thực sự không muốn.Nơi này chính là ngôi nhà trong mơ của nàng.
Sau quãng thời gian phiêu bạt, nàng đã từng nghĩ nơi này chính là nơi chốn cuối cùng của mình. Nàng có thể ngồi dưới tàng cây này, nghe tiếng suối reo ca, nghe chim rừng vui hót, xem Lãng nhi chậm rãi lớn lên, hắn sẽ dần đón nhận thế giới, còn nàng cứ ngày ngày ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, cứ thế cho đến già.Nàng nhắm mắt lại, nhớ tới cái thế giới mà nàng đã dứt khoát vứt bỏ. Thật sự không muốn lại phải đối mặt với nó.
Có người chậm rãi tới gần, một kiện áo khoác lên người nàng, nàng có thể cảm nhận được khí tức của người đó.Nàng muốn an tĩnh một lúc nên không mở mắt ra, nhưng vẫn cảm giác hắn đang ở bên cạnh, không xa cũng không gần.
Kỳ An xoay người lại, mở to mắt, đánh giá hắn.Hắn cũng không tránh, trong đôi mắt sang kia hiển lộ lo lắng.
Kỳ An thực không hiểu nổi, nên nàng hỏi, “Ngươi là Vương gia, dù có một chút thiếu hụt, cũng vẫn là tuyệt thế phong tư. Chỉ cần ngươi đồng ý thì nữ tử trong thiên hạ, ngươi cần bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Ngụ ý của nàng, hắn hiểu, nhưng, thế thì sao chứ? Hắn nhìn nàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, “Vậy còn ngươi? Nếu ta đã là vương gia, lại có tuyệt thế phong tư, tại sao ngươi lại không thích?” Những ngón tay dài vũ lộng giống như những cánh sao tung bay, người này, ngay cả dùng ngôn ngữ bàn tay cũng đẹp mắt hơn người khác.
Kỳ An thở dài, “Ta đã gả cho người khác, lại có con với người ta.”
“Ta ghen tỵ với người đó, ghen tị đến đau đớn. Ta rất để ý việc người khác đã từng có ngươi, nhưng đó là do ta yêu ngươi. Tuy nhiên, so với việc làm ngươi hạnh phúc thì những thứ đó đều không quan trọng.”
“Ngươi đã nghĩ tới, thân phận của ngươi, quá khứ của ta, làm sao có thể có tương lai?”
Hiên Viên Sam tự phụ cười, “Ta đã muốn làm, ai cũng không thể ngăn cản. Nếu thân phận này không thể đem đến hạnh phúc cho ta thì ta còn cần gì đến nó nữa.”
Con người này, là bừa bãi hay khờ dại đây? Nhớ lại việc xưa, Kỳ An thở dài, “Ngươi cũng biết có câu: Hoàng mệnh khó cưỡng?”
Tầm mắt nàng chuyển đi, ánh mắt Hiên Viên Sam hơi ảm đạm, đầu ngón tay cũng nhẹ run, “Hoàng mệnh không thể trái, tâm ý của ta cũng không thể trái. Tống Kỳ An, mẫu hậu ta cũng từng là một nữ tử thông minh, chính mắt ta nhìn thấy người dần dần điêu linh nơi hậu cung, còn ta cũng mất đi thanh âm ở nơi tăm tối đó. Trong lòng ta, tình yêu là một thứ cực kỳ thiêng liêng, không thể để vấy bẩn, ngay cả chính bản thân mình cũng không thể.”
Mắt bỗng long lanh ướt, như ẩn như hiện, rồi lại giống như sợ bị nàng nhìn thấy, hắn quay đầu sang chỗ khác.
Những lời đã tới miệng, vốn định nói ra, lại đột nhiên không thốt lên nổi.
Đáy lòng Kỳ An chợt động, trầm mặc một hồi, lấy từ trong иgự¢ áo ra một chiếc khăn lụa, “Cho ngươi!”
Hiên Viên Sam nhận lấy, rất nhanh lau khóe mắt, rồi quay đầu liếc nhìn nàng một cái.
Qua một hồi lâu, giống như lơ đãng cất khăn lụa vào lòng, lại liếc nhìn nàng, huơ tay lên, “Đừng nói cho Khinh Ngũ, bằng không hắn lại nghĩ ngươi đang nói mơ.”
Nhớ tới Khinh Ngũ, Kỳ An cũng thấy đau đầu, “Ta nhớ lần trước gặp hắn, hắn cũng ít lời như ngươi kia mà.”
Thật tình mà nói thì hắn cũng giống những kẻ bên cạnh Hiên Viên Sam, đánh ૮ɦếƭ cũng không ra lời.
Hiên Viên Sam lại liếc nhìn nàng một cái, không dám nói cho nàng biết chính là vì sau lần Khinh Ngũ gặp nàng, phát hiện ra dị trạng của hắn, nghĩ rằng hắn thích người nói nhiều. Vì thế mà bắt đầu tìm đủ thứ để nói, mong hắn có thể vì thế mà cảm thấy vui vẻ.
Cũng may Kỳ An cũng không phải thực sự muốn biết đáp án, đợi nửa ngày không thấy có đáp án thì hỏi, “Lần trước, khi ngươi rơi nước mắt là khi nào?”
“Mười năm trước, khi mẫu hậu ra đi.”
“Thực xin lỗi.”
“Không sao, nàng ra đi chính là giải thoát.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Kỳ An nhìn sang bên cạnh, thấy hắn tuấn mỹ như ngọc, dáng người cao sang. Bỗng nhiên hắn cũng quay đầu, gặp ngay ánh mắt Kỳ An, hai người đều giật mình.
Kỳ An nhanh chóng rời mắt đi, hai má hơi nóng lên, trong lòng thầm mắng, có gì mà nhìn chứ, đâu phải chưa từng nhìn thấy soái ca.
Khóe miệng Hiên Viên Sam cong lên, nho nhỏ ý cười, tay vỗ nhẹ lên người nàng, ý bảo nàng nhìn hắn.
Kỳ An trộm hít một hơi, nhìn về phía hắn, nhìn thấy nụ cười đắc ý chưa kịp thu về kia.“Lãng nhi nói cho ta biết, ngươi thích nhìn người đẹp.”Mặt ửng hồng, cái tên ăn cây táo rào cây sung kia, tên tiểu tử dám bán đứng lão nương kia. Sắc hồng lan đến tai đến cổ, Kỳ An thấy khó thở, vội xoay người muốn đi, đã bị Hiên Viên Sam kéo vai lại.
Khoảng cách quá gần. Lúc này đây, gần đến mức nàng có thể thấy rõ đường nét đôi môi hắn, “Ta trước kia ghét nhất chính là vẻ bề ngoài, chán ghét nhất chính là nam tử trưởng thành với bộ dáng như thế này, nhưng hiện tại ta lại thấy rất cao hứng.”
Hắn còn muốn nói, Kỳ An lại dùng hai tay đẩy hắn ra.Cũng không nghĩ hắn còn nhanh hơn, chỉ một câu nói đã làm nàng ngừng động tác.
Hắn nói, “Để Lãng nhi đi theo ta đi!”Đêm, chỉ có tiếng gió thổi qua tàng cây.
Kỳ An ngơ ngác nhìn hắn.Hắn đè nén cảm xúc trong lòng, buông hai vai nàng, khua tay lên, “Lãng nhi hiện tại chính là huyết mạch duy nhất của Tiêu gia. Nếu như chuyện Tiêu Lục là giả, như vậy tức là có người đang muốn lợi dụng thế lực Tiêu gia, Lãng nhi nếu như đi theo ngươi là quá mức nguy hiểm. Thế nhân không biết đến sự tồn tại của hắn, không bằng tạm thời giấu thân phận của hắn đi, có được không?”
Trực giác đã muốn cự tuyệt, Lãng nhi là tâm can của nàng, làm sao có thể rời bỏ được, hắn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể xa nàng? Nhưng, nhưng…Tựa hồ hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, Hiên Viên Sam cười với nàng, “Ta sẽ tự mình đưa Lãng nhi đi. Muốn động tới hắn ư? Trừ phi ta ૮ɦếƭ!”
“Ngươi sẽ an bài hắn như thế nào?”
Hiên Viên Sam nhìn nàng một lúc lâu, hít một hơi rồi đưa tay lên, “Ta sẽ nói với người ngoài rằng hắn là hài tử của ta, do bị nhiễm độc từ ta nên miệng không thể nói chuyện, từ nhỏ đã phải đi nhờ thần y chữa trị, đến gần đây chữa khỏi bệnh mới trở về.”
Kỳ An ngơ ngác nhìn hắn, có chút sững sờ, “Vậy mẫu thân hắn đâu? Ngươi giải thích thế nào? Ngươi muốn nói nàng đã ૮ɦếƭ sao?”
Hiên Viên Sam nhìn nàng cười, “Ta không nói, ai dám hỏi? Lãng nhi cứ nói là sống với mẫu thân ở một thôn nhỏ không biết tên ở trên núi, dù sao điều hắn nói cũng là sự thật. Nếu cứ hỏi nhiều, Lãng nhi cứ việc khóc là được rồi. Ngươi yên tâm, Lãng nhi thông minh hơn ngươi tưởng tượng nhiều.”
Biết Lãng nhi là bảo bối của nàng cho nên hắn nguyện ý che chở cho Lãng nhi, cho dù hắn có phải xa nàng.“Ngươi tới kinh thành trước, ta mang theo Lãng nhi đi sau một tháng, sẽ gặp ngươi ở kinh thành với danh nghĩa khác. Đến lúc đó, muốn có cớ cho ngươi gặp Lãng nhi cũng rất dễ dàng.”
Kỳ An nhìn hắn, “Ngươi kỳ thật không cần…”
Lời còn chưa dứt, đã bị vùi vào một cái ôm ấm nóng. Hiên Viên Sam chăm chú ôm nàng, dốc lòng vì người mình yêu cũng là một loại hạnh phúc.
Trở lại phòng, trên mặt Hiên Viên Sam vẫn còn ý cười chưa dứt.
Khinh Ngũ tới trước mặt hắn, hỏi, “Vương gia, ngài có muốn cho hài tử kia nhập gia phả không? Hài tử của ngài ư? Chuyện này không phải là nhỏ. Hơn nữa về sau, về sau thì làm sao bây giờ?”
Hiên Viên Sam đạm đạm phất tay, “Có cái gì mà không phải là nhỏ chứ, tất cả đều theo ý của Lãng nhi. Nếu như hắn thích con đường làm quan thì hắn chính là thế tử Hiên Viên Lãng của vương phủ ta, nếu như hắn thích tư thế hào hùng, vậy hắn chính là Tiêu Lãng, nếu như hắn nguyện ý trường kiếm giang hồ, hắn có thể tiếp tục làm Tống Lãng.”
Miệng Khinh Ngũ đã to đến cực đại, hay là hài tử kia đúng thật là của Vương gia?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc