“Ngươi đi theo ta làm gì?” Đi được một đoạn, Kỳ An rốt cục phát hiện nam nhân kia đang lẳng lặng theo sau.
Hiên Viên Sam hứng thú nhìn nàng, hắn nghĩ đến cảnh nàng cứ cúi đầu thế đi mãi, không thể nín cười. Không biết nàng nghĩ gì nữa, chẳng lẽ cứ cúi đầu đi, không nhìn thấy hắn thì hắn sẽ biến mất sao?
Kỳ An hiển nhiên hiểu nguyên nhân ý cười trong mắt hắn. Đúng là nàng rất muốn coi hắn như không tồn tại. Vấn đề nàng sắp về nhà rồi, người này muốn đi theo nàng đến đâu?
“Ngươi có việc gì?” nàng quyết định tỏ ra mềm mỏng.
Hiên Viên Sam tiến lên hai bước, khoa tay, “Vì sao ngươi lại ở đây?”
“Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” Không phải nàng không nghĩ tới chuyện trả lời câu hỏi của hắn, sau đó thoát khỏi hắn, nhưng việc hắn hỏi thực sự rất khó trả lời. Nàng không có hứng thú thảo luận việc riêng với người lạ, vì vậy lập tức quyết định sẽ bỏ đi, hy vọng trước lúc về đến nhà sẽ gặp Trường Lan.
Hai tay Hiên Viên Sam giữ chặt hai vai nàng, cố chấp nhìn nàng, chờ đáp án. Vấn đề này đương nhiên có liên quan rất lớn đến hắn.
Kỳ An quay đi không nhìn hắn, Hiên Viên Sam không thể dùng miệng để nói, đành phải buông tay để dùng ngôn ngữ người câm điếc, nhưng vừa buông tay, Kỳ An lập tức bước đi. Lại lấy hai tay giữ nàng, nhưng không thể nói chuyện, trong một lúc, hắn không biết làm thế nào.
Kỳ An im lặng nhìn hắn đưa tay lên lại hạ tay xuống, giữ nàng lại rồi lại buông ra, cảm thấy ý cười trong lòng dâng lên. Hắn cũng chỉ có hai tay, để xem hắn làm sao bây giờ.
Hiên Viên Sam khó xử nhìn nàng một hồi, lại buông tay ra.
Kỳ An xoay người bước đi. Đi được một hồi, chợt nghe tiếng bước chân phía sau. Với công lực của Hiên Viên Sam, chỉ mấy bước đã bắt kịp nàng. Lần này hắn không đối mắt với nàng nữa mà trực tiếp ôm nàng trở lại chỗ lúc nãy.
Đè hai vai nàng lại, hắn muốn nàng nhìn xuống. Kỳ An cúi đầu nhìn, trên mặt đất là một hàng chữ lớn:
“Tống Kỳ An, tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi phải ở kinh thành sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”
Có vài phần kinh ngạc. Thật không thể tưởng tượng được chỉ gặp nhau ngắn ngủi hơn một ngày mà qua bốn năm, hắn vẫn còn nhớ rõ tên nàng. Nhưng, thế thì sao? Nàng ngẩng đầu lên, “Ta không biết chữ.” Để xem hắn còn nghĩ ra biện pháp gì nào?
Hiên Viên Sam nhất thời sửng sốt, hồ nghi nhìn lại hàng chữ trên mặt đất, lại quay sang nhìn nàng.
Kỳ An đẩy hắn ra, “Ta thề ta thật sự chưa từng nghe qua bí mật của ngươi, không cần đi theo ta nữa.”
Đi được vài bước, Kỳ An không quay đầu lại, chỉ nhìn ra xa mà nói, “Ta không muốn nhắc đến chuyện người hay việc kinh thành nữa. Quên lòng hiếu kỳ của ngươi đi, không cần phải làm cho người ta chán ghét.”
Tiếng bước chân phía sau quả nhiên dừng lại. Kỳ An đi một đoạn xa, rốt cục không nhịn được xoay người nhìn, chỉ thấy người kia cúi đầu, con đường trải dài phía sau không bóng người làm cho thân hình thon dài thêm vài phần tịch liêu.
Kỳ An thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài.
Muốn cứ như vậy mà xa cách, tâm nàng đã chịu nhiều vất vả rồi, chỉ còn đủ cho Lãng nhi thôi.
“Nương!” Lãng nhi nhìn thấy nàng từ xa, kêu to chạy đến.
Nàng đứng tại chỗ, ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay, “Lãng nhi.” Thân hình nhỏ bé lao vào lòng nàng, nàng thỏa mãn tới mức muốn rơi lệ.
“Nương! Hôm nay Lãng nhi đã có thể một hơi chạy lên lưng núi. Trường Khanh thúc nói hắn đã phải luyện hơn một năm mới có thể lợi hại như Lãng nhi đấy!” Lãng nhi lôi kéo tay nàng, líu ríu nói.
Kỳ An cười tủm tỉm, “Ân!”. Có lẽ đứa nhỏ này thật sự có thiên phú luyện võ, hay là do có quyết tâm mà hắn luyện võ rất nhanh, ngay cả người ít nói như Trường Khanh cũng thường xuyên khen hắn.
“Nương!” Lãng nhi chợt dừng lại, lắc lắc tay nàng.
“Làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc cúi đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất, “Nương, ngươi không khen Lãng nhi!”
Buồn cười lắc đầu, đúng là tiểu hài tử, Kỳ An cúi người xuống, hôn lên hai má hắn, “Lãng nhi nhà ta lợi hại nhất.”
Lãng nhi lập tức phấn chấn, “Nương, hôm nay chúng ta sẽ ăn gì? Trường Lan di đi đâu, sao nương lại trở về một mình?”
Kỳ An day day trán, bất đắc dĩ nhìn về phía Trường Khanh, “Trường Khanh, không phải ngươi tiếc lời nói như vàng sao? Tiểu gia hỏa này nói nhiều như vậy, làm sao mà ngươi chịu được?”
“Nương!” Lãng nhi kéo dài thanh âm.
Trường Khanh nhìn tiểu chủ tử đang mở to mắt, thở phì phì tức giận, lại nhìn tiểu thư đang cười khổ, sờ sờ mũi, “Tiểu thiếu gia rất thích nói chuyện với tiểu thư.” Đối với những người không liên quan, tiểu chủ tử nhà hắn rất trầm mặc!
“Nương, ngươi nửa ngày rồi không nói chuyện cùng Lãng nhi, Lãng nhi có rất nhiều chuyện muốn nói với nương! Nương, ngươi cùng Lãng nhi nói chuyện, được không!”
Sờ lên đầu hắn, Kỳ An cảm thấy ấm áp, “Được, Lãng nhi muốn nói chuyện gì cũng được.”
“Ai?” Trường Khanh đột nhiên hét lên một tiếng, lắc mình một cái đã chặn trước mặt hai người.
Hiên Viên Sam chậm rãi đi ra khỏi gốc cây, sắc mặt không tốt lắm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trường Khanh và Lãng nhi trong lòng nàng.
Làm như không thấy địch ý trên mặt Trường Khanh, trong đầu hắn đang vô cùng hỗn loạn. Hài tử kia gọi nàng là nương, nam nhân này lại gọi nàng là tiểu thư, không phải nàng đã làm vợ làm mẹ sao, vậy nàng và thị vệ này có quan hệ gì? Nàng rời khỏi thái tử, có phải là do có quan hệ gì với nam nhân này?
Mải mê suy nghĩ, mãi đến khi trước mắt bạch quang chợt lóe, hắn mới giật mình lùi về sau vài bước.
“Rút kiếm!” Trường Khanh nói, chỉ kiếm vào hắn.
Hiên Viên Sam không để ý tới hắn, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Kỳ An, hai tay đưa lên, “Hắn là ai vậy? Có quan hệ gì với ngươi?”
Lãng nhi kinh ngạc mở to mắt, trong óc tràn đầy nghi hoặc.
Trường Khanh cũng vô cùng sửng sốt, nam nhân này không nói lời nào lại khoa tay múa chân cái gì, tầm mắt cũng không tự chủ nhìn về phía tiểu thư nhà mình.
Bị ba cặp mắt, hai lớn một nhỏ này nhìn, Kỳ An không thể không trả lời.
“Ta đã nói rồi, không cần đi theo ta. Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Lãng nhi giật nhẹ vạt áo nàng, nhỏ giọng nói, “Nương, không phải, nương trả lời sai rồi, thúc thúc này hỏi Trường Khanh thúc là ai, có quan hệ gì với nương?” Chẳng lẽ nương nhìn không rõ nên mới trả lời sai?
Mắt Hiên Viên Sam chợt lóe lên, nhìn về phía Lãng nhi, khó nén kinh ngạc,
“Ngươi hiểu ngôn ngữ người câm?”
Lãng nhi gật gật đầu, mặt lộ vẻ đắc ý, “Đương nhiên, ta không chỉ biết ngôn ngữ người câm điếc, ta còn có thể đọc môi nữa!” Nghĩ nghĩ, lại nhìn hắn, “Thúc thúc, ngươi cũng là rất thông minh, cho nên mới không nói chuyện đúng không?”
Hiên Viên Sam nhìn thật sâu vào Kỳ An rồi mới chậm rãi nhếch môi, nhìn về phía Lãng nhi. Lúc này đây, không cần đến tay, hắn há miệng nói không tiếng động, “Tại sao lại hỏi như vậy?” Rất nhiều năm chưa từng thử qua cảm giác nói chuyện, lần này mở miệng, mới giật mình cảm thấy, hóa ra lời nói có thể tuôn ra tự nhiên như thế.
Lãng nhi chỉ lên trời, “Bởi vì Sở Sở tỷ tỷ cũng vô cùng thông minh, cho nên mới không nói chuyện.”
Hiên Viên Sam nở nụ cười, đứa nhỏ này quả nhiên biết đọc môi. Hắn hướng tầm mắt vào nữ tử đang day trán, vậy là nàng cũng biết đọc môi.
Chỉ cần không ở bên Hiên Viên Ký, dù là ai đi nữa, cũng không ngăn được hắn. Nghĩ như vậy, những phiền muộn trong lòng giảm đi không ít. Không cầm kiếm đối địch Trường Khanh, Hiên Viên Sam hất trường bào, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lãng nhi, “Nói cho thúc thúc, ngươi tên là gì?”
Lãng nhi kỳ quái nhìn nương, phát hiện vẻ mặt cười khổ không nói nên lời của nàng, không rõ có ý tứ gì, lại nhìn thúc thúc anh tuấn trước mặt. Ngoài nương ra, thật khó mới tìm được người khiến hắn cảm giác như vậy, vì thế sau một hồi tự hỏi mình, hắn cũng bắt chước ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm, bắt đầu cuộc nói chuyện không tiếng động giữa hai người.
“Ta kêu Tống Lãng.”
“Họ Tống?”
“Đúng vậy, nương nói Lãng nhi là bảo bối của nàng, cho nên muốn cùng họ với nương.”
“Tống Lãng, thật là dễ nghe! Lãng nhi, trong nhà ngươi có những ai?”
“Có nương, Trường Khanh thúc, Trường Lan di. Thúc thúc, ngươi hỏi cái này để làm gì?”
“Bởi vì thúc thúc nghĩ, nếu như nhà các ngươi thiếu người, ta có thể theo tới không?”
Lãng nhi nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, nói ra lời kinh người, “Nhà ta còn thiếu một người cha.”
Kỳ An thiếu chút nữa té xỉu. Trường Khanh đứng một bên, hoàn toàn không biết hai người đang lẩm bẩm nói những gì, mắt thấy tiểu thư sắp ngã, vội vàng đỡ lấy, “Tiểu thư?” Rốt cuộc là muốn hay không muốn đánh nhau, trong hoàn cảnh này, tiểu thư không lên tiếng, hắn không dám động thủ.
Kỳ An khoát tay, ý bảo không có việc gì, rồi tóm Lãng nhi lại, “Lãng nhi, nương thật sự cảm thấy hôm nay ngươi nói nhiều quá rồi.”
“Nương!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn, Lãng nhi nhảy lên, “Không phải là nương thấy thúc thúc và tỷ tỷ thông minh giống nhau nên mới đem hắn về hay sao? Nương, thúc thúc cũng đẹp mắt, về sau nương cũng có thể nhìn hắn, được không?”
Hoàn toàn không để ý tới biểu tình muốn té xỉu của Kỳ An, Lãng nhi quay đầu, dương dương tự đắc khoa tay với Hiên Viên Sam, “Thúc thúc, nhà của chúng ta đúng là thiếu người, ngươi không theo tới sao?”
Qua bốn năm, mọi thứ dường như đều thay đổi, lại như không hề biến đổi mảy may.
Lạc Hoài Lễ làm tới vệ tướng quân, cùng với Mạc Nhược khiêm tốn tao nhã, một võ một văn, thu hết thảy những anh tài dưới trướng, thế lực cực kỳ hùng mạnh, địa vị thái tử nghiễm nhiên trở nên không gì phá nổi.
Nhị hoàng tử Hiên Viên Cực không ở kinh thành, chung quanh bình ổn không phân tranh. Hắn vẫn trọng trấn ở vùng biên quan xa kinh thành, có mối quan hệ sâu đậm với các thế lực giang hồ, có uy vọng rất cao.
Việc Tiêu gia tiểu Thất rời khỏi kinh thành cũng dần dần lắng xuống, tất cả đều tự nhủ hãy tận trung trong công việc của mình.
Hiện giờ trên giang hồ có ba thế lực đứng đầu là Tụ Bảo Ngân Trang, Minh Châu Sơn Trang và Đào Hoa Ổ.
Ba đại gia này vốn đường ai nấy đi, không bao giờ xuất hiện cùng nhau. Đột nhiên một tháng trước Tụ Bảo Sơn Trang bị mất trộm, các đại bang phái cũng lần lượt có người mất tích, vì vậy Minh Châu Sơn Trang mới quảng phát anh hùng thi*p, mời mọi người tới cùng nghĩ đối sách.
“Mạc Nhược, ngươi đi đi!” Hiên Viên Ký nói. Những việc đột nhiên xảy ra gần đây không thể không khiến hắn nghi ngờ là do Hiên Viên Cực nhúng tay vào.
Không thấy hồi âm, Hiên Viên Ký nghi hoặc nhìn lại, thấy Mạc Nhược đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Hoài Lễ vỗ vai hắn, “Điện hạ đang nói chuyện với ngươi kìa!”
Mạc Nhược vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhè nhẹ thở dài, “Lại là xuân về hoa nở!” Quay đầu cười với Hiên Viên Ký, “Ta nhớ rõ ngươi năm đó thiên tân vạn khổ mới tìm được Hoa Khai, lại bị người ta dùng một nụ cười lấy đi mất. Không biết giờ người đang ở đâu?”
Trong phòng chợt tĩnh lại, chỉ nghe tiếng hít thở.
Lạc Hoài Lễ nghiêng đầu, “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy năm qua hắn và mấy người Mạc Nhược vẫn thân mật khăng khít, hợp tác ăn ý, nhưng tiểu Thất đã trở thành đề tài cấm kỵ giữa bọn họ. Chuyện xảy ra năm đó quá mức rung động, đợi đến khi tỉnh táo lại, hắn tự nhiên nhìn ra điều kỳ quái trong đó, tuy nhiên cuối cùng vẫn là không lần ra dấu vết.
Đám người tiểu Thất rời đi, Đông viện làm lại rực rỡ hẳn lên. Hoàng thượng mỗi lần thấy hắn đều trừng mắt mặm môi, Mạc Nhược và Hiên Viên Ký tuy rằng liên tục cười khổ thay cho hắn nhưng lại giữ miệng kín như bưng, không chịu nói bất cứ điều gì.
Mà Liên nhi, mỗi lần hắn vừa nhắc tới chuyện đó liền nước mắt như mưa, dần dà hắn cũng không còn muốn nhắc lại nữa.
Tuy nhiên, mỗi đêm khi nhớ tới bóng dáng ấy, lòng hắn lại đau như dao cắt.
Ở Đông viện cũng không còn tìm thấy bóng dáng nàng. Vô số lần, hắn đứng ở cửa viện, ngóng nhìn, ảo tưởng nàng có thể đột nhiên nhảy ra từ một góc nào đó, giống như bao lần, duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa, cười tươi rạng rỡ như hoa hướng dương, “Ngươi đã về?”
Hắn vươn tay ra, rốt cuộc vẫn không thể chạm tới những năm tháng đó, mỗi ngày trôi qua đối với hắn giống như một nhát đao chém xuống, ngày một đau đớn.
Thời gian cứ thế trôi, hắn đã không còn có thể dễ dàng nhắc tới nàng, hắn sợ vết thương lại nứt toác ra.
Hắn cho người đi tìm Tiểu Thất. Nhưng không nói đến hắn, ngay cả Tiêu gia, thái tử và Mạc Nhược cũng mất tung tích nàng. Tiểu Thất, giống như đã biến mất khỏi thế giới này, sau lần từ biệt năm đó liền bặt vô âm tín.
“Điện hạ, ngươi có thể nói cho ta biết tiểu Thất đã nói gì với ngươi không? Tuy rằng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng ta có thể thất rằng chính các ngươi để tiểu Thất rời đi.” Lạc Hoài Lễ nhìn Hiên Viên Ký, ánh mắt ưu thương.
Hiên Viên Ký nhìn hắn, thật lâu sau, thở dài, “Hoài Lễ, tiểu Thất chưa từng nói gì cả.”
“Thái tử, nếu như chưa từng hỏi nàng cái gì, làm sao có thể để nàng hồ nháo tùy hứng như vậy? Từ khi nào ta lại dễ bị lừa như vậy?” Lạc Hoài Lễ cười khổ.
Hiên Viên Ký lắc đầu, nhìn hắn, “Hoài Lễ, ngươi không ngu ngốc, nói cho đúng, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà đối với nữ nhân, nhìn chung ngươi hiểu biết quá ít.”
“Điện hạ…?” Lạc Hoài Lễ bước về phía trước, tựa như muốn nói cái gì.
Hiên Viên Ký khoát tay, “Quên đi, Hoài Lễ, chuyện của Tiểu Thất, ta không thể quyết định thay nàng, là đúng hay sai đều là do nàng lựa chọn. Chuyện của các ngươi, ta cũng không có quyền tham dự. Hôm nay dừng ở đây đi, ngươi hãy lui xuống trước.”
Hai mắt nhắm lại, hiển nhiên là không muốn nhắc lại nữa.
Nhìn theo bóng dáng Lạc Hoài Lễ đi xa, Mạc Nhược hỏi, “Vì sao không nói cho hắn? Năm đó, kẻ làm tiểu Thất thương tâm tuyệt vọng không phải chính là hắn sao?”
Hiên Viên Ký chậm rãi mở to mắt, ánh mắt nhu hòa, nhớ tới nữ tử kia, hắn luôn không kìm được nụ cười, “Nhưng mà tiểu Thất yêu hắn!”
Tay Mạc Nhược run run, nước trong chén sánh ra ngoài.
Hiên Viên Ký thấp giọng nói, “Bởi vì yêu cho nên không thể dễ dàng tha thứ và chia xẻ, cũng bởi vì yêu nên cho dù có phải ảm đạm rời đi cũng không muốn nói ra chân tướng, làm cho hắn thất vọng, vẫn muốn hắn hạnh phúc.
Lại nhẹ thở dài một hơi. Nếu như không phải vì yêu, làm sao có thể quyết tuyệt như vậy, làm sao có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy?
Mạc Nhược nắm chặt cái chén, “Tiểu Thất nhất định sẽ được hạnh phúc.”
Hiên Viên Ký cười khẽ, “Đúng vậy, nữ tử như nàng nên có hạnh phúc.”
Lúc Lạc Hoài Lễ trở lại phủ, khắp nơi đã sáng đèn.
Long Liên đứng ở cửa chờ hắn, một thân đơn bạc càng thêm vẻ tinh tế gầy yếu. Nhìn thấy hắn, vội cười chào đón, “Sao hôm nay về muộn vậy?”
Lạc Hoài Lễ cười cười, “Không có gì, đi lung tung một chút.”
Đi được vài bước, đôi mắt lại theo thói quen nhìn sang Đông viện, trong bóng tối mờ mờ, lặng yên không một tiếng động. Hắn chợt thấy hoảng hốt, trong đầu hiện ra bộ dáng ngủ say của tiểu Thất, khóe miệng cong cong, mấy sợi tóc nghịch ngợm rủ lên chóp mũi.
“Tướng công!” Long Liên bỗng nhiên kêu một tiếng.
Lạc Hoài Lễ giật mình, mới phát hiện ra mình đã sắp tới cửa Đông viện.
Hắn ngẩn người, gỡ tay Long Liên ra, “Liên nhi, ngươi về phòng trước, ta muốn ở một mình.”
Một mình, chậm rãi đi tới Đông viện, dưới ánh trăng, bóng dáng tịch mịch mà hiu quạnh.
Long Liên che miệng lại, không dám để hắn nghe thấy tiếng khóc. Vì sao đã đuổi người kia đi rồi mà vẫn còn âm hồn không tan, quanh quẩn chiếm lấy hạnh phúc của nàng?
Không cầm đèn, Lạc Hoài Lễ nương theo ánh trăng yếu ớt xuyên qua bóng cây đi vào.
Tay đặt lên cửa, nhưng không có dũng khí đẩy ra, bởi vì sớm biết nàng đã đi rồi, đã mang đi tất cả những dấu vết của nàng rồi. Cứ như vậy rời đi, một chút tưởng niệm cũng không chịu để lại cho hắn.
“Tiểu Thất, ta rất nhớ ngươi, ngươi có biết hay không?” Mặc kệ ngươi đã làm cái gì, cho dù có thất vọng, đau lòng, nhưng ta chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ mất ngươi.
“Tiểu Thất, nếu như lúc trước chỉ có ta với ngươi, có thể không có bất đồng không?”
Lệ lặng yên chảy xuống, ai có thể nghĩ tới một tướng quân trẻ tuổi hăng hái lại có thể khóc lặng lẽ như vậy?
Trong bóng tối, Lạc Anh nhìn nhi tử giam mình trong thư phòng, ảm đạm không thôi.
Kim Vân đến phía sau hắn, dựa mặt vào lưng hắn, “Có phải Hoài Lễ vẫn nhớ tiểu Thất, giống như ngươi vẫn nhớ nàng, cả đời không quên, cho dù nàng đã từng vô tình với ngươi như vậy?”
Nàng biết, hắn đối với nàng vô cùng tốt, cũng không quá phong lưu, quan lộ đã tới binh bộ thượng thư, vẫn chỉ nhất thê nhất thi*p, so với bao người khác, nàng nên cảm thấy thỏa mãn. Nhưng, nàng không tự chủ thắt chặt vòng tay, không nén được bi ai, hắn kính nàng trọng nàng, cũng không yêu nàng.
Từ lúc định hôn, hắn đã nói rõ với nàng, hắn sẽ cho nàng tất cả những thứ nàng muốn, chỉ có trái tim hắn đã sớm mất cho người khác rồi, ngay cả chính hắn cũng không thể lấy về nữa.
Nàng khóc một đêm, vẫn muốn gả cho hắn. Nàng kia không quý trọng hắn, nàng lại xem hắn là trân bảo; nàng kia không cần hắn, nàng lại yêu hắn.
Nhưng nàng không biết, đường đến trái tim hắn lại khó như vậy. Hắn đối xử với nàng tốt, tất thảy đều tốt, chỉ là trái tim không nghe theo sự an bài của lý trí.
Hắn lấy nàng bởi vì đã có hôn ước. Hắn lấy Lý Thị bởi vì nữ tử đó đã cứu nàng trong chiến loạn. Sự an bài tốt nhất cho một nữ tử, chính là cho nàng một mái nhà yên ổn, hắn đáp ứng, hắn cũng nói qua với nàng một câu, trầm mặc thực hiện.
“Ngươi có thể nói cho ta biết, tiểu Thất và nương nàng rốt cuộc tốt ở chỗ nào mà có thể làm cho các ngươi nhớ mãi không quên như vậy?” Năm đó, chi nữ thừa tướng, Tống Quý tài mạo song toàn, danh dương thiên hạ, bao nhiêu thanh niên tài tuấn cơ hồ muốn đạp phá đại môn phủ thừa tướng.
Trong đó, đặc biệt có thái tử (đương kim Hoàng thượng) và Lạc Anh là hai người có phần thắng lớn nhất. Thái tử thân phận tôn quý, Lạc Anh tài hoa hơn người, bất luận Tống Quý gả cho ai cũng đều là một đoạn giai thoại.
Chẳng ai có thể ngờ, Tống Quý cư nhiên lựa chọn kẻ cả ngày theo sau thái tử, Tiêu Dục. Tiêu Dục không quyền không thế, cả ngày chỉ biết vũ đao lộng thương, không thể so với thái tử tôn quý hiển hách, cũng không so được với Lạc Anh kinh tài tuyệt diễm. Lúc đầu, hắn tự ti, dứt khoát chờ lệnh đi biên quan.
Tống Quý cũng không quan tâm, khăn gói lên đường, thiên lý xa xôi đi tìm hắn.
Lúc Tiêu Dục nhìn thấy nàng, hình dung tiều tụy, sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức nghiêng ngả trượt xuống, quỳ rạp trước mặt nàng.
Tống Quý cứ như vậy, một thân bố sam, cùng Tiêu Dục kết làm vợ chồng trong gió lạnh thấu xương chốn biên thùy. Từ đó, rời xa cuộc sống phồn hoa nơi kinh thành, cùng với Tiêu Dục phơi gió phơi sương nơi đại mạc cát vàng.
Cho đến năm tiểu Thất ba tuổi, Tống Quý trên đường bôn ba gặp ôn dịch, lại vì chăm sóc dân chúng, bị lây bệnh mà tạ thế. Tiêu Dục cực kỳ bi thương. Từ sau khi Tống Quý ra đi, hắn chưa hề lấy ai khác, chỉ đem hết yêu thương dồn lên sáu đứa con trai và đứa con gái duy nhất. Hơn nữa, nhi nữ tiểu Thất lại quá giống với mẫu thân, từ cái nhăn mày đến nét cười đều sáng ngời rạng rỡ, hồn nhiên thiên thành.
Tin tức Tống Quý qua đời truyền đến kinh thành, Hoàng thượng bệnh nặng, một tháng sau còn chưa thuyên giảm; Lạc Anh miệng phun máu tươi, hôn mê trên mặt đất. Kim Vân cũng tại lúc đó mới biết được, hóa ra Lạc Anh chưa từng một khắc quên Tống Quý.
Cho nên đối với Tiêu Thất, nàng tuy rằng chân tâm ưa thích, cũng có đôi khi thấy vài phần không thoải mái. Sau khi chuyện ngày ấy xảy ra, nàng cũng chưa kịp nghĩ lại, chẳng qua thấy vui sướng vì hóa ra nữ nhân của Tống Quý cũng không hơn gì người bình thường, trên người một phong hoa tuyệt đại nữ tử cũng có vài chỗ bẩn. Cho nên, nàng nói ra những lời như vậy rồi cũng không tìm hiểu thêm.
Đợi đến khi tỉnh táo lại thì đã không còn kịp rồi. Tiêu Thất cư nhiên không biện hộ lấy một câu, lại xoay người rời đi.
Nhìn ánh mắt đau đớn của Lạc Anh, nhìn hắn ôm иgự¢ dựa vào đại môn, nàng chỉ biết, tất cả mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Tiêu Thất kiêu ngạo, giống như Tống Quý năm đó, mặc kệ thiên hạ chí tôn vinh hoa, chỉ đuổi theo tình yêu và sự tôn trọng thuần túy.