Thừa nhậnĐến khi đám người dần dần rời đi, anh mới đến bên cạnh tôi. “Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Bắc Bắc!” Tôi đứng bất động tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, trong mắt tôi tràn ngập lời cầu xin khó hiểu.
“Tặng quà cho em đi! Năm nay anh chưa có tặng quà sinh nhật cho em!” Tôi muốn được tặng quà mà món quà là một lời hứa hẹn anh không rời đi.
Anh nở nụ cười nhẹ…
“Năm nay sẽ tặng cho em một món quà khá lớn.” Anh lấy chùm chìa khóa nhà ra đặt trong lòng bàn tay tôi, dịu dàng khép bàn tay tôi lại nói. “Anh đã đem căn hộ hiện tại đang ở sang tên cho em rồi,i em kết hôn anh sẽ chuyển ra ngoài… Em muốn dùng nó làm phòng tân hôn hoặc cho thuê, đều do em quyết định….”
Nghe anh nói vậy, tôi nắm chặt tay cảm giác như có ngàn cây kim đâm vào cơ thể mình….cả trái tim tôi đều đau đớn.
“Em không cần! Em lấy căn nhà làm gì? Rồi tương lai anh sẽ ở chỗ nào?” Tôi thở hồng hộc dùng sức nhét lại chùm chìa khóa vào bàn tay anh.
Tôi lấy căn hộ của anh có lợi ích gì chứ? Trong nhà không có anh cũng giống như con người sống thiếu linh hồn! Tôi lấy một căn nhà thiếu linh hồn để làm gì?
“Anh chuyển đến ở cùng với mẹ.” Anh cười yếu ớt, cười đến thật điềm tĩnh. “Anh đã ký hợp đồng làm việc với Tổ chức cứu trợ Quốc tế rồi, trước khi xuất ngoại anh muốn về nhà làm tròn hiếu đạo với cha mẹ.”
Ngay cả hợp đồng làm việc cũng đã ký……Tất cả mọi việc đều được an bài ổn thoả, vậy mà ngay cả một tiếng thông báo cho tôi cũng không có.
Tôi vẫn nắm chặt tay, lúc này móng tay đã đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu. “Anh đi đi! Đi luôn đi! Đi rồi thì vĩnh viễn đừng trở về nữa.” Tôi bi thương gầm nhẹ.
Tại sao anh có thể làm như vậy? Khi tôi quyết đinh…quyết định cho dù trên lưng có mang theo áy náy cả đời đối với Hải Kỳ, cũng muốn được cùng anh ở chung một chỗ thì anh lại nói mình phải ra đi…
Anh sửng sốt, sau đó tận lực trấn an tôi. “Anh biết em không muốn xa anh…..Nhưng đó là lý tưởng của anh, nếu không thực hiện được trong lòng luôn thấy tiếc nuối, huống chi…..” Anh lẳng lặng nói tiếp. “Em đã yên bề gia thất, anh ra đi cũng không còn vướng bận.”
Anh ra đi không còn vướng b
Nhìn thấy sắc mặt quá độ u ám của tôi, anh vội vàng cam đoan nói. “Anh hứa với em, sau khi em sinh con, đứa bé đầy tháng anh nhất định sẽ quay về!”
Sinh con! Anh đã đi rồi, tôi tìm ai để có con đây?
Phát hiện ánh mắt của tôi toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, anh bất an, muốn nói thêm mà không mở miệng được.
Tôi kéo ống tay áo lên cho anh nhìn thấy rõ ràng rồi hỏi. “Đây là cái gì?”
Trên cổ tay tôi đeo chiếc đồng hồ là món quà sinh nhật năm 2004, màu trắng gốm sứ hiệu CK.
Anh sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi đeo nó. “Là anh đưa cho em chiếc đồng hồ này…..”
“Ngu ngốc! Anh hiểu hay là không hiểu ý nghĩa khi tặng đồng hồ cho người khác.” Tôi thật hung hãn, khẩu khí lại không có chút thân thiện. “Em muốn chính anh nói cho em biết ý nghĩa khi tặng chiếc đồng hồ này! Hay anh chỉ đưa nó cho em ngắm thôi?”
“…….Nhớ nhung…..” Anh khó khăn mở miệng.
“Còn gì nữa?” Tôi tức giận đến giơ cả chân lên.
“Cả đời…….” Hứa hẹn….
Anh cũng không thể nói hết câu…..
Tôi bị anh chọc tức đến nổ đều bốc khói. “Ngu ngốc! Quà sinh nhật của em năm nay, em vẫn muốn đồng hồ! Nếu anh không chọn đúng món đồ đắt tiền, không có gắn kim cương….. đừng đến gặp em!” Nếu tôi không làm anh tốn thật nhiều tiền, tôi quả thật khó tiêu mối hận trong lòng.
“Anh đưa tiền cho em, em tự mình đi mua nhé!” Anh ngơ ngác, sau đó tình nguyện đưa tiền.
“Anh thật ngu ngốc! Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Anh thật sự không hiểu sao?” Tức giận đến tột độ, rốt cuộc chịu không nổi tôi hét lên. “Em yêu anh! Vẫn không hề thay đổi, em đang ước hẹn cùng với anh đấy!”
Anh ngây người, hoàn toàn….. hoàn toàn ngây người.
“Sẽ không có đám cưới! Em cần thời gian để nói chuyện với Hải Kỳ thật rõ ràng, tổn thương đến anh ấy không phải là ý nguyện của em. Nhưng ai bảo có cái người ngu ngốc làm cho em yêu say đắm như vậy, yêu đến ích kỷ tác thành cho bản thân mình….” Tôi lo âu đi đến bên anh, trong lòng thấm đẫm phiền não.
Lời còn chưa kịp nói xong, ánh sáng trong mắt của tôi bị một bóng đen trùm lấy. Một đôi môi mềm mại ngăn chặn những tiếng lải nhải thảm não của tôi.
Kích động mà ngọt ngào…..
Mềm mại nhưng say đắm….
Nụ hôn của anh so với những người đàn ông tôi kết giao thật quá mức ngây ngô, quá mức sạch sẽ, không có kỹ thuật tán tỉnh điêu luyện nào. Nụ hôn đó chỉ xuất phát từ tình yêu sâu nặng.
Phần đầu lưỡi mang theo lời nhắn nhủ của tình yêu làm cho tôi bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, chỉ vô lực dựa vào trong tay anh để chống đỡ cơ thể. Phiền não trong đáy lòng bị nụ hôn này chậm rãi cuốn đ
Khi môi anh rời khỏi môi tôi, hô hấp tôi mới được bình thường trở lại nhưng nụ hôn vẫn di chuyển trên lông mi, trên mắt, trên khoé môi của tôi…Anh hôn như hôn một đồ quý giá mất đi vừa mới tìm lại được, anh dùng nụ hôn nồng nàn nhắn gởi sự quý trọng và hứa hẹn.
“Cho em một ít thời gian.........Em không biết phải nói làm sao với Hải Kỳ….” Tôi đỏ mặt, không còn bộ dạng hung hãn như lúc nãy nữa.
“Không sao cả, anh sẽ chờ.”
Nụ hôn lại dừng trên đôi môi tôi, ςướק đi hơi thở của tôi.
Dịu dàng thôi…..chưa đủ.
Đôi môi của chúng tôi quấn quít lấy nhau, hôn thật lâu…thật lâu….
Hôn cho đến già……hôn cho đến đất trời thành một.
......
Trên đường trở về nhà chúng tôi nắm tay nhau, vẫn giống như trước kia, anh nắm chặt tay tôi và nắm chặt luôn cả trái tim tôi.
Lúc này đây chúng tôi sống trong hơi thở của một cặp tình nhân…Đôi gò má của cả hai đều hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Cho đến khi nhìn thấy trước cửa nhà, một vóc dáng cao lớn tĩnh lặng đứng trong màn không khí lạnh lẽo.
Vóc dáng cao lớn kia nhìn thấy chúng tôi, biểu hiện trên gương mặt không vui cũng không giận.
Ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại chứa rất nhiều ảm đạm…
Xấu hổ….
Tay của tôi cứng đờ, từ từ thả tay của Bắc Bắc ra…Tay của Bắc Bắc cũng cứng lại rũ xuống ở hai bên mạn sườn.
Xấu hổ….
Cả ba người, đều thật sự xấu hổ.
“Hôm nay là sinh nhật của em, có thể cho anh một chút thời gian không? Anh có một món quà muốn tặng cho em.” Hải Kì nhếch nhẹ khoé môi, miễn cưỡng cười.
“……..” Tôi chỉ có thể gật đầu.
Chúng tôi nên nói tất cả mọi chuyện với nhau…
“Bắc Bắc, em……”
Tôi chưa nói xong, đã bị Bắc Bắc ngắt lời. “Anh đi vào trong trước.”
Anh bước thẳng vào bên trong. Bóng dáng của anh, không có tức giận, chỉ là người thứ ba khổ sở….
Là tôi……làm cho Bắc Bắc biến thành người thứ ba…
Tôi thở dài một hơi, xoay người nhìn Hải Kỳ nói. “Chờ em thêm năm phút đồng hồ nữa,
Hải Kỳ im lặng gật đầu.
Tình yêu là thứ mãi mãi cho đến bây giờ không có hai chữ “công bằng”.
Nếu không biết chính xác cảm xúc của Bắc Bắc, tôi không thể nào an tâm cùng đi với Hải Kỳ….Tôi đuổi theo anh, đuổi vào tận trong nhà.
Vừa mở cửa ra đã thấy anh cầm ly rót nước trước chiếc máy làm nóng nước uống, ánh mắt hoảng hốt….
“A….. Bắc Bắc…. cẩn thận!” Tôi kinh hãi hét, ly nước nóng đầy tràn thiếu chút nữa đổ lên tay anh…may mắn tôi gọi anh kịp lúc.
Tôi bước nhanh lại phía anh, lấy ly nước để qua một bên rồi ôm lấy thắt lưng anh, nhìn vào mắt anh kiên định nói. “Chờ em dự sinh nhật trở lại, em sẽ về trước 12 giờ….em nhất định trở về.....”
Anh gật đầu.
“Em sẽ nói chuyện rõ ràng với Hải Kỳ.”
Anh lại gật đầu, trong ánh mắt chứa đầy lo lắng.
“………Hải Kỳ là một người tốt…..” Tôi cắn môi, khó khăn nói.
Bởi vì Hải Kỳ quá tốt, cho nên tôi cảm thấy thật sự không thể tổn thương đến anh ấy.
“Em đi trước đây.”
Tôi vừa xoay người, lại bị anh giữ chặt lại.
“Y Y à, tuy rằng thật sự có lỗi với Hải Kỳ…..nhưng xin em đừng dao động, được không?” Trong lòng anh có nhiều nỗi lo bất an đang quấn chặt.
“Em làm sao có thể dao động?” Tôi quay đầu cười khổ, cho anh nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của tôi.
Rốt cuộc trên đôi môi anh cũng nở một nụ cười.
Mọi người đều tươi cười… nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy thật nặng nề.