Đánh cuộc [hạ]“Thực xin lỗi! Anh không phải cố ý làm tay em đau....Y Y, đừng khóc...... Đều là anh không tốt.” Bắc Bắc đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt tôi nói. “Y Y, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không? Ngày mai anh đưa em đi khỏi nơi này, thuê một nhà trọ, anh còn tiền tiết kiệm có thể xoay sở tiền học phí đại học vài năm…”
Tôi lắc đầu. “Không được, anh có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em. Ngày mai, em sẽ nói về chuyện chuyển đến ở nhà ông Nghiêm.”
“Y Y, đừng lộn xộn nữa, đừng dùng chính bản thân mình trừng phạt anh, được không?!” Giọng nói của Bắc Bắc nghe như hoàn toàn vô lực.
“Anh à, anh đã lựa chọn rồi, không phải sao? Cuộc sống của em không có liên quan đến anh.” Tôi cười đến không còn độ ấm .
“Y Y, tại sao nhất định phải như vậy? Nhất định giữa
nam nữ phải có tình yêu sao? Chẳng lẽ nếu không có tình yêu, cứ như vậy mà đem tình cảm của anh đối với em vứt bỏ. Không phải là tình yêu, chẳng lẽ mọi thứ tình cảm khác đều trở thành giả dối, không có giá trị sao?...Trong mắt của em, chẳng lẽ tình cảm của anh, thật sự không đáng một đồng nào sao?” Bắc Bắc luôn thản nhiên như vậy, lặng lẽ ít nói, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói một hơi, hỏi nhiều vấn đề cùng một lúc…
Im lặng một lúc lâu, một loạt những từ ngữ phiền muộn khó nói đã muốn đánh bại tôi.
Đúng vậy, cho dù chỉ có thể coi tôi như em gái của anh, tình cảm của anh chưa bao giờ là không có giá trị
Nhưng mà......“Anh trai,…. Từ nhỏ anh đã biết có rất nhiều người thích anh, em cũng chỉ nói hùa theo thôi, chỉ là bịa đặt, anh không cần để ý!” Rất nhiều chuyện, một khi phát hiện ra, đã không còn có cách nào coi như không có gì cả.
Đón gió…đón anh, tôi nhẹ nhàng mỉm cười.
Nỗi khổ riêng dấu ở trong lòng. Thì ra tôi cũng chỉ là nói hùa, bị cự tuyệt mà thôi.
Ý nghĩ như vậy, giống như bào mòn tâm hồn của tôi.
Không có cách nào tiếp tục cùng anh hít thở chung bầu không khí, nước mắt tôi rơi như vỡ đê. Tôi và anh chỉ là thoáng gặp qua nhau.
Tôi phải tìm một nơi nào đó không có anh để trốn đi, chậm rãi chữa lành vết thương lòng…
“Nói hùa cái gì? Các cô gái đó không có ai tên gọi là Đồng Tử Y!” Ngoài ý muốn nghe được tiếng nói trầm thấp từ phía sau, mang theo một chút đau đớn.
“Anh yêu nhất, em gái….Y Y…” Tôi càng chạy càng xa…tiếng nói của Bắc Bắc cũng càng nhẹ dần…
Bắc Bắc......
Trước mắt sương mù tràn ngập...... Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, tôi dường như đã muốn buông xuôi …Ván bài này……
Tôi muốn trở lại ôm anh, nói cho anh biết, tôi nguyện ý cả đời làm em gái của anh ((&_&))
Nhưng cũng chỉ là thiếu chút nữa
Nếu kết cục không phải như tôi muốn, như vậy tôi nên buông tay đi.
......
Đêm hôm đó, tôi mất ngủ, bởi vì ván bài sắp sửa kết thúc, mà phần thắng thấp đến đáng sợ, đến nỗi gần như không hề có phần thắng.
Nửa đêm, tôi ngồi xếp bằng, trước cửa phòng của anh, lưu luyến nhìn vào trong, có thể đây là lần cuối cùng tôi đến.
Trời đã sáng, tôi mới đứng dậy rời đi.
Chỉ cách có một bức tường..
Đêm hôm đó, phòng bên kia đèn luôn mở sáng…có người giống như tôi, trắng đêm mất ngủ ((@_@))
......
Tám giờ sáng, tôi mặc đồng phục học sinh, mang theo túi du lịch nhỏ rất khéo léo xuống lầu, bên trong trống rỗng không có gì cả..…
Ngoài ý muốn lúc này mọi người của Trầm gia, đều có mặt tại phòng khách
“Con …. Hồ ly tinh này, cậu thật sự hiểu rõ rồi chứ?” Càng ngoài ý muốn, người đầu tiên quan tâm tôi lại là đối thủ một mất một còn của tôi.
“Ừ.” Tôi gật đầu, xem như tạm thời biến chiến tranh thành hòa bình đi.
“Hey, tại sao cậu không mang theo thứ gì cả?” Cô t nhìn túi du lịch nhỏ của tôi, tò mò hỏi .
Tôi cười cười. “Quần áo của mình không phải đều là của cậu sao, mang theo không tốt, không phải à?” Bởi vì từ nhỏ đến lớn, tôi đều mặc quần áo cũ của Tiểu Lệ. Lúc sửa soạn tôi mới phát hiện, tôi không có một bộ đồ nào là của riêng mình ((TT_TT))
“Y Y, cậu đừng có như vậy.” Người ngượng ngùng lại biến thành Tiểu Lệ. “Quần áo mình đưa cho cậu cũng coi như đồ mới….Có điều, cũng đúng…cái đầu ngốc kia…..” Tiểu Lệ lập tức ý thức mình nói sai, chạy đi che kín miệng lại, ngại ngùng nói. “Ý của mình là cậu quả thật cũng không cần mang quần áo cũ làm gì, ông đó.. ông đó… Ông Nghiêm có tiền như vậy, dĩ nhiên sẽ mua cho cậu.”
Tôi cười nhẹ gật đầu. “Mình cũng nghĩ vậy.”
Tôi thoáng liếc mắt nhìn Bắc Bắc trong phòng khách, mặt vẫn không thay đổi ngồi đọc báo. Lòng tôi một trận đau đớn.
Ván cờ này, cuối cùng vẫn thua cuộc.....
Nhưng con người của tôi cũng không tệ, đã chấp nhận đánh cuộc thì chấp nhận chịu thua, tuyệt đối không hối hận.
“Dì, dượng, tạm biệt.” Tôi nhìn hai người cúi đầu thật thấp..
Tuy rằng không có cảm tình, nhưng dù thế nào họ vẫn là nhận nuôi tôi, ân tình luôn có.
“Đi thôi, nếu bị thiệt thòi.......Con ..... Cũng có thể lựa chọn trở về.” Dù sao sắp sửa ly biệt, Trầm ba luôn lạnh lùng cũng nói ra những từ ngữ nhẹ nhàng, thiện lương nhất….
“Vâng….con cám ơn, nhất định.” Tôi lại cúi đầu, cũng biết lần này rời đi…..Tôi không bao giờ quay lại Trầm gia nữa.
Cho dù bị ngược đãi, bị vứt bỏ tôi cũng không bao quay trở lại. Lòng tự trọng là thứ cuối cùng còn sót lại của tôi.
Bắc Bắc đem tờ báo gấp lại, mặt không chút thay đổi nhìn hướng tôi ra đi, quay lại nói với cha anh. “Cha, cho con mượn chìa khóa xe một chút.”
Ông lập tức gật đầu, đem chìa khóa xe đưa cho anh…Anh cầm lấy túi du lịch của tôi, bước lên phía trước. “Đi thôi!”
Tôi sửng sốt một chút, ý thức được anh muốn tiễn tôi!!
Nhưng, cảm thấy quan tâm như vậy có hơi quá mức một chút hay không? Điều đó chỉ làm tôi càng thêm khó chịu mà thôi.
Bất quá một khi đã như vậy, tôi chỉ có thể bước theo chân anh rời khỏi cửa Trầm gia..
Ngồi bên ghế trái của xe, tôi nhịn không được hết lần này tới lần khác vụng trộm ngắm nhìn anh. Từ nay về sau, cho dù có gặp lại, có lẽ mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi kinh ngạc nhìn tay anh đặt trên vô lăng xe, ngón tay thon dài như vậy thật đẹp, là một kiệt tác nghệ thuật trời sinh. Anh lưu loát đảo quanh tay lái, một động tác đơn giản như vậy nhưng lại rất tao nhã, giống như tỉ mỉ trình diễn một bản tấu nhạc.
Cũng đều là xe, nhưng ngay cả khí chất của xe cũng vượt trội hơn, so với tên ngốc “Bụng bia” k((*_*))
Đây là Bắc Bắc của tôi! Không thường nói chuyện, nhưng lại rất tao nhã…
Đây là Bắc Bắc của tôi! Ngay cả biệt ly, cũng không nguyện ý nói cùng tôi một câu tri kỷ dặn dò.
Tôi cười khổ, cười đến cô đơn.
Bắc Bắc ngẩng đầu lơ đãng liếc tôi một cái, tới đoạn đường giao nhau anh bẻ tay lái đi về hướng phải.
Tôi không thể không nhắc nhở anh. “Anh lái nhầm đường rồi, nhà ông Nghiêm ở hướng trái, lùi trở lại một chút.”
Bắc Bắc vẫn không nói một lời nào, thậm chí quay đầu cũng không có..Ngay cả bầu không khí cũng đều xấu hổ, tôi không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ có thể hít thở .
Năm phút đồng hồ sau, anh dừng xe lại cởi dây an toàn. Anh nghiêng lại, hơi thở tươi mát của anh phảng phất vây quanh . Tôi ngừng thở, hít một hơi dài.
Bắc Bắc giúp tôi tháo dây an toàn, nhưng không có vội vã xuống xe.
“Không có tiệc rượu ồn ào, chỉ mời em ăn một bữa cơm, có thể chứ?”
Đột nhiên bị hỏi làm tôi không thể suy nghĩ được gì….
“Bọn anh là bác sĩ ngoại khoa, không thích hợp đeo nhẫn cưới, cho nên anh không có mua, đừng giận nhé!
Nhẫn cưới?? Tôi…..tôi….. thật sự nghe không hiểu anh đang nói cái gì!
“Nếu sau này, em gặp được một người em thật sự yêu, phát hiện ra với anh chỉ là say mê sai lầm, như vậy không cần nói với anh ta, em đã từng kết hôn, thế không tốt sao?”
Khi đó, bộ dạng của tôi nhất định rất buồn cười, tôi cứng họng, nửa ngày mới phản ứng lại nhìn quanh mới phát giác ra, xe của họ đang đậu ở cửa Cục Dân Chính!!!!
“Anh có rất nhiều bí mật không thể nói, có lẽ anh không thể trở thành một người chồng bình thường, nhưng anh sẽ cố gắng. Về sau, nếu anh làm không tốt, tổn thương em, làm em rơi lệ, xin em nhất định phải cho anh biết, đừng vụng trộm trốn đi khóc một mình.” Bắc Bắc cười, nói rất thẳng thắn thành khẩn.
“Anh trai........” Cuối cùng tôi cũng hiểu được ý của anh, nước mắt rất muốn trào ra…
“Không cần gọi anh là anh trai, bắt đầu từ hôm nay, không đúng nữa rồi.” Bắc Bắc lập tức mở cửa xe, “Có mang giấy chứng minh theo không? Chúng ta đi đăng kí thôi!”
“Vâng!” quệt hai hàng nước mắt, tôi gật đầu thật nhanh…
Chương thứ mười một — Hôn lễ của chúng tôi
Chỗ đăng ký kết hôn, bộ đôi chúng tôi có chút buồn cười, điều quan trọng nhất là tôi vẫn mặc đồng phục trường trung học. Đối lập với tôi, vẻ mặt anh thật tự nhiên
Điền đơn, bàn giao đơn, chờ đợi, từng động tác đều thật bình tĩnh, không có một tia do dự cùng nôn nóng.
“Trầm Bắc Bắc, Đồng Tử Y!” Nghe nhân viên làm việc kêu to tên của chúng tôi, tôi “Ầm” một tiếng đứng dậy, thiếu chút nữa đá đổ ghế dựa.
“Đừng khẩn trương, còn chưa đăng ký.” Một đôi tay ấm áp, kéo lại bàn tay ẩm ướt nhỏ bé của tôi.
Khi nghe được giọng nói ôn hòa kia, lòng của tôi thật nhẹ nhõm. Hạnh phúc đến quá nhanh, giống như không phải thật. Tôi chỉ sợ giây tiếp theo khi phát hiện ra, tất cả đều là giấc mơ mà thôi.
“Nơi này!” Bắc Bắc đi về phía trước, lấy tíc-kê* đưa ra (*: t
icket: vé)
“Hai người chuẩn bị một chút đi, cần chụp chung tấm hình 2 tấc* , cần thuê áo cưới hay vẫn mặc đồ cũ của mình?” Nhân viên làm việc hỏi rất nhanh (*: nguyên tác : nhị tấc, haizzz , 2 tấc = 20 cm)
Bắc Bắc khó xử nhìn thoáng qua xung quanh, áo cưới vừa bẩn vừa cũ, ném lung tung trên mặt đất. Quay lại hỏi ý kiến bằng mắt với tôi. Thấy tôi trong mắt tôi cũng không mong muốn, anh cười cười trả lời nhân viên làm việc. “Mặc quần áo của chúng tôi.”
Tôi nhẹ thở dài một hơi, có chút mất mát. Cô gái nào cũng hy vọng được một lần mặc áo cưới nhưng tôi thì… áo bẩn…hay là thôi đi…
“Vậy hai người vào đây chụp ảnh đi.” Nhân viên làm việc không khách khí
“Khoan đã.” Bắc Bắc kéo tôi lên phía trước. “Ít nhất cũng tìm một thợ làm tóc giúp cô ấy trang điểm một chút.”
Trong lòng cảm thấy thật ấm, thật ấm…. thì ra, Bắc Bắc cũng hiểu…..
“Trả thêm tiền nha.” ((*_*))
“Không sao.”
“Được, được, được, vậy anh trước tiên ra ngoài một chút, làm cho cô ấy xong thì anh hãy vào!” Nhân viên làm việc thay đổi ngay thái độ ((*_*))
Tôi bị nhân viên làm việc nắm lấy cánh tay, lo lắng quay đầu. Bắc Bắc dịu dàng cười với tôi giống như đang nói “Y Y, đừng sợ, anh luôn ở nơi này chờ em!”
Trong nháy máy, lo lắng rời bỏ tôi…........
Trang điểm thật đẹp, tôi nhìn mình trong gương, có chút hưng phấn, tuy tôi vẫn mặc trang phục học sinh, chưa hết tính trẻ con, nhưng từ bây giờ trở đi đã trở thành người lớn.
Tâm tình tôi thật vui vẻ, tôi như một đứa bé rón ra rón rén đi đến cửa hành lang chờ Bắc Bắc.
Bắc Bắc đưa lưng về phía tôi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh, không biết đang nghĩ cái gì, anh đang đè nén giọng nói nghe điện thoại.
Tôi đi lại càng lúc càng gần, càng lúc càng đập vào mắt tôi sự kinh hãi, bởi vì tôi nghe được….
“Tôi biết tôi là kẻ phản bội đáng xấu hổ, đối với hành vi của bản thân, tôi không còn gì để nói, thành thật xin lỗi….”
......
“Thật xin lỗi, nhìn cô ấy tổn thương bản thân tôi làm không được!”
......
“Em bình tĩnh một chút được không?...... Không!...... Thật xin lỗi, tôi tạm thời sẽ không gặp lại em, từ nhỏ đến lớn Y Y chưa từng thích người khác…Tôi chỉ là không có cách nào cưới cô ấy mà vẫn còn qua lại với em, như vậy đối với cả hai người mà nói đều không công bằng.”
......
“Thực xin lỗi, chuyện của chúng ta chờ thêm vài năm, khi Y Y thích người khác rồi nói sau, được không?...” Giọng của Bắc Bắc nghe thật mệt mỏi, rất mệt mỏi.
......
Tay của tôi lạnh như băng, thì ra không biết Dịch Bắc yêu lần nữa từ khi nào...Mà tôi, lại một lần nữa đã hủy diệt…tình yêu của anh.
Hôn lễ này có nên tiếp tục không??
......
“Tôi biết em không ngại chuyện tôi kết hôn, nhưng qua lại với em sau lưng cô ấy, tôi thật sự làm không được.......”
“Đó là chuyện của chúng ta...... Đủ rồi!...... với tôi mà nói, em không phải là quan trọng nhất!.
......
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Bắc Bắc cứng đờ cả người, hít một hơi thật sâu, khi mở miệng giọng anh lạnh nhạt. “Không cần ép buộc tôi như thế! Em cảm thấy em đối với tôi như vậy là yêu sao? Nếu là yêu, chúng ta đã quen nhau hơn một năm rồi, tại sao em còn qua lại không rõ ràng cùng những người khác?...Tôi im lặng, không phải là tôi không biết. Không phải tôi không cần lòng của em, mà là tôi biết không thể ૮ưỡɳɠ éρ được, nên mới dễ dàng tha thứ. Cho nên, em với Y Y không giống nhau. Thế giới của tôi ấy chỉ có tôi…Tôi không thể tổn thương cô ấy dù chỉ một chút. Nếu em dám lấy chuyện của chúng ta ra làm tổn thương cô ấy, đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong, Bắc Bắc cúp di động .
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt của tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua anh ưu sầu như thế. Tôi từng chút, từng chút một lui về phía sau, thôi miên chính mình, tôi chưa nghe gì cả….chưa biết gì cả……Tôi chính là kẻ tùy hứng, ích kỷ: Đồng Tử Y!
Tôi muốn đám cưới này, chỉ cần tôi cho là tôi chưa nghe qua gì hết…. Anh vẫn là Bắc Bắc của tôi….chỉ là của tôi…Đúng…cứ như vậy….
Di động trong tay Bắc Bắc lại vang lên, không ngừng vang lên, …Lòng của tôi đang run sợ. Anh có thể dao động, có thể liều lĩnh xin tôi buông tha…
Bắc Bắc nói đúng, thế giới của tôi chỉ có anh…chỉ có anh… chỉ có anh mà thôi ((&_&))
Tôi nắm chặt tay, cố gắng cười sung sướng kêu to. “Anh trai, nhìn em đẹp chưa nè!?”
Bắc Bắc chấn động, xoay người lại. Trong mắt đã nhuộm một mảnh bình tĩnh.
Anh chậm rãi đi về hướng tôi, điện thoại như đòi mạng vẫn vang lên…..Nụ cười của tôi sắp chống đỡ không nổi rồi…
“Cô bé ngốc này, vẫn còn kêu anh trai sao?...” Bắc Bắc đến gần, vưốt nhẹ mái tóc tôi. “Gọi gì cũng được, nhưng không gọi là anh trai nữa, kì cục lắm.”
“Vâng.” Tôi liều mạng dùng sức gật đầu.
“Đi thôi, đến lượt chúng ta đăng ký chụp ảnh.” Bắc Bắc cầm lấy tay tôi, đi vào bên trong…
Tôi để ý thấy, anh thuận tay đem điện thoại của mình quăng vào thùng rác trong góc tường…
......
Năm ấy, không có nhẫn, không có áo cưới, thậm chí không có lời chúc phúc, chúng tôi chỉ là đặt tay kí vào giấy kết hôn.