Trời Đất Tác Thành - Chương 52

Tác giả: Tang Giới

Trên khán đài trận đấu tranh vô địch đã rõ thắng thua, nhưng cả hội quán đã hoàn toàn hỗn loạn, tiếng thét chói tai cùng với chạy loạn của khán giả, bảo an và cảnh sát tới sau đó vô lực, không thể điều hành đám người, tất cả sự thăng bằng và phấn khích trước đó của trận đấu đều bởi án mạng mà liên tiếp bùng nổ xáo trộn khắp nơi trong hội quán.
Nơi công cộng như thế lại lộ liễu gây ra tàn sát, Doãn Bích Giới chạy theo Kha Khinh Đằng, tư duy của cô càng không theo kịp tình hình trước mắt.
Hơn nữa anh còn nói đây là chuyến du lịch tuần trăng mật của bọn họ… Xin hỏi, cô có nên cảm thấy vui sướng không?
Rất nhanh, bọn họ đi theo người đàn ông Trung Á kia rời khỏi thông đạo an toàn, sau đó lại tách khỏi dòng người đi tới một góc tối của hội quán.
Đó là một đường hành lang dài, đèn ở đây hình như bị hỏng, một mảnh tối đen như mực, vươn tay không thể thấy năm ngón tay, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng bước chân của ba người bọn họ.
“Kha tiên sinh.”
Lại đi vài bước, một chỗ ở phía trước hành lang có ngọn đèn phát sáng, còn có tiếng nói ôn hoà quen thuộc của Trịnh Đình.
Bọn họ cùng nhau tới nơi đó, chỉ thấy trên tay Trịnh Ẩm cầm đèn pin, chiếu xuống mặt đất bên cạnh, ngoài hai anh em họ Trịnh ra thì còn có mấy phần tử vũ trang ở đây, nhìn qua cũng đều là người Trung Á.
Mấy phần tử vũ trang kia vừa thấy người đàn ông Trung Á dẫn theo bọn họ thì lập tức đứng thẳng người, cung kính cúi chào một cái.
“Kha tiên sinh, dựa theo yêu cầu của anh, chúng tôi để lại một người.” Lúc này Trịnh Ẩm dùng chân đá một người đang co quắp trên mặt đất, bây giờ Doãn Bích Giới mới nhìn thấy, chỗ ngọn đèn tập hợp hoá ra là một gã đặc công của liên bang bị trọng thương, “Tất cả đặc công và sát thủ ẩn náu còn lại đã xử lý xong toàn bộ.”
“Tốt lắm.” Người đàn ông Trung Á đẹp trai kia lúc này nở nụ cười, vừa khẽ vỗ tay vừa nhìn về phía Kha Khinh Đằng, “Kha, người của anh và của tôi liên thủ với nhau quả nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
Thần sắc của Kha Khinh Đằng vẫn lạnh lùng như trước, anh không nói gì, chỉ là đến trước mặt gã đặc công đang nằm trên mặt đất kia, anh nhìn gã đặc công từ trên cao xuống, gã ta đang không ngừng ho ra máu.
Gã đặc công vừa trông thấy mặt anh, vẻ mặt gã đột nhiên trở nên rất phẫn nộ, lại ngọ nguậy muốn đứng dậy.
“Để lại cho mày một cái mạng, không phải khoan thứ, lại càng không phải phát giác ra lương tâm.”
Trong hoàn cảnh âm u, khuôn mặt anh tàn khốc vô tình như mọi người đồn đãi, Doãn Bích Giới ở bên cạnh nhìn anh, nhưng trong lòng cũng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Người đàn ông này, chỉ cần không phải lúc đối mặt với cô, anh luôn không có sức sống, thậm chí đáng sợ, hiện tại đối mặt kẻ thù anh lại có khí thế áp đảo.
“Giữ lại cái mạng cho mày, chẳng qua muốn để mày trở về báo lại cho cấp trên của mày ở liên bang.” Anh gằn từng tiếng nói, “Tội phạm truy nã đứng đầu trong danh sách của bọn họ vẫn còn sống rất tốt, hơn nữa, luôn đợi bọn họ tới bắt giữ.”
Nhục nhã không lưu lại một mảnh giáp, gã đặc công kia gần như giận dữ tột cùng, gã ra sức chống cánh tay, hầm hầm nhìn anh, “Đội trưởng Robinson và bao nhiêu đội viên liên bang của tụi tao đều ૮ɦếƭ trong tay mày, nhiều nợ máu như vậy, mày có mấy cái mạng cũng không trả hết!”
Anh cụp mắt, mặt không biến sắc mà mở miệng nói.
“Cộng lại tất cả mạng sống của chúng mày cũng không bằng một ngón tay của con tao.”
Lời nói lạnh tới đóng băng, không hề có độ ấm.
Doãn Bích Giới ở một bên lẳng lặng lắng nghe, cho đến khi anh nói xong, cơ thể cô không tự chủ được mà bắt đầu hơi phát run.
Anh ở ngay cạnh cô, rất rõ ràng cảm giác được sự thay đổi của cô, trong bóng tối, anh lập tức vươn tay, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay của mình.
Nỗi đau của trận chiến Somalia ấy tựa như một cây gai trong lòng của hai người họ, cô biết tuy rằng anh không biểu lộ ra, nhưng loại che dấu chịu đựng nỗi hận, một khi bùng nổ sẽ đáng sợ cỡ nào.
Anh biết, với anh mà nói, trên thế gian này chỉ có cô, cùng với đứa con sau này của bọn họ, là sự ấm áp duy nhất mà anh cần chờ đợi.
Sự vô tình của anh là vô tình đến sinh tử của bất cứ ai đều không có liên quan với anh.
Nói đến nước này, Kha Khinh Đằng cũng không còn ý định mở miệng nữa, lúc này anh khẽ nhấc tay một cái, đầu tiên Arthur núp trong góc tối đột nhiên xuất quỷ nhập thần bước ra, sau đó anh ta xách gã đặc công kia lên, rồi đi vài bước biến mất trong góc hành lang.
Người đàn ông Trung Á vẫn đầy hứng thú đứng ngoài quan sát tất cả, hơn nữa để ý Arthur nhiều hơn, lúc này hắn ở bên cạnh lại không ngừng tấm tắc tán thưởng, “Kha, xưng hô ma vương này thật là rất thích hợp với anh, hôm nay nhìn thấy, tôi lại củng cố ý tưởng này.”
“Khi nào thì đi?” Kha Khinh Đằng không để ý đến lời trêu chọc của hắn, hờ hững hỏi hắn.
“Bây giờ có thể đi.” Người đàn ông Trung Á nhún vai, làm một động tác tay, “Máy bay trực thăng ngay tại tầng thượng của toà cao ốc bên cạnh.”
Mấy phần tử vũ trang nghe theo mệnh lệnh của người đàn ông Trung Á, dẫn bọn họ đi qua hội quán, theo cửa thông đạo ngầm rời khỏi hội quán, Doãn Bích Giới quan sát những người xa lạ này, trong lòng có nhiều nghi vấn và khó hiểu, mà ánh mắt của Kha Khinh Đằng ở bên cạnh vẫn dừng trên người cô, lúc này anh nắm tay cô thật chặt, vừa định muốn nói gì đó, người đàn ông Trung Á kia đột nhiên xoay người, vừa nhìn bọn họ vừa đi thụt lùi.
“Kha phu nhân, hình như tôi còn chưa tự giới thiệu.”
Chỉ thấy lúc này hắn rốt cục tháo chiếc mũ, lộ ra khuôn mặt khôi ngôi hoàn chỉnh, còn làm tư thế chào, “Tên tôi là Kerry Geoff.”
Cô híp mắt.
“Hiện tại, tôi sắp đưa cô và Kha đến quốc gia của tôi.”Kerry Geoff trước sau vẫn cười mỉm, “Quốc gia này tiếp giáp với Trung Quốc, hơn nữa có chút nguồn gốc với Trung Quốc, không biết cô có thể đoán được không.”
“Được người đàn ông như Kha nhìn trúng, còn đối đãi như trân bảo, nhất định không phải là người phụ nữ bình thường.” Kerry Geoff sờ cằm, nói tiếp, “Cho cô một gợi ý, quốc gia chúng tôi có một biệt danh, gọi là chiến thần du mục.”
“Kazakhstan.”
Trong lòng cô khẽ động, nhanh chóng trả lời, “Một dân tộc trực hệ chi nhánh của Cổ Đột Quyết*, đúng không?”
(*) Các dân tộc Turk, được các sử liệu Trung Hoa cổ gọi chung là Đột Quyết (突厥), là các dân tộc nói nhóm ngôn ngữ Turk, thuộc hệ dân Á Âu, định cư ở miền Bắc, Trung và Tây lục địa Á-Âu. Các dân tộc này có chung nhiều đặc trưng văn hóa và bối cảnh lịch sử ở các mức độ khác nhau. Các dân tộc Turk bao gồm người Kazakh, Uzbek, Kyrgyz, Uyghur, Azerbaijan, Turkmen, Tatar, Qashkai, Bashkir, Chuvas, Afshar và người Thổ Nhĩ Kỳ, cũng như các dân tộc từng tồn tại trong lịch sử như Hung, Bulgar, Kuman, Avar, Seljuk, Khazar, Ottoman, Mamluk và có thể cả Hung Nô.
“Hoàn toàn chính xác.”
Kerry Geoff ngẩn ra, nhẹ nhàng vỗ tay, nụ cười càng sâu, “Như vậy, những điều còn lại cô muốn biết thì hãy để Kha trên đường đi tự mình giải đáp cho cô, sau khi tới Kazakhstan, tôi sẽ tận sức làm chủ nhà.”
Sau khi lời nói của hắn chấm dứt, đoàn người bọn họ cũng đã đến tầng thượng ở toà cao ốc bên cạnh, chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng đậu vài chiếc máy bay trực thăng,Kerry Geoff chào bọn họ rồi lên một chiếc máy bay, cô và Kha Khinh Đằng lên một chiếc khác ở phía sau đó.
Cho đến khi ngồi trên máy bay trực thăng, cô mới cảm thấy có chút thấp thỏm nói không nên lời, Kha Khinh Đằng ngồi đối diện cô, vừa đóng xong cửa khoang máy bay, anh liền nhận lấy ánh mắt sắc bén của cô.
“Được, anh nói.”
Anh thấy cô lộ ra vẻ hờn dỗi hiếm thấy của con gái, nhanh chóng biết được cô đang giận gì, “Em đeo dây an toàn trước đi.”
Cô nghe lời đeo dây an toàn, khoanh tay, rồi nhìn anh lạnh lùng thốt lên, “Khi đó là ai hứa với em từ nay về sau không giấu giếm em bất cứ chuyện gì? Tất cả kế hoạch đều nói cho em biết toàn bộ hả?”
Tuy rằng cô không phải thật sự tức giận, nhưng luôn có chút buồn bực, anh chờ đến khi tất cả xảy ra mới giải thích cho cô nghe, cho dù là tối qua, hay là sáng nay, anh cũng có đủ thời gian để nói với cô, mà không phải để cô ở trong bố cục của anh lần nữa, ngốc nghếch không biết gì.
“Tối qua vừa đến Macao em quá mệt mỏi.” Anh dựa vào lưng ghế, điềm tĩnh nói, “Về phần sáng nay, em cũng biết, hai người chúng ta đang bận một chuyện rất quan trọng, nếu không phải còn cần hoàn thành bố cục cuối cùng này, anh nghĩ, có thể bây giờ chúng ta còn chưa rời khỏi căn nhà gỗ kia.”

Cô gần như chán nản.
“Thật nên để những người nói anh lãnh đạm với tình dục và ghét phụ nữ đến nhìn chân tướng của sự việc.” Cô nghiến răng nghiến lợi.
Người nào đó hiển nhiên đem chuyện hoan ái với cô quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
“Kerry Geoff này có một danh xưng đẹp, gọi là hoàng tử dầu mỏ Kazakhstan.” Anh không đùa cô nữa, bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho cô.
“Bộ dạng không tệ.” Cô đánh giá, “Nhưng mà nhìn qua cũng không phải người tốt gì.”
“Kazakhstan là quốc gia thu nhập cao, có được tài nguyên thiên nhiên rất quan trọng, nhất là nguồn năng lượng dầu mỏ, bộ thông tin năng lượng của Mỹ từng đưa tin, bọn họ có được 300 triệu thùng dầu mỏ dự trữ, lần đó danh sách bị anh tiêu huỷ ở Somalia, mỏ dầu của quốc gia bọn họ chiếm tỉ lệ tương đối lớn.”
Anh nói êm tai, “Mà Kerry Geoff chủ động tìm tới cửa, muốn hợp tác với anh.”
“Ồ?” Cô nhíu mày, “Em còn nhớ, căn cứ hợp tác dầu mỏ của Mỹ ở Kazakhstan không hề ít, theo lý mà nói, Mỹ nên xem là đối tác của bọn họ chứ?”
“Ừm.” Anh gật đầu, “Nhưng em cũng biết, sở trường của Mỹ chính là đem mối hợp tác tốt đẹp biến thành ૮ưỡɳɠ éρ chiếm đoạt, bất cứ quốc gia và thế lực nào đương nhiên không hề muốn vĩnh viễn trở thành phía bị áp chế, hơn nữa như là quốc gia Kazakhstan có được dầu mỏ phong phú như thế, một khi chiếm được có thể chống lại lực lượng quân sự, càng không thể hợp tác tốt đẹp lâu dài.”
“Kerry Geoff là một người rất có dã tâm, đương nhiên hắn không hài lòng bị người Mỹ nắm mũi trong căn cứ của mình, bởi vậy, hắn chủ động liên lạc với anh, để chúng ta không cần dùng thủ đoạn ẩn náu gì, tiết lộ tin tức đi vào Macao, chính là chủ ý của hắn.”
“Vì sao muốn chọn hội quán vàng tại CotaiArena để ra tay?”
“Những đặc công nhận được tin tức chúng ta đến Macao, họ liền lần theo dấu vết của chúng ta mà đến đây, ban đầu đều mai phục trong khán giả, nhưng bởi vì trận thi đấu là việc quan trọng, lúc người xem bị hấp dẫn trên khán đài, những người này coi chúng ta là mục tiêu mà bắn ૮ɦếƭ, khi họ toàn tâm toàn ý nhắm vào chúng ta thì cũng dễ dàng bị phát hiện.” Anh nói, “Khi anh và Kerry Geoff ở trận đấu, ngay tại đài quan sát có khán phòng, một khi tìm được vị trí của đặc công và sát thủ, anh liền liên lạc với bọn Trịnh Ẩm, để bọn họ đi Gi*t sạch.”
“Sau đó giữ lại một người trở về mật báo, nói với liên bang chúng ta và Kerry Geoff cùng đi Kazakhstan, để dụ bọn họ sang đây.” Cô rốt cục suy nghĩ cẩn thận.
“Phải. Mục tiêu của chúng ta là liên bang, mục tiêu của Kerry Geoff là thứ trong tay anh, hắn giúp anh một tay đối phó liên bang, anh đương nhiên cũng tặng lại thứ hắn muốn.” Anh thản nhiên nói.
“Nhưng mà, anh không sợ Kerry Geoff lại giống như những người trước đó sao?” Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên có phần lo lắng.
Trong chuyến đi mạo hiểm này, cô tận mắt chứng kiến nhiều người phản bội như vậy, ngay từ đầu là Carlos, sau đó là Hedda, cuối cùng ngay cả Dell quen biết nhiều năm cũng đứng ở vị trí đối địch mỗi người một ngả với bọn họ, cô thật sự không dám tin tưởng, cái gọi là đối tác này, có thể trong nháy mắt lại xung đột với bọn họ không?
Lòng người không lường được, hơn nữa không phải là người cùng một quốc gia, càng không thể nắm giữ nội tâm chân thật, thành lập đối tác dựa trên lợi ích, cuối cùng rất có thể bởi vì càng nhiều lợi ích hấp dẫn mà tuyên bố tan rã.
Kha Khinh Đằng nghe xong lời nói của cô, ánh mắt hơi trầm xuống, “Một phen hoảng loạn như vậy đều là vì cam đoan kết quả tuyệt đối, anh và Kerry Geoff đã đạt được thoả thuận, nhưng mà, cũng không thể loại trừ khả năng hắn bội ước.”
Cô nhìn anh chăm chú, qua một lúc lâu, cô lên tiếng trầm thấp nói, “Em cần làm gì không?”
Cô không dám nhìn thấy anh bị người ta phản bội, hãm hại lần nữa, cô chẳng phải sợ anh không có đủ mưu trí, mà là không thể chịu đựng tận mắt nhìn trái tim lẫn xương cốt của anh đau đớn.
Một phát súng trên Ấn Độ Dương kia luôn nhắc nhở cô, cô đã từng thiếu chút nữa mất anh.
Vì vậy cô không biết lúc này mình nên làm gì để giúp anh, anh đã tính toán xong tất cả, cô sợ bản thân mình rốt cuộc ngược lại biến thành trói buộc của anh.
Anh dường như đã thấy rõ hết thảy ý tưởng của cô, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, vươn tay khẽ khoát lên đầu gối của cô, nhìn ánh mắt cô tỉ mỉ, “Em chỉ cần làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chờ làm một cô dâu xinh đẹp nhất.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc