Trở Mặt - Chương 45

Tác giả: Erly

Tuy Viễn Chân không thích việc Thạc Chân gặp lại bà Thạc, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, anh tin cô đủ hiểu chuyện để chọn người nên theo. Những điều khó nói trong lòng Viễn Chân cũng đã sớm thể hiện ra ngoài, anh không muốn Thạc Chân chọn theo bà Thạc, càng không muốn cô dùng tình cảm thời trẻ của anh và bà để so sánh với tình cảm hiện tại.
Chung cư của bà Thạc đang sống cách chung cư Viễn Chân gần hai mươi phút, đoạn đường đến công ty ngang qua đây cũng khá thuận tiện. Nơi đây không quá cao cấp nhưng điều kiện đời sống tinh thần không thiếu, từ hồ bơi đến công viên riêng đều có, nhất là bảo an khá tốt.
Đến nơi, gửi xe xong Viễn Chân đưa Thạc Chân lên căn hộ của bà Thạc. Trong thang máy, Thạc Chân liếc nhìn Viễn Chân, không nhịn được lại giở giọng đâm chọt: “Chắc chú thường xuyên qua đây lắm nhỉ, bác bảo vệ còn nhớ rõ mặt thế kia.”
Viễn Chân chậm rãi xoay đầu nhìn Thạc Chân, nét mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh, không hề bị hoảng loạn khi bị cô cố tình đẩy vào con đường nguy hiểm, anh nhẹ nhàng đáp: “Không cần dùng giọng điệu đó với anh, sớm muộn gì anh cũng gọi mẹ em bằng mẹ.”
Đột nhiên rẽ sang chuyện này khiến Thạc Chân muốn giận cũng không được, cô mím nhẹ môi nén cười, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo hống hách: “Em nói muốn trở thành bạn đời chứ đâu có đâu muốn lấy chú, chú ảo tưởng rồi.”
Viễn Chân không thèm đối chấp, trực tiếp xoay người dồn Thạc Chân trong góc, dùng vẻ mặt nhàn hạ nhìn cô. Thạc Chân bất giác rùng mình lo lắng, vội nhắc nhở: “Chú Chân, ở đây có camera.”
“Thì sao?” Viễn Chân không nóng không lạnh đáp.
“Chú…” Thạc Chân bất an, chữ trong đầu bay tán loạn, sắp xếp được câu từ liền vội bật ra: “Chú không sợ bị người khác phát hiện à? Nhỡ như đến tai mẹ em, thế nào bà ấy cũng chẳng để yên.”
“Vậy càng tốt, sau đó anh có thể đường đường chính chính trở thành người có danh phận.”
Trước thái độ nhởn nhơ của Viễn Chân, Thạc Chân buồn cười lườm anh, trong cuộc tình này cô mới là người thiệt thòi, lời anh nói như thể anh yêu cô giống như đã phải chịu rất nhiều ấm ức.
Cửa thang máy bật mở, Viễn Chân thong thả thu lại dáng vẻ ngay thẳng, đưa Thạc Chân đi đến số căn hộ của bà Thạc. Đến trước cửa, Viễn Chân đưa tay nhấn chuông, rất nhanh bà Thạc đã ra mở cửa, vừa thấy Thạc Chân, biểu cảm trên mặt bà rối loạn khó đoán.
“Chân Chân hôm nay để chỗ chị, chiều nay em sẽ sang đón.” Viễn Chân dặn dò xong liền rời đi đến công ty, lúc đến trước thang máy không nhịn được xoay đầu nhìn Thạc Chân, cô hướng mắt về phía anh lặng lẽ mỉm cười, khóe môi anh cũng vô thức cong lên đáp lại.
Đợi Viễn Chân bước vào thang máy, bà Thạc mới nhìn lại Thạc Chân cũng đang dõi theo anh, bà lên tiếng: “Mau vào nhà thôi.”
Thạc Chân theo bà Thạc vào trong, hiếu kỳ đưa mắt quan sát khắp nơi một lượt, căn hộ không quá lớn, vừa đủ cho hai người ở, nội thất bên trong cũng rất tối giản. Không phải Thạc Chân tính toán với mẹ ruột, nhưng xét ở vị trí là tình địch, cô luôn tò mò muốn biết liệu trong lòng Viễn Chân, bà Thạc đang ở mức độ nào.
“Con cứ tự nhiên đi nhé, nước trái cây trong tủ, để mẹ đi lấy đồ cho con xem.”
Trong lúc bà Thạc vào phòng, Thạc Chân chậm rãi đi xung quanh tham quan. Chốc lát bà Thạc đã trở ra, trên tay còn cầm theo hai túi lớn, bà đến bàn trà trong phòng khách đặt xuống, lấy những thứ bên trong đặt ra ngoài.
Thạc Chân ngồi xuống gần đó, nhìn những tấm vải len được xếp ngay ngắn, trong đầu dường như đã có đáp án cho những thứ trước mặt là gì.
Bà Thạc vỗ lên xấp vải len dày có màu sắc tươi trẻ, cười dịu dàng nói: “Đây là áo khoác và khăn mẹ đan cho con, tuy hơi sớm nhưng chỉ vài tháng nữa đã cuối năm, thời tiết sẽ lạnh cho nên…”
“Cái này là cho chú Chân đúng không?” Thạc Chân không kiên nhẫn nghe bà Thạc giải thích, trực tiếp cắt ngang lời bà, tầm mắt nhìn vào xấp vải len tối màu kế bên: “Con sẽ chuyển cho chú ấy, nhưng dù sao chú ấy cũng không thiếu tiền, mẹ không cần làm như thế này đâu.”
“Mẹ biết, nhưng chủ yếu là tấm lòng.” Bà Thạc phong thái bình thản, nụ cười trên môi lại thiếu tự nhiên, trầm ngâm một lúc mới chịu nói vào chủ đề chính: “Thực ra, hôm nay mẹ định nói với chú Chân con một chuyện quan trọng. Mẹ nghĩ kỹ rồi, trước đây mẹ luôn ích kỷ làm theo suy nghĩ của mình, cứ tưởng cho con có một người cha để không ai chê cười, nhưng không ngờ lại mang đến cho con quá nhiều tổn thương. Đã nhiều năm trôi qua, con cũng đã mười tám tuổi, cũng nên trả lại cho Viễn Chân tự do riêng tư để cậu ấy tìm hạnh phúc riêng.”
Thạc Chân nghe xong chỉ cười lạnh một cái nhẹ, trong ánh mắt lộ rõ tia bất mãn, cố ý hỏi: “Vậy nhỡ như chú Chân xem con là hạnh phúc của chú ấy thì sao?”
Bà Thạc khựng lại một chút, không hề nghĩ theo hướng tình cảm nam nữ, bởi từ lúc Thạc Chân xuất hiện trên đời này, Viễn Chân luôn xem cô là con gái, thế nên bà chẳng hề nghi ngờ.
“Mẹ biết chú Chân rất thương con, nhưng chúng ta đã mắc nợ cậu ấy quá nhiều. Chân Chân, mẹ thật sự mong con về sống với mẹ, để mẹ được bù đắp lỗi lầm năm xưa.”
Thạc Chân dùng ánh mắt vô cảm nhìn bà Thạc, ảm đạm hỏi với giọng điệu truy xét: “Bù đắp thế nào? Mẹ có thể cho con học trường đắt tiền, có thể cho con ăn cao lương mỹ vị, có thể mua quần áo hàng hiệu cho con không? Mẹ không thể cho con được những thứ con muốn thì đừng ςướק cơ hội con nhận được.”
“Phải, là mẹ không tốt, mẹ không thể cho con toàn vẹn như người khác, nhưng Chân Chân à, Viễn Chân giúp chúng là do cậu ấy tự nguyện, chứ không có nghĩa phải có trách nhiệm cho con những thứ đó.”
Thấy thái độ kiên quyết trong chuyện này của bà Thạc, Thạc Chân cũng đoán được ý xa gần trong lời nói của bà. Nhưng chuyện không thể xảy ra cũng đã xảy ra, vả lại bà Thạc cũng không có quyền cấm đoán cô, bà không cho cô hạnh phúc, bà cũng không thể ép cô từ bỏ hạnh phúc cô lựa chọn.
“Được, nếu như mẹ có thể khiến chú Chân đồng ý, con lập tức chuyển về sống với mẹ.”
Bà Thạc không để ý đến thái độ lạnh lùng của Thạc Chân, chỉ nghe thấy đáp án đã vui mừng tươi cười. Thạc Chân dám chắc chắn Viễn Chân sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng nếu không để bà Thạc tự nhận câu trả lời từ anh, bà sẽ không chịu từ bỏ suy nghĩ không có khả năng này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc