Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Thạc Chân trong lòng kiên quyết ra phòng khách, Viễn Chân vừa thấy cô ra đến cửa lập tức ho một tràng dài đầy lộ liễu.
Thạc Chân thở ra một hơi bất đắc dĩ, bày ra bộ dạng thờ ơ nhìn anh đang nằm nghiêng ngã trên giường, lên tiếng nhắc: “Chú ngủ đi.”
“Còn em?”
Nhìn gương mặt trông đợi của Viễn Chân, Thạc Chân không thể không đề phòng nhưng cũng không nhẫn tâm, cô cảnh giác đưa ra yêu cầu: “Chú hứa không làm bậy, em sẽ ngủ ở đây.”
“Hứa!” Viễn Chân gật đầu chắc nịch.
Thạc Chân chần chừ vài giây rồi tắt đèn phòng, quay trở lại nằm bên cạnh Viễn Chân.
So với những gì cô lo lắng, anh hoàn toàn giữ lời hứa, chỉ nằm bên cạnh không động tay động chân, cũng không ôm cô.
Qua một lúc lâu, Thạc Chân theo quán tính giật mình tỉnh giấc, phát hiện Viễn Chân bên cạnh đã không thấy đâu, hơi ấm cũng không còn. Cô ngồi dậy, phía ngoài ban công khuất sau tấm màn có khói tỏa ra, cô khẽ cau mày đi ra.
Viễn Chân ngồi hút thuốc ngoài ban công, dáng vẻ trầm ngâm mang theo tâm sự, Thạc Chân đẩy cửa bước ra, dứt khoát giật lấy điếu thuốc đang cháy dở trong tay anh vùi vào gạt tàn trên bàn trước mặt.
Lướt qua cơ thể chỉ mặc mỗi quần dài của Viễn Chân, Thạc Chân rầu rĩ nhắc nhở: “Nửa đêm chú còn ra đây hứng gió.”
Viễn Chân không động đậy, Thạc Chân kéo tay anh đứng lên trở lại vào phòng, cũng chẳng hiểu nổi người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu lại giận dỗi chuyện gì mà nửa đêm tự ђàภђ ђạ bản thân mình thế kia.
Vào giường nằm xuống, Viễn Chân bất ngờ chuyển người đè lên Thạc Chân, từng hơi thở nam tính phả trên môi cô nóng rực, cô vẫn bình tĩnh nhắc: “Chú đã hứa không làm bậy.”
“Nếu thất hứa thì sao?” Giọng Viễn Chân khàn đi đôi chút, như đang cố kiềm chế cảm xúc thật trong lòng.
Trong bóng tối tĩnh mịch chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương, cơn mưa bên ngoài bỗng trút xuống, không quá nặng hạt, vừa đủ êm tai.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Viễn Chân cẩn trọng hôn lên môi Thạc Chân, ngậm lấy cánh môi cô day nhẹ. Chần chừ vài giây, lưỡi anh quyết định len lỏi vào giữa hai hàm răng Thạc Chân, chạm được lưỡi cô liền bất chấp quấn lấy.
Thạc Chân khép mi mắt, cảm nhận lưỡi Viễn Chân trong miệng mình, mùi vị của thuốc lá và cả tham vọng.
Bàn tay nóng hổi lướt trên bụng cô, nhẹ nhàng phủ lên Ϧóþ nắn đóa hoa nhỏ, đầu ngón tay xoa xoa khiến đầu óc cô có chút mơ hồ.
Nụ hôn day dưa một lúc lâu cũng chịu tạm ngưng, Viễn Chân cởϊ qυầи áo của cả hai ra, lấy BCS đeo vào cho “anh bạn nhỏ” đã ngẩng đầu sẵn sàng chiến đấu.
Viễn Chân cúi đầu ngậm đóa hoa, răng lưỡi đua nhau cắn xé, ngón tay mon men chạm vào nơi riêng tư, Thạc Chân lập tức co chân vặn người tránh sự động chạm.
Viễn Chân khẽ cong môi cười, tiếp tục hôn lên môi Thạc Chân, bên trên mê hoặc, bên dưới dụ dỗ.
Tách được đôi chân đang gồng khép kín, Viễn Chân chậm rãi đi vào nơi cấm địa, được một phần ba, “anh bạn nhỏ” của anh bị bên trong Thạc chân siết chặt đến đau lên, tiến không được lùi cũng chẳng xong.
Viễn Chân hô hấp nặng nề, vội trấn an Thạc Chân đang căng thẳng: “Chân Chân, thả lỏng, em làm đứt rồi thì không còn để xài đâu.”
Thạc Chân buồn cười, cảnh giác cũng giảm đi.
Viễn Chân thử nhích thêm một chút nhưng vẫn không vào được, anh dùng nụ hôn phân dời tâm trí Thạc Chân, kiên nhẫn chờ thời cơ.
Ngay khi cảm nhận được Thạc Chân hoàn toàn mất cảnh giác, Viễn Chân một lần nhanh chóng tiến sâu vào.
Thạc Chân hét lên rồi khóc nấc, cơ thể cong lên chống cự lại, hai tay liên tục đẩy anh ra trong hoảng loạn.
Viễn Chân đau lòng ôm lấy cô dỗ dành, bên tai là tiếng khóc nghẹn của cô, sự phòng ngự quay trở lại, “anh bạn nhỏ” của anh bị bên trong cô siết lại đến đau nhói.
Đợi Thạc Chân bình tĩnh lại một chút thì Viễn Chân sắp không chịu nổi nữa, anh đánh liều ôm chặt lấy cô, dùng sức thúc đẩy ra vào.
Bờ vai Viễn Chân bị Thạc Chân cắn đến chảy máu, lưng anh bị cô càu cấu như con mèo nổi loạn, tiếng khóc nghẹn ngào dần chuyển thành những tiếng thỏa mãn mỏng manh.
Phải mất một lúc lâu bên trong Thạc Chân mới thực sự chịu đón nhận, Viễn Chân sau bao nỗ lực chịu đau cũng có thể đạt được mục đích.
Cơn mưa bên ngoài vẫn rơi không dứt, hai người trong phòng triền miên chưa biết điểm dừng.
Mãi đến khi cổ họng Thạc Chân khô khốc mới kéo được cô tỉnh dậy, khắp phòng chỉ còn một mình cô. Mang thân xác tê dại cùng đầu tóc rối bước xuống giường, Thạc Chân mắt nhắm mắt mở loạng choạng đi vào toilet.
Rửa mặt thay quần áo xong, Thạc Chân lê thân rã rời ra ngoài, dì giúp việc thường bắt đầu làm từ hai giờ chiều cũng đang bắt tay vào chuẩn bị cơm chiều.
Vừa thấy mặt Thạc Chân, dì giúp việc liền nhanh tay nhanh chân dọn cơm trưa lên cho cô, sau đó mở tủ lạnh lấy ly nước cam ép đặt lên bàn bên cạnh, còn cẩn thận dặn dò: “Cậu Chân nói sức khỏe con không tốt, uống cam bổ sung vitamin C sẽ tăng được đề kháng.”
“Cảm ơn dì.” Thạc Chân trước mặt dì giúp việc tươi cười nhận lấy, dì vừa quay đi cô lập tức nghiến răng mắng rủa Viễn Chân.
Thạc Chân sau khi thức dậy chỉ còn biết ôm đầu hối hận, trước đó vô cùng mạnh mẽ lại bị Viễn Chân dụ dỗ vào con đường tội lỗi.
Năm giờ chiều, Viễn Chân về tới thì cũng là lúc dì giúp việc được tan làm. Vào nhà, Viễn Chân phấn khởi đi đến chỗ Thạc Chân đang tiễn dì giúp việc về nhưng lại lạnh mặt nhìn anh.
“Đừng lúc nào cũng bày ra bộ mặt đó được không?”
Trước dáng vẻ buồn rầu của Viễn Chân, Thạc Chân không nói gì, bỗng ngoắc tay vài cái, anh cũng rất nghe lời cúi xuống, nào ngờ ăn ngay cái tát vào mặt. Nói là tát, thực chất cũng chỉ dừng ở mức đánh yêu, nhưng quá bất ngờ mà Viễn Chân sững sờ ngơ ngác.
“Nếu chú bằng tuổi, em nhất định đánh chú một trận tơi bời.” Thạc Chân đay nghiến nói, quay đi vào bếp lầm bầm: “Trước đây nhìn không đến nỗi nào, bây giờ nhìn mặt đúng là đáng ghét.”
Viễn Chân sờ sờ bên mặt bị đánh, hoang mang dõi mắt theo Thạc Chân, trong lòng dâng lên cảm giác lo sợ, sợ cô lên giường xong sẽ chán rồi bỏ rơi anh.
Thạc Chân từ trong bếp ra, trên tay còn cầm theo ly nước lọc đi về phía mình, Viễn Chân lập tức cong môi cười mãn nguyện, ít ra anh vẫn còn chút ít quan trọng đối với cô.
Viễn Chân đưa tay cầm lấy, Thạc Chân bỗng nâng ly uống, đưa mắt nhìn anh, thờ ơ hỏi: “Sao chú đưa đi tắm? Không đói à?”
Thạc Chân cứ như thế lướt qua, đi đến chậu cây kiểng ở góc nhà, rót một ít nước trong ly ra tay vẫy lên cây tưới. Viễn Chân sững sờ không thốt nên lời, giờ đây vị trí trong nhà anh còn thua cả một cây kiểng.