Một giờ sáng hôm sau phải xuất phát lên đường, Viễn Chân chỉ chợp mắt được một lúc đã phải thức dậy. Anh xoay người nhìn Thạc Chân đang say giấc, vẫn không hiểu được tại sao cô có thể ngủ ngon khi tối qua phát sinh chuyện kia.
Trước khi xuống giường, Viễn Chân lay nhẹ Thạc Chân đánh thức cô: "Chân Chân, chúng ta đến sân bay."
Thạc Chân cựa người một chút, sau đó lại tiếp tiếp tục nằm yên không động đậy. Viễn Chân không còn cách nào khác, rời giường đi rửa mặt thay quần áo.
Bật đèn phòng, Viễn Chân mang quần áo Thạc Chân đến bên giường, lưỡng lự không dám thực hiện. Trước đó Viễn Chân vẫn xem Thạc Chân là trẻ con, nhìn cơ thể của cô cũng như nhìn cơ thể của một đứa trẻ. Nhưng sau chuyện tối qua, trong người Viễn Chân luôn xuất hiện phản ứng sinh lý bất thường.
Chần chừ một lúc lâu, Viễn Chân cũng tĩnh tâm lại giúp Thạc Chân thay quần áo, dù suốt quá trình đôi tay run nhẹ căng thẳng.
Chuẩn bị xong xuôi, Viễn Chân một tay bế Thạc Chân trước иgự¢, một tay đẩy hành lý lớn rời khỏi nhà. Bộ dạng của Thạc Chân lúc ngái ngủ không phải khó chịu vì buồn ngủ, mà là dáng vẻ không tự nguyện.
Sân bay lúc nửa đêm vắng tanh, chỉ có le hoe vài người, ông Viễn cùng bà Viễn ngồi cùng Viễn Thành và bố mẹ anh. Từ xa thấy Viễn Chân bế một người đi gần đến, dù cơ thể bị khăn lớn che lấp nhưng cũng có thể dễ dàng đoán được là con gái, và chắc chắn không ai khác ngoài Thạc Chân.
Đợi Viễn Chân đến gần, ông Viễn không hài lòng ra mặt, nghiêm khắc nói: "Thạc Chân không còn nhỏ, bế bồng như thế người khác nhìn vào còn ra thể thống gì?"
Bà Viễn lập tức lay tay ông Viễn, nghiêm túc lắc đầu can ngăn: "Cũng chỉ là người nhà với nhau, Thạc Chân sức khỏe không tốt, để Viễn Chân bế thì có sao."
Bố Viễn Thành ngồi gần cũng nhanh chóng nói thêm vào: "Phải đó bố, có mỗi đứa con gái là Thạc Chân, chúng ta thiên vị nó một chút cũng đâu có nhằm nhò gì."
Ông Viễn trước sau vẫn giữ nguyên thái độ cứng rắn, dứt khoát không tán thành hành động của Viễn Chân: "Thạc Chân còn nhỏ không nói, bây giờ nó đã mười sáu, mười bảy tuổi. Còn nữa, mẹ con hai người nói đỡ cho nó có khác gì tiếp tay cho nó trì quãng không chịu kết hôn."
Thạc Chân từ lúc được Viễn Chân bế xuống xe đã mơ màng tỉnh giấc, đến khi nghe được những lời của ông Viễn, trái tim cô lại dâng lên cảm giác đau nhói.
Nước mắt Thạc Chân rơi xuống, nhiễu xuống thấm vào vai áo sơ mi của Viễn Chân, anh cảm nhận được phản ứng của cô, liền ấn đầu cô vào vai anh, tay còn lại đang bợ ngang dưới ௱ôЛƓ cô nâng lên một chút.
"Bố cứ ép con kết hôn, con lại càng không muốn."
"Thế nào? Anh thừa nhận rồi đúng không? Anh vì Thạc Chân mà không kết hôn?" Ông Viễn bức xúc lên giọng, nét mặt kìm nén sự tức giận: "Ngay ngày anh đưa con bé về, tôi đã sớm đoán được là con rơi của anh bên ngoài."
Nếu tay Viễn Chân đang không ôm đầu Thạc Chân, có lẽ cô đã bật thẳng người dậy. Thạc Chân cũng không ít lần nghi ngờ về chuyện này, nó cũng có thể là nguyên nhân anh mãi mãi không chấp nhận tình cảm của cô.
Nếu một ngày Viễn Chân nói rằng Thạc Chân là "hậu quả" của tuổi trẻ nông nổi, thế nên bao nhiêu năm qua anh luôn gửi tiền chăm lo cho cô, xem như bù đắp vì tạo cô ra trên đời, không thể đường đường chính chính thừa nhận cô, thì mối quan hệ này chẳng khác gì một trò đùa, lại còn trái đạo đức làm người.
Tưởng tượng đến nước mắt Thạc Chân tuôn ra không kiểm soát, cơ thể vô thức gồng lên muốn thoát khỏi Viễn Chân, nhưng đồng thời anh lại ấn chặt đầu cô vào cổ anh, dùng lực khống chế không cho cô giãy dụa.
Thấy Viễn Chân im lặng không đáp, dáng vẻ lại tập trung chỉ lo cho Thạc Chân, ông Viễn cũng không còn cách nào khác, cố ý để Thạc Chân nghe thấy: "Nếu Thạc Chân đã là máu mủ thì mau chóng làm thủ tục nhận lại đổi sang họ Viễn, chuyện phía bên nhà Khả Ý tôi sẽ giải thích thay anh."
Viễn Chân thở ra hậm hực, một lời khẳng định: "Chuyện của con, bố đừng xen vào nữa."
"Anh..." Ông Viễn còn chưa kịp nói thì Viễn Chân đã ôm Thạc Chân bỏ đi, cơn tức vừa dâng lên không có cơ hội bộc phát buộc phải dịu xuống.
Đến một chỗ khuất người trong sân bay, Viễn Chân đặt Thạc Chân xuống ghế, ngồi chổm xuống đối diện với cô. Viễn Chân ân cần lau nước mắt còn vương lại trên gương mặt đỏ hoe của Thạc Chân, dịu dàng nói: "Con đừng để tâm lời ông nói."
"Tại sao?" Thạc Chân nhìn thẳng vào mắt Viễn Chân chất vấn: "Vì ông nói đúng? Chú đối xử tốt với con, bỏ tiền cho con ăn học vì con là con rơi của chú? Chú không có tình cảm khác biệt vì con chính là đứa con không thừa nhận của chú?"
"Chân Chân..."
"Viễn Chân!" Thạc Chân lên giọng cắt ngang lời Viễn Chân, biểu cảm trở nên lạnh lẽo nhìn anh, giọng nói dần chuyển sang đầy cay nghiến: "Tôi cuối cùng cũng hiểu, ác quỷ mang dáng vẻ thiên sứ là như thế nào. Cả đời còn lại, Thạc Chân tôi có ૮ɦếƭ cũng sẽ vĩnh viễn không nhận sự thương hại của ông!"
"Chân Chân." Viễn Chân cau chặt mày, hai tay siết chặt lấy hai cổ tay Thạc Chân ghì chặt lại, nét mặt cực kỳ cẩn trọng: "Chú không phải bố con, cũng không hề có gì với mẹ con, nếu không tối qua đã không..."
Nói nửa chừng Viễn Chân chợt dừng lại, Thạc Chân hiểu, nhưng đồng thời muốn tìm lý do để ngừng yêu anh, bởi cô đã không còn đủ kiên trì tiếp tục yêu anh.
Viễn Chân kiên nhẫn lau đi nước mắt chảy ra trên má Thạc Chân, xuống nước dỗ dành: "Đều là lỗi tại chú, con đừng khóc nữa."
"Chú, nhà cô Khả Ý đến, ông nội bảo con sang gọi chú." Viễn Thành đi đến cắt ngang cuộc nói chuyện, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết tình hình giữa Viễn Chân và Thạc Chân căng thẳng đến mức nào.
Viễn Chân lưỡng lự không rời mắt khỏi Thạc Chân, cô lúc này đã nhìn nơi khác với bộ dạng hờ hững không bận tâm. Anh vừa đưa tay muốn bế cô cùng quay lại chỗ ông bà Viễn, nhưng lập tức bị cô giận dỗi gạt mạnh ra.
"Đừng động vào con."
Nhận ra bầu không khí khác thường, Viễn Thành phân vân lên tiếng phá vỡ: "Chú sang đó trước đi, con có chuyện muốn nói với Thạc Chân."
Viễn Chân chần chừ một chút cũng rời đi trước, chỉ sợ ép quá khiến Thạc Chân trở nên kích động mất kiểm soát.
Ngay khi Viễn Chân vừa đi khỏi, nước mắt lần nữa trào khỏi khóe mi Thạc Chân, cô gục đầu xuống gối bật khóc nức nở như một đứa trẻ bị trách oan.
Viễn Thành cất bước đến ngồi cạnh Thạc Chân, vỗ nhè nhẹ lên vai cô an ủi, anh cũng giống như ông Viễn, từng nghi ngờ Viễn Chân và Thạc Chân có quan hệ máu mủ.
Nhưng nhìn thấy Thạc Chân suy sụp, Viễn Thành cũng không đành lòng giương mắt nhìn, có điều nếu mọi chuyện là thật thì khi đó người chịu tổn thương nhiều nhất cũng chỉ là Thạc Chân.
"Chân Chân, anh phải làm gì để giúp em vui vẻ trở lại?"
Thạc Chân ngẩng đầu nhìn Viễn Thành, không ngần ngại đáp: "Giúp em thoát khỏi Viễn Chân."
Viễn Thành kinh ngạc trước lời đề nghị của Thạc Chân, anh thật sự không dám tự ý quyết định vấn đề lớn này, nếu chẳng may vì giúp cô thoát khỏi Viễn Chân mà có bất trắc gì xảy ra, chú anh nhất định không để yên.
Thạc Chân ngồi thẳng người dậy, tựa lưng vào ghế, nở một nụ cười đờ đẫn: "Cứ cho chú ấy không phải bố ruột, em cũng chẳng thể chấp nhận tiếp tục giả vờ bình thường ở cạnh chú ấy."
Khuất sau cột trần, sắc mặt Viễn Chân trở nên u tối, trong không gian vắng lặng tĩnh mịch, từng lời nói của Thạc Chân đều khắc sâu vào lòng anh.
Thạc Chân mà anh biết đã lớn, cô không còn là một đứa trẻ vô tư, cô vì anh đã rơi rất nhiều nước mắt, nếu cứ tiếp tục giam cô bên cạnh cũng không thể biến cô quay lại thành của ngày xưa.
Viễn Chân lấy điện thoại trong túi quần ra, vừa cất bước đi vừa gọi điện cho Phi.