Trong không gian ấm áp mang mùi hương của đàn ông, không quá nồng đặc cũng không quá nhẹ nhàng, đủ để cảm nhận được sự quyến rũ nam tính.
Thạc Chân hé mi mắt, điều đầu tiên ý thức được sau khi tỉnh táo được là cổ chân âm ấm được quấn vải định hình. Chân còn chưa hết đau thì đầu cũng nặng nề chẳng kém, cô cực nhọc nhấc cánh tay không chút sức lực sờ lên trán, lúc này mới phát hiện trên trán mình đang dán miếng hạ sốt.
Cả cơ thể Thạc Chân đều ê ẩm, đoán không chừng vì hôm qua ngã xuống hồ đã bị cảm. Chỗ bên cạnh bỗng động đậy, Thạc Chân giật bắn mình xoay đầu qua ngay tức khắc, tim cô dường như ngừng đập, cảm xúc trong lòng không rõ nên vui hay buồn.
Viễn Chân không phải nằm dưới sàn như mọi khi, anh đang nằm ngủ bên cạnh Thạc Chân, rất gần, sát ngay bên cạnh không hề có gối chắn giữa, như thể không cần giữ khoảng cách nên có nữa.
Nếu trước đó Viễn Chân nói rằng anh sẽ đợi Thạc Chân lớn, cô chắc chắn sẽ xem những gì anh làm qua nay là vì bản tính chiếm hữu của người đàn ông đối với cô gái mình thích. Nhưng đáng tiếc, điều Thạc Chân mong muốn lại không phải là suy nghĩ của Viễn Chân, anh vốn chỉ xem cô là trẻ con, có đối xử thân thiết gần gũi cũng chỉ giống như chú cháu trong nhà.
Thạc Chân chuyển người xoay lưng về phía Viễn Chân, dù là ảo tưởng hay mộng mơ thì cũng chỉ là những ý nghĩ vô thức, cô sẽ không để bản thân mình đi vào vết xe cũ chỉ vì một vài hành động của Viễn Chân.
Thân hình của Viễn Chân vốn rất lớn, dù có nhẹ nhàng đến mấy thì vẫn tạo ra sự chuyển động trên đệm. Ngay khi hơi thở Viễn Chân phả lên tai mình, Thạc Chân căng thẳng vô thức nhắm chặt mắt.
Viễn Chân chồm người qua, từng chút kéo Thạc Chân nằm ngửa lại, dưới ánh đèn ngủ chăm chú quan sát nét mặt cô. Anh đưa tay chạm vào mặt Thạc Chân kiểm tra nhiệt độ, cô bỗng xoay đầu đi như cố ý tránh né sự ᴆụng chạm.
Ánh mắt Viễn Chân tối xuống vài phần, cất giọng khàn tra hỏi: "Con nói mình không yêu sớm, vừa gặp thằng nhóc đó không lâu, con liền cự tuyệt chú."
Thạc Chân vẫn nhắm nghiền mắt, lạnh nhạt đáp: "Chú quản được con, nhưng không quản được trái tim con. Giờ đây con muốn thích ai, yêu ai, chú có cấm vẫn không thay đổi được gì."
Tiếng thở dài của Viễn Chân vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch, anh trầm mặc một lúc, vẫn kiên định nói: "Đợi đến khi con đủ mười tám tuổi, đủ khả năng chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, chú sẽ không quản con nữa. Còn hiện tại, con chỉ là một đứa trẻ, mọi việc con làm đều phải nằm trong kiểm soát của chú."
Đôi môi Thạc Chân mím nhẹ, trước sau đều không mở mắt nhìn Viễn Chân. Nghe những lời này từ anh, cô cũng không muốn tranh cãi, bởi xảy ra nhiều vấn đề như vậy, ý định kiểm soát cuộc sống cô của anh không hề thay đổi.
Viễn Chân không nghe Thạc Chân nói gì nữa cũng xem như cô đã đồng ý, anh kéo chăn đắp qua khỏi иgự¢ cô, vô thức nhích đầu kề gần bên đầu cô.
Buổi sáng hôm sau thức dậy, Thạc Chân uể oải ngồi dậy ngó nghiêng khắp phòng một lượt, rèm cửa sổ hai lớp vẫn còn che kín, không một ánh nắng nào có thể chiếu vào trong.
Thạc Chân chậm chạp leo xuống giường, từng bước cà nhắc về phòng. Ngay khi vừa mở cửa, dì giúp việc được thuê theo giờ từ phòng Thạc Chân ở đối diện cầm túi zip trong suốt đi ngang qua, nhìn thấy chiếc điện thoại vỡ nát cô liền có thể tưởng tượng ra cảnh Viễn Chân nổi giận đến thế nào khi đọc được tin nhắn cô nhờ vả Lưu Minh giúp cô bỏ trốn khỏi nơi đây.
Tâm trạng dạo gần đây của Thạc Chân rất bất ổn, khi bị Viễn Chân dồn ép đi trên con đường độc tài anh vạch sẵn khiến cô trở nên sợ hãi, cô chẳng còn ai để cầu cứu, Viễn Thành thì đang ở quá xa chỗ này, cô chỉ còn nghĩ đến việc cầu cứu Lưu Minh đang ở gần đây.
Viễn Chân mặc đồ ngủ đi đến, nhìn bộ dạng thẫn thờ của Thạc Chân đứng ở cửa phòng ngủ, anh thong thả bước đến, lên tiếng: “Chú đã thuê người sửa lại phòng cho con, từ nay đến lúc xong cứ ở phòng chú.”
“Cảm ơn chú.” Thạc Chân khách sáo nói, xoay người trở vào phòng không thèm liếc đến anh nửa cái.
Bên trong toilet, dụng cụ vệ sinh cá nhân của Thạc Chân đã được đặt chung chỗ với đồ của Viễn Chân. Cô vờ như không quan tâm, đánh răng rửa mặt xong liền đi tìm quần áo thay.
Trong tủ quần áo của Viễn Chân, ba màu cơ bản trắng, xám, đen lại nổi bật bởi quần áo mang sắc màu của Thạc Chân, nhất là những bộ đồ ngủ mang họa tiết đáng yêu làm cả không gian bên trong tủ tạo ra hai sắc thái đối lập.
Thạc Chân ngẩn người một lúc, đưa tay lấy một bộ quần áo chỉnh chu một chút mặc vào.
Tầm gần mười giờ, gia sư Viễn Chân thuê đến dạy học cho Thạc Chân đến, những lời anh nói không phải vì tức giận mới buộc miệng, mà tất cả những gì anh đã quyết nhất định sẽ làm.
Trước khi mất lòng tin vì Viễn Chân chỉ xem trọng lời bà Thạc, Thạc Chân luôn mơ ước được ở cùng anh, nhưng hiện thực phũ phàng lại khiến cô không ngừng sợ hãi muốn tránh xa anh. Chỉ là Thạc Chân không có lựa chọn, lúc cô muốn thì không được, lúc cô không muốn thì bắt buộc phải chịu.
Thạc Chân hiện tại với sự kiểm soát của Viễn Chân, cô như một con chim bị nhốt trong Ⱡồ₦g, không thể thoát ra ngoài, cũng không thể cầu xin buông tha.
Ngồi ở phòng khách cùng nữ gia sư tầm ngoài bốn mươi, khi học đến toán Thạc Chân sực nhớ để quyển sổ ghi chép công thức của Lưu Minh cho cô, cô vội bật dậy về phòng tìm.
Viễn Chân đứng dựa người vào tường ở lối hành lang về phòng, vẻ mặt lộ rõ sự nghiêm khắc hiếm thấy, anh trầm giọng hỏi: “Đi đâu?”
“Con có đồ cần lấy.”
“Thứ gì? Chú sẽ lấy.” Viễn Chân đứng thẳng người chờ đợi.
Thạc Chân cố tự đi lấy dù chân đang bị thương chắc chắn sẽ khiến Viễn Chân nghi ngờ, cô đành miễn cưỡng nói: “Là quyển sổ màu vàng có ghi công thức toán.”
Biểu cảm Viễn Chân chợt trở nên lạnh lùng, dứt khoát đáp: “Chú vứt rồi.”
“Tại sao?” Thạc Chân kích động lên giọng.
“Đáp án con đã quá rõ rồi, đừng để chú phải ra tay với thằng nhóc đó.” Viễn Chân nói xong xoay lưng bỏ về phòng, thái độ trước sau cực kỳ cứng rắn.
Thạc Chân ngồi phịch xuống ghế, cảm giác trong người vô cùng khó chịu, cô luôn có cảm giác Viễn Chân muốn khắc chế cô từng chút một, không cho cô tự do kết bạn hay làm việc nào đó theo ý mình.
Học xong hai tiếng buổi sáng, Thạc Chân cùng Viễn Chân ăn trưa, bàn ăn trước mặt rất hấp dẫn nhưng cô lại không có vị giác, trong ý thức luôn có cảm giác sẽ sụp ngã bất cứ lúc nào.
Giờ học buổi chiều của Thạc Chân bắt đầu từ hai giờ đến năm giờ. Nhân viên được thuê đến sửa phòng vẫn chăm chỉ làm việc, sơn sửa lại tường sàn bên trong, nội thất cũ cũng đổi tất cả.
Kết thúc ngày học tại nhà đầu tiên, Thạc Chân lại nhớ đến trường lớp có bạn bè cùng nói chuyện trao đổi bài, mà không phải chỉ một mình chăm chăm vào bài học.
Thạc Chân về phòng đúng lúc Viễn Chân đang đứng ở giường gấp quần áo vào một hành lý lớn, có cả đồ anh lẫn đồ của cô. Thạc Chân không còn cảm thấy làm lạ, Viễn Chân hiện tại quản cô chặt như vậy, nếu anh đi công tác chắc chắn cũng không để cô ở nhà.
Thấy Thạc Chân vào, Viễn Chân tạm dừng việc đang làm sải bước dài đến bế cô lên, đi về phía cuối giường đặt cô ngồi xuống.