Tuy nhiên, Hạ Trình Thiên tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, bị người đồn thổi vài câu cũng chẳng bị thua thiệt gì. Loại chuyện này rõ ràng ảnh hưởng lớn tới danh dự của phụ nữ hơn, làm không tốt sẽ tổn hại đến sự trong sạch của em gái.
Trương Tư Nghị lo lắng hỏi Cố Diêu: “Vậy em có ổn với những tin đồn đó không?”
“Em ổn, dù người khác nói thế nào, tình huống hiện tại ít nhất tốt hơn so với thời điểm em bị ông chủ Giang quấy rầy. Hơn nữa, ngày xưa em cũng thường đóng giả làm bạn gái của anh trai em, thật ra diễn trò với ai cũng thế cả thôi, chính là...” Cố Diêu ngập ngừng, tỏ vẻ hơi xấu hổ, “Em luôn cảm thấy gây ra nhiều rắc rối cho anh Hạ.”
Tiếng “Anh Hạ” mềm mại khiến toàn thân Trương Tư Nghị dịu lại, ở trong lòng kêu to một tiếng “Có hi vọng”, chớp mắt áp lực giảm thiểu rất nhiều.
Trương Tư Nghị hồi phục vui vẻ, cười xấu xa hỏi tiếp: “Trong khoảng thời gian này cho dù trời mưa hay nắng, anh ấy đều đưa đón em đi làm? Còn làm gì khác không? Có mời em ăn cơm không?”
Cố Diêu biết Trương Tư Nghị muốn thăm dò chuyện gì, trừng mắt với cậu một cái, cố tình làm giảm hứng thú của cậu rồi mới nói: “Mấy ngày anh già đi thành phố X tìm anh đều là anh ấy đưa em đi ăn cơm.”
Trương Tư Nghị mừng rỡ muốn bật cười thành tiếng, xem ra cậu lo bò trắng răng rồi, hành động của Hạ Trình Thiên rất nhanh mà! Trước mắt là nam có tình nữ có ý, Hạ Trình Thiên thêm dầu vào lửa, hai người này liền có thể thành đôi rồi!
Đang muốn buôn thêm vài câu, Cố Tiêu ra gọi hai người ăn cơm.
Trương Tư Nghị đến phòng bếp lấy đũa, trên mặt vẫn mang theo niềm vui không che giấu được, nhưng bị Cố Tiêu lườm một cái, anh lạnh lùng nói: “Xem em làm được chuyện tốt gì rồi.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu chuyển một mâm thức ăn để cậu cùng anh bưng ra, lại nham hiểm cười nói: “Nếu Diêu Diêu bị một chút thiệt thòi, em cũng đừng hòng chạy trốn.”
Trương Tư Nghị: “...” Áp lực như núi! (T 皿 T)
Sau khi bị Cố Tiêu cảnh cáo, Trương Tư Nghị ngẫm lại cảm thấy không yên lòng. Ăn tối xong cậu trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Trình Thiên, dù sao vấn đề này không tiện hỏi thẳng trước mặt Cố Diêu.
Điện thoại vừa kết nối, Trương Tư Nghị liền kỳ dị gọi một tiếng “Anh Hạ...”
Hạ Trình Thiên hơi giật mình, đột nhiên cười mắng: “Thằng em này...”
Trương Tư Nghị: “Khà khà khà, anh Trình Thiên, gần đây "Gió xuân thoả chí ngựa phi[1]" lắm nhỉ?”
Hạ Trình Thiên: “Có chuyện gì nhanh nói, có cái rắm gì nhanh thả!”
Trương Tư Nghị đang ở ban công trên lầu gọi điện, cậu ho nhẹ hai tiếng, trước khi tra hỏi còn liếc nhìn phía sau, xác nhận Cố Tiêu và Cố Diêu đều không đi lên, mới nói: “Này, anh có nghiêm túc với Cố Diêu không?”
Hạ Trình Thiên không đáp, ngược lại cười hỏi: “Em cứ nói xem? Đều bảo là "Vị hôn thê" rồi, anh có thể không nghiêm túc không?”
Trương Tư Nghị vội la lên: “૮ɦếƭ tiệt, đó là em vì hù tên họ Giang kia mới thuận miệng bịa ra!”
Hạ Trình Thiên cười ha ha rất to: “Vậy anh trai anh đây phải cảm ơn em!”
Trương Tư Nghị: “...” Chậc, nghe giọng điệu lưu manh này của Hạ Trình Thiên, cậu đã cứu Cố Diêu từ miệng hổ này sang miệng hổ khác rồi sao? (=_=)
Trương Tư Nghị hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Trình Thiên, em không đùa đâu, em đang nói thật đấy, trước đó anh mới gặp mặt Cố Diêu một lần, thời gian ở chung thực tế cũng chưa được một tháng, anh chắc chắn muốn cưới con bé?”
Không kể đến những thứ khác, xét về điều kiện kinh tế của hai người, Trương Tư Nghị không biết nhà họ Cố cụ thể có bao nhiêu tiền, nhưng đánh giá từ biểu hiện rộng rãi phóng khoáng của Hạ Trình Thiên, tài sản của hai gia đình có lẽ không cùng một cấp bậc.
Mặc dù nếu hai bên tình nguyện mà nói đến chuyện tiền bạc thật sự quá nông cạn, dòng dõi tri thức của nhà họ Cố không hề thua kém, nhưng giá trị chung của xã hội vẫn là tất cả nhìn vào tiền bạc, người giàu luôn muốn kết hôn với một người giàu hơn, tạo thành liên minh mạnh mẽ. Với giá trị mà Hạ Trình Thiên biểu hiện ra ngoài lúc trước, Trương Tư Nghị cũng sợ anh chỉ vui đùa với Cố Diêu.
Không ngờ, Hạ Trình Thiên nghe Trương Tư Nghị nói cũng trở nên nghiêm túc: “Anh thật sự muốn theo đuổi em ấy, cưới em ấy về nhà.”
Trương Tư Nghị: “Tại sao? Cho em lý do đi, đừng nhắc đến chuyện con bé đáng yêu và xinh đẹp này nọ.” Ai cũng biết em gái nhà cậu thật sự dễ thương, người gặp người thích.
Hạ Trình Thiên cười nói: “Xinh đẹp đúng thật là xinh đẹp, đáng yêu cũng thật sự đáng yêu. Khi ở bên em ấy anh căng thẳng đến nỗi không biết nói gì, muốn dỗ em ấy vui vẻ nhưng sợ cuống quá biểu hiện thô bỉ, đưa em ấy đi ăn nắm bàn tay nhỏ của em ấy cũng sợ Ϧóþ méo những ngón tay mềm mại... Em bảo anh phải đưa ra lý do gì, thích còn cần lý do sao?”
Trương Tư Nghị rơi lệ đầy mặt, đại ca, anh nói ra những lời này đã thể hiện anh khá thô bỉ!
“Lạ lắm, dạng đàn ông cao to nhà giàu đẹp trai như anh, tuổi trẻ đã có sự nghiệp thành công, muốn tiền có tiền muốn ngoại hình có ngoại hình, số em gái theo đuổi anh chắc là không đếm xuể phải không? Sao anh cứ nói như kiểu tám đời rồi anh không va chạm với phụ nữ ấy?”
Hạ Trình Thiên: “Aiz, nhưng những cô gái khác là đến vì tiền của anh, hai năm trước hẹn hò với vài người, mẹ nó toàn là người hám của. Nếu anh không lái Lamborghini, không có thu nhập mười triệu nhân dân tệ hàng năm, em nghĩ họ sẵn lòng theo anh? Tư Tư, em gặp ít người, không biết trong vòng này của bọn anh hỗn loạn thế nào, phụ nữ bây giờ khôn lắm, em tưởng dễ gặp được người như Cố Diêu lắm sao?”
Hạ Trình Thiên thích nhưng gia đình họ Hạ thì sao? Ký ức của Trương Tư Nghị về bác trai và bác gái họ Hạ vẫn dừng lại ở năm cậu mười tuổi. Trong ấn tượng của cậu, họ là người niềm nở hiếu khách, không biết hiện tại có thay đổi gì không.
Cậu đang đứng ở góc độ của Cố Diêu chân thành cân nhắc thay cô, cô là người có vị thế kinh tế thấp hơn, cậu sợ cô sẽ bị đối xử bất công trong tương lai.
Hạ Trình Thiên: “Họ à? Ha ha, ba mẹ anh đều đã gặp em ấy, có ấn tượng rất tốt về em ấy.”
Trương Tư Nghị: “Cái gì... Gặp lúc nào?”
Hạ Trình Thiên: “Chính là lần Tiểu Anh mời em ấy đến nhà bọn anh, nhưng lúc đó anh không ở nhà, họ tưởng là bạn của Tiểu Anh. Những ngày này anh đưa đón Diêu Diêu đi làm, họ hỏi anh, anh mới nói cho họ biết. À đúng rồi, anh còn nói với họ, em ấy là em gái ruột của học sinh họ Cố - người luôn đạt tổng điểm kiểm tra xếp thứ nhất ở trường cấp ba của anh năm đó. Này! Họ biết được còn hào hứng hơn cả anh!”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật: “Họ biết Cố Tiêu ạ?”
Hạ Trình Thiên: “Không phải khi còn học cấp ba hàng năm đều phải họp phụ huynh sao, mẹ anh nói từng gặp mặt mẹ của Cố Tiêu, bác ấy còn xinh đẹp hơn mấy minh tinh lớn trên TV. Lần mẹ Cố Tiêu đi họp kia, hầu hết các bậc phụ huynh đều vây xem, cửa phòng học bị chắn đến con kiến cũng không chui lọt, lại thêm con trai của bác ấy kiểm tra luôn đứng đầu lớp, có thể không nhớ rõ sao? Mẹ anh ấn tượng rất sâu đấy! Còn bảo chẳng trách lúc trước nhìn thấy Diêu Diêu, đã cảm thấy em ấy có khí chất độc đáo.”
Trương Tư Nghị: “...”
Hạ Trình Thiên nói tiếp: “Anh đã ba mươi rồi, họ vội vàng bảo anh xem mặt kết hôn, nghe thấy bây giờ anh vừa ý một cô gái, bối cảnh còn hợp ý như thế. Hiện tại mỗi ngày họ đều túm lấy anh hỏi han tiến độ, còn hối thúc anh lúc nào mang Cố Diêu chính thức vào nhà ngồi trò chuyện một chút. Năm nay về quê ăn tết bảo anh đến ra mắt "Ba mẹ vợ", sang năm chọn ngày lành tháng tốt tổ chức kết hôn, năm sau nữa thì sinh một con khỉ béo... Oa, anh không dám kể với Diêu Diêu, sợ dọa em ấy chạy mất!”
Đừng nói Cố Diêu, ngay cả Trương Tư Nghị cũng bị hù dọa!
Hạ Trình Thiên nói xong lại trêu chọc Trương Tư Nghị: “Yên tâm đi, đến lúc đó nếu trở thành hiện thực, sẽ không thiếu tiền lì xì cho ông mai mối.”
Trương Tư Nghị cười khan, nói: “Ha ha ha, điều đó không quan trọng, em chỉ là muốn xác nhận xem anh có thật sự quan tâm đến Cố Diêu không thôi.”
Hạ Trình Thiên nghe xong liền nôn nóng: “Ha ha, em đến cùng đứng về phía ai vậy? Theo lý mà nói anh và em quen thân hơn đúng không? Cố Diêu là em gái Cố Tiêu, em thay người nhà em ấy lo lắng vớ vẩn cái gì? Em nói đi, có phải Cố Tiêu bảo em hỏi thăm không!”
Trương Tư Nghị vội vàng phủ nhận: “Không phải đâu! Em tự mình tò mò thôi!”
Cậu không biết giải thích thế nào, cũng không thể trực tiếp công khai với Hạ Trình Thiên? Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện nếu Hạ Trình Thiên thật sự yêu đương với Cố Diêu, vậy sớm muộn anh cũng sẽ biết sự thật. Dù sao anh trai nhà bên này có lẽ còn phải gọi cậu một tiếng “Chị dâu”?
... What the fuck! Thật ngầu quá đi!
Trương Tư Nghị kinh ngạc với khả năng tưởng tượng của mình, nhanh chóng hàm hồ nói vài câu khác rồi vội vàng chấm dứt cuộc gọi.
Biết Hạ Trình Thiên nghiêm túc, Trương Tư Nghị yên tâm, có thể giúp người khác đạt được ước nguyện cũng là tích lũy nhân phẩm cho bản thân.
Khe khẽ ngâm nga tắm rửa xong, Trương Tư Nghị bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Thấy Cố Tiêu lên tầng, cậu thuận tiện hỏi đối phương đòi bức thư pháp viết chữ mừng sinh nhật. Trước đó ăn mừng sinh nhật ở khách sạn xong, Trương Tư Nghị cảm thấy mình không tiện mang theo bức tranh chữ kia, liền để Cố Tiêu đem về trước.
Cố Tiêu tìm ra đưa cho cậu. Trương Tư Nghị vui mừng rạo rực mở ra xem ở khoảng cách gần, sờ lên con dấu đóng nơi kí tên trên giấy Tuyên Thành, Trương Tư Nghị tắc lưỡi khen ngợi: “Viết thật đẹp.”
Cố Tiêu đang quay lưng thay quần áo, nghe thấy câu nói này, ngón tay dừng lại, chàng trai nhỏ này không biết trước đó anh đã bỏ đi vài bản nháp, viết thế nào cũng không thỏa mãn, viết mấy ngày mới chọn được bức thư pháp này. Mặc dù người ngoài nghề không nhìn ra, nhưng người chuyên nghiệp vừa nhìn là biết chữ viết của anh có bao nhiêu căng thẳng, trong hai chữ “Tư Nghị” có mấy nét 乃út run rẩy.
Trương Tư Nghị cẩn thận cuốn lại, độc thoại: “Hay là sinh nhật mỗi năm anh đều viết một bức cho em nhé, cũng đừng chuẩn bị món quà nào khác, như vậy bắt đầu từ năm hai mươi tư tuổi, giả sử em có thể sống đến bảy mươi tư tuổi, khi đó anh tám mươi tuổi, vậy em có thể nhận được ít nhất năm mươi bức thư pháp "Sinh nhật vui vẻ" do chính tay anh viết.”
Ban đầu Cố Tiêu muốn bảo cậu “Tham lam”, vậy mà hàng năm đều muốn, nhưng sau khi nghe thấy Trương Tư Nghị giống như thuật lại một chuyện bình thường nói họ sống đến bao nhiêu tuổi, trong lòng anh không khỏi xuất hiện một chút ấm áp và cảm động. Cố Tiêu cười cười, đồng ý nói: “Được.”
Thu dọn đồ đạc xong, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, Cố Tiêu nghĩ đến đêm qua hai người mới ℓàм тìин điên cuồng trong khách sạn, vì thông cảm Trương Tư Nghị mệt nhọc, anh quyết định mấy ngày nay bớt phóng túng.
Không ngờ đèn vừa tắt, Trương Tư Nghị lại chủ động quấn đến, ở trong chăn không an phận trêu chọc anh.
Cố Tiêu bắt lấy tay cậu, cười hỏi: “Giờ này rồi mà vẫn còn sức hả?”
Trương Tư Nghị đùn đẩy người yêu mà làm nũng, khẽ ngân nga ՐêՈ Րỉ, như một yêu tinh nhỏ quấn người đầy đáng yêu.
Nghe Liêu Tuấn miêu tả tâm trạng sau khi xa cách với bạn trai, câu nói “Thừa dịp bây giờ vẫn đang bên nhau, hãy cố trân trọng đi” đã vững vàng khắc sâu trong đầu Trương Tư Nghị.
Không phải cậu muốn dùng cơ thể của mình để đền bù cho Cố Tiêu, nhưng khi cậu nghĩ tới tháng chín năm sau họ phải chia xa hai nơi, cậu chỉ muốn dính vào người Cố Tiêu mỗi giây mỗi phút, sớm bù đắp cho cảm giác trống rỗng của sự chia ly trong tương lai.
Cố Tiêu buồn cười nói: “Em làm sao vậy, trước đó không lâu là ai phàn nàn với anh số lần nhiều quá không chịu được? Hai ngày này anh đến thành phố X chúng ta mỗi ngày đều làm, còn chưa đủ?”
Trương Tư Nghị: “...”
Chỉ có thể nói phong thủy luân chuyển, Trương Tư Nghị nào ngờ mình cũng có ngày hôm nay, hối hận muốn nuốt hết những lời phản kháng trước kia vào bụng!
Tuy nhiên, lúc đó cậu không sẵn lòng nhưng không phải Cố Tiêu vẫn ép buộc đấy thôi? Trương Tư Nghị hiện tại cũng học theo móc vào người Cố Tiêu không thả, mãi cho đến khi ma sát ra lửa với Cố Tiêu, anh nghiêng người đè lên cậu...
Ngày hôm sau Trương Tư Nghị lại đau eo, cậu không hề phàn nàn, thậm chí vẻ mặt còn dập dờn xuân xanh bay tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Trong khi đánh răng trước gương, Trương Tư Nghị suy nghĩ về chuyện xảy ra tối qua, mệt thì mệt thật, nhưng dường như cậu cũng chậm rãi cảm nhận được một chút mùi vị đặc biệt từ hành vi này...
Thành thật mà nói, quá trình cơ thể của những người đang yêu liên tục kết hợp khiến tinh thần thỏa mãn thật sự vượt qua mọi hành động. Chẳng trách trước kia Cố Tiêu không thể dừng lại mà muốn cậu, bởi vì thực sự rất thoải mái, giống như nghiện vậy!
Trở lại công ty, Trương Tư Nghị nhanh chóng tập trung tinh thần làm phần công việc giấy tờ của dự án cải tạo thành phố cổ, xử lý số liệu điều tra nghiên cứu, vẽ, làm mô hình. Chỉ còn một tháng nữa là đấu thầu, nhóm nhỏ bốn người tham gia dự án này đều bận đến tối mắt tối mũi.
Vào giờ nghỉ trưa, Đào Phỉ gọi cậu cùng nhau ăn cơm, còn bí ẩn nói: “Có người mời.”
Trương Tư Nghị sững sờ: “Ai?”
Đào Phỉ cười nói đùa: “Lát nữa cậu sẽ biết.”
Cậu ta kéo Trương Tư Nghị - người mang theo vẻ mặt khờ dại khó hiểu - đi về phía cửa thang máy. Đến lúc xuống sảnh rồi, Trương Tư Nghị mới thấy người đang ở ven đường chờ họ - là Bách Duệ.
Đi công tác nửa tháng, Trương Tư Nghị đã nhanh chóng quên mất Bách Duệ. Xem ra Cố Tiêu để cậu đi công tác là đúng, rời đi một quãng thời gian, bây giờ trở về Trương Tư Nghị bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trương Tư Nghị hỏi.
Bách Duệ cười khẽ nhìn qua cậu: “Nghe bạn trai cậu nói cậu đi công tác cách đây không lâu?”
Trương Tư Nghị nhướng mày im lặng.
Bách Duệ nhìn Đào Phỉ một chút, lại nhìn Trương Tư Nghị, dường như đang khiêu khích mà nói: “Mấy ngày cậu không có mặt, gần như mỗi ngày tôi đều ăn trưa với bạn trai của cậu, cậu sẽ không ghen chứ?”
Khóe mắt Trương Tư Nghị điên cuồng co giật, đợi đã, chẳng lẽ Bách Duệ tưởng là... Đào Phỉ là bạn trai của cậu? What the fuck! Đào Phỉ thật sự làm được!?
Cậu nhìn Đào Phỉ, thấy Đào Phỉ cố gắng nín cười, còn lặng lẽ chớp mắt với Trương Tư Nghị. Trương Tư Nghị suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Ừm? Ghen gì chứ? Tôi không ghen đâu...” Ha ha ha ha ha, Đào Phỉ không phải bạn trai cậu, cậu ghen cái cọng lông á!
Bách Duệ thấy phản ứng của Trương Tư Nghị, bỗng chốc vẻ mặt trở nên kì lạ nhưng cũng không có nhiều nghi ngờ.
Cả ba đến một nhà hàng Quảng Đông gần công ty. Sau khi họ ngồi vào chỗ, Trương Tư Nghị và Đào Phỉ liền gạt Bách Duệ sang một bên, tỏ vẻ thân thiết nói về những chuyện xảy ra trong chuyến công tác.
Bách Duệ không chen ngang, ngồi đối diện với họ giả vờ lắng nghe một cách cẩn thận. Kết quả là anh ta càng lắng nghe, vẻ mặt càng nghiêm trọng, cuối cùng đột nhiên hỏi: “Hai người không là người yêu?”
Đào Phỉ ngẩn ra, rốt cục không thể nhịn được cười. Trương Tư Nghị cũng ôm bụng cười nắc nẻ, khoái cảm vì được trả thù bất ngờ trỗi dậy từ tận đáy lòng.
Khuôn mặt của Bách Duệ tỏ ra nhức nhối. Anh ta không tức giận, nhưng có cảm giác thất bại khi bắt nạt người khác không được còn bị lừa gạt. Anh ta đỡ trán một lát, cuối cùng nhìn Đào Phỉ, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Cậu gạt tôi như thế vui lắm sao?”
Đào Phỉ giơ tay ôm bả vai Trương Tư Nghị, cười xấu xa nói: “Anh Bách, điều này không thể trách tôi, tôi chỉ hết lòng làm việc theo ủy thác của người khác mà thôi.”
Trương Tư Nghị đẩy cậu ta ra: “Đừng đổ cho tôi, tôi không yêu cầu anh đi gạt người.”
Đào Phỉ liếc cậu một cái, nói: “Là đàn anh bảo tôi gạt, còn bảo tôi giúp cậu thăm dò mục đích của anh chàng này.”
Trương Tư Nghị: “...”
Bách Duệ bị người bịt mắt và lừa dối xoay lòng mòng trong suốt quá trình: “...”
[1] Trích từ bài thơ Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của nhà thơ Mạnh Giao.