Trợ Lý Kiến Trúc Sư - Chương 138

Tác giả: Hi Hòa Thanh Linh

Chương 138: Điểm yếu

Đối với Cố Tiêu mà nói, chống đỡ anh đứng đây vào giờ phút này không phải thân thể anh mà là tinh thần của anh.
Nhưng trong rất nhiều năm, gần như không có người nào và chuyện gì có thể đánh bại tinh thần của anh. Cho đến hôm nay - khi anh nghe thấy kẻ ngốc kia như đinh đóng cột nói “Đi bệnh viện với em”, cuối cùng tinh thần bướng bỉnh của Cố Tiêu cũng bị rạn nứt.
Gọi xong một cuộc điện thoại, hoàn toàn bàn giao công việc về sau, Cố Tiêu vô lực dựa vào ghế sau của xe taxi và nhắm mắt lại.
Tay phải của anh được Trương Tư Nghị giữ chặt, như thể đó là dẫn đường của anh, nguồn sức mạnh của anh.
Đến bệnh viện gần nhất, Trương Tư Nghị chủ động giúp Cố Tiêu đăng ký, đưa anh đến khoa cấp cứu, nhìn bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể anh, đi cùng anh lấy máu, truyền nước biển...
Lần đầu tiên Cố Tiêu phát hiện, “đứa trẻ nhỏ” trong mắt anh cũng là một người đàn ông có thể dựa dẫm vào. Hơn nữa, cảm giác ỷ lại đối phương không hề khó khăn như anh tưởng tượng.
“39,8°C lận!” Hai người ngồi ở khu vực tiêm, Trương Tư Nghị nhớ đến nhiệt độ cơ thể bác sĩ vừa đo cho Cố Tiêu, trong lòng vẫn sợ hãi, vẻ mặt cường điệu nhìn chằm chằm vào anh, nói, “Hồi còn học cấp hai em từng bị sốt đến 39,2°C, đầu óc choáng váng! Mệt cho anh nhiệt độ cao như vậy còn cố chống đỡ đến tận bây giờ, anh không sợ sốt hỏng đầu sao!”
Cố Tiêu khàn giọng xoa dịu cậu: “Buổi sáng không sốt cao như vậy, có lẽ sau khi nôn xong nhiệt độ mới đột ngột tăng lên.”
Trương Tư Nghị nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều do ông tổng giám đốc Lý đáng ghét kia, anh đã bảo cơ thể không khỏe còn ép anh uống!”
Cố Tiêu thở dài, nói: “Nếu là một dịp khác, anh cũng sẽ không uống với anh ấy...”
“Vậy tại sao anh vẫn uống?” Trương Tư Nghị cảm thấy kì lạ, Cố Tiêu không phải người có tính cách dễ dàng thỏa hiệp với người khác, nhất là vị tổng giám đốc Lý kia công khai áp chế anh như thế, với trình độ ác miệng của Cố Tiêu, hai, ba câu nói là có thể đẩy ngược lại.
Cố Tiêu trả lời một nẻo: “Buổi sáng hôm nay em thể hiện rất tốt.”
Có thể được Cố Tiêu khen ngợi, Trương Tư Nghị khá vui vẻ, nhưng mà, cái này có liên quan gì đến chuyện uống rượu hay không? Chẳng lẽ Cố Tiêu phấn chấn vì cậu mới uống rượu cùng tổng giám đốc Lý à? Chờ đã, không đúng!
“Anh... không phải vì em chứ?” Trương Tư Nghị trừng to mắt hỏi.
Cố Tiêu không trả lời có hay không, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Trương Tư nghị vội vàng la lên: “Tại sao chứ!”
Cố Tiêu liếc nhìn cậu, thấy bộ dạng tự trách và phát điên của cậu, không nhịn được nắm tay cậu, nhỏ giọng giải thích: “Tư Nghị, báo cáo buổi sáng tiến triển thật sự rất tốt, nhưng trước khi hợp đồng được ký, không ai biết được điều gì sẽ thay đổi. Em đừng tưởng giữa trưa chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Trước kia anh ở viện X, từng gặp một số kiến trúc sư trẻ tuổi, thiết kế làm rất tốt, nhưng trên bàn cơm không xã giao được, dự án tốt cứ thế thất bại. Trên bàn cơm có thể quan hệ tốt với Bên A hay không, đôi khi ảnh hưởng trực tiếp đến việc hợp đồng có được ký kết, các điều kiện có thể thương thảo tốt hay không...”
Nghe thấy Cố Tiêu ho khan hai tiếng, Trương Tư Nghị vội vàng giúp anh vuốt lưng.
Cố Tiêu cười cười, tiếp tục nói: “Nếu đó là dự án của riêng anh, gặp một vị Bên A biết anh bị ốm còn ép anh uống rượu, anh sẽ không uống với anh ta. Chúng ta muốn làm bạn với Bên A, phải duy trì sự tôn trọng cơ bản giữa con người với nhau, nhưng không thể thấp kém, nghe lời răm rắp.”
Trương Tư Nghị gật đầu thật mạnh, đúng thế, ngay cả những người là thượng đế Bên A kia cũng không thể xem họ là cháu trai mà sai khiến được!
Cố Tiêu lại nói: “Em đã viết trong cuốn sổ phác thảo là em muốn trở thành người ưu tú như anh, như vậy anh cũng chỉ nói câu nói này với mình em, Tư Nghị, chúng ta cố gắng trở nên ưu tú, chẳng qua là vì tranh thủ cho bản thân nhiều quyền lựa chọn hơn. Đi trên con đường kiến trúc này, dần dần em sẽ hiểu, khó khăn nhất không phải là tiền tài và danh tiếng, mà là sự tự do, là em có thể làm thiết kế theo ý thích của riêng em.”
Trương Tư Nghị: “... Dạ.”
Cố Tiêu chuyển đề tài: “Nhưng mà thế giới này không lý tưởng như vậy, nên có đôi khi chúng ta nhất định phải học cách thỏa hiệp, giống như trước đó anh đề cập với em chuyện tòa nhà thương mại của Đào Phỉ, còn có anh Tưởng, em biết tại sao anh Tưởng từ bỏ kiến trúc đi mở nhà hàng không?”
Trương Tư Nghị: “Không phải vì cảm xúc sao?”
Cố Tiêu: “Anh ấy không chỉ đơn thuần vì tình cảm, mà còn bởi vì anh ấy không thể thỏa hiệp với thế tục. Người sống trên đời, kẻ cứng quá dễ gãy, kẻ mềm mỏng bất bại. Khi làm việc thiết kế, thậm chí anh ấy còn bướng bỉnh hơn cả Đào Phỉ, không mảy may chịu nhượng bộ, vì vậy anh ấy không thể hòa nhập vào thị trường hiện tại.”
Nghe Cố Tiêu quanh co giảng giải nhiều như vậy, Trương Tư Nghị vẫn muốn có một câu trả lời rõ ràng chắc chắn: “Nên anh vì em mới thỏa hiệp với tổng giám đốc Lý?”
Cố Tiêu rốt cục “Ừ” một tiếng, đáp: “Lần trước dự án ở thành phố C giữa đường đứt gánh, anh biết em vẫn luôn không dễ chịu. Bên mời thầu của dự án này không tệ, đặc biệt là tổng giám đốc Phương - người có quyền quyết định kia. Hơn nữa, em và Đào Phỉ biểu hiện rất xuất sắc trong giai đoạn đầu của phương án. Nhiều dấu hiệu tốt như vậy, anh không muốn bởi vì anh không uống chén rượu kia mà gây ác cảm giữa hai bên, dẫn đến sự hợp tác trong tương lai ẩn chứa nhân tố khó chịu.”
Tâm trạng Trương Tư Nghị phức tạp, không ngờ một chén rượu đơn giản trong mắt cậu, Cố Tiêu lại nghĩ sâu xa như vậy, nhiều đến vậy.
Cố Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu: “Vừa rồi anh đè lại em cũng thế, con người em hành động bồng bột, em thích hợp đi ra thay anh cản rượu trong tình huống đó sao? Em lấy danh nghĩa gì để uống rượu thay anh?”
Trương Tư Nghị bĩu môi nói: “Em có thể nói với anh ta sức khỏe anh không tốt, em uống giúp anh.”
Cố Tiêu lắc đầu thở dài: “Nếu em thật sự làm thế, không phải là trá hình nói vị tổng giám đốc Lý kia đừng làm khó dễ anh. Nhưng đặt mình vào góc nhìn của anh ta, đó là gây khó khăn sao? Lời nói của anh ta đều là thói quen học được do xã giao nhiều, có thể anh ta uống say thật nên phấn khởi, không quá chừng mực. Có lẽ trong mắt anh ta, anh ta uống rượu với anh là coi trọng anh, nếu em đứng ra, em bảo mặt mũi của anh ta đặt ở đâu?”
Trương Tư Nghị bị hỏi đến tịt miệng không trả lời được.
Cố Tiêu: “Hôm nay anh gọi em cùng ăn cơm, chỉ là để em mở mang kiến thức biết thêm loại tình huống này. Biểu hiện em vùi đầu vào ăn cơm lúc đầu là tốt nhất.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu vỗ vỗ mu bàn tay cậu, nói: “Được rồi, không phải vì bị cảm mới say rượu, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Trương Tư Nghị ai oán liếc nhìn anh: “Em biết rồi.”
Thấy cách đó không xa có bệnh nhân mới mang theo chai truyền nước đi về phía này, Trương Tư Nghị vội vàng ϲởí áօ khoác che lại hai bàn tay nắm chặt nhau của hai người, nói: “Anh đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi một lát đi.”
Cố Tiêu cười nhìn cậu hai giây rồi nhắm mắt lại và ngủ một cách thoải mái.
Trương Tư Nghị thấy anh rõ ràng suy yếu mệt nhọc nhưng vẫn lên tinh thần nói chuyện với cậu lâu đến thế, trái tim nhói lên đau đớn.
Nhẹ nhàng nắm tay Cố Tiêu dưới chiếc áo, Trương Tư Nghị đột nhiên cảm thấy một sự thúc đẩy mạnh mẽ trong tim - thực sự muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Chỉ là lần này, không phải vì bản thân cậu, mà vì Cố Tiêu.
Cậu nhớ đến lời thề và hứa hẹn của Cố Tiêu lúc tỏ tình, Cố Tiêu nói cho dù có bao nhiêu sóng gió và bão tố phía trước, anh đều cố gắng hết sức để che chở cho cậu.
Tại thời điểm này, Trương Tư Nghị bức thiết ước ao mình cũng có thể làm được điều đó. Cậu không muốn luôn để Cố Tiêu xông lên phía trước, cậu cũng là một người đàn ông, mặc dù cậu nhỏ tuổi hơn Cố Tiêu, nhưng cậu không hi vọng trở thành người được chăm sóc mọi nơi mọi lúc. Cậu cũng muốn bảo vệ Cố Tiêu, chia sẻ áp lực với anh và che chắn anh khỏi mưa gió.
Đây là cảm giác yêu một ai đó, như thể đột nhiên có một điểm yếu ૮ɦếƭ người, cũng đột nhiên có một bộ giáp xông pha chiến đấu.
Ba chai nước muối được treo suốt ba giờ liền, trong khoảng thời gian đó, Đào Phỉ lại gọi điện đến thông báo tin vui cho Trương Tư Nghị, nói với cậu hợp đồng đã được ký kết, người của Bên A trả ba trăm nghìn tệ tiền đặt cọc ngay tại chỗ. Hơn nữa, sau khi tổng giám đốc Lý biết Cố Tiêu đang ở bệnh viện, dường như anh ta cảm thấy có chút áy náy, thêm năm mươi nghìn tệ vào tổng số tiền và cũng gia hạn thời gian báo cáo lần thứ hai.
A a a, tiền phí khách sạn có thể được thanh toán rồi! ~(≧▽≦)/~
Trương Tư Nghị nhìn về phía Cố Tiêu đang say ngủ, dằn xuống xúc động đánh thức anh, tiếp tục trò chuyện đôi câu với Đào Phỉ.
Đào Phỉ quan tâm hỏi thăm tình trạng của Cố Tiêu, bảo anh hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt, nếu rảnh rỗi, cậu ta sẽ tới thăm, tiện thể cùng Trương Tư Nghị tổ chức ăn mừng.
Truyền xong nước biển, Cố Tiêu tỉnh lại, Trương Tư Nghị lập tức nói tin vui này cho anh biết.
Cố Tiêu nhìn lỗ kim trên mu bàn tay mình một chút, nói: “Một chuyến đến bệnh viện kiếm thêm năm mươi nghìn tệ, khổ nhục kế này cũng rất có hiệu quả.”
Trương Tư Nghị tức giận đi đến Ϧóþ cánh tay anh.
Cố Tiêu giật khóe miệng, nhanh chóng nói: “Anh đùa chút thôi.”
Trương Tư Nghị nhìn anh chằm chằm: “Nếu đây có thể coi là khổ nhục kế, vậy em thà không cần năm mươi nghìn tệ đó.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc