Cố Tiêu nhìn vào vẻ mặt của Trương Tư Nghị cũng có thể đoán rằng đả kích này hơi lớn đối với người mới vào làm như Trương Tư Nghị.
Lần đầu tiên thực hiện dự án độc lập, từ đầu đến cuối đều rất chăm chỉ, nhưng lại gặp phải với kết quả này... Đặc biệt, cậu còn vội vàng hoàn thành bản vẽ, chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nếu như chỉ mới vẽ được một nửa, có lẽ lực sát thương sẽ ít hơn chăng?
... Tuy nhiên, hiện tại nhắc đến những thứ đó cũng chẳng ích gì, dù bản vẽ hoàn thành hay chưa, kết cục đã định sẵn rồi.
Cố Tiêu sợ cậu không chịu nổi, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện "không phối hợp", thay vào đó, anh ôn tồn an ủi cậu: “Loại chuyện này rất phổ biến, giống như buổi đấu thầu quy hoạch thành phố Z lần trước, nếu không có tình huống đặc biệt xảy ra, chúng ta sẽ không trúng thầu. Ngành kiến trúc... chính là thế, bất trắc có thể diễn ra trong mọi giai đoạn, dự án ૮ɦếƭ non nhiều không đếm xuể...”
Trương Tư Nghị rũ mi mắt, im lặng không nói gì.
Cố Tiêu nhìn thoáng qua bản vẽ trên bàn, nói tiếp: “Bản vẽ tốt lắm, rất cẩn thận, coi như rèn luyện thêm. Sau lần này, anh nghĩ em sẽ càng hiểu thêm về chi tiết, kết cấu kiến trúc và các quy định trong nước, cũng tốt cho công việc tương lai.”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Trương Tư Nghị khẽ run rẩy, cậu chậm rãi siết chặt tay... Thảo nào vừa rồi Cố Tiêu không khoanh tròn lỗi nào hết, bởi vì anh biết dù có vạch ra cũng không có ý nghĩa gì.
Cố Tiêu nhớ lại vài ngày vừa qua, trong giờ nghỉ trưa, Trương Tư Nghị đều gọi điện cho người môi giới hẹn đi xem phòng, đôi khi cậu thậm chí không ở công ty, mỗi ngày đúng giờ tan tầm cậu rời khỏi đầu tiên, anh muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu đôi ba câu cũng không thấy bóng người. Có lẽ cậu rất bận rộn, Cố Tiêu định hỏi thăm tình hình tìm nhà trọ của cậu, Trương Tư Nghị đột nhiên yếu ớt nói: “Cố công, em muốn yên tĩnh một mình.”
Cố Tiêu dừng lại, nhìn cậu hai giây, thở dài không thể nghe thấy được, nói: “Cũng tốt, trước tiên chậm lại đã. Anh tạm thời không phân công nhiệm vụ mới cho em, em điều chỉnh tâm trạng đi. Buổi chiều hôm nay em có thể về sớm để nghỉ ngơi.”
Trương Tư Nghị máy móc đứng dậy đi ra ngoài, vội vã tắt máy vi tính, không để ý đến ánh mắt kì lạ của Chu Hồng Chấn, tan làm về nhà trước.
Cậu đờ đẫn lên tàu điện ngầm, như một âm hồn trôi dạt về đến nhà. Mở cửa, toàn thân cậu kiệt quệ ngã xuống sofa.
Phấn Chấn thấy cậu trở về, vui mừng nhảy lên nhảy xuống, nhào vào người cậu đòi vuốt ve.
Trương Tư Nghị giống như một xác ૮ɦếƭ, hoàn toàn không phản ứng, đầu óc trì trệ chậm chạp xoay chuyển, nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Cậu cảm thấy hơn hai mươi năm sống trên đời, cậu chưa bao giờ xui xẻo như bây giờ. Người anh em tốt nhất rời đi, không có tiền còn phải mang theo chó chuyển nhà, bán loa lỗ năm nghìn tệ, thích thầm một người hoàn toàn không biết có phải đồng tính hay không, tình yêu không được như ý, sự nghiệp lại càng đáng thất vọng...
Cậu không biết, lúc người khác mới bước vào xã hội có khốn khổ như cậu không, hay chỉ mỗi mình cậu là vô cùng thê thảm.
Qua hồi lâu, Trương Tư Nghị mới lấy lại chút sức lực, yếu ớt nhìn con chó ngốc nghếch kia, tự giễu cười khổ, vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Chó may mắn gì chứ, con chó xui xẻo thì có...”
Phấn Chấn: “Gâu...”
Trương Tư Nghị bất đắc dĩ sờ đầu Phấn Chấn. Con chó mang đến vận rủi thật mâu thuẫn với cái tên Phấn Chấn của nó. Cuộc sống thực sự là đầy mỉa mai.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tiêu đến công ty, phát hiện chỗ ngồi của Trương Tư Nghị trống không.
Một buổi sáng bận rộn, anh thường xuyên nhìn ra bên ngoài qua tấm kính mờ, nhưng mãi cho đến giờ ăn trưa, Trương Tư Nghị vẫn không đến làm việc.
Anh chỉ hứa cho cậu về sớm vào ngày hôm qua, chưa từng phê duyệt để cậu nghỉ vào ngày hôm nay. Gọi điện thoại cá nhân cho phòng nhân sự và quầy lễ tân, họ đều nói không nhận được điện thoại xin nghỉ làm của Trương Tư Nghị. Cố Tiêu nhíu mày, buông công việc trên tay xuống, từ chối lời mời ăn cơm trưa của Đào Phỉ, anh mặc áo khoác rời công ty.
Ngồi tàu điện ngầm đến nhà trọ của Trương Tư Nghị, trên đường đi, Cố Tiêu cố gắng liên lạc với đối phương. Tuy nhiên, giống như tối hôm trước và buổi sáng hôm nay, điện thoại di động của cậu tắt máy, càng không kể đến tin nhắn Wechat, tất cả đều không trả lời.
Sau nửa giờ, Cố Tiêu nhấn chuông điện tử ở tầng dưới nhà Trương Tư Nghị, hi vọng đối phương chưa chuyển đi.
Sau khi ấn đủ ba phút, điện thoại gọi cửa mới được kết nối: “Ai đấy!”
Khi nghe thấy tiếng nói của Trương Tư Nghị, trái tim thắt chặt của Cố Tiêu mới buông lỏng xuống: “Anh là Cố Tiêu, mở cửa.”
Trương Tư Nghị: “…”
Vào cửa lên tầng, thấy ngay Trương Tư Nghị mặc áo ngủ vẻ mặt trầm cảm đứng ở cửa, Cố Tiêu bực tức muốn nổ phổi, anh nhíu mày hỏi: “Em có chuyện gì vậy? Tại sao không đi làm? Điện thoại di động cũng không mở!”
Trương Tư Nghị căn bản không đoán được Cố Tiêu tự đến thăm cậu, nghe thấy âm thanh của đối phương, cậu hơi vui vẻ một chút, nhưng không ngờ Cố Tiêu lại bắt đầu phê bình cậu!
Trương Tư Nghị triệt để phát cáu, hướng về phía Cố Tiêu gào lên: “Em không muốn làm nữa, em muốn thôi việc.”
Cậu suy nghĩ cả đêm, thật sự càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng.
Cậu nghĩ cậu thật khờ, vì Cố Tiêu, cứ thế đâm đầu vào trong!
Hạ Trình Thiên nói rất đúng, cậu thật là ngây thơ, quá lý tưởng hóa mọi việc, cho rằng dựa vào sự cố chấp nực cười này, cảm xúc chó má này là có thể thực hiện ước mơ của bản thân... Không ngờ, những thứ đó giống như giấc mơ bong bóng xà phòng, bất kì lúc nào cũng có thể vỡ nát!
...
Cố Tiêu mang vẻ mặt khi*p sợ nhìn cậu, qua khoảng mười giây, anh mới run giọng hỏi: “Em nghiêm túc chứ?” Nhưng sau một câu này, Cố Tiêu liền điều chỉnh giọng điệu, trở nên cứng rắn mạnh mẽ lại hung ác độc địa: “Bởi vì chuyện cỏn con đó, em muốn thôi việc?”
Trương Tư Nghị sợ hãi lùi về sau một bước, rất muốn phản đối - Đây mà là việc nhỏ? Đối với anh mà nói, đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với em thì không phải!
Tuy nhiên, khí thế của Cố Tiêu khiến cậu bị hù dọa, cậu chưa kịp nói gì, Cố Tiêu đã tiến lên một bước, hăm dọa: “Nói từ bỏ là từ bỏ, đây là thái độ của em đối với kiến trúc và công việc?”
Trương Tư Nghị bị đẩy đến cực điểm, không thể chịu được nữa, suy sụp siết chặt nắm tay: “Nhưng em chịu đủ rồi! Cố gắng nhiều như vậy nhưng không nhìn thấy hi vọng, không nhìn thấy kết quả, công việc như thế thật sự quá đau trứng! Hạ Trình Thiên hứa hẹn trả cho em hai trăm nghìn tiền lương mỗi năm, công việc này có thể không? Không thể! Tròn bốn năm rưỡi, từ học tập đến làm việc, nhưng bây giờ em nghèo đến nỗi không thuê nổi một phòng đơn ở trung tâm thành phố. Em làm kiến trúc nhưng hiện tại không tìm được chỗ ở, em làm kiến trúc còn có ý nghĩa gì nữa!”
Cậu muốn đi tìm Hạ Trình Thiên. Cậu muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền. Cậu muốn tương lai có thể thuê bất kì loại căn hộ nào cậu thích! Cái gì mà khen thưởng công tác tận tâm, cái gì mà khen thưởng nhân viên xuất sắc cuối năm, tất cả cút hết đi! Cậu không quan tâm nữa!
Cố Tiêu tàn nhẫn nói: “Từ đầu đến cuối em làm dự án này mới được hai tháng, em cảm thấy em nỗ lực nhiều lắm sao? Mỗi người đều từ vị trí thấp kém tiến lên, từ một nhân vật có vai trò nhỏ bé nhất mà trở nên vô cùng quan trọng. Trước khi vào Không Biên Giới, Chu Hồng Chấn đã dành tròn một năm rưỡi làm mô hình cơ sở ở một công ty nhỏ, ban đầu mất cả tiếng đồng hồ chỉ để tạo vài khối vuông! Viên Chí Thành vẽ hơn mười giờ mỗi ngày trong khi học tập tại Học viện Mỹ thuật, ngay cả bây giờ dù đã đi làm rồi nhưng vẫn không quên tập luyện phác họa hàng ngày! Tất Nhạc Nhạc lục lọi tất cả các tạp chí thiết kế của thư viện trường trong suốt những năm học đại học. Năm thứ nhất công tác ở công ty, vì không biết một số kỹ xảo photoshop nên mỗi ngày ở lại đến chín giờ rưỡi tối để tự học, nghiên cứu hàng loạt tác phẩm thiết kế đồ họa, bồi dưỡng khả năng thẩm mỹ của bản thân, trong ổ cứng của em ấy có mười mấy Gigabyte tài liệu thiết kế đều do em ấy tự sưu tầm và phân loại! Anh chắc không cần nói nhiều về lý lịch của Đỗ Nhuế Hiên, để có được khả năng vẽ bản vẽ thi công hoàn mỹ, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ sở ở công ty cũ... Em cho là thành tích hiện nay của mỗi người đều đạt được dễ dàng sao? Họ trải qua nhiều thất bại hơn em, em có nghe họ nói từ bỏ không? Mới đi làm được nửa năm, em đã muốn một bước lên trời?”
Trương Tư Nghị bị sốc đến mức không nói nên lời. Cậu biết các anh chị đồng nghiệp mạnh mẽ và tài giỏi hơn cậu, nhưng không ngờ để có thành quả ngày hôm nay, mỗi một bước đi của họ cũng không dễ dàng.
Lời nói của Cố Tiêu khiến cậu xúc động sâu sắc, cậu muốn tiếp tục làm việc chăm chỉ như họ, muốn ở bên cạnh Cố Tiêu.
Tuy nhiên, hiện nay cậu mệt mỏi quá rồi. Đêm qua cậu nhịn không được mà miên man suy nghĩ bản thân làm kiến trúc rốt cuộc là bởi vì chính mình hay là vì Cố Tiêu... Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ chìm sâu đến thế, một Đào Phỉ không rõ lai lịch đã khiến cậu phát điên lên rồi, tương lai có người khác nữa thì cậu phải làm sao đây? So với việc ghét Đào Phỉ, cậu càng ghét bản thân thích Cố Tiêu như vậy, cho nên cậu muốn rời khỏi đối phương nhân lúc bản thân vẫn còn chút lý trí, hoàn toàn chặt đứt mối tình đáng sợ này!
Nhưng cậu không thể nói những lý do này ra khỏi miệng. Vì thế, cậu chỉ có thể sử dụng sự thất bại trong công việc như một cái cớ!
“Quả thật, con người phân chia địa vị, bối cảnh cao thấp khác nhau. Trong mắt của hầu hết mọi người, em kiếm được bao nhiêu tiền là tiêu chí để đánh giá thành công. Em có thể lựa chọn đường tắt, nếu em thật sự muốn bỏ cuộc, biết đâu em sẽ sống "tốt" hơn họ, em có thể mắng họ ngốc trước mặt họ, em có thể khoe khoang tỏ vẻ, nhưng mà, em không thể cản trở họ theo đuổi nội tâm, tài hoa, nội hàm, thực lực chân chính và những giá trị cao hơn của con người... Những thứ này, dù có nhiều tiền đến mấy cũng không thể nâng cao lên được.” Cố Tiêu nhìn cậu, sự thất vọng vô cùng rõ ràng trong đáy mắt.
“Không phải...” Trương Tư Nghị lắc đầu một cách vô thức, nghẹn ngào muốn phản bác. Cậu hiểu đạo lý đó, nhưng không phải như thế.
“Không phải vậy thì thế nào? Em nói em thích kiến trúc, em nói em vì anh mà đi lên con đường này. Nếu như đây là những gì em gọi là "thích"...” Cố Tiêu dừng một chút, một chút đau đớn hiện trên khuôn mặt, giọng điệu cũng hạ xuống, “Em thật sự rất tệ.”
Tâm lý phòng thủ của Trương Tư Nghị đã hoàn toàn bị đánh bại bởi câu nói cuối cùng của Cố Tiêu. Nước mắt kìn nén từ lâu chớp mắt trào ra, cậu khàn giọng chất vấn: “Nếu em tệ như vậy, vì sao ban đầu anh còn tuyển em vào công ty! Vì sao không tuyển thêm mấy người giống Chu Hồng Chấn Tất Nhạc Nhạc Viên Chí Thành! Vì sao không tuyển thêm vài Đào Phỉ?”
Cố Tiêu giật mình, mở to mắt, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên thất thường.
... Đào Phỉ? Vừa rồi anh không đề cập tới Đào Phỉ, tại sao Trương Tư Nghị lại nhắc đến cậu ta? Đào Phỉ liên quan gì ở đây?
"Mỗi ngày anh vui vẻ với anh ta như vậy, có anh ta giúp anh là ổn rồi. Em không làm được gì hết, cái gì cũng không tốt. Em không muốn gây rắc rối cho anh lại còn bị ghét bỏ. Em không muốn trở nên vô dụng và vô giá trị..."
Trương Tư Nghị lớn tiếng kêu gào trong lòng, đó không phải là điều cậu muốn nói. Cậu muốn nói là cậu rất thích kiến trúc, không chỉ thích kiến trúc mà còn thích Cố Tiêu, cậu không muốn từ bỏ chút nào hết! Nhưng hết lần này đến lần khác lời mắc bên miệng, toàn bộ hóa thành sự giận dỗi, cậu làm mình làm mẩy nói: “Em tệ như thế, tại sao anh phải đến đây tìm em!?”
Trong lòng Cố Tiêu cuồn cuộn sóng nước, tạm thời anh chưa phản ứng được.
... Người này đang tự ti sao? Hay là... đang ghen?
Trương Tư Nghị càng nói càng uất ức, chật vật giơ tay lau nước mắt, muốn quay người đi... Dừng ở đây thôi, quá mất mặt rồi - Mày còn muốn thế nào nữa, muốn Cố Tiêu đến an ủi tâm hồn mày sao? Nằm mơ đi! Người đàn ông đáng ghét kia chỉ biết tổn thương mày, trách mắng mày, cay nghiệt kích động mày!
Nhưng khi cậu vừa xoay lại, Cố Tiêu bỗng tiến lên, túm lấy cổ tay cậu.
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu quan sát vẻ mặt cậu, trong mắt có chút tò mò, có vài phần đăm chiêu. Ít giây sau, nghi ngờ trên mặt anh chậm rãi tan ra: “Em có muốn biết tại sao anh tuyển em không?”
Trương Tư Nghị giãy tay ra nhưng không thoát được, ngược lại, cậu bị Cố Tiêu kéo đến càng gần.
“... Tại, tại sao?” Nói tới nói lui, vì sao anh phải nắm tay em!
Cố Tiêu nhíu mày, dường như đang suy nghĩ, sau đó anh mới từ tốn nói: “Quả thực, lúc đầu nghe bạn gái của em quở trách em trong quán cà phê, anh đã nghĩ rằng...” Cố Tiêu lắc đầu, cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười nhìn cậu, “Em là một người không hề có tinh thần trách nhiệm. Ưu điểm duy nhất có lẽ là khả năng chịu đựng. Em ấy nói em lâu như vậy, em không tìm lý do hợp lý nào để bác bỏ, ấp úng giống như một chiếc bánh bao mềm nhũn mặc kệ người ta đâm chọt. Mặc dù cuối cùng cũng bùng nổ, nhưng lại khiến một người qua đường như anh toi công hứng trọn một tách cà phê... Thật oan ức.”
Trương Tư Nghị: “...”
Bàn tay vốn đang nắm cổ tay Trương Tư Nghị của Cố Tiêu từ từ trượt xuống, chuyển sang nắm lấy bàn tay cậu. Giọng anh dần dần bình tĩnh lại: “Trước đây anh nghe em nói, em vì tìm việc nên làm lại tập tác phẩm một lần nữa, anh đã nghĩ, ít nhất đây là thái độ chứng minh em là người biết vươn lên. Có lẽ anh có thể cho em một cơ hội... Tất nhiên, may mắn là trước đó em đã gửi sơ yếu lý lịch cho Không Biên Giới, nếu không anh cũng không thể nảy sinh ấn tượng gì với em.”
Khoảng cách gần như thế, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu nắm tay nhau, đối phương thậm chí đan ngón tay của anh vào ngón tay cậu. Cậu giống như bị trúng bùa đóng băng, cả người không cử động nổi.
Cố Tiêu tiếp tục nói: “Anh gọi em đi phỏng vấn, thông qua giao tiếp, anh phát hiện em là người có suy nghĩ, gặp chuyện cũng khá bình tĩnh, ít nhất trong cuộc phỏng vấn như thế, hoàn toàn khác với bộ dạng nhu nhược ở quán cà phê ngày đó. Ngoài ra, cách em trả lời câu hỏi phỏng vấn rất logic, đây là ưu điểm mà công ty thiết kế kiến trúc cần ở nhân viên... Cuối cùng là tập tác phẩm, anh xem kỹ, mặc dù còn khá thô sơ và non nớt, nhưng ý tưởng thiết kế rất tốt. Những điều đó khiến anh tạm thời kết luận em là người khá có tiềm năng, cố gắng bồi dưỡng, biết đâu tương lai em sẽ trở thành một nhà thiết kế kiến trúc vô cùng ưu tú.”
Trương Tư Nghị đỏ mặt, quên không khóc nữa. Người chuyên môn buông lời cay độc như Cố Tiêu có thể nói ra một đoạn khen ngợi dài như vậy rất không dễ dàng.
“Nếu em không nhắc đến, anh thật không nhớ em là đàn em cùng trường cấp ba với anh. Cho nên anh không hề tuyển em vì mối quan hệ đó...” Cố Tiêu vươn tay lau nước mắt đọng trên khóe mắt cậu, cau mày nhẹ nhàng hỏi, “Những lý do ấy có thể khiến em tự tin hơn chút nào không?”
Trương Tư Nghị xấu hổ lúng túng vùng vẫy. Mặc dù những lời nhận xét của Cố Tiêu đã làm dịu đi những oan ức trong lòng cậu, nhưng động tác của đối phương và khoảng cách giữa hai người đều quá mờ ám, mờ ám đến mức cậu muốn trốn tránh.
Tuy nhiên, Cố Tiêu không để cậu giãy ra. Một lần nữa anh bá đạo kéo cậu đến gần, hầu như có thể ôm nhau.
Cố Tiêu nhìn cậu, dường như đang kiềm chế gì đó, cuối cùng anh dịu dàng hỏi: “Đừng khóc, cũng đừng chán nản. Anh và em sẽ cùng nhau tiến bộ, có được không?” Giọng điệu của anh giống như đang động viên cũng giống như đang đề nghị.
Trương Tư Nghị nói không ra lời, Cố Tiêu như vậy, khiến cậu không hiểu sao lại càng muốn khóc...
Làm sao đây, cậu cảm thấy trong иgự¢ vừa chua xót vừa ngọt ngào. Khi cậu không vui và phiền muộn, chỉ cần người trong lòng dịu dàng một chút, khích lệ một chút, là có thể chữa khỏi cho cậu ngay lập tức... Đây là phép thuật gì vậy? Hay là cậu không có cốt cách? Chỉ mấy câu nói, một động tác như thế, hai tay siết chặt lấy nhau, cậu không quan tâm gì đến Đào Phỉ hay chuối phỉ nữa rồi.
Mất tự nhiên giằng co một lát, Trương Tư Nghị chớp đôi mắt đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Tiêu cười khổ, cuối cùng cũng buông cậu ra. Nhìn xung quanh, thấy ở đây rất lộn xộn, anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Bao giờ chuyển nhà?”
Trương Tư Nghị cuộn bàn tay nóng bỏng của cậu, mím môi nói: “Em vẫn chưa tìm được nhà ở.”
Tìm kiếm tròn hai tuần lễ, phòng rẻ thì quá xa quá xấu, phòng vừa đẹp vừa gần thì quá đắt, hơn nữa rất nhiều chủ nhà không đồng ý cho thú cưng ở cùng, thật sự phiền phức!
Cố Tiêu nhìn về phía cậu, hơi nghiêng đầu, mời mọc: “Em có muốn... sống cùng anh không?”
Trương Tư Nghị lơ mơ: “A?”
“Nếu em không ngại thì dọn sang ở cùng anh đi.” Cố Tiêu liếc mắt nhìn Phấn Chấn ở bên cạnh, nói, “Mang theo "con trai" của người khác cũng không sao.”
Trương Tư Nghị: “...”