Lục Trung Quân chào xong, thấy bố ngồi nghiêm trang sau bàn sách, thần sắc nặng nề nghiêm trang nhìn mình thì hơi ngẩn ra, ý cười vẫn treo trên khóe môi lập tức biến mất, chân cũng dừng lại, đứng ở một khoảng cách nhất định ở ngay cửa.
– Bố, con về rồi ạ.
Anh một lần nữa dùng giọng điệu lạnh nhạt nói.
Lục Kiến Lâm nhìn con trai, hơi hơi gật gật đầu.
– Tiểu Lâm nói bố chưa ăn cơm ạ? Vậy đi ăn đi, vừa hay con cũng đang đói.
Nói xong, Lục Trung Quân xoay người định đi ra.
– Con chờ chút. – Ông cụ lên tiếng.
Lục Trung Quân đứng lại, quay người lại.
– Tiểu Quân, con nói thật cho bố biết, có phải con đang có bạn gái đúng không?
Lục Kiến Lâm hỏi.
Lục Trung Quân gật gật đầu, đáp thẳng thắn.
– Vâng. Lần này về nhà con định nói chuyện này cho bố biết. Giờ con đang có bạn gái, còn định sẽ kết hôn ạ.
Anh vẫn dùng giọng điệu tôn kính nhưng xa cách.
– Bố hỏi con, có phải bởi vì cô gái đó mà con định rời khỏi đội ngũ phi công không?
Lục Trung Quân nhìn bố mình.
– Bố biết rồi ạ?
Anh do dự, – Con có ý như thế, nhưng không liên quan gì đến cô ấy cả…
– Bố phản đối hai đứa qua lại với nhau, càng không đồng ý con cưới một đứa con gái như thế về làm dâu nhà này.
Ông cụ Lục bật đứng lên, giọng kiên quyết.
Lục Trung Quân ngây người, ánh mắt nhìn ông cụ bắt đầu lạnh lẽo đi.
– Là có người nói gì với bố ạ? Ai thế? Hoa Lan? Con vừa vào phòng khách đã thấy vài thứ trên bàn rồi, là cô ta tới ạ?
Anh hỏi lại.
Ông cụ Lục không trả lời trực tiếp.
– Bố hỏi con, có phải con và cô gái kia quen nhau ở Hồng Thạch Tỉnh không? Có phải cô ta bám lấy con từ lúc ở đó không? Lúc ấy con không muốn đi học viện hàng không là vì cô ta phải không? Sau đó con đi học viện hàng không, cô gái này lại tiếp tục đùa giỡn với con, vô cớ biến mất hơn một năm, gần đây mới lại xuất hiện lại bám dính lấy con. Con bị cô ta mê hoặc đến đầu óc đần độn rồi à, giờ vì cô ta mà con định rời khỏi hàng ngũ phi công quân sự nữa hả? Con nói đi, phải thật không?
Lục Trung Quân lạnh lùng nhìn ông cụ.
– Bố nói sai rồi. Là con bám lấy cô ấy theo đuổi cô ấy. Việc con rời khỏi hàng ngũ phi công quân sự cũng là tự con quyết định. Bố nói xong chưa, nói xong rồi thì con ra ngoài đây.
Nói xong định đi ra.
– Con đứng lại đó.
Ông cụ chợt túm lấy góc bàn.
– Lục Trung Quân, con rời khỏi hàng ngũ phi công quân sự bố cũng không phản đối, nhưng nếu là vì lấy lòng cô ta, bố sẽ thất vọng vì con. Ba năm trước con vì vấn đề yêu đương mà vi phạm nguyên tắc. Con chẳng những sửa đổi mà giờ còn lại giẫm lên vết xe đổ. Bố tuyệt đối không cho phép con cưới một cô gái đầy toan tính như thế vào nhà này. Con lập tức chia tay cô ta, không qua lại nữa.
Lục Trung Quân nhíu mày lại.
– Bố dựa vào đâu mà phản đối con? Dựa vào đâu mà đòi dạy dỗ con? Vậy con nói với bố, việc của con chẳng liên quan gì đến bố cả. Bố đồng ý thì tốt, không đồng ý thì con vẫn cưới.
– Con nói cái gì, con nói năng với bố thế hả? Thái độ con thế là sao?
Sắc mặt ông cụ tái mét, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
– Thái độ của con à, con vẫn luôn có thái độ này đấy.
Lục Trung Quân lạnh lùng nói:
– Bố đừng thể hiện uy nghiêm gì đó trước mặt con. Bố thì làm bố cái gì? Con gái người khác thì bố quan tâm tốt lắm cơ, nhưng con nhà mình thì bố có quan tâm gì đến không, giờ lại nói mình là bố nữa. Bố đã làm tròn trách nhiệm của người làm cha chưa? Cái tính này con chẳng lạ gì, con chỉ bất bình thay cho mẹ thôi. Mẹ con gả cho bố, vì không để bố khó xử mà mẹ đã tự sát. Bố đã từng làm gì cho mẹ chưa? Mẹ ૮ɦếƭ nửa tháng sau bố mới về đấy. Con thà không có người bố như bố còn hơn.
Ông cụ Lục trợn to mắt, nhìn chằm chằm cậu con trai của mình, cơ mặt run rẩy, đột ngột cầm cái bát điểm tâm mà Lục Tiểu Lâm lúc trước mang vào ném vào Lục Trung Quân. Chiếc bát bay thẳng vào trán anh, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Trên trán Lục Trung Quân lập tức bị rách, máu từ vết rách chảy xuống gò má.
Lục Tiểu Lâm vẫn luôn canh ở bên ngoài cửa nghe tiếng động đẩy cửa đi vào, nom cảnh tượng kia thì hoảng sợ kêu lên.
– Anh, anh chảy máu rồi.
Lục Trung Quân vẫn đứng yên, nhìn thẳng vào bố mình, bất chợt xoay người đi thẳng ra ngoài.
– Anh, anh!
Lục Tiểu Lâm đuổi theo.
Lục Trung Quân ra đến cổng sân, đứng lại, lau máu trên trán, ngoái lại nói với Lục Tiểu Lâm.
– Yên tâm đi anh không sao. Em ở nhà thêm mấy ngày nhé, anh đi đây.
Nói xong đi thẳng đến chiếc xe đỗ ở bên ngoài, trèo lên, khởi động xe, chiếc xe lao ✓út đi.
Lục Tiểu Lâm dựa vào cổng, ngây người nhìn chiếc xe biến mất, nước mắt trào ra.
– Sao thế chứ? Đang yên lành sao lại cãi nhau rồi bỏ đi thế? Cơm còn chưa ăn cơ mà.
Thím Trương chạy ra, không thấy bóng dáng Lục Trung Quân đâu thì thở dài thở ngắn.
Lục Tiểu Lâm cắn cắn môi, bỗng chạy vào thư phòng.
Ông cụ vẫn còn đứng đó, tay đang run lên, hiển nhiên vẫn tức giận.
– Bố, bố đừng giận nữa, ngồi xuống đi đã.
Lục Tiểu Lâm lau nước mắt, đỡ ông cụ ngồi xuống ghế sô pha.
Lục Kiến Lâm để mặc con gái đỡ mình ngồi xuống, thở hắt ra một hơi dài.
- ….Nó đi rồi à?
– Vâng. – Lục Tiểu Lâm đáp.
Ông cụ dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi bất lực.
– Bố, bố hiểu lầm anh rồi, cũng hiểu lầm bạn gái của anh rồi.
Lục Tiểu Lâm ngồi xuống theo se sẽ cất lời.
Ông cụ không nhúc nhích.
– Lúc nãy bố có hỏi con có biết chuyện tình cảm của anh không, con nói không biết, thực ra là con biết ạ.
Cô tiếp tục nói,
– Con không biết vừa rồi chị Hoa Lan nói gì với bố, nhưng con biết chắc chắn lời chị ấy nói là phiến diện, không đủ chân thật. Bạn gái của anh tên là An Na, là cháu gái của An Quốc Cường, cũng là nhân viên cũ của bố, vừa chuyển ngành không lâu đó ạ. Hình như là thất lạc nhau từ nhỏ, vừa mới nhận nhau thôi.
Lục Kiến Lâm mở bừng mắt ra, ngồi ngay ngắn lại.
– Con nói gì, là cháu gái của An Quốc Cường à?
– Vâng ạ. – Lục Tiểu Lâm gật gật đầu.
– Thực ra con biết chị An Na từ lâu rồi ạ. Lúc ấy chị ấy cũng ở Hồng Thạch Tỉnh. Con đến Hồng Thạch Tỉnh tìm anh, sơ ý để quên túi đồ, là chị ấy nhặt được, trả lại cho con. Chị ấy lúc đó là giáo viên tiểu học, rất có trách nhiệm với công việc, các học sinh đều thích chị ấy. Con cũng thích chị ấy nữa. Trước đó mấy tháng con còn đến chỗ chị ấy chơi mấy ngày nữa. Chị ấy tuyệt đối không phải người có toan tính xấu đâu ạ. Chị ấy rất xinh, có tài hoa, biết tiếng Anh tiếng Pháp, lại có nghệ thuật, tính cách thiện lương, anh con thích chị ấy cũng là điều bình thường thôi. Con biết chị Hoa Lan có ý với anh con, mà hẳn bố cũng biết mà. Chị Hoa Lan nói người ta không tốt, đấy là với lập trường của chị ta, từ chỗ chị ta, chắc chắn là không khách quan rồi. Bố, con biết cũng chẳng thể trách bố được. Anh con trước đây đúng là làm một số việc khiến người ta thất vọng, cho nên bố không tin tưởng anh, bố sợ anh lại tiếp tục sai lầm. Xuất phát điểm của bố là tốt, nhưng bố không thể vì không tin tưởng con trai mình mà lại đi tin người ngoài được. Thái độ của anh con không đúng, không nên nói với bố những lời lúc nãy. Nhưng hiếm khi anh về nhà, mới chỉ ở nhà được vài phút mà bố và anh đã xung đột rồi, bố còn làm anh chảy máu đầu nữa…. Làm con thấy…
Lục Tiểu Lâm nói đến đây mắt lại đỏ hoe lên.
Thần sắc giận giữ vừa rồi của ông cụ dần dần biến mất, biểu cảm trở nên mù mịt hoang mang.
…
Sáng sớm hôm sau, chưa đến năm giờ, bởi là mùa đông nên bên ngoài vẫn tối đen như mực.
An Na hai ngày trước đã tiễn mẹ về, cũng đã liên hệ với Lục Trung Quân, biết anh hai ngày này vừa quay về học viện, bận công việc, còn tính toán đến thăm cô một chuyến thì bảo anh đừng gấp, mấy ngày nữa gặp lại nhau cũng được, mình thì quay về trường học. Giờ này cô đang ngủ, bỗng tiếng loa phát thanh bên ngoài hành lang vang lên làm cho bừng tỉnh.
Trong ký túc xá của trường chưa trang bị điện thoại độc lập, chỉ có một chiếc đặt ở phòng quản lý dưới tầng. Nếu sinh viên nào muốn gọi điện thoại, hoặc là có người tìm, thì bác quản lý sẽ dùng loa để thông báo. Sáng sớm, giờ này mọi người đang ngủ, tiếng loa thông báo rất to rất rõ ràng lập tức đánh thức mọi người dậy.
Trong ký túc xá có người xoay người, có người mắng chửi…
An Na nghe rõ là tên của mình, nói có điện thoại thì vội ra khỏi giường, khoác áo lại đi xuống tầng một.
Bác gái quản lý ký túc mặc áo bông đang ngáp dài, lầm bẩm:
– Chuyện gì gấp mà gọi điện vào giờ này thế, mới năm giờ sáng…
An Na vội xin lỗi bà, cầm lấy ống nghe, alo một tiếng.
Bên kia chỉ là yên lặng, nhưng có tiếng hô hấp rất khẽ.
An Na lập tức biết là ai.
– Lục Trung Quân là anh à? Chuyện gì thế, sáng sớm mọi người đang ngủ mà gọi điện tới?
– Là anh…
Giọng anh vang lên, chậm rì rì, mang tới chút áp lực.
– Anh ở bốt điện thoại công cộng gần cửa nam trường em. Anh gọi điện là muốn gặp em.
An Na sững người.
– Giờ á? Anh đến từ lúc nào?
– Anh đến lúc nửa đêm rồi, vẫn chờ tới giờ. Em ra đi, anh ở cồng nam chờ em.
Nói xong anh cúp điện thoại luôn.
An Na ngây ra vài giây. Dựa vào linh cảm, cô cảm thấy anh như có chuyện gì đó không vui, tâm tình đang rất nặng nề.
Cô vội trở lại phòng, mặc quần áo.
– Ai mà sáng sớm tìm tiểu An thế?
Mấy chị cùng phòng ngái ngủ hỏi.
– Bạn trai em. Hình như có việc gấp, em xuống xem xem. Em xin lỗi các chị, các chị tiếp tục ngủ đi.
Mặc xong quần áo, đi giày tử tế, cô mở ra gấp gáp ra ngoài. Hơn mười phút sau thì đến cổng phía nam, nhờ bác bảo vệ mở cửa ngách, đi ra.
Bên đường đối diện, có một chiếc xe đỗ ở đó, một người đàn ông đứng dựa vào xe đang hút thuốc.
An Na nhìn một cái là nhận ra, là Lục Trung Quân. Cô vội chạy tới.
– Anh sao thế, sáng sớm mà đã…Ối, trán anh bị sao vậy? Có chuyện gì thế?
Mượn ánh đèn đường, An Na phát hiện trán anh bị rách, còn chưa băng lại, máu đông lại đóng vảy trông rất khi*p, vội đứng sát lại xem cẩn thận.
Lục Trung Quân ném điếu thuốc đi, kéo cô lên ghế phụ, đóng rầm cửa xe lại, mình thì lên xe, đạp ga lái xe vù đi.