"Lúc phát hiện ra chiếc xe bị tai nạn, nhìn thấy anh bị thương khá nghiêm trọng nên mọi người đã kéo anh ra trước, nhưng còn chưa kịp kéo Đông Nghi ra, chiếc xe bị rò xăng đã phát nổ."
Hoàng Phong như người mất hồn không còn nghe rõ được những lời tiếp theo Tom nói, đến khi nhìn thấy mộ phần của Đông Nghi, anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật khủng khi*p này.
Thân hình cao lớn trong bộ quần áo bệnh nhân, đôi chân trần không kịp mang lấy đôi dép đã chạy ngay đến nơi đặt hài cốt của cô, Hoàng Phong gục đầu lặng lẽ khóc.
"Tại sao không cứu vợ tôi trước, cô ấy còn đứa con trong bụng nữa mà..."
Đông Nghi là người yêu thích cái đẹp, để cô ấy như thế ra đi, không phải quá nhẫn tâm hay sao...
Tom và Vy Vy đứng yên lặng nhìn Hoàng Phong tự dày dò bản thân, nỗi đau này chỉ có thời gian mới có thể làm nguôi ngoai đi, cho đến lúc đó không ai có thể giúp gì được anh ngoài bản thân anh.
Mãi một lúc lâu sau Tom mới lên tiếng phá tan không khí u ám này: "Phong, chúng ta trở về thôi, anh cần được nghỉ ngơi."
Hoàng Phong không buồn phản ứng, cơ thể trơ ra đứng đó, ánh mắt thống khổ nhìn chăm chăm vào khung ảnh Đông Nghi trước mặt, nước mắt không kiềm được lăn dài xuống hốc mắt đã đỏ hoe lên vì xúc động.
"Xin lỗi nhưng anh có phải là Hoàng Phong không?"-một người đàn ông lạ bước đến từ phía sau họ cất tiếng hỏi, bên cạnh anh ta còn có thêm hai người đàn ông khác.
Tom chủ động trả lời khi biết Hoàng Phong hiện tại không muốn tiếp xúc với ai: "Đúng là anh ấy, bây giờ không phải lúc thích hợp, có gì anh cứ trao đổi với tôi."
Người đàn ông đưa tấm thẻ đeo trên cổ cho Tom và Vy Vy xem: "Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi đang nghi ngờ anh Hoàng Phong có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của vợ mình là cô Trương Đông Nghi, đồng thời sổ sách tập đoàn có những bất minh đang được điều tra, mời anh theo chúng tôi về sở lấy lời khai."
Ánh mắt anh thoáng dao động khi cái tên Đông Nghi được nhắc đến, Hoàng Phong dường như đã hiểu ra điều gì đó, anh xoay người lại đối diện tên cảnh sát: "Các người có chứng cứ gì không?"
"Có người đã tố giác anh và cô Đông Nghi từng xảy ra bất hòa trong công việc."
"Hiện tại sức khỏe tôi không được tốt, tạm thời anh hãy nói chuyện với luật sư của tôi trước đi!"-Hoàng Phong kết thúc lời nói, không đợi tên cảnh sát kịp đáp trả đã một mạch bỏ đi.
Tom và Vy Vy nhìn vẻ mặt âm lãnh xuất thần của anh, họ dường như cũng đoán được điều gì đó đi theo anh.
"Các người thật bất lịch sự, người ta đau thương như vậy mà còn đến gây thêm chuyện."-Tom bức xúc quở trách, anh nắm lấy tay Vy Vy đuổi theo Hoàng Phong đã ngồi sẵn vào trong xe của họ.
Vy Vy hướng mắt lên kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt vô cảm của Hoàng Phong đang ngồi ở ghế sau xe, trầm giọng hỏi: "Anh muốn làm gì tiếp theo?"
"Đầu tiên, nói cho tôi biết, tôi có thể tin tưởng ở em hay không?"
Tom lái xe phía trước, cảm thấy bầu không khí ngột ngạt vội lên tiếng: "Giờ mà hai người con nghi ngờ lẫn nhau sao?"
Vy Vy không phiền, cô nghiêng đầu nhìn trực diện vào đôi mắt sắc bén đang dò xét từ anh, thành thật đáp: "Anh và tôi đều đang có cùng suy nghĩ vụ tai nạn vừa rồi là do Diệp Vũ làm, nếu là anh ta nhất định không để Đông Nghi ૮ɦếƭ được."
"Đúng vậy, ngoài hắn ta ra hiện tại tôi chưa nghĩ ra ai thù ghét tôi nhiều như thế, bọn người kia không có cái gan đó."-Hoàng Phong điềm đạm phân tích, Diệp Vũ muốn hại anh không thể ngóc đầu lên được, để cho anh gánh lấy cái tội mưu sát Đông Nghi, khiến cho anh vừa trải qua nỗi đau mất vợ lại chịu thêm cú sốc lớn với tội danh hại ૮ɦếƭ vợ con mình. Nhưng hắn ta không thể ngờ được anh còn rất bình tĩnh.
Lúc xảy ra tai nạn, cô được anh ôm chặt bảo vệ, nếu anh có thể sống sót, cô không thể ૮ɦếƭ trước anh. Là cố chấp cũng được, khi nào tận mắt Hoàng Phong nhìn thấy anh mới tin cô từ bỏ anh ra đi.
"Hai người đang nói cái gì vậy?"-Tom thắc mắc không hiểu được Hoàng Phong và Vy Vy đang nói gì, đại khái anh biết nó có liên quan đến cái tên Diệp Vũ đáng ghét kia thôi.
"Tạm thời tôi không thể lộ mặt, kẻ muốn hại tôi ắt hẳn đã chuẩn bị chu đáo để đổ tội cho tôi rồi. Vấn đề quan trọng bây giờ là phải tìm ra Đông Nghi, những chuyện khác không còn quan trọng nữa."
Diệp Vũ hốt hoảng bế xốc cơ thể vô lực của Đông Nghi đang nằm bất động trên giường, lúc nhìn thấy hình ảnh truyền từ camera anh đã tức tốc chạy tới, hy vọng cô không có chuyện gì, cô còn phải bên cạnh anh, tuyệt đối không được có chuyện.
"Nghi, em mau tỉnh lại cho anh!"