Hoàng Phong vội vàng gọi điện cho K, cô ấy đang ở bên ngoài, không chừng có thể ngăn cản được Diệp Vũ đưa Đông Nghi rời khỏi, anh tuyệt đối không thể để kẻ nguy hiểm như hắn ở cạnh vợ mình được.
"K, Đông Nghi bị một người đàn ông dắt đi, cô mau ngăn anh ta lại, nhanh lên!"
"Tôi hiểu rồi!"-K trả lời qua điện thoại, cô đứng nép vào một góc nhìn anh trai của mình đưa Đông Nghi lên xe chạy đi không hề có ý định ngăn cản.
Ngồi trên xe, Đông Nghi lạnh lùng hỏi, mắt không nhìn sang người đang lái xe bên cạnh: "Tôi và anh trước kia từng là quan hệ gì?"
Diệp Vũ mỉm cười, anh úp mở đáp: "Là mối quan hệ em đang nghĩ trong đầu đó. Em thông minh như vậy, trực giác nhạy bén hơn người, cho dù có mất đi ký ức lẽ nào cũng mất luôn cảm giác với anh sao?"
"Dừng xe!"-Đông Nghi dứt khoát ra lệnh.
Diệp Vũ vẫn thản nhiên lái xe không để tâm đến lời nói của cô: "Là em tự muốn đi theo anh, bây giờ muốn dừng lại có muộn quá hay không?"
"Anh định đưa tôi đi đâu?"-lấy lại sự bình tĩnh, Đông Nghi trầm giọng hỏi.
Vừa rồi lúc chuẩn bị bước lên xe, cô đã thoáng nhìn thấy K, cô đoán rằng cô ấy cũng trông thấy mình, nhưng sau khi nghe cuộc điện thoại lại không đuổi theo, lẽ nào Hoàng Phong tức giận chuyện cô đi theo người đàn ông này nên đã ngăn K đi theo cô sao?
"Em hỏi hay lắm. Anh sẽ đưa em đến nơi trước kia chúng ta từng sống chung với nhau."
Chiếc xe đậu trước một căn gác nhỏ, tuy không quá rộng nhưng những vật dụng cần thiết không thiếu thứ gì. Diệp Vũ đi đến gần cửa bật công tắc, căn gác tối tăm lập tức sáng lên lấp lánh với những ánh đèn nhỏ bày trí xung quanh.
Đông Nghi bị cảnh đẹp lung linh làm cho choáng ngộp trong giây lát, hình ảnh này đúng là trước đây dường như đã từng thấy qua, cảm giác vô cùng thân thuộc...
"Nghi, trước kia mỗi lần không vui anh đều đưa em đến đây, em nói nơi này thật bình yên và ấm áp..."
"..."
Nhìn thấy ánh mắt dao động của Đông Nghi, Diệp Vũ tiến tới gần hơn, tiếp tục thì thầm kể về những kỷ niệm của cả hai: "Đây là thánh địa chỉ mỗi mình anh và..."
"Nhưng tôi không nhớ gì về nơi này."-Đông Nghi lạnh nhạt cắt ngang dòng cảm xúc của anh, đôi mắt âm lãnh nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình đang mong chờ cô nhớ lại những ký ức xưa kia, để rồi bị lời nói thẳng thừng của cô tát thẳng vào mặt.
"Lý do tôi đi theo anh không phải chỉ để biết sự thật, tôi không quan tâm về quá khứ mà mình không còn chút ấn tượng. Hiện tại tôi là người đã có chồng, hai chúng tôi đang sống rất hạnh phúc, tôi không nghĩ sẽ làm tổn thương chồng tôi và hủy hoại cuộc hôn nhân này."-Đông Nghi ngừng lại một chút, cẩn thận quan sát vẻ mặt u ám khó coi của Diệp Vũ, cô mới tiếp tục: "Tôi chính là muốn đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ không có kết quả này."
Hạnh phúc sao? Đặt dấu chấm hết! Thật nực cười...
Diệp Vũ sấn tới rít to lên, anh phát điên với lời nói nhẫn tâm của của cô: "Người từng ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ em mà em gọi là hạnh phúc sao? Hắn ta cũng là một kẻ xấu xa thôi, vì sao em có thể bên cạnh một kẻ chỉ muốn cơ thể của..."
CHÁT
"Anh luôn miệng nói về những khoảnh khắc ngọt ngào của chúng ta, vậy khi tôi bị mất trí nhớ anh ở đâu? Sao không xuất hiện bên cạnh của tôi, giúp tôi nhớ lại nó đi? Bây giờ trở về đây để làm gì nữa?"-Đông Nghi tức giận tát mạnh vào má Diệp Vũ, cảm xúc của cô đối với người đàn ông trước mặt chỉ có oán trách không hề tồn tại yêu thương, người đàn ông không thể cùng người yêu của mình vượt qua khó khăn, còn khiến cho họ khó xử và tổn thương còn gọi là yêu hay sao?
"Em vẫn tàn nhẫn thật đấy."-Diệp Vũ nhếch môi, bước chân tiến thêm một bước dồn Đông Nghi ép sát vào chân tường. Anh đã định bên cạnh cô thật nhẹ nhàng và thoải mái giống như trước kia, nhưng bởi vì cái tên đáng ghét họ Hoàng, tình cảnh của bọn họ bây giờ thật chẳng ra làm sao nữa.
"Anh muốn làm gì tôi..."
Thân thể Đông Nghi lúc này run nhẹ lên, vẻ mặt cố trấn tĩnh bên trong sự hoang mang khi nhìn vào đôi mắt khó đoán của người trước mặt, người đàn ông này đang cực kỳ kích động, có thể làm ra những chuyện bản thân cô không thể kiểm soát được.
"Em đừng sợ, bởi vì em không nhớ được khoảng thời gian ngọt ngào trước kia của chúng ta nên mới nói với anh những lời như vậy, anh sẽ giúp cho em nhớ..."-không đợi cho Đông Nghi kịp phản ứng, Diệp Vũ áp chặt hai tay lên khuôn mặt cô cố định, chiếm lấy đôi môi mím chặt của cô ra sức hôn. Nó không hoàn toàn là một nụ hôn mà còn là sự chiếm hữu mạnh mẽ, Diệp Vũ tức giận việc người phụ nữ mình yêu thương đã trở thành vợ của kẻ khác.
"Ưm... buông tôi ra..."
Đông Nghi kinh hãi phản kháng quyết liệt cố vùng khỏi hoàn cảnh nguy hiểm này, đôi môi vừa được thoát ra được đã Diệp Vũ ép trở lại môi cô, đau đớn với sự chèn ép тһô Ьạᴏ của anh.
"Nghi... anh yêu em..."
Đông Nghi nhăn mặt cố đẩy đầu Diệp Vũ ra khi bị anh cắn mạnh lên cổ mình, da non mềm mại vì sự kích thích cuồng bạo đỏ ửng lên rướm máu, rất may cô còn đủ tỉnh táo để nhớ đến trong túi xách đang có máy bắn điện, vội vàng lấy ra bắn vào cổ Diệp Vũ.
"AAA..."
Thân thể cao lớn đổ ập ngã xuống sàn nhà, Diệp Vũ cố gượng dậy nhưng lại bị Đông Nghi chích thêm một dòng điện vào sườn làm anh tê dại không còn chút sức lực. Đông Nghi thở gấp, cơ thể vẫn chưa hết căng thẳng đứng nhìn Diệp Vũ nằm gục trên sàn nhà, cô cúi xuống lần vào túi quần của anh tìm chìa khóa xe rồi lao nhanh rời khỏi căn gác nhỏ, bỏ lại người đàn ông bất tỉnh nằm ở đó.
Chiếc xe chạy được một đoạn xa mà Đông Nghi vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh, những ngón tay nắm chặt trên vô lăng run lên từng cơn theo nhịp đập dồn dập trong Ⱡồ₦g иgự¢, người đàn ông này nguy hiểm hơn cô tưởng tượng rất nhiều, nhưng mà...
"Mình bị lạc đường rồi..."
Đông Nghi gọi cho K không được, cuối cùng hết cách đành phải gọi cho Hoàng Phong cầu cứu, chỉ trong nháy mắt đầu dây bên kia đã bắt máy như thể đã đợi điện thoại của cô từ rất lâu rồi.
"Nghi, em không sao chứ?"
Cô hít một hơi sâu lấy dũng khí, nhớ lại ánh mắt tổn thương của anh lần cuối nhìn mình, Đông Nghi nghĩ rằng những lời nói ra không là gì nữa: "Chồng à, em bị lạc đường rồi..."