Mặc trên người bộ đồ vest đen sang trọng, Diệp Vũ đi vào trong buổi tiệc rượu tráng lệ của những con người quyền lực. Đôi mắt thâm trầm lướt một lượt xung quanh khuôn viên nơi những người có mặt nơi đây, người anh đang tìm chính là Đông Nghi.
"Diệp tổng, anh đi một mình sao?"-một tiểu thư xinh đẹp nhìn Diệp Vũ không có ai bên cạnh đi đến bắt chuyện, nhưng anh ngay cả nhìn cô cũng không thèm nhìn, cất bước rời đi khi nhìn thấy người muốn tìm.
"Xin lỗi, tôi có bạn rồi."
Đông Nghi cảm thấy trong người không được khỏe nên đã rời khỏi nơi đông đúc tìm chút không khí trong lành và yên tĩnh. Đứng ngoài khuôn viên ngắm nhìn đài phun nước đang đều đặn phun nước xuống đài, từ sau khi từ cửa môn quan trở về, Đông Nghi cảm thấy cuộc sống bon chen và nhộn nhịp xung quanh mình thật vô vị, nhưng là vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi trò chơi quyền lực này.
"Chồng của em bỏ lại em một mình sao?"-Diệp Vũ đứng bên cạnh cô, khóe môi nhếch lên nụ cười thâm thúy nhìn cô hỏi.
Đông Nghi sau một thoáng kinh ngạc vì sự có mặt của người đàn ông này, vẻ mặt nhanh chóng trở về vẻ lãnh đạm: "Anh đúng là không đơn giản, ngay cả nơi này cũng xuất hiện được."
"Chỉ cần nơi nào có em, tôi đều có thể xuất hiện bên cạnh."-Diệp Vũ xoay người lại, ánh mắt si mê ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt kiều diễm của cô hơn.
Hôm nay Đông Nghi mặc trên người một chiếc váy trắng hở vai được thiết kế đơn giản nhưng không hề làm giảm đi sức hút của cô, ngược lại tôn lên một cách hoàn hảo vẻ đẹp thanh thoát cao quý của Đông Nghi, nổi bật cùng làn da trắng như tuyết mịn màng.
"Em rất đẹp!"
Đông Nghi khẽ cười đưa bàn tay đeo nhẫn của mình lên ý nhắc nhở: "Cảm ơn, nhưng tôi đã có chồng rồi."
Diệp Vũ càng thích thú hơn, anh tiến thêm một bước thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hành động bất ngờ của anh làm Đông Nghi thoáng kinh hãi, mà lời thốt ra càng khiến người nghe không thể tiếp thu nổi: "Tôi không ngại việc đó đâu, người như em cho dù đã có chồng vẫn không hề giảm đi sức cuốn hút đối với người khác giới."
Ngón tay Diệp Vũ lơ lững trên không trung định chạm vào gò má hồng hào của Đông Nghi nhưng đã bị một bàn tay khác túm lấy ngăn lại.
"Ai cho anh động vào vợ của tôi?"
Đông Nghi liếc mắt nhìn Hoàng Phong không vui, anh rõ ràng nhìn thấy vợ mình bị người khác dòm ngó mà hành động chậm chạp như vậy.
Hoàng Phong vừa chào một quan chức cấp cao xong đã vội tìm kiếm vợ yêu của mình, đúng như anh lo ngại, mới buông mắt một chút đã có người chú ý đến Đông Nghi rồi, bước chân sải nhanh đến đài phun nước, vừa đúng lúc ngăn được bàn tay xấu xa của người đàn ông lạ muốn chạm vào má cô, không ngờ vẫn bị Đông Nghi quở trách chậm chạp.
Nhưng có như thế nào Hoàng Phong cũng không ngờ rằng người đang đứng nói chuyện cùng Đông Nghi chính là Diệp Vũ, bàn tay nắm lấy cổ tay anh chợt buông ra, đáy mắt không giấu được nỗi thản thốt nhìn Diệp Vũ.
"Đã lâu rồi không gặp."-khóe môi cong lên nụ cười thâm ý, đôi mắt sắc lạnh xoáy thẳng vào đôi mắt không kém phần sắc bén của Hoàng Phong.
Đông Nghi nhìn biểu cảm kỳ lạ của Hoàng Phong trong lòng sinh ra nổi nghi hoặc, hai người này đã từng quen biết nhau, nhìn nét mặt căng thẳng cố kiềm nén của Hoàng Phong, người đàn ông kia ắt hẳn càng không tầm thường.
Ánh mắt kín đáo dò xét chuyển sự chú ý sang Diệp Vũ, Đông Nghi lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt hiện tại: "Tôi và anh đã gặp nhau hai lần, nhưng tôi vẫn chưa biết anh là ai."
Hàng chân mày rậm khẽ chau lại, từ "hai lần" thốt ra từ miệng Đông Nghi càng làm cho Hoàng Phong bất an hơn, lẽ nào người đàn ông xuất hiện ở nhà anh lần trước chính là Diệp Vũ...
Diệp Vũ đắc ý nhìn vẻ mặt tối sầm của Hoàng Phong, lời nói khiêu khích muốn chọc tức anh hơn: "Chồng của em cũng thật ích kỷ, không nói cho em biết mối quan hệ của chúng ta, trước kia..."
"CÂM MIỆNG LẠI!"-Hoàng Phong quát to lên thịnh nộ, đôi mắt long sọc hiện rõ những đường tơ đỏ li ti bên trong, chưa bao giờ Đông Nghi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của anh, nhất thời cũng bị dọa một phen. Cũng may xung quanh không có ai, không thì đã sớm bị chú ý rồi.
Diệp Vũ không vì sự tức giận của Hoàng Phong mà dừng lại, anh càng hả hê hơn đáp trả: "Anh lấy quyền gì ngăn được tôi, anh chỉ là kẻ thừa nước ᴆục thả câu thôi, lợi dụng lúc cô ấy bị mất trí nhớ chen ngang vào giữa hai chúng tôi."
"Anh nói cái gì cơ?"-Đông Nghi sững sốt hỏi gặn lại, cô bị mất trí nhớ anh ta cũng biết, con người này và cô trước kia từng có mối quan hệ như thế nào?
Hoàng Phong nghiến chặt răng đứng chắn trước mặt Đông Nghi, bàn tay tìm đến tay cô nắm lấy thay cho câu trả lời khiêu khích của đối phương: "Mày có quyền gì nói những lời đó, đáng lẽ mày không nên trở về đây. Chúng ta đi thôi, Nghi!"
"Đi với anh, anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện, những chuyện mà thời gia qua em đã không được biết đến."-Diệp Vũ khơi màu đề nghị.
Bước chân khựng lại khi Hoàng Phong định kéo cô rời khỏi, Đông Nghi trong lòng sinh ra hoài nghi đương nhiên phải làm sáng tỏ, đó là việc Diệp Vũ nắm chắc trong lòng bàn tay và Hoàng Phong vẫn luôn phập phồng lo sợ vì sự xuất hiện có ý đồ của anh. Đôi mắt u ám nhìn lại người vợ của mình đang đứng bất động, Hoàng Phong lặp lại lời nói của mình: "Chúng ta đi thôi!"
Đông Nghi rút tay khỏi bàn tay đang siết chặt của Hoàng Phong, ánh mắt kiên định nhìn Diệp Vũ: "Tôi sẽ đi với anh."
"Rất tốt!"
Khuôn mặt thích thú nhìn cô, đây chính là dáng vẻ cuốn hút nhất của Đông Nghi, người mà Diệp Vũ đem lòng yêu thương, lần này anh không vụt mất cô giống như năm xưa nữa.
Bàn tay nắm chặt lại run rẫy, Hoàng Phong tung ra cú đấm vào mặt Diệp Vũ nhưng anh đã tránh kịp, lên gối thúc vào bụng Hoàng Phong một cái phản đòn làm anh ngã khụy. Diệp Vũ nhân cơ hội nắm lấy tay Đông Nghi kéo cô chạy đi.
"Chạy!"
Đông Nghi xót xa nhìn Hoàng Phong đau đớn đứng dậy, ánh mắt bi thiết và tổn thương nhìn cô chạy đi, nhưng cô cần làm rõ chuyện này, cố nhất định sẽ quay trở về cùng anh...
"Diệp Vũ, mày dám ςướק người từ tay tao sao?"