Hoàng Phong gạch chéo lên ô lịch thứ 20 đã được mình đánh dấu vào, hài lòng đặt nó trở lại bàn, sau đó một mạch từ công ty chạy xe thẳng về nhà. Hay tin Đông Nghi đang tắm bên trong, anh cũng không vội vã gì, cất túi xách đặt vào bàn trong thư phòng, đoạn đường trở về phòng ngủ thư thản cởi cà vạt và khuy áo trên người ra.
Mùi hương sữa tắm thoang thoảng bay trong không khí làm cho yết hầu anh lăn nhẹ, chầm chậm kéo cửa phòng tắm ra bước vào trong.
Đông Nghi nhìn thấy cơ thể chỉ còn mỗi ҨЦầЛ ŁóŤ trên người Hoàng Phong, sau một thoáng kinh ngạc cũng lấy về vẻ bình thản, ngồi trong bồn tắm nhìn lên dáng vẻ nam tính lực lưỡng của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh gấp thật đấy, không thấy em vẫn còn đang tắm hay sao?"
"Không chờ được nữa."-Hoàng Phong bước tới đi vào trong bồn tắm, tay cởi luôn thứ vướng bận cuối cùng trên người mình quăng đi trước khi rướn tới khóa trụ đôi môi anh đào của cô.
Nụ hôn nồng nàn mang theo khát vọng cùng hưng phấn cuồn cuộn bên trong, Hoàng Phong ngày đêm chờ đợi thời khắc này đã lâu, như một mãnh thú đói khát lâu ngày tham lam vồ lấy con mồi ngon phía trước, quyết không để vụt mất cơ hội này được.
"Ưm... từ từ đã..."-giọng nói mê hoặc khẽ thì thầm giữa những cái hôn sâu của anh, vòng tay mềm mại của Đông Nghi ôm lấy đầu vai anh, không hề có ý định cự tuyệt, mặc khác còn như muốn khuyến khích anh, điều đó làm cho sự chiếm hữu trong anh càng thêm mãnh liệt, ham muốn càng lúc càng dâng cao hơn.
"Nghi, anh yêu em...anh chờ đợi lâu quá rồi..."
Đông Nghi ôn nhu đáp lại nụ hôn của Hoàng Phong, mi mắt nhẹ nhàng khép lại, hàng mi dài run lên như đánh động vào nơi sâu nhất trong lòng anh, bao nhiêu kiềm nén tích tụ lâu ngày, chính hôm nay đây sẽ được bùng cháy thật mạnh mẽ... Thế nhưng Hoàng Phong vẫn biết cô còn chưa hoàn toàn thích ứng được, cho nên động tác cũng không dám quá mạnh mẽ, anh là sợ làm cô bị tổn thương. (Biết lo rồi a)
Bàn tay anh trượt dài xuống hai bên иgự¢ cô áp trọn ra sức xoa nắn, nơi chạm vào trở nên nóng rực như dòng điện cao thế chạy qua người, làm cho ngọn lửa trong lòng Đông Nghi cũng dần được nhen nhóm lên...
Đây không phải lần đầu tiên hai người ℓàм тìин với nhau, nhưng đây chính là lần đầu tiên cô hoàn toàn tự nguyện, để cho cảm xúc đưa đường dẫn lối, đón nhận sự nồng nhiệt của anh.
"A..."
Đông Nghi ưỡng cong иgự¢ lên thở gấp, nhụy hoa trước иgự¢ bị đầu ngón tay anh se nắn, kích thích cuồng nhiệt, bên còn lại được đôi môi nóng bỏng của anh bao lấy, ân cần cắn ʍúŧ làm cho toàn thân cô run rẫy, khuôn mặt phiếm hồng mê người đập vào đôi mắt sâu khiến cho Hoàng Phong trầm mê lạc vào ma trận, âm thanh nỉ non bên tai như lời mời gọi ngọt ngào anh tiến tới hòa nhập cùng cô.
Khóe môi cong lên nụ cười gian tà, Hoàng Phong rời khỏi đầu иgự¢ đã sưng đỏ tụ huyết của Đông Nghi hôn lên cánh môi yêu kiều của cô, đầu lưỡi tiến thẳng vào khoang miệng ấm nóng bên trong, quấn quýt vật nhỏ của cô không muốn rời ra.
"Cho anh..."
Hô hấp của Đông Nghi càng trở nên dồn dập, hai chân bên dưới bị anh dang rộng ra làm toàn thân cô có chút khẩn trương, tình huống tiếp theo cô cũng đã sớm dự đoán được, nhưng khi đối mặt vẫn không thể kham nổi.
"Ân..."-Đông Nghi cúi đầu lên bờ vai vạm vỡ của anh, trân mình đón nhận côn th*t to lớn đâm thẳng vào, bởi vì đã lâu không phát sinh quan hệ, nơi nữ tính trở nên chật hẹp gắt gao ôm lấy Hoàng Phong làm cho anh trở nên tê dại, bên dưới như muốn nổ tung ra với loại khoái lạc kích thích này.
"Em thả lỏng đi nào, cô bé của anh..."
"Xấu xa..."-Đông Nghi vừa nói hết câu đã bị bàn tay anh nâng hông mình lên đặt ngồi trên người anh, cơ thể nhấc lên hạ xuống thuận lợi đâm vào nơi sâu nhất bên trong cô, cả người run rẫy mang theo cỗ cảm xúc khó tả, làn môi mỏng bật ra tiếng rên kiều mị.
"Ân... anh..."
Hoàng Phong nhắm hờ mắt lại cảm nhận cơn hứng tình ồ ạt kéo về, hai tay đặt trên eo cô ra sức luận động để nơi giao nhau được va chạm đều đặn, bên dưới làn nước ấm như tỏa ra làn nhiệt thiêu đốt hai cơ cơ thể đang điên cuồng thác loạn, âm thanh kích tình cùng tiếng va đập giữa mặt nước tạo nên âm thanh mê hồn khó cưỡng lại được.
Đông Nghi bị cao trào vỗ đến khiến cho cơ thể non nớt không chịu nổi, run rẫy phó mặc cho những chuyển động ngày càng tăng tốc của người bên dưới, mi mắt nhắm hờ lại buông ra những tiếng rên rĩ càng lúc càng lớn, bên trong của cô, vật cứng kia cũng ngày một to lên...
"AAAAAA..."
Vào thời khắc quyết định, Hoàng Phong không quên rút côn th*t của mình khỏi cơ thể cô bắn ra bên ngoài, anh mỉm cười ôm cơ thể mềm nhũn không còn sức lực của cô vào Ⱡồ₦g иgự¢, cúi đầu hôn lên môi đỏ thắm nhưng đã bị cô đẩy ra.
"Để thở đã..."
Hoàng Phong bật cười nhìn khuôn mặt đỏ ứng của vợ mình, lời nói hờn dỗi thốt ra mới đáng yêu làm sao? Nhưng mà sao cô có thể yếu ớt như vậy, anh vẫn còn ăn chưa no cơ.
Đông Nghi cảm nhận ánh mắt tà ác của anh cứ nhìn cô chăm chăm, bản thân cảnh giác vội lấy tay che mắt anh lại: "Anh thấy em chưa đủ mệt sao hả..."
"Nãy giờ anh chỉ giúp em kiểm tra vết thương xem đã lành hẳn chưa thôi mà. Xem ra đã tốt hơn rất nhiều rồi."-Hoàng Phong vớt vát nâng cằm Đông Nghi lên ʍúŧ nhẹ môi dưới cô một cái mới chịu buông tha cho cô: "Cái này là đóng dấu, xác nhận đã kiểm tra hoàn tất."
"..."
*Nghi tỷ cứng họng luôn rồi*