Chương 11: Quan trọng hay không quan trọngEdit: gau5555
Beta: Hana
Chạng vạng, bệnh nhân đến bệnh viện càng ngày càng ít, trong khoa tim mạch cũng lạnh lẽo yên ắng .
Gia Lập dựa vào ghế dựa một tay chuyển 乃út, một tay khoát lên đầu gối, ánh mắt định ở một chỗ, tựa hồ như ngẩn người.
Tiếu Hàm từ bên ngoài trở về, rót một chén nước uống một ngụm lớn, nhìn Gia Lập nói: “Có phải chiều nay cậu chuyển nhà hay không?”
Gia Lập thoáng hoàn hồn: “Uh.”
“Cậu nói nhà của cậu ở rất tốt thì sao lại chuyển làm gì a? Một mình cậu ở không có người nấu cơm, không có người giặt quần áo chăn mềm cho cậu, mà một đại nam nhân như cậu không thể tìm một bảo mẫu đi?” Tiếu hàm đi tới ngồi đối diện với anh.
“Bệnh viện có căn tin, trong nhà có máy giặt, chăn chiếu loại chuyện này mình có thể tự hoàn thành, cậu lo lắng cái gì?” Gia Lập có điểm không kiên nhẫn.
“Tùy cậu tùy cậu! Mù quáng tự ép buộc!” Tiếu Hàm nói, “Ai ai, Xuân Hỉ nhà cậu đâu? Nhiều ngày qua không thấy cô ấy đến tìm cậu a!”
Tiếu Hàm không cần nói, Gia Lập mấy ngày cũng chưa gặp cô. Ngẫu nhiên ở ban công chạm mặt, Xuân Hỉ cũng chỉ là đối với hắn cười cười, ngay cả buổi sáng cô cũng không hỏi anh để đi nhờ xe .
“Không biết.” Gia Lập vô tâm trả lời, bắt đầu sửa sang lại văn kiện trong ngăn kéo.
Tiếu Hàm còn ở đàng kia thì thào tự nói: “Xuân Hỉ nhà cậu không phải đang yêu đương chứ? Mình nói này con gái một khi yêu a, thân thích bạn bè đều không để ý, cả ngày chỉ biết dán vào bạn trai.”
Gia Lập tay lật xem văn kiện dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước Xuân Hỉ có nói qua cho anh, khả năng cô sẽ yêu. Mà hắn lúc ấy lại bởi vì sự cố lần đầu chữa bệnh, cùng lãnh đạo bệnh viện giải thích sứt đầu mẻ trán, căn bản không có tâm tư suy nghĩ vấn đề kia của Xuân Hỉ, chỉ thuận miệng trả lời cô vài câu. Nghe Tiếu Hàm nói câu này anh mới nghĩ tới, chỉ sợ nha đầu kia thật sự đang yêu đi.
“Cậu làm sao vậy? sao lại ngây ra thế a?” Tiếu Hàm gõ vào cái bàn.
Gia Lập cầm phần văn kiện đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ai, cậu đi đâu a?”
Gia Lập đầu cũng không quay lại nói: “Khoa phụ sản.”
Gia Lập ở trên hành lang tìm được bác sĩ Trương. bác sĩ Trương là người phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi, nhìn thấy Gia Lập đến cười tủm tỉm trêu ghẹo: “A, khách ít đến a!”
Gia Lập cười cười, bắt tay đưa bệnh lịch báo cáo cho cô: “Lần trước cô ở phòng chúng cháu, nghe nói cô tìm đã lâu, hôm nay mới phát hiện thì ra là ở trong công văn của cháu.”
“Già đi, trí nhớ không tốt lắm!” bác sĩ Trương cười nói, bà lại nghĩ tới cái gì, vỗ vỗ cánh tay Gia Lập, nói: “bác sĩ Trình còn chưa có bạn gái phải không? Dì…”
Bà còn chưa nói xong, ở cuối hành lang trên đại sảnh liền truyền đến tiếng cãi vãi của nam nữ kịch liệt, nữ nhân chói tai khóc lên: “Tôi không đi! ૮ɦếƭ cũng không đi! Anh là đồ Súc sinh a! Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi bỏ đứa nhỏ? Anh buông tay… Cầm thú!”
Cô gái giãy giụa nhưng người đàn ông không tha cho cô gái cứng rắng kéo đem cô hướng phòng giải phẫu lôi đi, bệnh nhân y tá xung quanh đều chậm hạ động tác để xem diễn, mọi nơi khe khẽ nói nhỏ đứng lên.
Gia Lập nhìn về hướng kia khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy người đàn ông kia có điểm nhìn quen mắt.
Bác sĩ Trương lôi kéo quần áo Gia Lập nhỏ giọng nói với hắn: “Đôi vợ chồng kia đã đến đây vài lần rồi quay về, ông xã bắt người vợ đem đứa nhỏ bỏ đi, làm bậy a! Con gái của tôi nếu rơi vào tay một người đàn ông như vậy, tôi sẽ đánh ૮ɦếƭ nó!”
Một hồi trò khôi hài như vậy, đánh gãy lời của bác sĩ Trương vốn muốn nói. Gia lập cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn không nhớ tới nam nhân kia là ai.
“Bác sĩ Trình, điện thoại của anh kêu.” Bác sĩ Trương chỉ chỉ vào trong túi của Gia Lập.
Di động của Gia Lập lóe ra ba chữ “Nha đầu ngốc”, anh đi đến nơi an toàn nhận điện thoại, rời xa tiềng ồn ào kia.
“Gia Lập, em nghe Trình mẹ nói hôm nay anh muốn chuyển nhà có phải hay không?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm tươi mát của Xuân Hỉ.
“… Uh.” Gia Lập do dự một chút.
“A, vậy… Em có thể đi cùng anh không?”
“Em đi làm gì? Anh không có gì cần chuyển, không cần cô hỗ trợ.” Gia Lập thản nhiên nói.
Điện thoại bên kia không có tiếng trả lời chỉ có tiếng hít thở thấp thiển.
Sau một lúc lâu, Gia Lập thở dài: “Ở nhà chờ anh, tan tầm tới đón em cùng đi.”
“Được.”
Xuân Hỉ nói chuyện điện thoại xong, rầu rĩ không vui lại bày ra biểu tình ngốc ngếch. Cô bỗng nhiên cảm thấy mình thực sự bị người ta chán ghét, nếu không phải cô, Gia Lập cũng không dùng bị Trình mẹ buộc đính hôn cùng cô, lại càng không phải chuyển ra ngoài ở, kiên quyết thế nào cũng phải đem bọn họ trở thành một đôi sao?
Xuân Hỉ theo phòng đi ra ngoài, mẹ cô đang cùng Trình mẫu ở phòng khách nói chuyện, nhìn thấy cô đến, Trình mẫu thật có lỗi nói: “Xuân Hỉ a, thời gian này Gia Lập bận việc bệnh viện, sao nhanh con, con đừng để trong lòng.”
Xuân Hỉ ngẩn người, vội vàng xua tay: “Không có gì đâu a!”
“Gia Lập chuyển đi ra ngoài ở cũng là sợ quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi, nó thường xuyên nửa đêm lại đi làm. Ai, nhưng thật ra khổ cho con, về sau không thường xuyên được gặp Gia Lập khẳng định sẽ nhớ. Đến lúc đó kêu Gia Lập làm cho con một cái chìa khóa, như vậy con có thể thường xuyên đi gặp nó, vừa vặn, thuận tiện cũng giúp bác chiếu cố nó.”
Xuân Hỉ cười ngây ngô hai tiếng, cái này đều nói thế nào đâu a, giống như sự thật, bọn họ cũng không phải quan hệ này, hai bà mẹ này nhập diễn quá sâu đi!
Ăn xong cơm tối, Gia Lập mới từ bệnh viện trở về. Anh đơn giản sắp xếp quần áo hai mùa cùng đồ dùng cuộc sống, đi ra Cố gia kêu Xuân Hỉ .
Xuân Hỉ lại tránh ở trong phòng không chịu đi ra .
Gia Lập gõ cửa đi vào, phát hiện Xuân Hỉ đang cuộn mình trong chăn vẫn không nhúc nhích.
“Làm sao vậy? Không phải muốn đi cùng anh hay sao.” Gia Lập đứng ở bên giường cô nói.
Xuân Hỉ là đưa lưng về phía anh, nửa khuôn mặt bị những sợi tóc mềm mại che khuất, cô nhỏ giọng nói: “Bụng em không thoải mái, không đi, lần tới lại đi là được rồi.”
Gia Lập ngồi vào bên giường cô lật lại người của cô: “Sao lại thế này? Đưa tay ra đây, để anh xem mạch cho em.”
Xuân Hỉ nhéo xoay lại thân thể, giãy anh, “Ai nha, em không sao, thực không có việc gì, chính là vừa rồi ăn hơi nhiều.”
Gia Lập nghe ra trong thanh âm của cô nồng đậm giọng mũi, nặng nề yếu đuối mềm mại. sau một lúc lâu anh không nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có điểm khó chịu. Anh đưa tay sờ sờ cái trán của cô, xúc cảm trơn nhẵn từ đầu ngón tay đến trong lòng, mềm mại như vậy.
“Xuân Hỉ, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ nói, có rảnh anh sẽ trở về gặp em. Chìa khóa nhà để ở đầu giường em nhé, muốn đi thì tự mình đi.” Đến lúc này anh lại nhượng bộ, anh không tất yếu vì thoát khỏi bức bách của cha mẹ mà bỏ lại Xuân Hỉ, cô nghe lời như vậy, còn nhỏ như vậy, uất ức như vậy, giờ phút này lại làm cho tim anh hơi đau đau
Xuân Hỉ cúi đầu “Uh” một tiếng, khó được im lặng.
Gia Lập thay cô kéo chăn rồi đi, khoảng khắc đến cửa phòng, anh vẫn là nhịn không được nói: “Em phải biết rằng, em đối với anh rất quan trọng .”
Rồi sau đó, cửa phòng “Răng rắc” một tiếng đóng lại, nước mắt lặng yên không một tiếng động xẹt qua hai má Xuân Hỉ chôn ở trong chăn. Gia Lập đi rồi, trong lòng có một nơi vắng vẻ khó chịu.
Cô không hiểu, nếu cô quan trọng, vì sao anh phải đi?
Sau khi Gia Lập đến khu trung cư thanh niên tòa A nhà 1502, bỏ lại hành lý ở trên sô pha ngồi trong chốc lát. Nơi này có hai phòng là phòng ở của đồng nghiệp của Gia Lập ở bệnh viện, đồng nghiệp mấy tháng trước bị chuyển đi đến Lâm Thị, một năm rưỡi cũng chưa về, vì thế liền đem này phòng này giao cho Gia Lập trông giữ. Trang hoàng nhà cửa, điện nước đều là có sẵn, nhưng mà lúc này Gia Lập lại cảm thấy vô cùng tịch liêu, phòng ở trống rỗng im lặng không hề có hơi người, mùi ẩm mốc tràn đầy khoang mũi.
Anh rút điếu thuốc liền bắt đầu sắp xếp hành lý. Quần áo treo vào trong tủ, đồ dùng cuộc sống bỏ vào toilet. bên trong hành lý số lượng không nhiều lắm còn có hé ra ảnh chụp. Trong ảnh chụp, Gia Lập mặc quần áo màu trắng dáng người cao ngất, Xuân Hỉ bên người kéo cánh tay của anh, cười ngây thơ rực rỡ. Đây là năm trước Gia Lập được thăng lên làm quản lý bác sĩ Xuân Hỉ yêu cầu chụp ảnh lưu niệm .
Nhớ rõ lúc ấy, Xuân Hỉ nghe tin anh được thăng chứ, vui vẻ liền mua một bó hoa tươi đến bệnh viện chúc mừng anh, sau đó lôi kéo anh đến trong hoa viên của bệnh viện chụp ảnh kỷ niệm. Chuyện này làm cho các bác sĩ y tá đối với Xuân Hỉ châm chọc khiêu khích, nhưng mà Xuân Hỉ chẳng hề để ý cười nhạo: “Có bản lĩnh mọi người cũng hai mươi chín tuổi lên làm bác sỹ quản lý đi a!”
Bộ dáng quỷ quái tinh nghịch kia của cô đến nay vẫn khắc sâu trong anh, đối với những người đó nhăn mặt, làm người ta tức ૮ɦếƭ đi được, còn bản thân lại vui tươi hớn hở vô tâm không phế ngây ngô cười.
Xuân Hỉ, Xuân Hỉ.
Gia Lập bên môi gợi lên một chút tươi cười, đem khung ảnh xoa xoa, đặt ở đầu giường.
Xuân Hỉ đem chìa khó của Gia Lập cho cô, một mình đặt ở bên sườn túi, sau đó nhìn vào trong gương trang điểm lại.
Chu Thiến Văn chậc chậc tán thưởng: “Rốt cục cũng biết sức hút của mình a, thế nào là con gái đang yêu!”
Hôm nay Hứa Ninh hẹn cô ăn cơm tối, cô muốn đem chính mình trang điểm cho thật xinh đẹp, phấn chấn đi hẹn hò!
Cô bôi son môi nhấp mím môi, nói: “Cái gì mà yêu đương a, mình còn chưa có đồng ý anh ta đâu!”
“Cậu mà còn cẩn thận rụt rè như vậy người ta sẽ không kiên nhẫn theo đuổi cậu đâu ! Đến miệng vịt như vậy mà bay rất đáng tiếc a.”ChuThiến Văn cười cười.
Xuân Hỉ không cho là đúng hừ một câu: “Cái loại đàn ông như thế không cần cũng thế!”
Tan tầm, Hứa Ninh tới đón cô, hỏi cô đi chỗ nào ăn cơm, Xuân Hỉ nghĩ nghĩ nói: “Đi đến nhà hàng đối diện bện viện Đông y ‘Ba du người ta’ thế nào? Giá cả hợp lý, đồ ăn đầy đủ!” Mấu chốt là, Gia Lập thường đi vào trong đó ăn cơm, nói không chừng có thể gặp anh. Cô muốn gặp anh, sau đó để cho anh nhìn thấy bộ dáng đang nói chuyện yêu đương của cô.
Hứa Ninh nói: “Đừng thay tôi tiết kiệm a, tôi cũng không phải không mời nổi, nuôi sống em vẫn rất dễ dàng .”
Xuân Hỉ trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, nói cô giống như heo a!
Hai người tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Xuân Hỉ nhìn chung quanh, hết nhìn đông tới nhìn tây quay đầu.
Hứa Ninh đem menu đưa cho nàng, “Đang nhìn cái gì đấy! Gọi món ăn a.”
“Uh.” Xuân Hỉ lựa chọn mấy thứ thích ăn, đưa cho người bán hàng gọi món ăn.
Vừa nhấc đầu, liền thấy Trình Gia Lập đẩy cửa vào.
Cô rụt cổ lại, thấy tồn tại chột dạ, cảm giác này sai lại có điểm giống như đứa trẻ yêu sớm bị tộc trưởng tóm gáy? Cô bắt đầu hối hận tới nơi này ăn cơm .
Khuỷu tay của Xuân Hỉ chống tại trên bàn, lấy tay ngăn trở nửa khuôn mặt, hy vọng có thể lừa dối được, bởi vì khoảng các giữa cô cùng Gia Lập thật sự quá gần, Gia Lập ở ngoài quầy bán hàng, anh chỉ cần vừa chuyển đầu, có thể thấy Xuân Hỉ.
Nhưng mà Gia Lập trước hết nhìn đến không phải Xuân Hỉ, mà là Hứa Ninh, anh liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông này đúng là người “Cầm thú” kia lần trước ở khoa phụ sản lôi bà xã đi phá thai.
Vốn không có gì, nhưng lúc ánh mắt Gia Lập thản nhiên đảo qua, liền thấy Xuân Hỉ ngồi ở đối diện Hứa Ninh, mặc dù mặt của cô đã bị che khuất, nhưng Gia Lập vẫn nhận ra cô.
Đôi mắt Gia Lập trầm vài phần, sắc mặt nháy mắt ác liệt lên. Gia Lập không đợi đồ ăn bê ra, liền đi thẳng tới cái bàn của bọn họ.
Anh bắt cổ tay, Xuân Hỉ sắc mặt khó coi đem cô túm đứng lên, nói: “Mẹ em gọi em về nhà, theo anh về.”
Xuân Hỉ hoàn toàn mộng : “A? Mẹ em? Bà bảo em về nhà có việc gì?”
Gia Lập không kiên nhẫn nói: “Anh làm sao mà biết? Em có đi hay không?”
“A, a.” Xuân Hỉ chạy nhanh cầm túi, xin lỗi Hứa Ninh: “Thực xin lỗi, nhà của tôi có chút việc, lần tới…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Gia Lập một đường túm rời đi.
“Anh làm gì thế a! Nhẹ chút! Gia Lập…”
Gia Lập có chút bốc hỏa đem Xuân Hỉ quăng tiến vào trong xe, nhấn ga một đường chạy đến cửa nhà cô.
Lộ trình 20 phút, Xuân Hỉ mới suy nghĩ cẩn thận mình đã bị Gia Lập lừa dối. Cái gì mà mẹ cô tìm cô về nhà? Thực là coi cô ngốc a! Cô căm tức nói: “Trình Gia Lập anh có ý gì a? Làm hỏng cuộc hẹn của người khác có ý gì? Anh có phải rất nhàm chán hay không !”
“Anh ta không được, em tìm ai cũng được riêng anh ta thì không.” Gia Lập lạnh giọng nói.
“Vì sao không được? Em yêu đương với ai thì có quan hệ gì với anh? Là anh bảo em tìm bạn trai, em hiện tại tìm được rồi anh lại để cho em đạp người ta đi. Anh làm sao thế! Đùa giỡn em để vui đùa sao!” Xuân Hỉ phát hỏa .
“Mắt nhìn người của em làm ơn chuẩn một chút, em lớn như vậy đầu óc có phải không hiểu hay không?”
Thoáng chốc, Xuân Hỉ viền mắt liền đỏ, anh không phải lần đầu tiên mắng cô ngu ngốc, nhưng mà cũng lần đầu tiên mắng khó nghe như vậy, cười nhạo, châm chọc, khinh bỉ, chán ghét.
Cô cái gì cũng chưa nói, lấy ra di động gọi điện thoại cho Hứa Ninh.
“Hứa Ninh, lần trước anh nói không phải hỏi tôi có nguyện ý làm bạn gái anh hay không? Tôi nghĩ được rồi, tôi nguyện ý!” Nói xong cô liền dập điện thoại, đá mở cửa xe chạy lên lầu.