Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí - Chương 44

Tác giả: Thì Nhĩ

Vào ngày quốc tế lao động hàng năm, buổi triển lãm được tổ chức tại Hàng Châu, mấy năm trước địa điểm tổ chức thường là ở nhà trưng bày Hồ Bạch Mã, hai năm trước Hà Phỉ Phỉ vẫn đang ở nước ngoài, cảm tưởng duy nhất của cô lúc này chính là mẹ nó cảm giác thật khác nhau…
Trải qua mấy ngày tuyên truyền rầm rộ, tin tức ký tặng sách bán ra đã được lan truyền rất rộng rãi. Đến ngày mùng hai tháng năm, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành thức dậy thật sớm, sau đó lái xe tới Hồ Bạch Mã. Cũng vì người hâm mộ đã nồng nhiệt yêu cầu đưa Đạt Ca và Đạt Muội cùng đi, Lộ Mao và Nhị Mao ban ngày rất lười hoạt động, nên bọn họ không mang theo. Khoảng bảy giờ thì đến trung tâm triển lãm, lúc này trong đó chưa có nhiều người, Hà Phỉ Phỉ chụp một tấm hình trung tâm triển lãm, ghi lên đó vị trí cụ thể của buổi ký tặng, sau đó đăng lên weibo.
Chỉ một lát sau, cô đã nhìn thấy những bình luận bên dưới của người hâm mộ kêu gào muốn nhìn thấy Kiều Hoa, tiện tay chụp gò má của Cố An Thành lúc anh đang ngửa cổ uống nước, chèn thêm chiếc kính vào nữa, lúc này mới hài lòng đăng lên weibo.
Thím ba bạn tìm đàn ông: Soái ca【 mỉm cười 】【 hình ảnh 】
Khu bình luận lại nhao nhao kêu gào, nói là bọn họ đang trên đường đi tới đó, Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy như vậy thì càng vui mừng hơn, đưa cho Cố An Thành xem, Cố An Thành chỉ liếc qua một cái, sau đó khẽ nói, “Cẩn thận không lại chơi quá trớn.”
Hà Phỉ Phỉ bĩu môi, “Chỉ cần anh không ϲởí áօ lót của em ra, thì em sẽ không chơi quá trớn.”
Ánh mắt của Cố An Thành khựng lại, “Chì kẻ mắt của em bị lem rồi.”
Hà Phỉ Phỉ ồ lên một tiếng, theo bản năng muốn đưa tay lên lau, Cố An Thành chặn tay của cô lại, “Để anh lau giúp cho.”
Hà Phỉ Phỉ lấy bông gòn từ trong túi xách ra, không nhịn được ai oán nói, “Em đã nói với anh là chì kẻ mắt này không được tốt đâu, anh còn nói là cái này tốt, có phải anh đã để ý cô bé bán hàng kia rồi không?”
Cố An Thành ghé sát lại ừ một tiếng, “Dáng người nhìn rất đẹp.”
Hà Phỉ Phỉ tức giận lườm anh một cái, “Vậy sao em không thấy anh nhìn cô ta thêm vài lần nữa, rồi tiện thể xin số điện thoại luôn.”
“Em càng đẹp hơn.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cong khóe môi, “Lau giúp em đi, lần sau đi mua mỹ phẩm không dẫn anh đi theo nữa, không có tác dụng gì hết.”
Cố An Thành dùng bông gòn thấm nước tẩy trang theo sự chỉ đạo của Hà Phỉ Phỉ, sau đó từng chút từng chút lau đi vết chì lem ở viền mắt của cô, “Anh mà không đi, thì ai sẽ cà thẻ cho em? Mỗi lần em đi dạo phố phải tốn chừng mấy vạn, em có chắc là lương của em đủ để quẹt không?”
Những lời nói này vô cùng hợp lý, Hà Phỉ Phỉ im lặng, “Em cảm thấy em nên được tăng lương.”
“Muốn bao nhiêu?”
“Dù gì mỗi tháng em cũng phải được ba, bốn vạn mới đúng, em là trợ lý cho anh, chuyện công chuyện tư đều phải làm, chuyện nhỏ như pha cà phê cho anh, chuyện lớn như thay anh xử lý công việc, người trợ lý toàn năng như vậy anh kiếm đâu ra được? Anh chỉ trả cho em có bốn, năm ngàn mà sai em làm đủ thứ như vậy mà được à?”
Cố An Thành suy nghĩ một chút, “Đúng là có chuyện này, chuyện công chuyện tư, từ trong đến ngoài đều phải làm hết, anh khiến em vất vả rồi.”
Hà Phỉ Phỉ cảm nhận được những lời nói này của anh có chút là lạ, nhưng mà trong lúc nhất thời không biết nó lạ ở chỗ nào, “Một chữ thôi, tăng hay không tăng!”
Cố An Thành lau sạch giúp cô, “Em cảm thấy bây giờ muốn làm một cô gái độc lập về kinh tế?”
“Không sai, em thấy em không nên lệ thuộc vào tiền của anh, ngộ nhỡ có một ngày em khiến cho anh trở nên nghèo thì làm sao?”
Cố An Thành bật cười, “Mặc dù anh không nhiều tiền bằng bố vợ, nhưng mà nuôi em mấy đời cũng vẫn đủ.”
“Nhưng mà không giống nhau, em muốn giữ chút tiền riêng.”
Cố An Thành thấy cô cố chấp như vậy, thì đáp ứng, “Có thể tăng, nhưng mà vụ án Hải Nam kia, em phải theo sát mới được.”
“Được, được, được.” Hà Phỉ Phỉ vừa nghĩ tới chuyện mình sắp được tăng lương lên ba, bốn vạn trở thành người có tiền thì không khỏi cảm thấy vui vẻ, xoa xoa tay nói, “Anh chờ đó cho em, chờ em kiếm đủ tiền thì em sẽ bao nuôi anh, để cho anh ăn no uống say, không cần phải xuất đầu lộ diện ra bên ngoài nữa.”
Đáy mắt của Cố An Thành hiện lên một nụ cười, sau đó buông tay nói: “Chờ em bao nuôi anh.”
Sau đó, quả thật mỗi tháng tiền lương của Hà Phỉ Phỉ được chuyển vào tài khoản là ba vạn, nhưng mà cô không hề biết, tiền lương của cô được bộ phận nhân sự chuyển từ tiền lương của Tổng giám đốc Cố, thực tế mỗi tháng cô chỉ nhận được bốn ngàn thôi【 mỉm cười 】 n.
Đến chín giờ, bên trong phòng triển lãm bắt đầu có nhiều người tới. Bàn ký sách bán tặng được đặt ở trước phòng triển lãm, bình thường, phòng triển lãm trong nước đều là những em thiếu nhi đi cùng với cha mẹ, còn những bạn trẻ thì lại thường đi tới phòng triển lãm tranh manga Nhật, nhưng mà năm nay phòng triển lãm tranh trong nước lại cực kỳ náo nhiệt, Hà Phỉ Phỉ đi từ trong phòng nghỉ ngơi ra, xa xa đã nhìn thấy trước bàn ký tặng sách bán người xếp hàng đã được một hàng dài.
Số lượng người nhiều tới mức có chút không ngờ, hiển nhiên người phụ trách cũng không ngờ có nhiều người tới như vậy, lập tức cho người tới thư viện lấy hai ngàn cuốn vốn để dự phòng bất cứ tình huống nào.
Chín giờ rưỡi, buổi ký bán sách bắt đầu, người phụ trách lên trên sân khấu nói lời mở đầu khoảng năm phút đồng hồ, sau đó mời Hà Phỉ Phỉ cùng Cố An Thành lên sân khấu. Dưới sân khấu, những người hâm mộ rõ ràng đã bắt đầu kích động, bàn tán xôn xao, chờ cho tới khi Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành dắt con chó đi lên trên sân khấu, phía dưới sân khấu yên lặng ba giây, sau đó mọi người hưng phấn hét ầm lên, người phụ trách dở khóc dở cười, một lúc lâu sau mới ổn định trật tự lại được.
Sau khi kết thúc phần mở màn, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành ngồi vào chiếc bàn dài, còn Đạt Ca và Đạt Muội thì nằm trên bàn, bộ dạng giống như đang “Cầu xin hãy vỗ về an ủi”, còn không ngừng phóng điện về phía người hâm mộ, khiến cho những người hâm mộ cầm lòng không được.
Những người hâm mộ cầm cuốn sách bìa cứng sếp thành một hàng dài ở trước bàn, Hà Phỉ Phỉ cắm cúi ký tên, đáp ứng những yêu cầu mà độc giả mong muốn, nếu như có độc giả nào muốn chụp ảnh chung cô cũng vui vẻ đồng ý, vô cùng kiên nhẫn.
“Thím ba, cô rất xinh đẹp, cô là nữ thần ~”
Hà Phỉ Phỉ mỉm cười, “Cám ơn.”
“Nữ thần gả cho tôi đi!”
“Thím ba tôi có để đăng tấm ảnh chụp chung lên weibo không?”
“Thím ba tôi vô cùng thích cô, truyện của cô tôi đọc đi đọc lại vô số lần!”
“Thím ba, cô thực sự là một cô gái xinh đẹp nhất trong số những tác giả viết truyện trên internet!”
Độc giả líu ríu nói chuyện không ngừng, trong lòng Hà Phỉ Phỉ ấm áp, lúc vừa mới bước vào thế giới văn học trên mạng cô đã như nằm mơ giữa ban ngày rồi, có thể ngồi đây ký tặng sách bán ra cho bạn đọc, và sách của mình được bạn đọc xem như châu báu, thì những điều này đã vượt qua sự kỳ vọng của cô rồi.
Tình hình của Cố An Thành tốt hơn cô rất nhiều, có lẽ là do nhìn anh không được thân thiện lắm, nên cho dù những nhóm người vô cùng muốn nhào tới ôm anh nhưng mà không thể, chỉ có thể cố chịu đựng, sau khi anh ký tên xong, thuận tiện vuốt ve trêu chọc Đạt Ca, Đạt Muội một chút, rồi lưu luyến rời đi.
Chớp mắt một cái đã hết cả buổi sáng rồi, tay của Hà Phỉ Phỉ ký tên nhiều tới mức tê cứng lại rồi, Cố An Thành ngồi ở bên cạnh mở nắp chai nước suối ra giúp cô, sau đó đặt vào bên cạnh tay của cô, Hà Phỉ Phỉ rất tự nhiên cầm chai nước lên uống, những vị độc giả nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời kích động, hận không thể viết ba chữ “Hội Thím Kiều” thật to lên trên gáy của mình.
Cho dù Kiều Hoa đã có Vương Bát rồi, cũng không thể ngăn cản họ yy
Ngày này quả thật là weibo vô cùng náo nhiệt, sau khi hiện trường ký tặng sách được bạn đọc hăm hở đăng lên weibo, hội Bát Kiều và hội Thím Kiều bắt đầu xâu xé nhau, máu chó bay đầy đầu, tình tình chiến tranh vô cùng căng thẳng, người không có sức chiến đấu và không có trình độ không dám đứng trên tiền tuyến.
Kết thúc một ngày ký bán, tay Hà Phỉ Phỉ sắp bị liệt luôn, sau đó công việc bàn giao lại cho người phụ trách, cô và Cố An Thành lái xe về nhà.
Hà Phỉ Phỉ ngồi trên xe lướt weibo, thấy cuộc chiến dầu sôi lửa bỏng của hai bên thì không nhịn được cười, “Anh nói xem lúc mọi người biết Vương Bát và Thím Ba là cùng một người thì sẽ có phản ứng như thế nào?”
Ánh mắt của Cố An Thành vẫn nhìn phía trước, bình tĩnh nói, “Tố cáo em, để cho em bị khóa trong vòng một tuần.”
“......” Hà Phỉ Phỉ quyết định che giấu thật tốt, nói gì đi nữa cũng không thể bị lộ được【 Hình động vẫy tay 】
Hà Phỉ Phỉ vốn cho là chuyện này cùng lắm là ba ngày thì sẽ qua đi, không ngờ một tuần rồi mà vẫn chưa hạ nhiệt, hơn nữa còn phát sinh một vấn đề —— những người hâm mộ bắt đầu mãnh liệt yêu cầu Vương Bát lộ diện đối với lần này, Hà Phỉ Phỉ chọn lựa chính sách ba không, không nhìn, không trả lời, không để ý tới, mặc kệ cho mọi người trên mạng tự giày vò nhau.
Giữa tháng năm, Hà Phỉ Phỉ muốn theo sát một dự án hợp tác ở Hải Nam, trước đêm bay đi công tác ở Hải Nam, cô đang thu dọn hành lý để chuẩn bị đi, Chu Như bê đĩa trái cây từ trong phòng bếp đi ra, “Phỉ Phỉ à, tới đây ăn chút trái cây đi, đẹp da lắm đó.”
“Dạ được, để cháu gấp quần áo xong rồi ra ạ.”
“Để cho Tiểu Thành thu dọn là được rồi.”
Hà Phỉ Phỉ vốn lười, nghe xong lời nói này thì vừa mừng vừa nhẹ nhõm, lập tức chạy ra phòng khách, ngồi cùng với Chu Như trên ghế salon, vừa ăn trái cây vừa xem tiết mục giải trí trên ti vi.
Cố An Thành đón Chu Như từ viện điều dưỡng về đã được hai tháng, Hà Phỉ Phỉ vốn lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu, nhưng mà vấn đề này hoàn toàn không xảy ra, Chu Như đối với cô rất tốt, hơn nữa còn thường xuyên trổ tài nấu nướng khiến cho Hà Phỉ Phỉ có lộc ăn. Dĩ nhiên, điều hay nhất đó là Cố An Thành sẽ không còn quấn lấy cô tới nửa đêm nữa, khí sắc của Hà Phỉ Phỉ tốt lên không ít.
Cố An Thành từ thư phòng đi ra, thấy hai người phụ nữ cười tới mức híp mắt lại, âm thầm lắc đầu, “Đang xem chương trình gì thế?”
“Ngôi sao đích thực, anh xong việc rồi hả?”
“Ừ.” Cố An Thành đi tới, lấy một miếng đào từ trong đĩa trái cây, còn chưa bỏ vào miệng, Chu Như đã bắt đầu nói, “Ngày mai Phỉ Phỉ phải tới Hải Nam công tác, con giúp con bé thu dọn hành lý đi, đừng để quên cái gì.”
Cố An Thành dừng lại một chút, nhíu mày nhìn Hà Phỉ Phỉ, “Em muốn béo phì?”
Chu Như nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ, “Phỉ Phỉ phải ngồi đây xem ti vi với mẹ, con không thích xem mà, đi đi.”
Hà Phỉ Phỉ thầm cảm thấy buồn cười, chờ Cố An Thành trở về phòng cô cũng tìm một lý do đi vào, ôm lấy anh từ phía sau không ngừng cọ cọ vào anh, “Vất vả cho anh rồi Tiểu Thành.”
Cố An Thành bật cười, “Không được gọi như vậy.”
“Vậy gọi như thế nào?”
“Gọi là ông xã.”
“Bà xã.”
Cố An Thành xoay người, làm bộ muốn dạy dỗ cô, Hà Phỉ Phỉ nở nụ cười, ôm anh chặt hơn, “Em phải đi công tác hai tuần, anh ở nhà phải nhớ em, đừng khiến em bị cắm sừng, biết chưa?”
Cố An Thành vỗ vỗ đầu của cô, “Không nỡ xa anh thì cứ nói thẳng.”
Hà Phỉ Phỉ bĩu môi, “Được rồi, em đúng là không bỏ được anh, nửa tháng không gặp, sẽ rất nhớ.”
Trong lòng Cố An Thành khẽ rung động, xoay người đẩy Hà Phỉ Phỉ ngã lên giường, sau đó nghiêng người xuống. Tay và chân của Hà Phỉ Phỉ tay cũng bị anh giữ chặt, cô nghĩ một đằng nói một nẻo nói, “Dì vẫn còn ở bên ngoài......”
“Không sao, mẹ anh xem ti vi rất chăm chú.”
Sau đó, một nụ hôn sâu rơi xuống.
Hà Phỉ Phỉ ôm cổ của anh, vừa say đắm vừa nghĩ, làm sao mà lại có người như vậy chứ, cho dù ở chung bao lâu cũng không chán, cho dù nói bao nhiêu lời cũng không biết mệt. Đối với một người đối với cái gì cũng không thể kiên nhẫn lâu được như cô mà nói, có lẽ Cố An Thành chính là một ngoại lệ, một ngoại lệ duy nhất của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc