Bên ngoài khách sạn.
Chị Hồng cùng trợ lý nhỏ còn chưa phục hồi tinh thần lại trước cảnh tượng vừa nãy, hai người đứng ở cổng khách sạn lớn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Không biết qua bao lâu, chị Hồng mới thật cẩn thận mở miệng: “Cái kia…… Chị vừa mới không nhìn lầm chứ……”
Đường Hân lắc đầu: “Chắc là…… Không có……”
Chị Hồng càng kinh ngạc, lại hỏi: “Hai người bọn họ là lăn giường?”
“Hình như…… là vậy.” Đường Hân gật đầu.
Chị Hồng: “……”
Vài giây sau, chị Hồng rốt cuộc cũng hoàn hồn, đột nhiên vỗ lên trán mình: “Thật là tội lỗi nha! Cư nhiên quấy rầy chuyện vui của hai vợ chồng nhân gia!”
Đường Hân cũng hồi phục tinh thần lại, giây tiếp theo liền đột nhiên bắt được tay chị Hồng, đôi mắt sáng lên kích động mà nói: “Bạn trai của Nhiễm Nhiễm so với ảnh chụp còn đẹp hơn! Dáng người tốt!”
Chị Hồng đánh cô một cái: “Dừng lại! Kia chính là bạn trai của Nhiễm Nhiễm!”
Đường Hân cười hắc hắc: “Em mê một chút, không có ý gì khác!” Nói xong chắp tay trước иgự¢ đôi mắt nhìn trời, vẻ mặt khát khao nói: “Nhưng em còn là muốn nói một câu nữa, thật sự đẹp quá! Hơn nữa vẫn là học bá nha, loại đàn ông này có thể nói là cực phẩm.”
Chị Hồng cười vỗ vỗ đầu cô: “Dù cực phẩm thế nào cũng là hoa đã có chủ.”
Đường Hân thở dài một tiếng: “Thật hâm mộ Nhiễm Nhiễm quá.”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Vừa dứt lời, quay đầu lại liền thấy Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đi ra, hai người mười ngón tay dán chặt, Tống Nhiễm nghiêng đầu mặt đầy hạnh phúc mà dựa vào vai Lục Mộ Trầm.
Chị Hồng hơi mỉm cười, đi về phía bọn họ.
Tống Nhiễm cười hì hì đứng thẳng thân lên, kéo cánh tay Lục Mộ Trầm giới thiệu: “Chị Hồng, anh đã gặp qua.”
Lục Mộ Trầm nhàn nhạt cười một tiếng, lễ phép nói: “Cảm ơn chị Hồng trong khoảng thời gian này đã chiếu cố Nhiễm Nhiễm.”
Chị Hồng hổ thẹn, vội nói: “Đừng nói như vậy, nếu tôi chiếu cố cô ấy cho tốt, cô ấy cũng sẽ không bị thương.”
Tống Nhiễm cười nói: “Không liên quan gì tới chị.”
Nói xong lại giới thiệu Đường Hân: “Đây là tiểu Hân, chú nhỏ an bài cho em trợ lý.”
Lại ngẩng đầu nhìn Đường Hân cười: “Đây là bạn trai em.”
Đường Hân nhìn soái ca có chút thẹn thùng, cười hắc hắc ngây ngô: “Cậu khỏe cậu khỏe.”
Lục Mộ Trầm mỉm cười: “Cô khỏe.”
Chào hỏi lẫn nhau, Tống Nhiễm nói: “Em cùng Lục ca ca muốn đi ra ngoài ăn cơm, các chị cũng cùng đi chứ?”
“Được……” Đường Hân kích động, vừa định nói đồng ý, bị chị Hồng lặng lẽ vỗ một cái, vừa muốn nói nháy mắt nuốt ngược lại trong bụng, cười gượng tiếp tục nói: “Thôi chị chỉ muốn nói…… Vừa rồi mới cùng chị Hồng ra bên ngoài ăn rất no nên không đi đâu……”
“Đúng vậy, chị cùng tiểu Đường đã ăn qua, hai người các em mau đi ăn đi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Tống Nhiễm biết hai cô không muốn làm bóng đèn, nhịn không được nở nụ cười, nói: “Vậy thì thôi, em cùng Lục ca ca đi ra ngoài, hai người buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai bắt đầu làm việc.”
……
Tống Nhiễm kéo tay Lục Mộ Trầm ra khỏi khách sạn, Lục Mộ Trầm mới vừa nghe thấy câu cuối cùng của cô, giữa mày nhíu lại, nói: “Em vừa mới gãy xương phải chú ý nghỉ ngơi, sớm như vậy liền bắt đầu làm việc?”
Tống Nhiễm vội nói: “Là cảnh tình cảm tương đối nhẹ nhàng, không có động tác nào lớn, không có gì đâu.”
Lục Mộ Trầm nghe xong lời này, đôi mắt hơi nheo lại, giương mắt nhìn về phía cô: “Cảnh tình cảm?”
Tống Nhiễm vừa thấy Lục Mộ Trầm liền mẫn cảm như vậy nhịn không được nở nụ cười, nghiêng đầu, giơ tay chọc mặt anh, cười hì hì hỏi: “Lại ghen hả? Vương Lục ca ca của em ghen.”
Lục Mộ Trầm đem tay cô cầm, tuy rằng tâm tình có chút để ý, nhưng trên mặt lại là giả bộ vân đạm phong khinh(*), nói: “Anh ghen cái gì, đóng phim thôi mà còn có thể đem vợ anh đi à?”
(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi
Tống Nhiễm nghiêng đầu cười anh, “Chậc chậc, tại sao em nghe thấy mùi chua lớn như vậy, a, chua ૮ɦếƭ chua ૮ɦếƭ……”
Lời Tống Nhiễm còn chưa nói xong đột nhiên đã bị Lục Mộ Trầm kéo vào trong lòng иgự¢, anh hơi cúi đầu môi liền đè ép xuống.
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm anh.
Môi Lục Mộ Trầm lạnh lẽo đè ép môi cô trong chốc lát, rốt cuộc ngẩng đầu lên mặt mày mỉm cười, nhìn cô hỏi: “Chua sao?”
Tống Nhiễm lắc đầu, khóe miệng tươi cười xán lạn, nói: “Không chua, ngọt muốn ૮ɦếƭ.”
Lục Mộ Trầm chợt cười, sờ sờ đầu cô, lại đem tay cô kéo lên, gắt gao bao vây ở lòng bàn tay, tiếp theo bỏ vào túi áo lông vũ, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Trong núi thời tiết rất lạnh, thở ra khí đều là màu trắng.
Tay phải Tống Nhiễm bị Lục Mộ Trầm gắt gao bao lấy, đặt ở trong túi quần áo anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp, không chỉ làm ấm tay cô, mà ngay cả trái tim cũng được làm ấm.
Thân thể Tống Nhiễm gắt gao dựa sát vào Lục Mộ Trầm, đi vài bước lại ngẩng đầu cười tủm tỉm liếc nhìn anh.
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ vừa buồn cười, nói: “Tống Nhiễm, em có thể chuyên tâm đi đường được không?
“Không thể nha.” Tống Nhiễm không chút nào để ý mà nói: “Dù sao cũng sẽ không ngã.”
Lục Mộ Trầm nhướng mày, rũ mắt nhìn cô.
Tống Nhiễm cười tủm tỉm nói; “Không phải có anh ở đây sao.”
Lục Mộ Trầm nhìn cô, bất đắc dĩ mà cười.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Thời tiết lạnh, Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đi ăn lẩu dưỡng sinh.
Chọn nhà hàng hoàn cảnh không tồi nắm tay Tống Nhiễm đi vào.
Người phục vụ nhiệt tình đi tới tiếp đón: “Xin hỏi đi mấy người? Ngồi phòng riêng hay ngoài sảnh?”
“Hai người, phòng riêng.” Lục Mộ Trầm nói.
“Ai! Xin hai vị đi theo tôi.” Người phục vụ hơi khom người chào, nhiệt tình mà dùng tư thế mời, dẫn Lục Mộ Trầm cùng Tống Nhiễm đi về phía ghế lô(*).
Mọi người cứ hiểu nôm na ghế lô là phòng vip nha
Ghế lô cùng ghế lô sát nhau(ý chỉ là hai phòng vip nằm sát nhau í), lúc Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đi qua đó thật đúng lúc gặp phải Lê Nguyên Na cùng người trợ lý của cô ta, đang đi ra từ ghế lô bên cạnh.
Lê Nguyên Na nói bậy sau lưng Tống Nhiễm không ít, trong miệng Tống Nhiễm không nói, nhưng trong lòng rõ ràng cùng cô ta không quá đối phó, cho nên mặc dù gặp được, hai bên cũng đều không có ý chào hỏi.
“Lục ca ca, bên này.” Tống Nhiễm nắm Lục Mộ Trầm vòng qua Lê Nguyên Na, tiếp tục đi về phía trước ghế lô.
Hai người vào ghế lô.
Trên hành lang, trợ lý nhỏ phía sau Lê Nguyên Na nhỏ giọng oán giận: “Này Tống Nhiễm là cái thứ gì chứ! Còn không phải là người mới sao, thấy chị Nguyên Na lại không chào hỏi!”
“Bớt tranh cãi!” Người đại diện trừng mắt nhìn trợ lý nhỏ kia liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Tống Nhiễm kia chính là người có Lục Diễn chống lưng, các cô không được trêu chọc cô ta!” Nói xong, lại nhìn về phía Lê Nguyên Na, nhắc nhở cô nói: “Nguyên Na, cô cũng nhớ kỹ, trong vòng hỗn loạn này, thà rằng có thêm một người bạn, tuyệt đối không thể chủ động gây thù chuốc oán, hơn nữa phải biết rõ có người chống lưng cho kẻ địch.”
Vẻ mặt Lê Nguyên Na phiền chán: “Đã biết, tôi cùng cô ta vốn dĩ cũng không có thù hận gì.”
Chính là bởi vì lần trước diễn đối cùng Tống Nhiễm, bởi vì Tống Nhiễm biểu hiện quá tốt dẫn tới chuyện cô bị đạo diễn chửi mắng một trận.
Một người mới, có thể có bao nhiêu kỹ thuật diễn tốt? Đơn giản chính là ỷ vào có người chống lưng, người toàn đoàn phim đều nịnh cô! Cái gì chứ!
Trong lòng Lê Nguyên Na tức giận bất bình, quay đầu lại liếc nhìn về phía ghế lô Tống Nhiễm một cái, trong đầu nhớ tới người đàn ông vừa mới bên cạnh Tống Nhiễm kia.
Lớn lên cũng thật đẹp trai nha.
Bất quá vừa ôm đùi vàng vừa có bạn trai, cũng không sợ Lục Diễn tức giận?
Đôi mắt Lê Nguyên Na hơi nheo lại, khóe miệng dần dần gợi lên một tia cười lạnh.
…………
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Ra khỏi nhà hàng ăn, Tống Nhiễm căng đến độ đi không nổi gì lấy cánh tay Lục Mộ Trầm, ủy khuất mà nói: “Lục ca ca, đi không nổi……”
Lục Mộ Trầm dắt cô, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan, mới ăn no, đi một lát.”
Tống Nhiễm lắc đầu, đáng thương nhìn anh: “Không muốn đi, muốn cõng……”
Lục Mộ Trầm nhịn không được cười: “Mới vừa ăn no, tự mình đi một lát, nghe lời Nhiễm Nhiễm.” Lục Mộ Trầm sờ đầu cô, tiếp theo liền dắt cô chậm rãi đi về phía khách sạn.
Tống Nhiễm không có biện pháp, đầu lệch qua vai anh toàn bộ trọng lượng thân thể cơ hồ dựa trên người Lục Mộ Trầm, ôm cánh tay anh, chậm rì rì mà đi từng bước một.
Cũng may đi trong chốc lát, dạ dày đang căng cũng không khó chịu như vậy nữa, thời điểm trở lại khách sạn gần như được tiêu hóa một nửa, thoải mái hơn nhiều.
Tống Nhiễm vừa vào phòng, liền đem bó hoa hồng ban nãy Lục Mộ Trầm ném trên sô pha nhặt lên, một bên đi trong phòng một bên ôm nói: “Hoa xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại ném khắp nơi.”
Lục Mộ Trầm cười nói: “Vừa mới bị em làm tức ૮ɦếƭ.”
Tống Nhiễm cười hì hì, ở trong phòng tìm cái bình hoa, sau đó đem hoa hồng cắt tỉa từng bông sau đó cắm vào bình hoa.
Lục Mộ Trầm đi tới, nhìn mắt Tống Nhiễm chọc nói cười hỏi: “Em còn biết cắm hoa?”
“Đương nhiên, em trước kia ở cửa hàng bán hoa có làm qua đánh.” Tống Nhiễm rất kiêu ngạo nói.
Lục Mộ Trầm sửng sốt, bỗng nhiên lại nghĩ tới cuộc sống trước kia Tống Nhiễm làm việc kiếm ăn khắp nơi, mặc dù hiện tại cái gì cũng tốt lên, nhưng nhớ tới khi đó cô nhỏ như vậy lại không thể không liều mạng kiếm tiền, trong lòng vẫn không nhịn được đau lòng. Anh hơi cúi người, ở trên đầu cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Tống Nhiễm ngẩng đầu, cười khanh khách nhìn anh.
Lục Mộ Trầm nói: “Em nghỉ ngơi một lát, anh đi tắm rửa một chút.”
Từ trên máy bay xuống còn chưa tắm rửa qua.
Tống Nhiễm vội đứng lên, nói: “Em cùng anh tắm nha!”
“Đầu gối em có thương tích, mấy ngày nay trước không thể chạm vào nước”
Tống Nhiễm nhíu nhíu mi: “Đều kết vảy rồi, không có gì”
“Không được.” Lục Mộ Trầm kiên quyết, nói: “Chốc nữa lau mình là được.”
Nói xong, liền quay đầu đi đến trước rương hành lý, từ bên trong đem áo tắm dài của mình lấy ra, tiếp theo liền đứng dậy tiến vào phòng tắm.
Rất nhanh, trong phòng tắm liền truyền ra tiếng nước.
Trong phòng có máy sưởi, Tống Nhiễm thay đổi váy ngủ, nửa nằm trên giường, nghe tiếng nước trong đầu liền không chịu khống chế được mà hiện ra cơ bụng rắn chắc của Lục ca ca, như thế nào cũng thể dứt ra được.
Cô nhịn không được nâng chân phải mình lên, liếc mắt nhìn vết thương trên đầu gối, bĩu môi nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không có việc gì……”