Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 43

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Tiếng Lục Mộ Trầm vừa dứt, Tống Nhiễm ở trên giường trố mắt vài giây. Sau đó, cô liền phát hiện mình không chỉ có suy nghĩ nhiều, còn bị Lục Mộ Trầm cười nhạo một phen.
Bỗng dưng mặt cô đỏ lên, lập tức có chút xấu hổ. Từ trên giường ngồi dậy, thuận tay ném cái gối vào người Lục Mộ Trầm, thở phì phì trừng anh một cái: "Anh có phiền hay không?"
Lục Mộ Trầm thuận thế tiếp được cái gối Tống Nhiễm, lại ngẩng đầu, Tống Nhiễm đã nhảy xuống giường.
Lục Mộ Trầm tùy tiện ném cái gối lên sô pha, tiến lên một bước, ngón tay 乃úng nhẹ lên trán Tống Nhiễm, mặt đầy sủng nịnh cười: "Thật muốn mở đầu em ra nhìn xem, cả ngày suy nghĩ linh tinh cái gì không biết."
Tống Nhiễm bĩu môi, chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nào có nghĩ linh tinh chứ."
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay cô, nói: "Lại đây."
Nói xong, liền đi đến chỗ bàn học.
Có hai cái ghế dựa, để Tống Nhiễm ngồi giữa. Trên bàn có một đề toán, là Lục Mộ Trầm tự mình soạn (1), bao gồm các bài đã học qua, là cái loại đề cuối kì dễ thi trúng.
(1) Nguyên văn là "Chính mình đóng dấu xuống dưới" tớ nghĩ không ra nên edit là "soạn", nếu ai biết thì chỉ cho tớ nhé, cảm ơn trước nha.
"120 phút, em làm trước đi." Lục Mộ Trầm nói, liền nhét 乃út vào trong tay Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm cầm 乃út, hơi giật mình hỏi: "Anh không giảng cho em sao?"
"Cứ làm trước đi, làm xong anh nhằm vào vấn đề của em mà giảng lại một cách hệ thống."
Tống Nhiễm vừa nghe lời này, khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại, nhìn một tập đề toán, chỉ cảm thấy đầu mình nó to ra, lật trước sau vài tờ, lẩm bà lẩm bẩm: "Em sẽ không làm được đâu."
"Dạy em lâu như vậy nếu một chút em cũng không làm được, thì..."
"Thì thế nào?" Tống Nhiễm vừa ngẩng đầu, hai mắt hơi hơi nheo lại, một bộ dáng nếu anh dám nói em ngốc, em sẽ cắn anh đấy.
Lục Mộ Trầm buồn cười, bất đắc dĩ mà vỗ trán, quy củ thừa nhận: "Ừm, sẽ nói lên việc anh không đủ trình độ làm thầy giáo."
Tống Nhiễm cao hứng, nhếch miệng cười rộ lên: "Thật ra anh rất có ý thức tự mình hiểu lấy đấy, bạn học Lục."
Lục Mộ Trầm nhịn cười: "Vâng, lão Phật gia giáo dục rất đúng."
Tống Nhiễm bị chọc cười, cuối cùng cũng cầm 乃út, cúi đầu bắt đầu làm bài.
Lục Mộ Trầm lấy điện thoại ra tính thời gian, sau đó nói với Tống Nhiễm: "Anh đi xuống phòng tập thể thao, em tự làm, chút nữa anh đi lên kiểm tra cho em. "
Tống Nhiễm gật gật đầu, "ừ" hai tiếng.
Lục Mộ Trầm ôn nhu mà sờ sờ đầu cô, xoay người đi ra ngoài.
____________________________________________
Nghiêm túc làm bài, hai giờ nhoáng liền qua.
Lục Mộ Trầm định bao giờ đồng hồ báo thức vang lên, Tống Nhiễm mới viết được mấy bước của đề, mặt sau làm như thế nào, cô cũng không biết, dứt khoát từ bỏ.
Lục Mộ Trầm còn chưa đi lên, cô ném xuống 乃út, ngồi ở ghế trên duỗi eo lười, lười biếng gọi: "Lục Mộ Trầm, em làm xong rồi ——"
Đợi một lát, Lục Mộ Trầm vẫn chưa đi lên, Tống Nhiễm từ ghế trên đứng lên, chậm rì rì đi xuống tầng tìm anh.
Dưới tầng, Lục Mộ Trầm vừa mới vận động xong, đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.
Áo cởi ra, từng giọt mồ hôi trên cơ bắp rắn chắc chảy xuống, toàn thân tràn ngập sức hấp dẫn dụ hoặc của đàn ông.
Lần đầu tiên Tống Nhiễm nhìn thấy bộ dáng lúc Lục Mộ Trầm ૮ởเ φµầɳ áo, vai rộng eo gầy, cơ bắp phần lưng rắn chắc, mồ hôi theo đường cong trên người từng giọt rơi xuống, phá lệ mê người.
Tống Nhiễm không khỏi nuốt nước bọt, trong lòng nói thầm: Dáng người của Lục ca ca cũng thật đẹp nha, hoàn toàn không gióng bọn con trai cùng tuổi.
Tống Nhiễm vẫn còn nghĩ, Lục Mộ Trầm đã nói xong điện thoại, quay đầu.
Thấy Tống Nhiễm đứng trên cầu thang, hỏi cô: "Làm xong rồi à?"
"A." Tống Nhiễm ấp úng gật đầu, tầm mắt lại không tự giác mà dừng trên cơ bụng của Lục Mộ Trầm, gãi đúng chỗ ngứa, một chút cũng không khoa trương đột ngột, hai đường nhân ngư từ bụng hai bên sườn đi xuống kéo dài, cuối cùng biến mất trong quần dài màu đen.
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vào hai đường nhân ngư gợi cảm biến mất trong quần dài, bỗng nhiên trong lòng nhảy rất lợi hại, cơ thể bỗng nhiên nóng lên, lập tức khuôn mặt nóng lên rồi hồng như quả táo.
Trong lòng cô hoang mang rối loạn, theo bản năng mà dời mắt, có chút co quắp mà đứng tại chỗ.
Lục Mộ Trầm đứng ở dưới, thấy mặt Tống Nhiễm hồng hồng, anh hơi nhướng mày, trong mắt dần dần nhiễm vài phần ý cười ái muội: "Thích à?"
Tống Nhiễm sửng sốt: "A?"
Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, cất điện thoại vào túi quần, sau đó thuận tay cầm áo thun vắt trên máy chạy bộ, đi lên cầu thang.
Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm đi lên, hai mắt càng không biết nên nhìn đi đâu, theo bản năng quay đầu đi.
Hương bạc hà hỗn loạn vì lẫn trong đó là mùi mồ hôi, chậm rãi đến gần, tim Tống Nhiễm đập nhanh như đánh trống, mặt nóng đến lợi hại hơn, giống như bị lửa đốt.
Lục Mộ Trầm đi đến bên người Tống Nhiễm, thấy Tống Nhiễm quay mặt đi không dám nhìn mình, ý cười trong mắt càng sâu, không hiểu sao trong lòng nổi lên một cỗ tâm tư muốn trêu chọc, anh cúi đầu, nhẹ nhàng thổi khí bên tai Tống Nhiễm, thấp giọng cười: "Xấu hổ đấy à?"
Một cỗ nhiệt khí bỗng nhiên chui vào tai Tống Nhiễm, cả người cô mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã.
Tống Nhiễm vô thức vịn vào lan can càu thang bên cạnh, trong lòng ảo não: Ca ca này quả thực phạm quy!
Cô hít sâu, ngẩng đầu lên, không nhịn được trừng mắt Lục Mộ Trầm một cái, sau đó cầm áo thun vắt trên vai anh ném vào mặt anh: "Không biết xấu hổ, mau mặc quần áo vào!"
Nói xong mặt đỏ bừng mà chạy thình thịch lên tầng.
Lục Mộ Trầm cầm cái áo trên mặt mình xuống, nhìn bộ dáng chạy trối ૮ɦếƭ của Tống Nhiễm, khóe miệng không tự giác mà cong lên nở nụ cười, tâm trạng cực kì, cực kì tốt.
_______________________________________
Chân trước Tống Nhiễm vừa mới về phòng, chưa đầy một lát, Lục Mộ Trầm cũng đi lên.
Tống Nhiễm nghe thấy tiếng mở cửa, ngồi vào bàn học, vẫn không nhúc nhích. Nghĩ thầm: Không nghĩ ra người này là đại phôi đản (2).
(2) Đại phôi đản: Trứng thối
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm thẳng tắp ngồi trên ghế, ý cười trong mắt còn có thêm vài phần sủng nịnh, anh đi đến, hai tay dang ra, chống hai bên người Tống Nhiễm, cơ thể cao lớn hơi cong xuống, môi dán bên tai cô, thấp giọng nói: "Anh đi tắm rửa trước đây, chút nữa giảng đề cho em."
Giọng anh trầm thấp lại có từ tính, trong nháy mắt có một cỗ nhiệt khí, phun bên tai Tống Nhiễm, ở chỗ cổ, tim cô không tự giác đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy lông tơ trên người đã dựng đứng lên, mặt đã nóng còn nóng hơn, ấp úng nói: "Anh... Anh đi đi..."
Nói xong, không nhịn được duỗi tay để иgự¢ anh nhẹ nhàng đẩy một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Anh... Anh đừng dựa vào em gần như vậy chứ, đáng ghét."
Lục Mộ Trầm biết Tống Nhiễm xấu hổ, cười dùng sức xoa nhẹ đầu cô, sau đó mới buông tha cho cô, xoay người đi vào trong phòng tắm.
Lúc cửa phòng tắm đóng lại, Tống Nhiễm mới nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu nhìn phòng tắm, thở phì phì mà dẩu miệng, nghĩ thầm: Người này khẳng định là cố ý quyến, rũ cô mà!!!
Lớn lên đẹp trai như vậy, dáng người lại đẹp như vậy, giọng nói còn dễ nghe nữa, vậy mà còn quyến, rũ mình? Thật sự coi mình là tiểu bạch thỏ sao?
Ngày nào đó mà bức cô nóng nảy... Cô... Cô ăn anh!
Tống Nhiễm thở phì phì, oán hận nghĩ.
Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng truyền đến.
Trong đầu Tống Nhiễm lại không chịu khống chế mà nhớ đến bộ dáng không mặc áo trong phòng tập vừa nãy của Lục Mộ Trầm, tuổi trẻ cơ thể khỏe mạnh, đường cong cơ bắp đẹp đẽ gợi cảm...
Gò má của cô lại nóng lên, hai tay lập tức che kín mặt, đầu đập lên bàn một cái, trong lòng ảo não buồn bực, trong miệng không ngừng nói thầm: Tống Nhiễm a Tống Nhiễm, trên đầu chữ sắc có một con dao (3) nha! Quên đi, nhanh nhanh quên đi!!!
(3) Trên đầu chữ sắc có một can dao: Chữ色 | pinyin: sè là sắc đẹp, ở trên phần đầu có bộ 刀 | pinyin: dāo là con dao, ghép lại mà thành.
____________________________________________
Lục Mộ Trầm tắm rửa xong thì đi ra, áo thun màu trắng rộng thùng thình, quần dài màu đen. Tóc rất ngắn, khăn lông lau hai thì xong.
Thuận tay ném khăn lông lên tủ đầu giường, sau đó đi đến trước mặt Tống Nhiễm, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Anh vừa tắm xong,hương bạc hà trên người càng đậm hơn, mùi mồ hôi đã không còn.
Tống Nhiễm đoan chính ngồi ngay ngắn, đưa bài cho anh: "Đây, làm tốt."
Mặt đã không còn đỏ, cuối cùng cũng có thể đứng đắn đối mặt với Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm cầm bài, cầm 乃út lên nghiêm túc kiểm tra.
Lục Mộ Trầm chơi thì chơi, lúc cần đứng đắn cũng phá lệ nghiêm túc.
Một bài thi, là 150 điểm, Tống Nhiễm có thể thi được 110, không tốt, nhưng cũng không tính là quá kém. Bài cơ bản có thể làm được, chỉ là bài khó một chút liền có chút khó khăn.
"Có mấy điểm quan trọng,anh khoanh lại cho em, nói lại một lần." Lục Mộ Trầm nói xong, liền kéo ghế lại gần Tống Nhiễm một chút, bài thi ở giữa hai người, cơ thể cũng gần lại.
Trên người Lục Mộ Trầm tỏa ra hương bạc hà, giọng anh trầm thấp, cùng với cơ thể Lục Mộ Trầm tràn ngập hormone nam tính thường hiện lên trong đầu, làm Tống Nhiễm tâm viên ý mã, căn bản không có tâm tư nghe giảng.
Tâm tư của cô đã chạy xa, lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt si ngốc mà nhìn chằm chằm mặt Lục Mộ Trầm.
Quả thật sườn mặt không cần quá hoàn mỹ, đường cong trên mặt như được khắc vậy, mũi cao thẳng, hơi nhấp môi, mỗi một bộ phận trên mặt đầu làm Tống Nhiễm mê muội thật sâu.
Tầm mắt quá mức nóng rực, Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ, buông 乃út: "Tống Nhiễm, hôm nay em còn muốn nghe giảng hay không?"
Tống Nhiễm lắc đầu: "Không muốn nghe."
Lục Mộ Trầm: "..."
Bỗng nhiên cô nghiêng người, cơ thể dịch lên trước, ngồi trên đùi Lục Mộ Trầm.
Bỗng nhiên Tống Nhiễm ngồi lên, cả người Lục Mộ Trầm cứng đờ, cơ thể theo bản năng căng thẳng, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn cô.
Tống Nhiễm ôm cổ anh, thanh âm mềm mại, nhỏ giọng nói: "Lục ca ca, em muốn hôn anh cơ."
_____________________________________-
Tác giả có lời muốn nói: Một không cẩn thận lại viết chương hằng ngày ngọt.
Nói thật, Lục ca ca chính là kịch bản thâm, nhưng luận thực tế hành động, vẫn là chúng ta Nhiễm Nhiễm càng tốt hơn, ha ha ha ~~~
Còn có, đại gia trước không cần kêu lái xe, Nhiễm Nhiễm cùng Lục ca còn nhỏ mà ( che mặt ~) đương nhiên, hẳn là cũng sẽ không quá xa, rốt cuộc vườn trường sẽ không viết lâu lắm ha ha ~
Mặt khác, canh hai buổi tối 6 giờ lại xoát đi, thời gian định vãn một chút, miễn cho ta lại viết không xong /(ㄒoㄒ)/~~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc