Tống Nhiễm về đến nhà, nụ cười vừa nãy lúc đối mặt với Lục Mộ Trầm, lập tức khắc biến mất, trong mắt có vài phần mờ mịt mất mát.
Dù sao cũng là người mẹ vứt bỏ cô nhiều năm, đột nhiên xuất hiện, dù cho tố chất tâm lý của cô có tốt, thì cũng không dễ dàng thừa nhận như vậy.
Huống chi, bà ta còn sống tốt như vậy. Nhớ tới mấy năm nay mình vì kiếm tiền nuôi gia đình, tất cả những gì đã trải qua... Liền phá lệ ủy khuất.
Cô gắt gao cắn môi,cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
Lục Mộ Trầm nói đúng, vì cái loại người như vậy rơi một giọt nước mắt cũng không đáng.
Tống Nhiễm lắc đầu, dùng sức vứt bộ dáng của người kia ra khỏi đầu. Cô không cần nhớ đến bà ta, cũng không muốn bị bà ta quấy rầy.
Nhưng trên thực tế, không phải cô không muốn bị quấy rầy, là có thể không bị quấy rầy.
Ngày hôm sau, buổi sáng đi đến trường.
Tống Nhiễm vừa chuẩn bị bước vào cổng trường, liền nghe thấy sau lưng có người gọi mình.
Cô ngây người, quay đầu lại liền thấy một người phụ nữ bước xuống từ một chiếc siêu xe —— đúng là Triệu Tuyết Lị.
Tống Nhiễm vừa nhìn thấy bà ta, mày nhăn lại, quay đầu đi.
Triệu Tuyết Lị đuổi theo, kéo tay cô, mặt đầy sốt ruột: "Nhiễm Nhiễm, con đừng như vậy, hai mẹ con chúng ta nhiều năm như vậy không gặp mặt, trước tiên tìm một chỗ ngồi xuống, tâm sự một chút được không?"
Tống Nhiễm dùng sức bỏ tay bà ta ra, bởi vì phẫn nộ, giọng có chút to: "Bà có phiền hay không! Tôi cùng bà có thể nói chuyện gì chứ?!"
"Nhiễm Nhiễm, mẹ..."
"Được rồi, sau này bà đừng đến làm phiền tôi, từ lúc bà vứt bỏ tôi, tôi coi như bà đã ૮ɦếƭ." Tống Nhiễm không kiên nhẫn dây dưa với bà ta, nói xong, liền quay đầu đi vào trong trường học.
Triệu Tuyết Lị hơi giật mình đứng tại chỗ nửa ngày, thẳng đến lúc thân ảnh của Tống Nhiễm biến mất không thấy, mới đi vào trong xe.
Tài xế quay đầu lại, hỏi bà ta: "Phu nhân, về nhà sao?"
Triệu Tuyết Lị lắc đầu: "Không, đi đến đường Yên Vũ, đến ngõ nhỏ."
_____________________________________
Tống Nhiễm một đường chạy đến phòng học, giống như trốn ôn dịch.
Lúc chạy đến phòng học, phát hiện Lục Mộ Trầm ngồi ở chỗ mình, cô ngẩn người, gọi một tiếng: "Lục ca ca!"
Giờ tự học còn chưa vào, Lục Mộ Trầm đến mang bữa sáng cho Tống Nhiễm, thuận tiện giúp cô kiểm tra sánh luyện tập.
Giong nói Tống Nhiễm vừa vang lên, Lục Mộ Trầm liền quay đầu lại: "Đến đây."
Tống Nhiễm gật đầu, ngồi vào chỗ của Lưu Linh: "Sao anh lại đến đây?"
"Mẹ anh dậy sớm một chút làm cho em, anh mang đến cho em." Nói xong, liền giơ tay giúp Tống Nhiễm lau mồ hôi trên trán: "Mới sáng sớm, em chạy làm gì?"
Tống Nhiễm bĩu môi: "Đụng phải một người đáng ghét, phiền muốn ૮ɦếƭ."
Trong nháy mắt Lục Mộ Trầm hơi giật mình, sau đó thì hiểu được: "Lại ᴆụng phải bà ta à?"
Tống Nhiễm gật gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Rất phiền."
Lục Mộ Trầm đau lòng, duỗi tay sờ sờ đầu cô: "Đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi."
Nói xong, liền mở hộp cơm ra.
Hộp cơm là loại giữ ấm, sủi cảo chiên bên trong vẫn còn nóng.
Ngửi mùi thơm của thức ăn, trong nháy mắt tâm trạng của Tống Nhiễm tốt lên, đầu lại gần, hít sâu: "Thơm quá đi."
Lục Mộ Trầm vặn nắp chai sữa đậu nành ra cho cô: "Uống sữa đậu nành trước rồi ăn, sữa đậu nành này là chính tay mẹ anh làm, có thể uống."
Tống Nhiễm gật đầu, cầm chai sữa đậu nành, uống hai ngụm.
Sữa đậu nành ấm áp, vị thơm ngọt.
Cô bẹp miệng: "Uống rất ngon nha."
Lục Mộ Trầm lấy đôi đũa đưa cho cô gắp sủi cảo chiên: "Nào, há miệng ra."
Tống Nhiễm ngoan ngoãn há miệng, ăn miếng Lục Mộ Trầm đút cho mình.
Thức ăn ăn ngon, tâm trạng của cô càng tốt, ôm cánh tay Lục Mộ Trầm, cười hì hì nói: "Lục ca ca, anh đối với em tốt như vậy, em sẽ không rời bỏ anh đâu."
Lục Mộ Trầm nghe vậy, hai mắt hơi híp lại, cúi đầu nhìn cô: "Sao vậy? Em còn tính toán bỏ anh hả?"
Sắc mặt Lục Mộ Trầm trầm xuống, vừa thấy liền biết tâm trạng không tốt, Tống Nhiễm vội giải thích: "Em không có ý đó, em chỉ cảm thấy anh đối với em quá tốt, sau này nếu anh không ở đây, em sẽ không quen."
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, nói từng câu từng chữ: "Anh sẽ luôn ở đây, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa."
Tống Nhiễm nhếch miệng cười rộ lên: "Em không suy nghĩ linh tinh, em chỉ tùy tiện nói thôi."
Nói xong, lại cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo.
Lục Mộ Trầm ở bên cạnh nhìn cô.
Biểu cảm trên mặt cô vô cùng bình thường, không có nửa điểm tâm trạng không tốt.
Lục Mộ Trầm rất đau lòng, duỗi tay ôn nhu mà vuốt đầu ô, giọng hơi khàn hỏi: "Nhiễm Nhiễm, đến tột cùng là thật sự không sao, hay là giả vờ không sao?"
Cô gần như rất am hiểu việc che dấu cảm xúc của chính mình, nhưng chính như vậy, mới làm anh càng đau lòng.
Tống Nhiễm ngây người, ngẩng đầu lên.
Hai người đối diện, ai cũng không nói trước.
Sau một lúc trầm mặc, Tống Nhiễm nhấp môi, rất nghiêm túc mà nhìn vào mắt anh, thấp giọng nói: "Anh muốn nghe em nói thật sao?"
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Đương nhiên."
Tống Nhiễm nhìn anh, ngưng vài giây, không nhịn được cầm tay anh, tự đáy lòng nói: "Nếu như là trước kia, khẳng định em sẽ cực lì khổ sở thương tâm, nhưng bây giờ, mặc dù trong lòng vẫn có một chút khổ sở, nhưng thật sự không mãnh liệt như trước. Thứ nhất, giống như anh nói, không đáng, thứ hai, cũng là vì anh."
"Bởi vì anh?"
Tống Nhiễm gật gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh phát ra ánh sáng: "Nhưng bởi vì anh, bởi vì anh cho em cảm nhận được quá nhiều ấm áp cùng yêu thương, cho nên mặc dù người phụ nữ kia mang đến cho em một chút thương tổn, cũng đã thành nhỏ bé không đáng kể."
Tống Nhiễm kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, đầu dựa lên vai anh: "Thật sự, Lục ca ca, bây giờ em đặc biệt hạnh phúc, anh, còn có bố mẹ anh, đều đối với em rất tốt, em rất cảm kích."
So với ngày tháng gian nan lúc trước, bây giờ đã rât hạnh phúc rồi, cô có lí do lại vì một người không đáng mà làm mình thương tâm khổ sở?
Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm phá lệ nghiêm túc, cuối cùng tin tưởng cô, trở tay lại nắm chặt tay cô: "Không sao mà cao hứng thì tốt, vì cái loại người như vậy, cũng không đáng."
Tống Nhiễm cười gật đầu: "Em biết rồi."
( Thật sự muốn biết hai anh chị có ý thức rằng mình đang ở trong lớp không? Không có cẩu độc thân quanh đấy à? Còn nữa, Nhiễm tỷ, tỷ thấy sắc quên bạn như vậy Lưu Linh tỷ có biết không?)
________________________________________
Tống Nhiễm thật sự không thương tâm cho lắm, chỉ cảm thấy rất phiền, bởi vì người phụ nữ kia lại đến quấy rầy cô.
Buổi tối về nhà, mới vừa mở cửa, liền phát hiện không khí không đúng.
Vừa nhìn vào trong phòng, mới phát hiện Triệu Tuyết Lị lại ngồi trong phòng khách.
Trên bàn phòng khách, để rất nhiều hộp quà.
Mày Tống Nhiễm nhăn lại, đi nhanh vào: "Bà đến làm gì?!"
Cô nhìn về phía bố ngồi trên xe lăn bên cạnh.
Bố rũ đầu, không nói một lời.
"Nhiễm Nhiễm..."
"Câm miệng!" Tống Nhiễm quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với Triệu Tuyết Lị, sau đó giơ tay chỉ hướng cửa, ngữ khí sắc bén: "Đi ra ngoài!"
Triệu Tuyết Lị không chịu, đứng lên, nắm chặt tay Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, lúc trước là mẹ thiếu con, bây giờ con cho mẹ một cơ hội, để mẹ bù đắp cho con, có được không?"
Tống Nhiễm cười lạnh một tiếng: "Cảm ơn ý tốt của bà, không cần!"
"Nhiễm Nhiễm..."
"Bà có đi hay không? Nếu bà không đi, tô sẽ báo cảnh sát!"
______________________________________
Triệu Tuyết Lị bị Tống Nhiễm đẩy ra, sau đó cửa "Ầm" một tiếng đóng lại.
Thấy quà trên bàn, ấn đường chau lại, bước nhanh đến, cầm hết quà lên, đi đến cửa, mở cửa, "Phanh" một tiếng vứt hết quà xuống đất: "Cầm quà của bà cút đi! Nếu bà còn dám đến quấy rầy tôi, đừng trách tôi đem hết việc năm đó bà vứt chồng bỏ con nói cho Tần Phàm!"
Hôm nay đi học, Tần Phàm lại đến hỏi cô chuyện ngày hôm qua là như thế nào, nghe ngữ khí đó, liền biết cậu một chút cũng không biết việc năm đó của Triệu Tuyết Lị.
Quả nhiên, cô vừa nói ra lời này, sắc mặt Triệu Tuyết Lị trắng bệch, giống như bị chịu kinh hách.
Tống Nhiễm hừ một tiếng, đóng cửa "Phanh" một tiếng, đi vào.
Sau khi Tống Nhiễm vào nhà, bố Tống bi thương nhìn cô, thấp giọng khuyên cô "Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc vẫn là mẹ của con..."
"Đừng đừng đừng! Bố ngàn vạn đừng vũ nhục hai chữ mẹ (*), làm người ta ghê tởm."
(*) Bản convert là "mẫu thân " nhưng để hợp hoàn cảnh nên tớ edit là " mẹ "
Bố Tống: "..."
Tống Nhiễm cầm cặp lên, đi về phòng.
Sau một lát, lại đi ra, đứng ở cửa dặn dò: "Bố, sau này bố ngàn vạn đừng để bà ta vào nhà, bà ta ở trong nhà chúng ta một chút, là con đã thấy chán ghét."
"Được, bố biết rồi." Bố Tống gật đầu, không khuyên gì nữa.
Ông có thể lí giải hận ý trong lòng con gái, nhiều năm như vậy chẳng quan tâm, bây giờ đột nhiên xuất hiện, chỉ bù đắp một chút liền muốn nhận lại con gái, đừng nói lấy tính cách của Nhiễm Nhiễm không có khả năng, chính ông, cũng ủy khuất thây con gái.
______________________________________
Bất quá, từ sau khi Tống Nhiễm uy Hi*p Triệu Tuyết Lị là muốn đem việc bà ta vứt chồng bỏ con nói cho Tần Phàm, bà ta liền không xuất hiện nữa.
Có thể thấy được trong lòng bà ta có bao nhiêu sợ hãi.
Triệu Tuyết Lị đột nhiên xuất hiện, giống như một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của Tống Nhiễm.
Ảnh hưởng duy nhất, khả năng cao chính là quan hệ của cô và Tần Phàm.
Lúc trước cô cùng Tần Phàm giống như anh em, quan hệ vẫn luôn rất tốt. Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu, theo bản năng muốn tránh.
Cũng may kì thi cuối kỳ sắp tới, phải chia ban, cô cùng Tần Phàm sẽ không học chung lớp, không cần cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Lục Mộ Trầm khẳng định là chọn ban tự nhiên, hơn nữa lại là lớp mũi nhọn. Lúc trước Tống Nhiễm giãy giụa suy nghĩ muốn cùng Lục Mộ Trầm học chung lớp, đến gần kì thi, mới phát hiện chính mình đang nằm mơ.
Đừng nói là lớp mũi nhọn, chỉ là ban tự nhiên, cô cũng không thể khống chế. Ban văn cô còn tốt hơn một chút, chứ ban tự nhiên thì thật sự là lên trời.
Lúc tuyển ban văn lí, Tống Nhiễm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn ban văn.
Đến gần kì thi, Tống Nhiễm đặc biệt nỗ lực, mỗi ngày quấn lấy Lục Mộ Trầm cho cô học bổ túc, thường xuyên vẫn luôn học đến nỗi phòng học tắt đèn mới kết thúc.
Cái này cũng chưa tính, về đến nhà, còn WeChat video, để Lục Mộ Trầm tiếp tục giảng cho cô.
Lục Mộ Trầm thu dọn sách vở của mình, sau đó giảng bài thi cho Tống Nhiễm, vẻ mặt bất đắc dĩ mà sủng nịnh: "Thật ra bây giờ em càng ngày càng yêu học tập nhỉ.".
Tống Nhiễm nhiễm chớp chớp mắt, rất nghiêm túc mà nói: "Đương nhiên, bạn trai em lợi hại như vậy, em cũng không thể để anh mất mặt có đúng không?"
Lục Mộ Trầm nghe thấy lời này, cong môi cười cười, nói: "Em không lợi hại cũng không sao, anh lợi hại là được rồi, dù sao tương lai cũng có anh nuôi em mà."
Đầu Video bên kia, Tống Nhiễm che miệng cười rộ lên: "Lục ca ca, càng ngày anh càng dẻo miệng nha."
Lục Mộ Trầm nhướng mày: "Thích nghe sao?"
Tống Nhiễm cười cong cong mắt: "Thích, nhưng em càng muốn dựa vào chính mình một chút."
_________________________________
Lúc mẹ Lục đi vào đưa đồ ăn khuya cho Lục Mộ Trầm, liền thấy Lục Mộ Trầm đang ở cùng Tống Nhiễm, bà đi đến trước màn hình, tươi cười đầy mặt chào hỏi với Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, muộn như vậy, còn đang học tập đấy à."
Tống Nhiễm vừa nhìn thấy mẹ Lục, nhanh nhẹ ngồi ngay ngắn, cong cong mắt, cười khanh khách chào: "Cháu chào bác."
"A, Nhiễm Nhiễm ngoan a." Mẹ Lục đánh giá phòng của Tống Nhiễm đầu bên kia, phòng rất nhỏ, ánh đèn cũng không quá sáng.
Mẹ Lục không khỏi đau lòng, nói: "Hai đứa học như vậy cũng không phải biện pháp a, nếu không trong khoảng thời gian này cháu dọn đến ở nhà bác đi, hai đứa học buổi tối muộn, bác cũng có thể chăm sóc hai đứa."
Tác giả có lời muốn nói:
Tới cay!
Buổi chiều bốn điểm, canh hai nha ~