Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 27

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Tống Nhiễm theo bản năng nắm chặt tay Lục Mộ Trầm, đầu ngón tay véo thịt trong lòng bàn tay anh.
Lục Mộ Trầm cúi đầu nhìn cô, ôn nhu trấn an: "Đừng sợ."
Vừa dứt lời, trong cửa liền truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa.
Đã đến bước này rồi, khẩn trương cũng vô dụng.
Tống Nhiễm âm thầm thở sâu, thời điểm cửa phòng từ bên trong mở ra, trên mặt đã thả lỏng, lộ ra nụ cười.
Nhưng mà, lúc mẹ Lục xuất hiện trước mắt, Tống Nhiễm vẫn có chút ngây người.
Phản ứng đầu tiên cô nhìn thấy mẹ Lục là: Khó trách Lục Mộ Trầm lớn lên đẹp trai như vậy, thì ra là mẹ xinh đẹp như vậy.
Ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn trẻ đẹp.
Mà càng quan trọng hơn là, bà cười rộ lên, làm cô cảm thấy hòa ái dễ gần, bộ dáng rất ấm áp, cùng với trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.
Tống Nhiễm ngốc nửa giây, lập tức hoàn hồn, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cháu chào bác."
Cô cong cong mắt, nụ cười sạch sẽ ấm áp.
"Chao ôi!"Mẹ Lục lập tức lên tiếng, chạy nhanh đến kéo tay Tống Nhiễm, cười nói: "Cháu là Nhiễm Nhiễm đúng không, lớn lên cũng thật đẹp. Đến đây đến đây, vào phòng đi."
Nói xong, liền kéo Tống Nhiễm vào nhà, lấy ra từ tủ đựng giày một đôi dép lê mới màu hồng nhạt, muốn giúp Tống Nhiễm để trên đất.
Tống Nhiễm thụ sủng nhược kinh, vội duỗi tay cầm, không ngừng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn bác, cháu tự mình làm là được rồi."
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn." Mẹ Lục cười đưa dép lê cho cô, nhịn không được đánh giá cô nhiều hơn một chút.
Lúc Tống Nhiễm mỉm cười nói "Cháu chào bác", bà liền cảm thấy trước mắt sáng ngời. Tối hôm qua xem ảnh, chỉ cảm thấy cô bé này lớn lên xinh đẹp, nào biết vừa nhìn thấy người thật, mới hiểu được con trai nói người thật so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn.
Thật ra người thật so với ảnh chụp không có gì khác nhau, quan trọng là thần thái, bộ dáng tươi cười ngọt ngào, phá lệ được lòng bà.
Tống Nhiễm đổi dép lê, mẹ Lục liền đi đến kéo tay cô, vừa đi vào bên trong vừa nói những chuyện trên trời dưới đất với cô, nói: "Ngày hôm qua A Mộ còn cho chúng ta nhìn ảnh của cháu, lúc ấy bác liền cảm thấy, cô bé này cũng thật xinh đẹp, kết quả A Mộ nói cháu người thật so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn, lúc ấy bác còn không quá tin, hiện tại vừa thấy, quả thật đúng như vậy."
"..." Tống Nhiễm không nghĩ tới Lục Mộ Trầm vậy mà đưa ảnh của cô cho bố mẹ anh nhìn, còn khen cô là người thật so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn?
Tống Nhiễm trong lòng cười khổ ha ha, nghĩ thầm: Này ca ca, có thể khiêm tốn một chút hay không?
Được mẹ Lục khen, Tống Nhiễm lập tức ngượng ngùng cực kỳ, vội nói: "Bác, người khen làm cháu ngượng ngùng."
Tống Nhiễm thật sự thẹn thùng. Lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối được khen như vậy, thật sự có chút sợ hãi. Huống chi, trưởng bối này là mẹ bạn trai của mình.
Bất quá,tâm trạng lúc này của Tống Nhiễm đã không thể diễn tả thành lời. Bởi vì sự việc phát triển hoàn toàn khác với dự kiến của cô.
Lúc trước, cô nghĩ tới rất nhiều loại gặp mặt khả năng sẽ phát sinh.
Nghĩ đến khả năng bố mẹ của Lục Mộ Trầm sẽ lạnh nhạt đối với cô, làm cô xấu hổ không biết theo ai.
Nghĩ đến, khả năng bọn họ sẽ e ngại mặt mũi của Lục Mộ Trầm, mặt ngoài thì khách khí với cô, ngầm nghiêm túc mà cảnh cáo cô, làm cô chia tay cùng Lục Mộ Trầm, không cần ảnh hưởng đến việc học tập của anh.
Cũng nghĩ đến, bọn họ sẽ không ngừng hỏi một chút về hoàn cảnh gia đình cô, bố làm công việc gì, mẹ làm công việc gì...
Khả năng là cô có chút mẫn cảm, nhưng trong khoảng thời gian gần đây xác thật mỗi ngày cô đều nghĩ những việc này, vẫn luôn rất lo lắng. Rất nhiều lần nói với Lục Mộ Trầm, không nghĩ đến, anh kiên trì, một hai phải mang cô đến.
Bởi vì chuyện này, còn tức giận với Lục Mộ Trầm hai lần. Cô nghĩ không ra, làm gì phải một hai mang cô đến gặp mặt bố mẹ anh?
Bất quá, sau đó Lục Mộ Trầm lại hôn hôn cô, tức giận cái gì cũng đều tiêu tan, cũng thỏa hiệp.
Chị Nhiễm cũng quá háo sắc rồi, mới hôn hôn một chút mà đã thỏa hiệp.
Đến bây giờ, mới bừng tỉnh đại ngộ. Từ trước đến giờ Lục Mộ Trầm một người luôn nghĩ chu toàn mọi việc, sao lại một hai phải mang cô đến nhà chứ? Đại khái bởi vì anh nắm chắc mười phần, biết bố mẹ anh sẽ không làm cô khó xử.
Không. Không chỉ có không có khó xử, còn rất nhiệt tình.
Tống Nhiễm ngồi trên sô pha, nhìn mẹ Lục đang gọt táo cho cô, nhất thời cảm thấy cảnh này giống như trong mơ.
Mẹ Lục gọt xong quả táo, đưa cho cô, mỉm cười nói: "Cháu lần đầu tiên đến đây, chút nữa bảo A Mộ đưa cháu đi dạo một vòng, đừng câu nệ, coi như nơi này là nhà cháu đi."
Tống Nhiễm vội gật đầu: "Cảm ơn bác."
Ngưng vài giây, Tống Nhiễm vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Bác, bác không ghét cháu sao?"
Mẹ Lục nghe vậy, rất kinh ngạc nhìn cô, giống như nghe thấy việc gì đó rất buồn cười, cười hỏi: "Cháu cái đứa nhỏ này nói cái gì vậy, vì sao bác lại phải ghét cháu?"
Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, bất an nói: "Bởi vì... Yêu sớm ạ..."
Lúc học sơ tam, trong lớp có bạn học nam cùng bạn học nữ yêu đương.
Vốn dĩ thành tích của bạn học nam kia khá tốt, nhưng không biết như thế nào, sau khi cùng nữ sinh kia yêu đương, thành tích liền trượt dốc.
Sau đó việc yêu sớm mẹ của bạn nam phát hiện, tìm được đến trường học. Khả năng bởi vì khi đó rất nhanh sẽ đến kì thi, lúc đó bà ấy đặc biệt phẫn nộ, trong lớp học, làm trò trước mặt rất nhiều bạn học, cho kia nữ sinh một cái tát.
Tống Nhiễm đối chuyện này ấn tượng đặc biệt khắc sâu. Bởi vì khi ấy cô suy nghĩ, vì cái gì nam sinh kia không che chở người mình thích?
Trơ mắt nhìn cô gái mình thích bị mẹ mình đánh?
Tống Nhiễm lúc trước sợ hãi đến nhà Lục Mộ Trầm, ít nhiều cũng có chút bị chuyện này ảnh hưởng.
Cô sẽ nghĩ, nếu bố mẹ Lục Mộ Trầm không thích cô, thậm chí là chán ghét cô, giống mẹ nam sinh kia cho cô một bạt tai, mà Lục Mộ Trầm cũng không giúp cô, thì nên làm cái gì bây giờ?
Cô có chút sợ.
Bởi vì nếu là thật, khẳng định cô sẽ chia tay với Lục Mộ Trầm.
Bô não quá nhiều, lúc này bị mẹ Lục nhiệt tình tiếp đón như vậy, ngược lại có chút không biết phải làm sao.
Mẹ Lục cười kéo tay cô, nói: "Yêu sớm thì làm sao, bác cùng bố của A Mộ cũng là yêu sớm đấy, không phải cũng rất hạnh phúc sao? Chỉ cần các cháu tự biết chừng mực, không ảnh hưởng đến việc học tập, thì không có gì. Hơn nữa, cháu là cô gái A Mộ thích, sao bác có thể ghét cháu."
"Nhưng cháu..."
Nhưng điều kiện gia đình cháu không tốt —— Tống Nhiễm thiếu chút nữa nói ra. Nhưng cuối cùng lời nói đến cổ họng, chung quy lại nuốt đi xuống.
Cô biết nhà có tiền nhất định sẽ chú ý môn đăng hộ đối, nếu bà điều kiện nhà cô không tốt, sẽ đồng ý cô cùng Lục Mộ Trầm ở bên nhau sao?
Muốn hỏi, cuối cùng vẫn là không có dũng khí hỏi.
Mẹ Lục thấy cô đột nhiên không nói, cười hỏi: "Làm sao vậy? vừa nãy cháu muốn nói cái gì?"
"Cháu... Cháu muốn nói, cháu học tập không tốt cho lắm..." Tống Nhiễm cười gượng nói dối.
Mẹ Lục nói chỉ cần đừng ảnh hưởng học tập, nhưng căn bản cô học tập không tốt nha.
Chính là lúc trước thi đậu tam trung, cũng là liều mạng mới thi đậu. Thi trước nửa học kỳ, ngày thường đi học, cuối tuần làm thêm kiếm tiền, buổi tối thường xuyên thức đêm học tập đến hai ba giờ.
Tuy là như vậy, cuối cùng cũng chỉ thi được hơn mấy cái tên hiểm hiểm đứng đầu toàn trường từ dưới đếm lên.
Vốn dĩ cơ sở học tập của cô không tốt, sau đó lên cao trung, việc học càng nặng nề, các môn cũng so với sơ trung càng khó.
Đặc biệt là môn toán kia, điểm kiểm tra sơ trung của cô cũng chỉ được 70 điểm, về sau lên cao trung, quả thật giống như nghe thiên thư, sau đó mỗi lần kiểm tra đều đội sổ, cũng thật khiến người ta bất đắc dĩ.
Thời điểm Tống Nhiễm nói lời này, đúng lúc Lục Mộ Trầm từ trên tầng đi xuống.
Mẹ Lục lập tức cười rộ lên, chỉ vào Lục Mộ Trầm, nói với Tống Nhiễm: "Học tập không tốt cũng không sao nha, A Mộ học tập tạm được, bảo nó dạy cho."
Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn về phía con trai mình, nói: "Thằng nhóc này làm bạn trai cần phải có trách nhiệm chứ, Nhiễm Nhiễm nói nó học tập không tốt, con phải chịu trách cho con bé học lên, biết không?"
Lục Mộ Trầm nhìn mẹ và Tống Nhiễm ở chung tốt như vậy, nội tâm vui vẻ, không nhịn được cười cười, trả lời bà: "Biết."
Nói xong, liền đi xuống dưới.
Mẹ Lục nhìn anh, nghiêm mặt nghiêm túc, lại nói: "Cũng không phải là ngoài miệng nói, nếu Nhiễm Nhiễm học tập không tốt lên được, đã nói lên trình độ của con không được, biết không?"
"Vâng vâng vâng, con biết rồi, còn không phải là học bù sao." Lục Mộ Trầm dở khóc dở cười.
Nghĩ thầm: Không tốt lên được, chính là trình độ của anh không được? Sao không nói là học sinh quá ngốc chứ?
Khuỷu tay của mẹ anh hướng ra ngoài cũng quá nhanh.
Đương nhiên, anh một chút cũng không ăn giấm.
Mẹ hướng về Tống Nhiễm, anh so với ai khác còn cao hứng hơn.
Mẹ Lục lúc này mới cười cười, từ trên sô pha đứng lên: "Con mang Nhiễm Nhiễm đi dạo xung quanh đi, mẹ muốn đi chuẩn bị cơm trưa."
Tống Nhiễm vừa nghe, vội vàng từ trên sô pha đứng lên, nói: "Bác, cháu giúp bác."
Mẹ Lục nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Cháu có thể nấu cơm được à?"
"Tay nghề của Nhiễm Nhiễm rất tốt." Tống Nhiễm chưa kịp mở miệng, Lục Mộ Trầm liền đi trước một bước khen.
"Đúng không, bây giờ con gái có thể nấu cơm không có nhiều lắm." Mẹ Lục thích Tống Nhiễm nhiều một chút.
Tống Nhiễm được khen có chút ngượng ngùng. Nghĩ thầm: Lục ca ca này không thể khiêm tốn một chút sao? Tay nghề của cô, cũng coi như còn được, không tính là tốt đi?
Vội giải thích cho mình: "Cũng chỉ là tạm được thôi ạ, có thể giúp bác được một chút."
Mẹ Lục cười nói: "Không cần không cần, cháu cùng A Mộ đi chơi đi, việc ăn cơm sự cháu đừng quản." Sau đó, lại nháy mắt với Lục Mộ Trầm: "Con mang Nhiễm Nhiễm đi trong sân chơi đi, chút nữa ăn cơm gọi hai đứa."
"Vâng, cảm ơn mẹ." Lục Mộ Trầm nói, liền dắt tay Tống Nhiễm: "Đi thôi."
Tống Nhiễm cự tuyệt không được, sau đó cùng Lục Mộ Trầm từ trong phòng đi ra.
Đi đến trong sân, tâm trạng vừa mới căng thẳng Tống Nhiễm cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, ngẩng đầu nhìn Lục Mộ Trầm, không nhịn được hỏi: "Sao mẹ anh lại đối tốt với em như vậy?"
Lục Mộ Trầm nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt có một tia nhàn nhạt ý cười: "Đối tốt với em, em còn không cao hứng sao?"
"Em không có ý kia, em là nói, mẹ anh không biết em, sao lại đối tốt với em như vậy nha? Vạn nhất.... Vạn nhất em không phải cô gái tốt thì làm sao bây giờ?"
Lục Mộ Trầm nghe vậy, buồn cười, giơ tay xoa xoa đầu Tống Nhiễm, nói: "Nghĩ cái gì thế? Em cho rằng Lục Mộ Trầm anh người nào cũng thích sao?"
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, không quá hiểu ý trong lời nói của anh.
Lục Mộ Trầm mặt đầy bất đắc dĩ, trong mắt lại là sủng nịnh, lại giải thích: "Mẹ anh tin tưởng ánh mắt của anh, nếu là người anh thích, đương nhiên là cô gái tốt. Huống chi, mẹ anh thích cô gái hay cười."
"Đúng không? Sau này em phải cười nhiều hơn mới được."
Lục Mộ Trầm hơi cong môi dưới: "Em suốt ngày, khi nào là không cười?"
Thích nhất, chính là bộ dáng cô thích cười.
Tống Nhiễm vừa nghe, giơ tay sờ sờ mặt, ngay sau đó liền ha ha cười rộ lên: "Nói cũng đúng."
Cười cười, đột nhiên dừng lại, thần sắc khẩn trương nhìn Lục Mộ Trầm, hỏi: "Ai, anh nói em luôn cười như vậy, về sau có phải rất sớm liền có nếp nhăn."
Lục Mộ Trầm nhìn cô, cười như không cười: "Ừ, có khả năng."
Có khả năng?
Tống Nhiễm vừa nghe lời này, không quá cao hứng, banh khuôn mặt nhỏ trừng mắt nhìn Lục Mộ Trầm một cái, nói: "Lục Mộ Trầm, anh có phiền hay không? Em đây là muốn nghe anh nói có khả năng sao?"
Cô nói có nếp nhăn, anh liền nói theo?
Có thể nói chuyện với người này không?!
Lục Mộ Trầm thật sự kéo căng (?) không được, mặt đầy sủng nịnh mà sờ sờ đầu Tống Nhiễm, cười: "Tống Nhiễm, sao em lại làm ra vẻ như vậy?"
Tống Nhiễm nheo nheo mắt: "Hử? Anh ghét bỏ em?"
Lục Mộ Trầm nắm chặt tay cô, lập tức nghiêm trang vì chính mình biện giải: "Không chê, thích muốn ૮ɦếƭ."
Tống Nhiễm nghe được lời này, tâm trạng lập tức tốt lên, hừ hừ: "Được, tha thứ cho anh."
Lục Mộ Trầm nhìn trên mặt Tống Nhiễm đắc ý dào dạt tươi cười, buồn cười.
Làm ra vẻ là thật làm ra vẻ.
Thích cũng là thật thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc