Tống Nhiễm lườm Lục Mộ Trầm, nghĩ thầm: Phải là anh lợi hại chứ? Một lần cho em hai đứa. Chất lượng con của anh tốt thật!”
……
Lúc trước ngay cả khi Tống Nhiễm chưa mang thai, Lục Mộ Trầm đã rất lo lắng rồi, sợ cô chịu khổ, sợ cô gặp nguy hiểm lúc sinh. Hiện nay mang thai, lại còn là song thai, nỗi lo của anh cũng theo đó nhân lên gấp đôi.
Đặc biệt phản ứng của Tống Nhiễm rất lớn, ốm nghén rất nghiêm trọng, ăn gì cũng không ngon miệng, hơi chút là lại nôn ra.
Tống Nhiễm cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy. Bình thường, cơ thể của cô vẫn luôn rất tốt, đến cả khi bị cảm cũng rất ít, nhưng không ngờ lúc mang thai sẽ cực khổ thế này.
Người ta mang thai đều béo lên. Cô thì ngược lại, vì không ăn được gì mà mặt còn gầy hẳn đi.
Lục Mộ Trầm ở trong bếp hầm canh gà cho Tống Nhiễm. Mặc dù mỗi lần Tống Nhiễm ăn rất ít nhưng ngày nào anh cũng kiên trì nấu cho cô.
Nhìn Tống Nhiễm bởi vì ăn không được càng ngày càng gầy, Lục Mộ Trầm đau lòng không thôi, hối hận vì lúc trước đã muốn có con.
Canh gà được hầm hơn bốn tiếng, lúc nấu xong đã qua bảy giờ tối.
Tống Nhiễm không ngửi được mùi dầu mỡ. Lục Mộ Trầm ở nhà bếp vớt hết váng mỡ trên mặt rất tỉ mỉ, sau đó đổ vào một bát khác rồi mới bưng đến phòng ngủ.
Đẩy cửa ra trong phòng tối đen một mảnh, Tống Nhiễm vẫn đang ngủ, ngủ từ trưa đến giờ.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Từ khi mang thai, Tống Nhiễm luôn đặc biệt thích ngủ, có đôi khi còn nằm trên giường cả ngày.
Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng đi vào, đặt canh gà trong tay lên tủ đầu giường, ngồi ở mép giường, nắm tay Tống Nhiễm, cúi người thì thầm gọi cô: “Nhiễm Nhiễm, dậy ăn chút gì được không?”
Tống Nhiễm nghe thấy tiếng gọi, giơ tay lên nhẹ nhàng dụi dụi hai mắt.
Lục Mộ Trầm bật đèn ngủ. Ánh đèn màu vàng ấm áp mà không chói mắt.
“Ngoan! Dậy ăn một chút đi.” Lục Mộ Trầm ngồi gần hơn một chút, cẩn thận đỡ Tống Nhiễm dậy, đựng gối lên để cơ thể cô dựa vào đầu giường.
Tống Nhiễm vừa mới từ trong chăn chui ra, hai má còn có chút hồng hào nhưng khuôn mặt rất gầy, tinh thần cũng không quá tốt.
Lục Mộ Trầm nhìn cực kỳ đau lòng, tay phải dịu dàng sờ má cô: “Gầy thành như vậy…”
Trong giọng nói của anh tràn đầy đau lòng.
Tống Nhiễm lập tức đánh anh: “Đừng nói linh tinh!” Hai tay cô sờ sờ
Tống Nhiễm nắm tay anh, mở to mắt nhìn anh, khẽ nói: “Bác sĩ đã bảo qua giai đoạn này thì sẽ tốt hơn mà. Em không sao…”
Lục Mộ Trầm tự trách: “Sớm biết như vậy không nên có con.”bụng, khóe môi cong lên, trêu anh: “Anh còn nói lung tung nữa, chờ khi nào con ra đời, em sẽ bảo với các con là bố của chúng không thích chúng.”
Lục Mộ Trầm lại chẳng hề quan tâm: “Đúng là rất ghét… Em khổ quá!”
Tống Nhiễm đấm lên vai anh, cười nói: “Anh hay nhỉ! Có ai làm bố như anh không?”
Hiện tại, trong lòng Lục Mộ Trầm chỉ có vợ, không có con cái gì hết.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Đặc biệt là hai đứa nhóc này còn giày vò mẹ của chúng thành ra như vậy, anh hận không thể lôi bọn chúng ra rồi đánh cho một trận.
Đương nhiên, anh sẽ không dám nói trước mặt Tống Nhiễm, không thì sẽ bị mắng ૮ɦếƭ mất!
Lục Mộ Trầm bưng bát canh gà trên tủ đầu giường lên. Tống Nhiễm vừa nhìn thấy thì nhăn mặt.
“Lục ca ca, em…”
“Không thể không uống.”
Lục Mộ Trầm biết cô muốn nói gì, lập tức cắt lời cô.
Tống Nhiễm mím chặt môi, chỉ mới nhìn còn chưa uống cũng bắt đầu buồn nôn.
Lục Mộ Trầm nắm tay cô, kiên nhẫn dỗ dành, thậm chí trong lời nói còn có vẻ cầu xin.
“Anh biết em không muốn uống, nhưng em cố uống bao nhiêu cũng được. Em không ăn gì, anh không chịu được…”
Nhìn Tống Nhiễm như vậy, anh thật sự rất đau lòng.
Lục Mộ Trầm múc một muỗng canh gà, thổi thổi, cẩn thận đưa tới miệng Tống Nhiễm.
“Ngoan! Uống chút đi! Anh không bỏ thêm gì cả, mỡ cũng vớt hết rồi. Em cứ coi như đang uống nước lọc, được không?
Từ khi Tống Nhiễm mang thai, Lục Mộ Trầm luôn ở bên cạnh cô, hết lòng chăm sóc cô. Anh vốn đã rất dịu dàng rồi, nay lại càng dịu dàng hơn, dịu dàng đến mức cô cứ ngỡ không phải thật. Cô không muốn ăn, anh sẽ vắt óc nấu đủ loại món cho cô, còn mua rất nhiều sách dạy cách chăm sóc phụ nữ mang thai, làm sao để phụ nữ mang thai ăn có nhiều dinh dưỡng. Có đôi khi anh cực nhọc nấu canh, cô chỉ ăn một miếng rồi nôn ra, không chịu ăn nữa, cuối cùng chỉ có thể công cốc đổ đi.
Nhưng dù vậy, cho tới bây giờ nửa câu oán trách anh cũng không nói, không trách cô yếu ớt, không trách cô khó hầu, chỉ có tự trách, chỉ có đau lòng.
Lục ca ca đã tốt như vậy, Tống Nhiễm cảm thấy bản thân mình cũng phải cố gắng.
Tống Nhiễm do dự một lát rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở miệng, uống một ngụm nhỏ.
Lục Mộ Trầm khẩn trương hỏi: “Thế nào? Còn ổn không? Có khó chịu không?”
Tống Nhiễm nhìn anh khẩn trương như vậy thì hai mắt cay cay, có chút muốn khóc nhưng trong lòng lại ngọt ngào, lắc đầu nói: “Không khó chịu, uống ngon lắm, để em tự uống.” Cô vừa nói vừa đưa tay muốn bưng bát canh gà.
Đừng nhúc nhích.” Lục Mộ Trầm nắm chặt tay cô, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Cẩn thận bị bỏng! Để anh đút cho em.”
Lục Mộ Trầm múc từng thìa từng thìa rồi thổi thổi, sau đó mới đưa đến miệng Tống Nhiễm.
Hôm nay, Tống Nhiễm thấy ngon miệng hơn hàng ngày, uống được nửa bát mới thôi. Sau đó quả thực không uống được nữa, Lục Mộ Trầm cũng không ép cô, kéo cô đến hôn nhẹ một cái lên môi cô, khích lệ: “Hôm nay Nhiễm Nhiễm giỏi quá!”
Tống Nhiễm được khen có chút kiêu ngạo hất cằm, nói: “Ngày mai, em có thể uống nhiều hơn cơ.”
Lục Mộ Trầm xoa xoa đầu cô, cười nói: “Anh chờ xem!”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Cơm nước xong xuôi, Lục Mộ Trầm muốn dẫn Tống Nhiễm ra ngoài tản bộ một chút.
Tống Nhiễm có chút không thoải mái, không muốn động đậy. Nhưng nghĩ tới chuyện vận động nhiều trong lúc mang thai sẽ tốt cho con, cô lại phải đấu tranh tâm lý, cuối cùng quyết định theo Lục Mộ Trầm xuống lầu.
Khu chung cư nơi họ đang sống rất rộng, cũng trồng rất nhiều cây xanh, như một công viên thu nhỏ,
Khu chung cư này không được xem là ở trung tâm thành phố, nhưng không khí so với trung tâm thành phố khác tốt hơn
Nhà là năm tư đại học Lục Mộ Trầm tốt nghiệp mới mua.
Nhà Lục Mộ Trầm không thiếu tiền nhưng từ nhỏ anh đã rất độc lập, sau mười tám tuổi càng độc lập hơn. Anh không cần xin tiền gia đình để học đại học và trong cả chuyện mua nhà.
Vốn dĩ năm ba đại học, khi Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm nhận được bằng tốt nghiệp, ba Lục chuẩn bị mua nhà cho bọn họ là một biệt thự, tiền đặt cọc cũng đã thanh toán. Nhưng Lục Mộ Trầm không muốn nhận.
Lúc đó, hai người vẫn đang phải thuê phòng trọ. Lục Mộ Trầm đã hỏi cô: “Em có trách anh không?”
Tống Nhiễm cười hì hì, đáp: “Không trách! Chỉ cần đi cùng anh, nơi đâu cũng là nhà.”
Kỳ thật, Tống Nhiễm cũng có tiền, nhưng Lục Mộ Trầm không cho cô mua.
Ở phương diện này, Lục Mộ Trầm đặt khá nặng chủ nghĩa đàn ông. Từ lúc bắt đầu yêu nhau hồi cấp ba, bất kể ăn cơm, dạo phố mua đồ hay du lịch,… Tóm lại là chỉ cần ở bên nhau, Tống Nhiễm không được phép trả tiền.
Khi mua nhà cũng vậy.
Hơn nữa, tuy phòng lúc ấy chỉ là thuê nhưng sạch sẽ và rất ấm cúng, Tống Nhiễm cũng không có ý định thay đổi chỗ ở. Cô kiếm được không ít tiền và chỉ gửi tiền về cho các bác, các cô chú để họ đổi nhà đổi xe, làm mọi người cảm động đến rơi nước mắt.
Tống Nhiễm không hề nói gì.
Cô không quên những gì mình đã nói. Ai đối xử tốt với cô, sẽ có ngày cô báo đáp họ.
Năm tư đại học đó, thiết bị điều trị ung thư mà Lục Mộ Trầm dày công nghiên cứu từ năm nhất đã thành công. Một công ty nước ngoài đồng ý chi rất nhiều tiền để mua bản quyền của anh.
Lục Mộ Trầm được một khoản tiền việc đầu tiên sau khi Lục Mộ Trầm nhận tiền là mua nhà cho Tống Nhiễm.
Căn nhà không quá lớn, ba phòng ngủ, hai phòng khách, một nhà bốn người vậy là đủ rồi.
Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm đi bộ từ khu chung cư ra công viên Hồ Thiên Nga.
Công viên rất đẹp, lại đúng cảnh ngày xuân, có chim hót có hoa nở. Hai bên là đèn đường tạo hình giống đèn Ⱡồ₦g cổ, tỏa ra vàng ấm áp, soi sáng đường đi.
Đây là khoảng thời gian thư giãn sau bữa cơm chiều, rất nhiều người cũng ra công viên tản bộ.
Lục Mộ Trầm nắm tay Tống Nhiễm, dắt cô đi đến nơi ít người nhất có thể, thậm chí tinh thần còn rất cảnh giác, chỉ cần có người tới gần là lập tức chắn trước Tống Nhiễm, nếu ai đó không cẩn thận ᴆụng phải cô thì ánh mắt như muốn nuốt chửng người ta.
Một đứa trẻ vô ý ᴆụng phải cô, bị Lục Mộ Trầm trừng mắt mà sợ tới mức khóc thét.
Phụ huynh của đứa trẻ đó chạy tới, mắng Lục Mộ Trầm một trận rồi ôm con đi.
Mặt Lục Mộ Trầm quả thực không thể đen hơn.
Tống Nhiễm nhìn anh, cười không khép nổi miệng.
Hai người nắm tay, chậm rãi đi một vòng quanh hồ Thiên Nga.
Tống Nhiễm có thai, đi một lát là bắt đầu mệt. Lục Mộ Trầm đỡ cô ngồi xuống ghế đá bên hồ.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi!”
“Ừ!”
Tống Nhiễm ôm tay Lục Mộ Trầm, gối đầu lên vai anh.
Gió xuân lướt qua, mang theo một tia ấm áp và cả hương hoa thoang thoảng. Tống Nhiễm nhắm mắt lại, mỉm cười, cảm thụ hơi thở đêm xuân.
Lục Mộ Trầm cúi đầu nhìn Tống Nhiễm, khóe miệng bất giác nhếch lên, trong mắt là khuôn mặt dịu dàng của cô cùng ý cười yêu chiều.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tóc Tống Nhiễm, cúi đầu hôn lên trán cô.
Tống Nhiễm vẫn nhắm mắt nhưng trên mặt là một nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy, để cho gió nhẹ thoáng qua.
Lúc trước không hiểu cái gì gọi là năm tháng yên bình thì hôm nay đã cảm nhận được rồi.
…
Qua ba tháng đầu của thai kỳ, sức khỏe của Tống Nhiễm bình thường trở lại, không còn ăn gì cũng nôn ra, có thể ăn mọi thứ nhưng vẫn như cũ ăn được không nhiều lắm.
Mẹ Lục đã xin nghỉ, lên Bắc Kinh chăm sóc con dâu.
Mẹ Lục có kinh nghiệm, biết ăn cái gì mới bổ dưỡng nên ngày nào cũng thay đổi món ăn cho Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm ăn không nhiều, mẹ Lục tận tình khuyên bảo: “Ăn không hết cũng phải cố ăn. Mang thai tốn nhiều sức lực, cần nhất là bổ sung dinh dưỡng, bằng không thì sau khi sinh, cơ thể sẽ xảy ra vấn đề đấy.”
Bình thường ăn không vào, Tống Nhiễm còn có thể làm nũng với Lục Mộ Trầm, còn trước mặt mẹ Lục thì không thể như vậy, chỉ có thể ép mình ăn tiếp.
Nhưng cô ăn rất khó nhọc, Lục Mộ Trầm nhìn mà đau lòng, giằng lấy đũa của Tống Nhiễm, nói: “Ăn không vào thì thôi! Không sao!””
Mẹ Lục trừng mắt: “Ai nói không sao?! Có người chồng nào như con không?”
Sau đó lại đưa đũa cho Tống Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm nghe lời! Con xem con mới ăn được một chút, ăn thêm nữa đi. Tin mẹ! Không sai đâu! Ăn nhiều, hấp thu nhiều.”
Tống Nhiễm không thể làm gì, đành phải cầm đũa tiếp tục ăn.
Mẹ Lục vào phòng bếp múc canh. Tống Nhiễm nghiêng đầu, mím môi, tội nghiệp nhìn Lục Mộ Trầm.
“Anh à! Em thật sự không ăn được nữa.”
Lục Mộ Trầm đau lòng, tranh thủ lúc mẹ không có ở đây, nhanh chóng gắp một nửa đồ ăn trong chén Tống Nhiễm sang bát mình.
Tống Nhiễm kinh ngạc nhìn anh
Lục Mộ Trầm hạ thấp giọng “Xuỵt! Đừng nói!”
Tống Nhiễm mỉm cười, rướn người về phía Lục Mộ Trầm, hôn chụt lên môi anh.
“Anh tốt quá!”
Lục Mộ Trầm xoa xoa đầu cô, nói: “Lát nữa đói bụng phải nói cho anh đấy!”
Tống Nhiễm gật đầu thật mạnh.
“Cảm ơn Lục ca ca!”