Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 107

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Lúc Tống Nhiễm bổ nhào vào người Lục Mộ Trầm trên người, Lục Mộ Trầm kiềm chế không được mà bật cười thành tiếng, đôi tay ôm lấy eo cô, nói: “Nhiễm Nhiễm, em gấp gáp cái gì? Muốn như vậy?”
Tống Nhiễm ngẩn người, ngay sau đó liền ý thức được Lục Mộ Trầm xuyên tạc ý cô, mặt tức khắc nóng lên: “Ai…… Ai muốn…… Em là nói sinh con nha……”
Giọng cô càng nói càng nhỏ, cô bĩu môi thở phì phò từ trên người Lục Mộ Trầm đi xuống.
Trước khi nằm trở lại giường, Lục Mộ Trầm đỡ eo cô, đột nhiên xoay người một cái đè cô dưới thân mình.
Tống Nhiễm ngơ ngẩn: “Anh…… Làm gì thế……”
Lục Mộ Trầm mặt mày mỉm cười: “Không phải muốn sao?”
Tống Nhiễm trừng anh: “Em không muốn!”
Lục Mộ Trầm nhướng mày: “Không muốn trẻ con sao?”
“…… Muốn.” Tống Nhiễm nói.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Lục Mộ Trầm nhếch mép, sờ mặt cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô nói: “Vậy không phải muốn anh sao?”
Tống Nhiễm: “……”
“Không có anh, làm sao có con?”
Tống Nhiễm: “……”
Ngón tay Lục Mộ Trầm tới cằm Tống Nhiễm, nhẹ nhàng nắm, ý cười trong càng sâu: “Cầu anh.”
Tống Nhiễm ngẩn người: “Cái gì……”
Môi Lục Mộ Trầm dán nhẹ lên môi Tống Nhiễm, khóe miệng hiện lên vài phần ý cười: “Em nói xem?”
Mặt Tống Nhiễm đỏ lên: “Lục ca ca, anh khi dễ em.”
Lục Mộ Trầm luôn thích bắt nạt cô về chuyện này, lúc trên giường một chút cũng không giống như Lục ca ca thường ngày ôn nhu dịu dàng của cô.
Cô nghiêng người né tránh anh, đôi mắt nhắm lại: “Không náo loạn với anh nữa, em ngủ.”
Lục Mộ Trầm ôm cô từ phía sau, cằm để trên vai cô, sau một lúc lâu, rốt cuộc mới đứng đắn lại thấp giọng hỏi: “Thật sự muốn có con sao? Nghĩ kỹ chưa?”
Tống Nhiễm gật đầu giọng nói nhỏ nhẹ: “Trẻ con rất đáng yêu nha. Còn có con của chị Hỗng cũng đã ba tuổi, lần trước chị Hồng mang cô bé đi chơi miệng tiểu cô nương rất ngọt, nói chuyện bi bô, đặc biệt đáng yêu.”
Lục Mộ Trầm cười: “Vậy sinh ra đứa con trai làm sao bây giờ?”
“Con trai cũng rất đáng yêu mà, không phải con của chú nhỏ cũng rất đáng yêu sao?”
Lục Mộ Trầm nhướng mày, nói giỡn: “Nhăn nheo như vậy, em nhìn thấy đáng yêu chỗ nào?”
Tống Nhiễm xoay người lại, nói: “Là đáng yêu đó, lại nói chú nhỏ cùng thím nhỏ lớn lên đều đẹp như vậy, chờ thằng bé nẩy nở khẳng định sẽ đặc biệt đẹp.”
Lục Mộ Trầm không cho là đúng, nói: “Con của chúng ta so với con của hai người đó chắc chắn sẽ đẹp hơn.”
Tống Nhiễm ngẩn người, ngay sau đó nhịn không được cười rộ lên: “Lục Mộ Trầm anh thấy anh ấu trĩ không?”
Còn chưa có sinh đâu, lại còn so sánh trước.
Lục Mộ Trầm nhướng mày: “Anh nói thật.”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tống Nhiễm không biết con của mình về sau có thể xinh đẹp như con của chú nhỏ với thím nhỏ hay không, nhưng chắc chắn có sẽ xinh đẹp giống nhau.
Lục ca ca lớn lên đẹp trai như vậy, cô lớn lên cũng cũng không tệ lắm mà.
Tống Nhiễm kiêu ngạo nghĩ.
Từ khi quyết định có con, Tống Nhiễm rất tích cực chuẩn bị cho việc mang thai, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, ăn rất nhiều đồ khỏe mạnh có dinh dưỡng, mỗi ngày đi theo Lục Mộ Trầm chạy bộ buổi sáng rèn luyện thân thể, cố gắng cho thân thể đạt đến trình độ có trạng thái tốt nhất. Vì thế, bỏ tất cả những đồ không tốt mà mình yêu thích.
Lục Mộ Trầm luôn luôn sinh hoạt khỏe mạnh, nhưng thật ra không có gì thay đổi..
Chỉ duy nhất có điểm, chính là công việc quá bận phải luôn thức đêm.
Tống Nhiễm tận tình khuyên bảo, lải nhải bên tai anh: “Mấy ngày nay đừng thức quá muộn, các bác sĩ khác đều nói ngủ muộn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng t*ng trùng.”
Lục Mộ Trầm cười, nói: “Nói bậy gì đó chất lượng của anh rất tốt.”
Nhưng mà, từ khi bị Tống Nhiễm lải nhải một lần về sau, nhưng thật ra Lục Mộ Trầm cũng không thức đêm nữa, tích cực tham gia cùng Tống Nhiễm chuẩn bị cho việc mang thai
Một tháng sau.
Lục Mộ Trầm mới từ bên ngoài trở về, nào biết khi mới bước vào cửa lập tức nghe thấy tiếng thét chói tai của Tống Nhiễm truyền từ phòng ngủ ra.
Trong lòng Lục Mộ Trầm căng thẳng, lập tức đi nhanh đến phòng ngủ: “Nhiễm Nhiễm!”
Tống Nhiễm: “A! Lục ca ca!”
Lục Mộ Trầm mở cửa ra, tiếng thét chói tai của Tống Nhiễm lại vang lên lần nữa từ trong phòng tắm truyền ra.
Lục Mộ Trầm bước đi tới cửa, giơ tay liền vặn cửa.
Cửa khóa trái từ bên trong, lông mày anh chiếu chặt, lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Em không có việc gì chứ?”
Đột nhiên bên trong im lặng, không có âm thanh.
“Nhiễm Nhiễm!” Lục Mộ Trầm lập tức khẩn trương, cổ tay vô thức tăng thêm lực dùng sức vặn cửa.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong, vẻ mặt Tống Nhiễm đưa đám đứng ở bên trong: “Lục ca ca……”
Lục Mộ Trầm gắt gao nắm chặt tay cô, mặt đầy lo lắng, hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tống Nhiễm bẹp miệng, rất muốn khóc, thút tha thút thít sau một lúc lâu rốt cuộc mới nói: “Dì cả của em vừa mới tới……”
Lục Mộ Trầm hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra Tống Nhiễm gọi là cái gì lập tức an ủi cô: “Bình thường, làm gì có người nào mang thai nhanh như vậy.”
Lục Mộ Trầm lôi kéo tay Tống Nhiễm đi đến mép giường ngồi, giơ tay vén mái tóc ở thái dương cô ra sau tai, buồn cười: “Anh còn tưởng chuyện gì, làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ.”
Biểu cảm của Tống Nhi có chút khổ sở, nhỏ giọng nói: “Chuyện này còn chưa phải là chuyện lớn.”
Lần này kinh nguyệt cô chậm vài ngày, mấy ngày hôm trước còn tưởng rằng bản thân mang thai, còn chuẩn bị cho cuối tuần kêu Lục Mộ Trầm đi kiểm tra cùng cô, nào biết được……
Tống Nhiễm đột nhiên có chút lo lắng, khẩn trương mà nhìn Lục Mộ Trầm: “Lục ca ca, anh nói xem em có thể mang thai hay không?”
Lục Mộ Trầm nhíu mày: “Nói bậy gì đó? Lúc này mới bao lâu?”
Tống Nhiễm nhấp môi, không nói.
Lục Mộ Trầm ôm cô vào lòng cúi đầu hôn lên môi cô một cái an ủi: “Đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta lại cố gắng chút nữa, rất nhanh có thể sẽ có thôi.”
Tuy rằng Lục Mộ Trầm an ủi Tống Nhiễm như vậy, nhưng trên thực tế cô tích cực chuẩn bị mang thai, đã ba tháng trôi qua bụng vẫn như cũ một chút tin tức cũng không có.
Tống Nhiễm thật sự bắt đầu có chút sốt ruột, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thân thể cô là khí hàn thể chất tương đối khó mang thai.
Nhưng cũng may khó mang thai, cũng không phải hoàn toàn không mang thai được.
Bác sĩ cho cô thuốc điều trị thân thể, lại khuyên cô cần phải thả lòng hơn nữa.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tống Nhiễm vốn cho rằng sinh con là chuyện rất đơn giản, muốn sinh là được. Hiện tại mới phát hiện rất khó.
……
Vào ngày sinh nhật của Bồ Tát, Tống Nhiễm cố ý túm chặt Lục Mộ Trầm mang cô đi chùa thắp hương.
Đi chùa đó nghe nói Tống Tử nương nương rất linh.
Tống Nhiễm chạy tới, đặc biệt thành kính ước nguyện.
Trước khi đi, cô còn dập đầu trước Tống Tử nương nương, trong lòng yên lặng cầu nguyện:Lão nhân gia(*) ngài có linh thiêng, xin hãy ban cho con và Lục ca ca hai em bé.
(*) 您老人家 lão nhân gia: đây là cụm từ thường dùng để chỉ người lớn tuổi hoặc các bậc bề trên
Thắp hương bái Phật vốn là để trong lòng được an ủi, nhưng không nghĩ sẽ linh nghiệm, Tống Tử nương nương này thật linh, không chỉ linh mà còn quá linh.
Không có thì thôi, một khi đã có chính là hai đứa.
Lúc biết mình mang song thai, từ bệnh viện đi ra Lục Mộ Trầm rất vui vẻ, vuốt đầu cô, mắt đầy ý cười mà nhìn cô, nói: “Nhiễm Nhiễm, em lợi hại quá.”
Tống Nhiễm: “……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc