Lúc Lục Mộ Trầm nói về nhà sẽ đăng ký thời điểm, Tống Nhiễm không chút do dự mà đồng ý.
Lục Mộ Trầm lập tức đặt vé máy bay, Tống Nhiễm ở trong phòng thu dọn hành lý.
Bởi vì ngày đó là cuối tuần, Cục Dân Chính không làm việc, hai người cũng không cần lo lắng về thời gian, lúc mua vé máy bay là hơn bốn giờ chiều, buổi tối hơn 6 giờ mới trở lại Vũ Thành.
Sổ hộ khẩu của Tống Nhiễm đang ở nhà nên phải về nhà lấy, hẹn Lục Mộ Trầm vào sáng hôm sau.
Cục Dân Chính 9 giờ mới làm việc, nhà Tống Nhiễm cách Cục Dân Chính không xa, nghĩ 8 giờ rưỡi ra cửa đều được.
Vì thế đặt báo thức lúc 8 giờ sáng, còn nửa giờ còn lại sẽ rửa mặt trang điểm.
Nào biết được, trời còn chưa, di động lại đột nhiên vang lên.
Cô ngủ rất sâu, mơ mơ màng màng lấy điện thoại tắt.
Không đến vài giây lại vang lên, tiếng chuông vẫn luôn không ngừng, không giống như một cuộc điện thoại quấy rầy.
“Sớm như vậy ai lại gọi vậy……” Tống Nhiễm cau mày, nhìn màn hình trong bóng tối.
Tên ‘ Lục ca ca ’ đang sáng trên màn hình.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tống Nhiễm nhìn thời gian, 5 giờ 43 phút sáng.
“………………”
Tống Nhiễm nhắm mắt lại, buồn ngủ mà trượt tay nhấn nút nghe.
Còn chưa kịp mở miệng, giọng nói Lục Mộ Trầm không khỏi kích động truyền đến: “Nhiễm Nhiễm, em tỉnh chưa?”
“Anh hai à, hiện tại mới hơn 5 giờ……” Giọng nói Tống Nhiễm nho nhỏ, mang theo cơn buồn ngủ.
Điện thoại đầu kia, truyền đến âm thanh cười nhẹ của Lục Mộ Trầm nói: “Anh ngủ không được, nên dậy.”
“Kích động đến nổi ngủ không được sao?” Tống Nhiễm nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi.
Lục Mộ Trầm gật đầu ‘ ừ ’ một tiếng.
Rốt cuộc Tống Nhiễm cũng nhịn không được cười, nhỏ giọng nói: “Đừng kích động, còn sớm mà, ngủ tiếp một lát đi.”
“Ừ, em ngủ tiếp một lát đi, một lát nữa anh lại gọi cho em” Lục Mộ Trầm nói xong, liền cúp điện thoại.
Tống Nhiễm nắm di động, mơ mơ màng màng lại nhắm hai mắt lại.
Nửa phút sau, rồi lại bỗng nhiên mở bừng mắt ra.
Cô theo bản năng mà nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, ngẩn ra vài giây ngay sau đó từ trên giường xoay người đứng dậy bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ.
Vén bức màn lên, vừa nhìn dưới lầu, quả nhiên liền thấy xe Lục Mộ Trầm dừng ở phía dưới.
Anh đứng bên ngoài, đôi tay đút ở túi quần, cúi đầu đang đá cục đá trên mặt đất. Đá xa xa, còn chạy tới lại đá trở về, đá trở về lại đá đi ra, tới tới lui lui mà chạy.
Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ở bên nhau nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thấy dáng vẻ ngây thơ của anh như vậy, có thể thấy được tâm tình có bao nhiêu tốt.
Tống Nhiễm đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, khóe miệng cong lên, bỗng nhiên buồn ngủ đã không còn, chỉ còn lại lòng tràn đầy ấm áp.
Tống Nhiễm buông bức màn xuống, bật đèn phòng ngủ lên, đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, trang điểm nhẹ nhàng tỉ mỉ trước gương.
Áo sơ mi màu trắng, quần jean màu lam nhạt, tóc dài mềm mại đến eo, đặc biệt dịu dàng.
Lấy sổ hộ khẩu từ trong ngắn kéo ra, lúc ra cửa vừa vặn 6 giờ rưỡi.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Rời khỏi thang máy, Lục Mộ Trầm đã không còn đá đá nữa, thân thể nghiêng dựa bên cửa xe.
Lục Mộ Trầm cũng ăn mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần màu đen. Một tay anh cắm vào túi, tay phải nắm di động, cúi đầu đang chuyên tâm mà nhìn cái gì đó đến lúc Tống Nhiễm đến gần cũng chưa phát hiện.
Tống Nhiễm lặng lẽ từ bên cạnh đi qua đi, đi đến phía sau anh, đầu hướng về phía trước tìm tòi: “Đang xem cái gì đó?”
Lục Mộ Trầm nghe thấy giọng nói Tống Nhiễm, bỗng dưng sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu: “Tại sao em lại xuống đây?”
Tống Nhiễm cười tủm tỉm nhìn anh nói: “Em không xuống, anh tính một mình ở đây chờ em đến mấy giờ?”
Lục Mộ Trầm lập tức nở nụ cười, kéo tay cô: “Buồn ngủ không? Nếu không ở trong xe ngủ một lát?”
Tống Nhiễm lắc đầu, nhìn anh hỏi: “Sao anh lại tới sớm như vậy?”
“Ngủ không được.” Lục Mộ Trầm nói.
Tống Nhiễm nở nụ cười, giơ tay ôm mặt Lục Mộ Trầm, quan sát trái phải “Hả, không phải cả một đêm anh sẽ không ngủ chứ?”
Lục Mộ Trầm nhướng mày, cười: “Thông minh như vậy?”
Ý cười trong mắt Tống Nhiễm càng sâu, sau một lúc lâu, đi về phía trước một bước, nhịn không được ôm lấy anh, ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Lục ca ca, anh thật sự vui vẻ sao?”
“Em cảm thấy sao?” Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô chăm chú, giơ tay nhẹ nhàng vỗ về má cô: “Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể cưới em về nhà, trở thành người chồng hợp pháp, có thể không vui vẻ sao?”
Tống Nhiễm nghe Lục Mộ Trầm nói, trong lòng ấm áp.
Cô buông Lục Mộ Trầm ra, cô lấy sổ hộ khẩu từ trong túi lấy ra, thận trọng mà giao vào tay cho Lục Mộ Trầm, đôi mắt nhìn anh nghiêm túc mà nói: “Lục ca ca, từ hôm nay trở đi, em đem bản thân mình hoàn toàn giao cho anh.”
Lục Mộ Trầm tiếp nhận sổ hộ khẩu Tống Nhiễm đưa, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, tay phải anh nắm chặt tay trái cô, từng câu từng chữ, thận trọng hứa hẹn: “Nhiễm Nhiễm, cả đời này anh sẽ luôn yêu em, vĩnh viễn sẽ không phụ lòng em.”
Tống Nhiễm vui vẻ gật đầu, ôm lấy anh: “Em tin tưởng anh”
Cô tin rằng trên đời này sẽ không bao giờ có một người so với Lục Mộ Trầm càng yêu cô hơn.
……
Thời gian còn sớm, Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đến một quán trà ăn sáng.
Mùa hè hừng đông đến sớm, ăn xong bữa sáng cũng hơn 7 giờ, trời đã sáng rồi.
Trên đường lớn, dì bảo vệ môi trường đã dọn dẹp đường phố.
Nhà ăn bên ngoài.
Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm mười ngón tay đan chặt, cô nghiêng đầu hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Mộ Trầm suy nghĩ một chút: “Cục Dân Chính?”
Tống Nhiễm cười: “Hiện tại còn chưa đến giờ làm việc đâu, chúng ta đến sớm như vậy, đến đó chờ nha”
Lục Mộ Trầm nghiêm trang, nói: “Vậy chờ.”
“Vậy đi thôi” Đôi mắt Tống Nhiễm cong cong, vui vẻ mà nắm lấy cánh tay Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm lái xe mang Tống Nhiễm đi đến Cục Dân Chính.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Lúc đến vừa mới hơn 8 giờ, còn phải đợi gần một tiếng đồng hồ.
Chờ đợi hạnh phúc đến, đến cả khi trong quá trình chờ đợi cũng vui vẻ.
Bất tri bất giác, một giờ rất nhanh đã trôi qua.
Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm là cặp tân lang tân nương đăng ký đầu tiên vào ngày hôm đó.
Nam thanh nữ tú vừa đi vào, nhân viên công tác nhịn không được đều nhìn thêm vài lần.
Khi nhân viên công tác làm thủ tục kết hôn xem xét hộ khẩu của Lục Mộ Trầm, họ phát hiện hôm qua Lục Mộ Trầm vừa tròn 22 tuổi có chút kinh ngạc, cười hỏi một câu: “Hai người là canh thời gian mà đến đúng không?”
Lục Mộ Trầm ‘ Ừ ’ một tiếng, tâm tình vui sướng.
Nhân viên công tác một bên giải quyết cho bọn họ, một bên thuận miệng nói chuyện phiếm: “Ở bên nhau lâu chưa?”
Tống Nhiễm kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, mặt đầy tươi cười gật đầu, “Cấp hai đã ở bên nhau.”
“Vậy lâu thật nha” Nhân viên công tác ngẩng đầu lên, nhìn Lục Mộ Trầm một cái lại nhìn Tống Nhiễm một cái, cười nói: “Hai người các cô thực rất xứng đôi.”
“Cảm ơn.” Tống Nhiễm ngọt ngào nói lời cảm ơn.
Quá trình đăng ký rất nhanh, kiểm tra tư liệu, điền tờ khai, ký tên, tiếp theo chính là trình tự ban phát giấy hôn.
Khi đến bàn chứng nhận Tống Nhiễm khẩn trương tới mức trong tay đều đổ mồ hôi.
Lúc người cung cấp chứng chỉ yêu cầu cô hướng mặt đến lá cờ quốc kỳ để tuyên thệ, đôi mắt cô đau xót, suýt nữa rớt nước mắt xuống.
Những hình ảnh từng li từng tí cùng Lục Mộ Trầm giống như một thước phim quay chậm đều hiện lên trước mắt.
Mọi người đều nói hai người ở bên nhau thời gian dài nhiều hay ít cũng đều sẽ có mâu thuẫn, sẽ cãi nhau, sẽ ồn ào ầm ĩ, sẽ khổ sở.
Nhưng cô và Lục Mộ Trầm ở bên nhau nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng có mâu thuẫn hay cãi vã.
Lục ca ca của cô trước nay sẽ chỉ làm cho cô vui vẻ, sẽ không làm cô có chút đau khổ nào.
Trên đường đi, không có trở ngại hay bất cứ thất bại nào.
Nhưng hiện tại giờ khắc này trên đài tuyên thệ vẫn cảm thấy thực sự không dễ dàng.
Sắp trở thành vợ chồng rồi. Một đời một kiếp nắm tay đến đầu bạc.
……
Lãnh giấy hôn thú, Lục Mộ Trầm nắm tay Tống Nhiễm từ chỗ đăng ký kết hôn đi ra.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, nội tâm kích động đến nổi không có lời nào biểu đạt
Bàn tay mà Lục Mộ Trầm cầm giấy hôn thú thậm chí còn có chút phát run.
Ra khỏi chỗ đăng ký, trong lúc đi xuống bậc thang kia, đột nhiên Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm đồng thời dừng bước chân, giây tiếp theo giống như có thần giao cách cảm đồng thời nghiêng đầu.
Nhìn nhau một lúc lâu sau bỗng nhiên nhịn không được mà bật cười.
Khóe miệng Lục Mộ Trầm cong lên, cười nhìn Tống Nhiễm hô một tiếng: “Bà Lục.”
Tống Nhiễm cong mắt cười xoay người, đôi tay giữ ôm chặt Lục Mộ Trầm nhìn anh nói: “Lục tiên sinh, về sau cũng phải cố gắng yêu em nha.”
Lục Mộ Trầm vuốt má cô, ánh mắt ôn nhu: “Đương nhiên sẽ cố gắng yêu em.”
Tống Nhiễm tiến lên một bước, nhịn không được ôm lấy anh, ngửa đầu nói: “Lục ca ca, em cũng sẽ cố gắng yêu anh.”
……
Tống Nhiễm vĩnh viễn cũng không quên được ngày lãnh chứng đó.
Khoảng thời gian thiêng liêng nhất trong cuộc đời là giây phút cô đứng hướng về quốc kỳ mà tuyên thệ, tự nguyện cùng Lục Mộ Trầm chính thức kết làm vợ chồng từ giây phút đó.
Từ khoảnh khắc đó cô chính là vợ của Lục Mộ Trầm.
Cho nên nghi thức kết hôn, đối với cô mà nói ngược lại không có cũng không quan trọng.
Vì thế đã thương lượng với Lục Mộ Trầm hai người sẽ đi du lịch kết hôn……