Trong bệnh viện.
Phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có mỗi ánh sáng le lói của ngọn đèn trên tường hắt xuống.
“Mai tôi ra ngân hàng rút tiền cho cậu.”
Từ Yến Thời đổi vé máy bay xong thì cất điện thoại vào túi áo khoác, nói đoạn bắt đầu thu dọn đồ đạc, laptop, dây sạc, cùng một đống thuốc cảm… Ánh mắt anh khựng lại, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt bướng bỉnh của ai kia, anh không tin Hướng Viên khóc, hai người quen biết lâu đến thế nhưng anh chưa từng thấy cô khóc vì chuyện gì bao giờ cả. Hướng Viên nổi danh là người không tim không phổi.
Biết rõ người như Cao Lãnh không đáng tin tưởng, vậy mà vừa cúp điện thoại anh đã đổi lại chuyến bay —— cũng chưa biết chừng, bây giờ lớn rồi nên da mặt mỏng, có khi khóc thật.
Lão Quỷ thấy anh cúi đầu thẫn thờ, bèn đưa tay quơ quơ trước mặt anh, đang định muốn hỏi anh đang nghĩ gì thì Từ Yến Thời nhanh chóng thu dọn hết đồ đạc vào balo, kéo khóa cái *roẹt*, cũng không ngẩng đầu mà nói với anh ta: “Tôi đổi chuyến bay rồi, mai sẽ về Tây An.”
“Nhanh vậy sao?” Lão Quỷ nghi ngờ, “Không phải anh nói thứ bảy mới về à? Chuyện công tác hả?”
Từ Yến Thời ừ đáp rồi đặt túi xuống cuối giường, ngồi xổm buộc lại dây giày, ngón tay thành thạo thắt nút, nói: “Có chuyện riêng.”
Lão Quỷ gật đầu, “Vậy anh còn đi gặp giáo sư Lương không? Vốn hẹn thứ bảy này ăn cơm mà.”
“Sáng mai tôi sẽ tới trường gặp thầy,” Ngón tay đang thắt dây giày của anh khựng lại, rồi từ từ nói, “Thứ bảy các cậu đi đi.”
Trước kia Lương Tần là giáo sư thỉnh giảng của trường Vũ Đại, bởi vì một cuộc thi CTF* hồi đại học mà đồng thời dẫn dắt Từ Yến Thời và lão Quỷ – lúc ấy bọn họ chung một đội – cùng hai sinh viên khác đến từ trường của giáo sư Lương là Trương Nghị và Phong Tuấn.
(*CTF là một cuộc thi kiến thức chuyên sâu về bảo mật máy tính, được tổ chức theo mô hình trò chơi chiến tranh mạng, tập trung vào hai kỹ năng tấn công và phòng thủ mạng máy tính của người chơi.)
“Cũng được.” Lão Quỷ muốn nói lại thôi.
Bóng đêm dần buông xuống ngoài khung cửa, gió nhẹ nhàng thổi qua, bóng cây đu đưa.
Trong phòng bệnh im lặng một hồi lâu, lão Quỷ không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Vậy bao giờ anh mới từ chức về Bắc Kinh?”
Từ Yến Thời đã dọn đồ xong, khom người cầm balo lên, nghe thấy câu này thì dừng lại.
Đèn trên tường tuy mờ nhưng lại kéo dài chiếc bóng của anh, trong ánh đèn mờ mờ, bất giác khiến người khác yên lòng một cách khó hiểu.
Lão Quỷ cảm thấy chỉ cần ở cạnh Từ Yến Thời là luôn có cảm giác dù trời sập xuống cũng không sợ, nên anh ta mới nóng lòng muốn đợi đến ngày anh quay lại Bắc Kinh.
Từ Yến Thời nhìn bộ dáng nôn nóng của anh ta, đeo balo lên, khoanh tay dựa vào tường. Qua ngọn đèn hiu hắt, lão Quỷ như thể trông thấy anh đang cúi đầu cong môi cười, đúng lúc này lại nghe được giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng bệnh: “Lão Quỷ, tặng cậu một câu.”
“Câu gì?”
“Phải nuôi dê mập rồi làm thịt, đến khi đấy ăn mới đã,” Anh đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần, “Hơn nữa, thua được nhà binh chuyện bất kỳ, nén lòng hổ nhục mới nam nhi*. Cho nên tôi khuyên cậu nên bán xe đi, giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt.”
(*Hai câu thơ trích bài “Đề Ô Giang Đình” của Đỗ Mục, bản dịch của Lê Nguyễn Lưu.)
Lão Quỷ ngẩn ngơ chớp mắt, mấy giây sau, mới ấp úng nói.
“Không phải em không muốn bán… Em cũng kể anh biết chuyện của em gái em rồi đấy, em thừa nhận trước kia khi mua xe là vì hư vinh, muốn để Lục Thiến thấy hối hận. Kết quả em gái em nói, sang năm nó muốn kết hôn, muốn một chiếc xe…”
“Cậu để xe lại cho con bé?”
Từ Yến Thời có gặp em gái lão Quỷ một lần lúc học đại học, không dễ thương lắm, là một cô gái mồm miệng thô tục, hơn nữa còn khá bạo lực.
Có một lần con bé đòi tiền của lão Quỷ, lão Quỷ không cho, nó lập tức hùng hổ tát lão Quỷ một phát. Từ Yến Thời giúp lão Quỷ một tay, cũng bị đánh luôn.
Lúc ấy lão Quỷ còn ra sức xin lỗi anh, sau đó mới kể chuyện của em gái với mình, bởi vì khi sinh ra con bé không được chăm sóc kỹ, không có tiền để mua Ⱡồ₦g ấp nên từ nhỏ thân thể đã yếu, thường xuyên lên cơn sốt, tính khí cũng nóng theo. Bố mẹ lão Quỷ áy náy, đặc biệt nuông chiều cô con gái nhỏ nên luôn bảo lão Quỷ nhịn em đi. Bố mẹ lão Quỷ mang nặng tư tưởng phong kiến, nói là bọn họ nợ con gái, nên ngày thường không la mắng nhiều. Vốn tưởng sau khi lớn lên sẽ thay đổi hiểu chuyện hơn, ai ngờ được, em gái lão Quỷ ngày càng tệ hơn… Không đưa tiền thì tự tử, không mua xe thì nhảy lầu. Thủ đoạn bịp bợp nhiều vô số kể.
Lão Quỷ hết cách, chỉ có thể đưa chiếc Audi cho cô ta.
Cho nên, muốn lấy xe về từ tay cô ta là chuyện không thể.
“Đến giờ cậu vẫn chưa nói cho nhà biết chuyện mình bị bệnh à?” Từ Yến Thời nhíu mày.
“Bố mẹ em là nông dân, ở Bắc Kinh không có người thân, nếu nói cho họ thì chỉ tổ làm họ lo lắng thêm, còn nói với em gái sao? Con bé chỉ mong em mau mau ૮ɦếƭ quách đi cho rồi. Thực tình trước lúc anh về, nghe mấy bác sĩ nói thì em cũng muốn từ bỏ trị liệu, có thể để chút tiền cho bố mẹ còn hơn là lãng phí tiền để trị liệu…” Lão Quỷ kiên cường ngẩng đầu, quai hàm bạnh ra như cực kỳ ẩn nhẫn, “Nhưng bác sĩ Cố đã nói lần này điều trị có hy vọng rất lớn, ai mà không muốn sống chứ?”
Lão Quỷ che mắt, giọt lệ nóng hổi rơi xuống: “Em có nghĩ tới việc bán nhà…”
Từ Yến Thời cắt ngang, “Nhà giữ lại đi, một trăm ngàn, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Em biết anh cũng thiếu tiền, tiền của anh em nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lời. Hay là em vay anh nặng lãi?”
Vay nặng lãi vẫn hợp pháp.
“Biến.” Từ Yến thời cười, đẩy đầu lão Quỷ: “Cậu mau sớm trả tôi là được.”
Nói đoạn anh thu tay về, chuẩn bị rời đi.
“Lát nữa gửi số tài khoản qua cho tôi, tôi đi đây.” Nghĩ ngợi một lúc rồi anh chân thành khuyên bảo: “Lão Quỷ à, đừng than phiền cũng đừng giận cá chém thớt, con người không phải lúc nào cũng suôn sẻ như ý.”
Lão Quỷ nhìn bóng lưng anh tuấn rời đi của anh, chợt nhớ tới nhiều năm trước, lúc anh ta với giáo sư Lương ăn cơm, giáo sư Lương đã đôi câu, nói là chỉ có khi chán nản sa sút thì đàn ông mới thể hiện tình cảm và khí phách ra ngoài.
Khi ấy giáo sư Lương có uống ít rượu, nói chuyện thoáng hơn, không cẩn trọng như bình thường, mặt hồng hào say khướt vỗ vai lão Quỷ, nói: “Cậu có tin không, người như thế, dù thắng cũng không kiêu ngạo, thua cũng sẽ không thua quá thảm. Đến tận bây giờ tôi vẫn không sợ cậu ta không vực dậy nổi, trong mấy người các cậu, người tôi yên tâm nhất là cậu ta. Cho nên, cậu cứ chờ đi, nhất định cậu ta sẽ quay về.”
Nói rồi, ông lại bổ sung thêm một câu: “Cậu biết mỗi người khác nhau ở điểm gì không?”
“Biết quý trọng, không giận lây.”
Lúc ấy lão Quỷ không hiểu, cho đến tận hôm nay, anh ta mới hiểu rõ ý câu nói đó câu giáo sư.
Không ôm oán hận, không trút giận sang người khác. Tính khí nóng nảy như đứa trẻ con không được ăn kẹo mà giận dỗi sang bố mẹ thực chất chỉ là thứ vô dụng.
Nam nhân chân chính sẽ tự giải quyết hết những tâm tư mặt trái. Càng không cần bạn gái nhân nhượng mình vì chủ nghĩa nam nhân, bằng phẳng như đá, khí phách như hoa.
Anh ta muốn Từ Yến Thời là kiểu người như giáo sư Lương đã nói.
***
Hướng Viên bị cảm, lúc Lâm Khanh Khanh gọi điện đến thì đúng độ đầu nặng trịch choáng váng, giọng mũi nặng, toàn thân ủ rũ, nói chuyện cũng uể oải, nghẹt mũi sụt sịt mấy cái.
Lâm Khanh Khanh mở loa ngoài nên Cao Lãnh cũng nghe thấy, tưởng là cô khóc bèn bắn mắt qua nhìn Lâm Khanh Khanh. Lâm Khanh Khanh vội hỏi: “Tổ trưởng, chị không sao chứ?”
Hướng Viên hít hít mũi, “Không sao, chỉ cảm thôi.”
Lâm Khanh Khanh an ủi đôi câu, đến khi cúp máy lại nhờ Cao Lãnh đi mua thuốc cảm, để tổ trưởng về thì có thể uống. Kết quả Cao Lãnh nói: “Rõ ràng tổ trưởng Hướng đang khóc mà, tại sao lại cảm được hả, phụ nữ mấy người không phải thường xuyên khóc sướt mướt bên đầu kia điện thoại à, đàn ông mới hỏi ‘em sao vậy?’ thì lại làm bộ nói ‘không sao chỉ bị cảm thôi’. Tôi nói ‘uống nhiều nước nóng chút’, các người lập tức nổi nóng,quát lên bảo ‘tôi nói bị cảm là bị cảm hả, bộ anh không biết là tôi đang khóc sao?’.”
Quả nhiên rất có kinh nghiệm, là lời tổng kết được đúc kết sau khi trải qua tình trường.
Lâm Khanh Khanh: “Không nhìn ra giám đốc Trần lại là cô gái biết khóc đấy.”
Cao Lãnh: “Cô ấy có nhiều chuyện không nhìn ra đâu, ví dụ như, tay không bạt tai.”
“…” Lâm Khanh Khanh sửng sốt, “Vậy theo anh nói, tổ trưởng Hướng thật sự bị chủ tịch giáo huấn một trận nên khóc à?”
Cao Lãnh: “Chắc cú tám mươi phần trăm, tôi phải nói chuyện này với lão đại mới được.”
Nhưng chờ đến khi anh ta liên lạc với Từ Yến Thời xong, thì mọi người trong công ty đều thấy Ứng Nhân Nhân trực tiếp tag tên Hướng Viên ở trong nhóm chat.
Ứng Nhân Nhân: “@Hướng Viên, không sao chứ, tôi nghe bác tôi nói cô và chủ tịch tranh chấp với nhau, sao vậy””
Cái giọng điệu âm không âm dương không dương này đã gián tiếp tiết lộ mình là con ông cháu cha.
Lúc ấy Hướng Viên sắp lên máy bay, chỉ nhíu mày chứ không mấy để ý, trả lời: “Không sao.”
Ai ngờ đợi tới khi cô xuống máy bay, mở điện thoại ra, thì có đến 999+ tin nhắn, trong nhóm chat khoa chiêng múa trống thảo luận rầm rộ.
Ứng Nhân Nhân với đám người bên phòng kinh doanh kẻ xướng người họa phối hợp chặt chẽ, ngoài sáng trong tối nói những lời cay độc.
Ứng Nhân Nhân: “Nghe nói chủ tịch rất tức giận, bây giờ còn đang họp, nói phải chỉnh đốn nếp sống ở Tây An chúng ta thật tốt. Thưởng cuối năm mới có một khoản, có khi nào không có khoản thứ hai không? Tôi cũng đâu có làm gì! Vất vả lắm mới đến cuối năm!”
Vương Tĩnh Kỳ: “Có vài người thật sự là, rất biết rước phiền phức.”
Tiểu Linh: “Tôi cảm thấy mất mặt quá đi, chủ tịch là người dễ tính như vậy mà, làm sao lại nổi giận cơ chứ, lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy phê bình người khác nha, chi nhánh bên Tây An lần này nổi tiếng rồi đó.”
Vưu Trí: “Chị Tiểu Linh này, muốn nói gì cứ nói, nhưng đừng có chèn thêm trợ từ ngữ khí vào, một câu mà cứ ‘quá đi, mà, cơ chứ, nha, đó’, không mệt hả?”
Cao Lãnh: “Em Tĩnh Kỳ này, mọi người đều có lúc phạm sai lầm. Hơn nữa, về vấn đề này, trước kia chúng ta cũng phản ánh nhiều rồi, tổ trưởng Hướng Viên không làm sai gì cả, cô ấy vì mọi người nên mới nói ra điều đó, mà mấy người lại ở đây trả đũa hả?”
“…”
Đoán chừng Ứng Nhân Nhân đã nổi giận, cái gì cũng nói ra được.
“Đàn ông trong phòng kỹ thuật các người đều ngây thơ như vậy hết à? Dáng dấp đẹp xíu thì dù có làm gì cũng được tha thứ hết sao? Bác tôimà nói dối hả? Chủ tịch tức giận là sự thật! Tổ chức cuộc họp khẩn cấp cũng là vì chuyện này, nếu như vì cô ta mà bị khấu trừ tiền thưởng cuối năm thì ai chịu trách nhiệm đây hả? Đầu óc các người u mê hết rồi đấy!”
“Bây giờ tôi chỉ nói một câu, ai gây họa thì người đó chịu trách nhiệm, đừng liên lụy đến toàn bộ công ty.”
XYS: Được rồi, tôi chịu trách nhiệm.
Hướng Viên không thấy được đoạn nói chuyện này, cô chỉ mới ra khỏi nhà ga sân bay, run cầm cập ngồi vào taxi, bên ngoài là bầu trời đen kịt, cô cúi đầu, nhanh chóng kéo xuống dưới cùng, mặt không đổi sắc gõ một hàng chữ trên điện thoại:
“Chuyện hôm nay, có người cảm thấy tôi không đúng thì lên tiếng đi.”
Gửi xong, cô ôm điện thoại.
Chỉ chốc lát đã có tiếng ‘ting ting’ vang lên, có tin nhắn mới.
Ứng Nhân Nhân: “Cô làm không đúng lại còn sợ bọn tôi nói này nói kia nữa à? Từ khi cô vào công ty tới nay, chuyện lần trước không phải cũng mở ra tiền lệ vì cô sao? Nghỉ phép tận năm ngày? Bọn tôi còn không được đãi ngộ như vậy đâu đấy.”
Hễ Ứng Nhân Nhân lấy đạo đức ra chỉ trích người khác thì luôn hùng hồn khẳng khái, như thể mình là bạch liên hoa thánh mẫu cao cả vậy.
Hướng Viên lười để ý đến cô ta, ngả người dựa vào ghế xe, trả lời trong nhóm: “À, Ứng Nhân Nhân là một, còn ai nữa không?”
Không có người lên tiếng.
Không biết vì sao Vương Tĩnh Kỳ và Tiểu Linh im lặng, đoán chừng đã bị sát khí của Hướng Viên cách màn hình dọa sợ rồi.
Hướng Viên gọi điện cho Lại Phi Bạch, vô cùng trịnh trọng mời anh ta đưa điện thoại cho ông nội, Lại Phi Bạch thấy giọng Hướng Viên nghiêm túc nên cũng không dám chậm trễ, nghiêm túc gõ cửa phòng ông cụ.
Ông cụ ngồi trên sofa, đã ϲởí áօ choàng dài và chỉ mặc mỗi áo vest, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng vừa người, hai mắt sáng lên nhìn nồi lẩu nóng hổi trước mặt, nắp bị hơi nước bốc lên đập *bộp bộp*.
Lại Phi Bạch nhìn cửa phòng đóng chặt là biết ngay ông đang ăn vụng, nhưng Từ Đồ Minh Thiên là người lỗi lạc, cũng không che giấu gì, dù sao trên mặt cũng viết hai chữ ‘tôi đói’.
Lại Phi Bạch che điện thoại đưa qua, “Điện thoại của Hướng Viên, nghiêm túc lắm ạ.”
Hướng Viên rất giống bà nội, Tư Đồ Minh Thiên sợ nhất lúc hai người giận, chỉ cần không chạm đến giới hạn của hai người thì có thể ngồi xuống nói chuyện bình thường, nhưng một khi đã động đến ranh giới cuối cùng, cho dù Tư Đồ Minh Thiên là một ông già kiên cường đến thế nào cũng không chống đỡ nổi.
Ông nghe điện thoại, bảo Lại Phi Bạch đóng cửa lại.
“A lô?”
Hướng Viên: “Đừng giấu nữa, cháu nghe thấy tiếng nồi sôi rồi.”
Tư Đồ Minh Thiên ho khan, “Nói chuyện chính đi.”
Hướng Viên nói ra chuyện kinh phí bên Tây An cùng phí đi lại cần thanh toán và chuyện sắp xếp thời gian không hợp lý, nói rất rõ ràng từng mục một cho Tư Đồ Minh Thiên, ông cụ nghe hồi lâu, hỏi: “Cháu có sáng kiến gì không?”
Hướng Viên lại từng câu từng chữ đưa ra lời đề nghị.
Tư Đồ Thiên Minh liếc nhìn Lại Phi Bạch, thật ra đối với ông cũng không có vấn đề gì, dù sao sang năm công ty này cũng đóng cửa, coi như cho con bé này hát tuồng nghiệp dư vậy, rèn luyện một chút cũng chẳng mất mát gì. Không chút do dự, ông lập tức để Lại Phi Bạch làm theo ý của Hướng Viên, sửa đổi tất cả điều khoản lại hết một lượt.
Rất nhanh, một tiếng sau, “phương pháp sửa đổi liên quan đến thanh toán chi phí đi lại của công ty chi nhánh Tây An” nóng hổi vừa ra lò được gửi vào hộp thư của tất cả nhân viên trong công ty.
Toàn bộ tài liệu ngay ngắn trang trọng đến trang cuối cùng, còn kèm theo một câu ——
Hội đồng quản trị đã suy nghĩ cặn kẽ, tiếp nhận ý kiến của đồng chí phó tổ trưởng phòng kỹ thuật Hướng Viên của công ty chi nhánh Tây An.
Phòng tư pháp làm không thỏa đáng, cũng hy vọng nhân viên và giám đốc học tập đồng chí Hướng Viên.
Nhưng trong tất cả hộp thư của nhân viên ở Tây An, trong tệp đính kèm lại có thêm một câu ——
Theo pháp luật quy định trở thành thành viên chính thức của tập đoàn (A\\B\\C nhân viên hợp đồng), không kể thực tập sinh.
Nhìn tổng quát cả công ty con Tây An, chỉ có con ông cháu cha như Ứng Nhân Nhân là thực tập sinh, vì danh sách số người bên tổng công ty chưa có suất của cô ta nên vẫn tiếp tục ký hợp đồng làm thực tập sinh.
Một danh sách đỏ chót độ nét cao cũng được đính kèm với tệp đính kèm.
Đó là mô tả hợp đồng của các nhân viên trong công ty.
Cấp bậc của nhân viên trong tập đoàn Đông Hòa từ cao xuống chia theo thứ tự ba loại A, B, C. Xưa nay loại A toàn là nhân viên kỳ cựu năm xưa, dù là nhân vật cấp nguyên lão cùng lập công ty thì hằng năm đều có tỷ lệ nhất định trở thành chính thức, nhưng mấy năm nay hiệu quả và lợi ích của tập đoàn đã giảm, cộng thêm áp lực cạnh tranh lớn, số người qua từng năm giảm dần. Cả năm ngoái bên Tây An cũng không có suất, cho nên đến nay Ứng Nhân Nhân vẫn chưa chuyển hợp đồng.
Còn có một bộ phận loại A là tiến sĩ được bổ nhiệm đặc biệt cho viện nghiên cứu tại tổng công ty.
Loại B chính là sinh viên đại học được tuyển vào, vượt qua kỳ thi khảo sát, coi như là học sinh xuất sắc của các trường đại học, tương tự như Từ Yến Thời vậy.
Lại C chính là dạng như Lý Trì ở phòng kỹ thuật.
Nhưng vì chi nhánh Tây An chỉ mới thành lập năm 2012, nên người phân phối đến đây cơ bản toàn là thuộc loại C, mà nhân viên loại B như Từ Yến Thời vốn không nhiều, số người loại B trong toàn công ty đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Song tất cả đều chẳng ngờ, trên tờ danh sách này…
Đằng sau tên Hướng Viên lại gắn thêm chữ loại A to đùng đỏ chót.
***
Trong nhóm nhỏ của phòng kỹ thuật.
Cao Lãnh: Tôi không tin vào mắt mình nữa rồi.
Vưu Trí: Em cũng vậy.
Thi Thiên Hữu: +1
Lý Trì: Rốt cuộc cô nàng này có lai lịch thế nào vậy?
Trương Tuấn: Toàn bộ công ty chỉ có chị Viên là loại A, lợi hại thật. Khó trách chị ấy xin nghỉ phép được năm ngày, loại A được nghỉ nhiều hơn chúng ta không chỉ năm ngày đâu, hơn nữa phúc lợi lại càng nhiều, hâm mộ quá.
Cao Lãnh: Cô gái kho báu đây rồi, tôi muốn bỏ chị Thư, tôi phải theo đuổi chị Viên mới được.
Vưu Trí nhanh tay lẹ mắt chụp màn hình gửi qua cho Trần Thư, năm phút sau, âm thanh giày cao gót gõ cộp cộp trên nền đất như rung chuyển trời đất truyền tới, ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết phá vỡ chân trời của Cao Lãnh.
Điện thoại Hướng Viên rung lên.
Một tin nhắn xuất hiện, “Từ Yến Thời, có phải vì anh đã biết hợp đồng của Hướng Viên, nên mới tốt với cô ta như thế không?”
Nhưng rất nhanh đã được thu hồi lại.
Người thu hồi chính là Ứng Nhân Nhân.
Rồi cô ta còn khua chiêng gõ trống gửi thêm một câu, “Xin lỗi, tôi nhắn nhầm.”
Hướng Viên nhìn điện thoại chằm chằm, cười nhạt.
Khiêu khích đấy hả?
Có thể giả hơn nữa được không?
Tốt thôi, cô nhắn lại: “Không sao đâu thực tập sinh à.”