Vừa mở cửa, Lâm Hinh đang chăm chú nghe điện thoại suýt nữa ᴆụng vào người ta. Cô phát hoảng, dừng chân, theo bản năng muốn xin lỗi, ngẩng đầu nhìn lại ngẩn ra: “Lục. . . . . . à, Lục tổng.” Cô muốn che miệng, nhưng lời nói đã ra mất rồi.
Lục Lê quay đầu nhìn cô, còn chào hỏi anh như thấy một người xa lạ, anh lễ phép lui ra phía sau nửa bước, khách khí nói: “Xin chào, cô biết tôi sao?”
Lâm Hinh đảo mắt, cười nói: “À. . . . . . Tôi, tôi công tác ở Lục thị, may mắn ở công ty đã từng gặp Lục tổng.”
“À, vậy sao? Thật đúng là duyên phận.”
Lời này thật khó lường, Lâm Hinh nghe vậy trong lòng bồn chồn. Cô thầm nghĩ: không lẽ. . . . . . thằng nhóc kia thú nhận nhanh vậy sao? Đây là đến khởi binh vấn tội à? Không đợi cô nghĩ nhiều, Lục Lê nói: “Xin lỗi, tôi còn có chút việc, tôi đi trước vậy.”
Lâm Hinh sửng sốt trong chớp mắt, sau khi phản ứng lại vội cười làm lành nói: “Anh đi thong thả, đi thong thả!”
Thì ra. . . . . . đúng là ngẫu nhiên gặp. Lâm Hinh vội đặt di động đến bên tai, bên trong sớm đã không còn tiếng. Cô nên cảm tạ cuộc gọi kỳ lạ này, cho cô có một cơ hội tiếp xúc gần gũi. . . . . . .
Cũng không biết tên nhóc kia ở nhà mới có ổn không.
Buổi tối về nhà, cùng Lục Kiên Cường ăn cơm, nhìn con trai, trong nháy mắt Lục Lê có cảm giác bị lừa gạt. Nuôi một đứa con giống anh lại là một bà mẹ bình thường như vậy. Bình thường đến mức, đã sinh con cho anh mà anh hoàn toàn không có ấn tượng, nên nói rằng thế giới thực kỳ diệu sao?
“Mẹ con là người thế nào?” Anh muốn biết nhiều hơn về hai mẹ con về này.
Lục Kiên Cường không thèm ngẩn đầu nói: “Là người rất ngốc. Nhưng dường như mẹ rất thích ba.” Lục Lê giật mình, Lục Kiên Cường ăn hai miếng cơm, ngẩng đầu nhìn Lục Lê, “Ba còn chưa tìm thấy mẹ sao? Hôm nay rõ ràng con thấy quản gia nói chuyện với hiệu trưởng. Vậy mà vẫn không tìm ra, chẳng lẽ ba cũng ngốc giống mẹ sao?”
Giọng điệu ghét bỏ của thằng bé làm Lục Lê nhíu mày: “À, xem ra con rất hiểu mấy chuyện này.”
“Đứa bé nào mà chẳng muốn ba mẹ ở cùng nhau, trước kia chưa gặp ba, khó mà nói. Bây giờ con cảm thấy ba cũng không tệ, có thể ở cùng mẹ.”
Lục Lê bật cười: “Nhóc con lém lỉnh.”
Ngày hôm sau đi làm, Lục Lê cầm lý lịch của Lâm Hinh đến. Là viên chức nhỏ sáu năm trước nhận lời mời tới công ty, cũng coi như làm lâu năm, vì sao không thăng chức? Lục Lê nhìn kỹ mới biết được, cô gái này luôn luôn xin điều động trong công ty, mỗi ngành làm chưa được một năm là lại chuyển sang khác ngành, cô cố ý không muốn thăng chức sao? Không muốn gặp anh? Một khi đã như vậy, vì sao còn muốn ở lại Lục thị? Từ chức không phải tốt hơn sao?
Hơn nữa, càng làm cho anh kinh ngạc là cô gái này năm nay đã hai mươi bảy, rõ ràng nhìn qua không khác gì đứa bé.
Giữa trưa, Lục Lê theo thời gian ngày hôm qua đi thang máy xuống tần, quả nhiên lại gặp Lâm Hinh. Lục Lê nói thầm trong lòng, xem ra đây cô gái có cuộc sống rất quy luật.
Nhưng khác với hôm qua, Lâm Hinh dừng lại ở nhà ăn tầng hai, Lục Lê theo đám người, lặng lẽ đi theo sau lưng cô. Nhưng công ty rất nhiều người đều biết anh, trên đường đi, không ít người chào hỏi anh, chưa được một lát đã mất dấu Lâm Hinh.
Lục Lê có chút mất mát, vừa mới xoay người, khuỷu tay lại đập vào một khay, “Ai nha.” Cô gái hét một tiếng, cái khay rơi xuống, đồ ăn cũng vãi đầy mặt đất. Lục Lê vừa nhìn thấy người phía sau đột nhiên có cảm giác được đến chẳng mất công.
“Rất xin lỗi rất xin lỗi.” Lâm Hinh liên tiếp nhận lỗi với anh. .
Trong lòng Lục Lê nảy ra một ý, vẫn như hôm qua khách sáo nói: “Đâu có, là tôi không chú ý mới đúng. . . . . . Ơ, là cô sao, thật khéo.”
Lâm Hinh ngẩng đầu, thấy Lục Lê, hít một hơi khí lạnh, lại nghẹn trở về, cười: “A. . . . . . Lục tổng, thật khéo, ha ha ha. . . . . .”
Lục Lê nhìn đồ ăn trên đất, nói: “Đều tại tôi, để bồi thường, không bằng cơm trưa hôm nay để tôi mời cô. Vừa khéo tôi cũng muốn đi ra ngoài ăn cơm.”
“À. . . . . . Không cần không cần!”
“Không cần khách khí.” Lục Lê xoay người giúp Lâm Hinh nhặt khay trên đất, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cô tên gì?”
Đã đến mức này, cô mà tiếp tục cự tuyệt sẽ rất kỳ lạ. Lâm Hinh bất chấp đi theo: “Cám ơn Lục tổng, tôi họ Lâm, têm Lâm Hinh.”
“Ừ, tên rất hay.”