Lãnh Cầm cảm thấy phiền toái lớn nhất cuộc đời này chính là nhặt một tên béo về khách điếm.
Nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn ở phòng bên cạnh, nàng thở hắt ra, nhảy bổ tới trước cửa phòng.
“Lão đại, sao lại thế này? Người kia lại muốn tự sát nữa sao?” Dưới lầu khách điếm truyền tới giọng nói của nam nhân, đó là Đinh Việt, mới vừa hai mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng thật thà, là người rất trung thành với Lãnh Cầm.
Lãnh Cầm liếc nhìn Đinh Việt một cái, đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Đinh Việt ở dưới lầu lại nói: “Lúc trước bên Hoa Mạc thành Tây lại cho người đến gây chuyện, thiếu chút nữa đã xông vào phòng này, cũng may ta chặn được, nếu không thì bọn họ đã biết chúng ta nhặt người về khách điếm rồi…”
“Không phải nhặt, là cứu.” Vẻ mặt Lãnh Cầm nghiêm túc kiên trì nói.
Hoa Mạc ở thành Tây là một kẻ khó chơi, bọn họ ở trấn Lâm Nhân, phía Đông do Lãnh Cầm nàng quản lý, phía Tây là do Hoa Mạc.
Hai người nước sông không phạm nước giếng, nhưng gần đây vì vấn đề khách điếm Lâm Nhân mới ầm ĩ lên.
Không thèm nghĩ mấy thứ kia nữa, Lãnh Cầm dời tầm mắt lên cửa phòng một lần nữa.
Chậm trễ một chút thời gian, Lãnh Cầm hơi lo lắng gia hỏa ở bên trong đã ૮ɦếƭ rồi.
Sau cùng nàng liếc nhìn Đinh Việt một cái, Lãnh Cầm đặt tay lên cánh cửa, lại chậm chạp không đẩy cửa ra – nếu, nếu có thể, quả thật nàng không muốn trở về căn phòng này.
Cắn răng đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng so với nàng tưởng tượng còn hỗn loạn hơn.
Mới vừa rồi nàng không dễ dàng dọn dẹp xong, giờ phút này lại rối tung lên một lần nữa. Mảnh vụn của ly trà, ấm trà bị tung đầy trên đất, mấy cuốn sách bên cạnh bị xé nát, giấy rơi rụng đầy trên đất. Trên bàn cũng hỗn độn kinh khủng. Mà một người nam nhân, chính xác mà nói, là một nam nhân rất béo, lúc này đang ngồi dưới đất, trên một bàn tay cầm một mảnh sứ vỡ nhuốm máu, cổ tay bên kia thì đã bị cắt một lỗ rất sâu, máu tươi đang trào ra từ đó.
Lãnh Cầm hít sâu một hơi, nhìn thấy bóng dáng mập mạp đang run nhè nhẹ trên mặt đất kia, sau một lúc rốt cuộc vẫn vọt tới.
Tên mập mạp kia vẫn còn có ý thức, nhìn thấy Lãnh Cầm xông tới, giơ tay muốn đẩy nàng ra, nhưng mà Lãnh Cầm bất quá chỉ vung nhẹ tay lên cầm lấy cánh tay vô lực của hắn. Ngay sau đó, nàng chằm chằm nhìn vào đôi mắt vô hồn của tên mập, cứng rắn mở miệng: “Ta nói rồi không cho ngươi ૮ɦếƭ, nếu ૮ɦếƭ ở chỗ này sẽ làm bẩn chỗ của ta.” Vừa nói như vậy, nàng kéo xuống một góc vải màn, bọc lấy chỗ bị thương trên tay tên mập mạp.
Cái tên mập này dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ lẳng lặng nhìn từng cử chỉ của Lãnh Cầm, ngũ quan của hắn vì mập mạp nên có chút biến dạng, chỉ có đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải trong ánh mắt hắn không nhìn ra chút sức sống thì thật sự có thể làm người khác sáng mắt.
Lãnh Cầm cũng không chú ý tới hắn đang nhìn nàng, chỉ thản nhiên nói: “Có thể sẽ nhức, nhưng nếu không băng bó nhanh sẽ không cầm máu được.”
“Ừm.” Mập mạp kia lên tiếng.
Lãnh Cầm hơi kinh ngạc, từ khi cứu cái tên mập này về, hắn lúc nào cũng nghĩ mọi cách để tự sát, lần này không dễ dàng tự sát thành công lại bị mình cứu. Nàng vốn tưởng tên mập này nhất định sẽ tức giận, trách mình cứu hắn, thật không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy.
Sau đó, Lãnh Cầm nói: “Ngươi không trách ta đã cứu ngươi sao?”
Mập mạp kia không trả lời, chỉ lặng im nhìn động tác của Lãnh Cầm.
Lãnh Cầm mới vừa rồi còn định tức giận, nhưng lúc này không biết vì cái gì mà bùng phát không nổi. Có lẽ do biểu tình của tên mập này quá mức bình tĩnh, ngược lại làm cho Lãnh Cầm cảm thấy hơi bất lực. Im lặng một lúc, cái tên mập kia đột nhiên mở miệng: “Cô nương…Không cần băng bó lên trên.”
“Hử?” Lãnh Cầm nhất thời không hiểu được ý của người mập này, nàng đang chuẩn bị vén tay áo của hắn lên nhìn trên tay có bị thương hay không, vừa nghe thấy lời hắn nói lập tức dừng động tác ngẩng đầu nhìn hắn, thật không ngờ lại đối diện với đôi mắt đang mở to của tên mập. Trong lúc này, Lãnh Cầm không nói gì, cũng không hề nhìn lầm thấy hai gò má của người mập kia đỏ ửng, đôi mắt có phần tránh né.
Chần chừ một lúc, Lãnh Cầm nghi hoặc nói: “Ngươi đang thẹn thùng sao?”
Người mập ho nhẹ một tiếng, không nói lời nào.
Lãnh Cầm người này có một sở thích đó là việc người khác không muốn nói ra thì nàng càng phải làm cho họ nói ra, người khác càng muốn ૮ɦếƭ thì nàng phải làm cho họ sống sót. Nàng cũng không biết sở thích này là từ đâu tới, có lẽ là do trời sinh thôi.
Cho nên lúc này, Lãnh Cầm đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc người mập này. Nàng mở miệng nói: “Ta tên là Lãnh Cầm, ngươi tên là gì?”
“…Phương Tiểu An.” Người mập trả lời.
“Phương Tiểu An, tên này…” Lãnh Cầm nhìn hình dạng khổng lồ của Phương Tiểu An, câu kế tiếp không cần nói cũng biết.
Trên mặt Phương Tiểu An vẫn hơi phiếm hồng như cũ, ho nhẹ một tiếng: “Đây là phụ thân của ta đặt tên…”
“Ừm.” Lãnh Cầm lên tiếng, sau đó đứng lên muốn rời khỏi Phương Tiểu An. Phương Tiểu An ngẩng đầu nhìn nàng, tránh khỏi bàn tay nàng đang duỗi ra: “Ta rất nặng…”
Lãnh Cầm không để ý nhún vai: “Ngươi cho rằng mấy ngày trước ngươi ૮ɦếƭ đói ở trên đường, là ai vác ngươi về?”
Sức mạnh cánh tay của Lãnh Cầm có uy lực kinh người, điều này tất cả mọi người trong trấn Lâm Nhân đều biết. Nhưng Phương Tiểu An không phải người trấn Lâm Nhân cho nên hắn nghe thấy Lãnh Cầm nói những lời này thì sửng sốt một lúc, lập tức đỏ ửng mặt: “Là cô đưa ta…” Hắn không nói tiếp được, vừa được Lãnh Cầm băng bó miệng vết thương đã đủ đỏ mặt, giờ lại biết mình được Lãnh Cầm đưa về, lại càng khó chấp nhận nổi.
Lãnh Cầm không để ý chút nào, nàng giống như không tốn chút hơi sức nào đã kéo Phương Tiểu An lên, sau đó đẩy ngã hắn lên giường, cả cái giường cọt kẹt kêu một tiếng nguy hiểm, nháy mắt làm cho hai người dừng động tác. Có điều không tồi, cái giường có xu hướng gãy xuống. Lãnh Cầm mở miệng nói: “Ngươi mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi trước đi, không được muốn tự sát nữa.”
Nói xong câu đó, nàng bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ còn lại Phương Tiểu An lặng yên nhìn bóng lưng của nàng.
Đừng nhìn trên mặt hắn ửng đỏ, thật ra hắn vô cùng bình tĩnh…
Đi ra khỏi phòng của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm thuận thiện dặn dò Đinh Việt ngoài cửa chuẩn bị đồ ăn cho Phương Tiểu An, còn mình thì yên tâm đi nghỉ ngơi. Theo nàng nghĩ nếu Phương Tiểu An không hề giận mình đã cứu hắn, như thế là hắn đã nghĩ thông suốt, chắc không cố chấp muốn tự sát nữa.
Nhưng mà, sự thật lại khiến người ta kinh ngạc - -
Ngày hôm sau, Lãnh Cầm bị tiếng gõ cửa của Đinh Việt đánh thức.
“Lão đại lão đại! Cái tên mập kia lại tự sát!”
“…” Lãnh Cầm bực mình từ trên giường đứng lên, khoác y phục lên rồi xông ra ngoài, động tác… Vô cùng thuần thục.
Sau khi Phương Tiểu An được cứu về, hắn liền một mực nghĩ các biện pháp tự sát. Nhưng không biết là do Lãnh Cầm cứu giúp quá đúng lúc hay là do mệnh của Phương Tiểu An quá cứng mà chưa lần nào hắn thành công. Cho nên thái độ của Lãnh Cầm đã từ kinh hoàng ban đầu trở thành bình tĩnh hiện tại. Dù sao tên kia cũng không ૮ɦếƭ được, lúc này Lãnh Cầm chỉ tò mò lần này hắn ta dùng cách gì để tự sát thôi.
Chạy tới phòng tạm thời an bài cho Phương Tiểu An, Phương Tiểu An đã bị Đinh Việt kéo đến giường. Hai mắt hắn nhắm chặt không biết đã hôn mê chưa mà trên trán của hắn đang không ngừng chảy máu tươi.
Chần chừ một chút, Lãnh Cầm mở miệng: “Lần này là…bị đập vào?”
“Xem ra là không sai.” Đinh Việt cười khổ một tiếng, động tác trên tay cũng không ngừng lại, hắn đã sớm đi múc nước, lúc này đang dùng khăn tẩm ướt lau đi vết thương trên trán.
Lãnh Cầm nhanh chóng đi tới, nói với Đinh Việt: “Đinh Việt, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“…Lão đại?” Đinh Việt hoài nghi nhìn vẻ mặt Lãnh Cầm, thật sự hoài nghi lão đại nhà hắn muốn hắn rời đi, sau đó sẽ không kiên nhẫn đá Phương Tiểu An này ra cửa sổ không. Dường như, Lãnh Cầm nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, tìm ghế ở cạnh giường ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ta tới giúp hắn xử lý miệng vết thương.”
Đinh Việt thấy vẻ mặt Lãnh Cầm cũng không phải quá tức giận, cuối cùng mới yên tâm nói: “Thế như vậy đi, Lão đại người… Nhẹ tay, cả người tên mập này đều là vết thương.”
“Ta biết.” Lãnh Cầm gật đầu. Từ khi bắt đầu cứu Phương Tiểu An, nàng đã nhìn thấy hắn không ngừng tự sát, ít nhất đã là mười lần. Mà trước khi bọn họ gặp mặt thì càng không biết hắn đã tự sát bao nhiêu lần, trên người không nhiều vết thương mới là lạ.
Lãnh Cầm khinh thường ý bảo Đinh Việt trở về. Đinh Việt gật đầu rời đi. Khi tiếng bước chân đã biến mất ở cuối hành lang, Lãnh Cầm mới trầm giọng nói: “Phương Tiểu An, ngươi tỉnh đi?” Nàng tiện tay vỗ vỗ lên cánh tay của Phương Tiểu An.
Chuyện thần kì xảy ra, ngay lúc Lãnh Cầm chạm vào cánh tay của Phương Tiểu An, trong nháy mắt mặt của Phương Tiểu An đỏ bừng lên.
Lãnh Cầm ho nhẹ một tiếng: “Ngươi quả nhiên không hôn mê.”
“Ta…” Phương Tiểu An mở hai mắt, có chút tránh né, hắn chống mép giường ngồi dậy làm cho cái giường lại phát ra tiếng kẽo kẹt. Lãnh Cầm vô cùng lo lắng nhìn cái giường vốn dĩ thuộc về mình kia, vẻ mặt phức tạp. Phương Tiểu An vội vàng hỏi: “Thật xin lỗi…Không phải ta cố ý…”
“Không phải cố ý mập như thế?” Lãnh Cầm khẽ cười một tiếng.
Phương Tiểu An nháy mắt không nói gì được, cúi thấp đầu, qua một lúc lâu mới nói: “Ta sẽ rời khỏi đây, sẽ không mang lại phiền toái cho cô nữa.”
“Không được.” Lãnh Cầm một lời cự tuyệt.
Phương Tiểu An trầm mặc không nói lời nào, Lãnh Cầm lại nói: “Ngươi nợ ta mấy mạng, ngươi có trả được không?”
Phương Tiểu An tiếp tục trầm mặc.
Lãnh Cầm càng cảm thấy chính mình đang nói chuyện với tảng đá, nàng không muốn dông dài, chỉ nói thêm: “Từ giờ trở di, ta quả thật không muốn quản ngươi có ૮ɦếƭ hay không. Nhưng mà, có ơn nên báo, ngươi biết không?”
Phương Tiểu An vẫn dùng tư thế cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất không nói lời nào.
Lãnh Cầm tự hỏi tự trả lời cực kì mất mặt, trong lòng thầm nguyền rủa một cái, nói: “Ngươi trả nợ mệnh cho ta xong rồi thì ngươi muốn ૮ɦếƭ ở đâu thì đi tới đó đi.” Lãnh Cầm là do bị Phương Tiểu An gây phiền phức tới mức không chịu được mới có thể nói như vậy. Có điều khi nàng nói xong câu đó, ngẩng đầu lên tiếp xúc với ánh mắt của Phương Tiểu An, nàng có chút hơi hối hận.
Đôi mắt của Phương Tiểu An cực kì trong sáng, hắn nghiêm túc hỏi: “Thật sự?”
Nói mà như hất nước đổ ra ngoài, Lãnh Cầm nghĩ rằng chỉ cần khiến hắn nhận ân tình của mình, hắn sẽ không thể cả đời muốn tự sát, cho nên nàng nhanh chóng gật đầu.
Vẻ mặt của Phương Tiểu An không nhìn ra buồn vui, hắn chỉ một lần nữa úp mặt vào trong chăn, không chịu mở miệng.
Lãnh Cầm nhẹ ᴆụng vào vai hắn, nói: “Nói như vậy là ngươi đồng ý??
Phương Tiểu An giống như bị phỏng, lùi mặt vào trong chăn, đỏ mặt gật gật đầu: “Ta đồng ý với cô, nghĩa phụ đã dậy, tri ân đồ báo (có ân phải báo).” Cho nên, cho dù hắn không muốn sống nhưng mỗi lần Lãnh Cầm cứu hắn, hắn vẫn có thể nói cám ơn, sau đó…Tiếp tục tự sát. [Tieutam: Anh này bị cuồng tự sát ~ ~]
Lãnh Cầm cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua tiểu gia hỏa mâu thuẫn kì quái như vậy, nàng bất đắc dĩ nhìn Phương Tiểu An, cuối cùng không nói gì lau qua vết thương cho hắn. Có điều nhìn thấy cánh tay của Lãnh Cầm tới gần, mặt của hắn càng đỏ hơn, ngập ngừng nói: “Tự ta làm là được rồi.”
“Im miệng.” Lãnh Cầm nghiêm mặt nói, sau đó bắt đầu lau lau máu trên trán hắn đã hơi khô lại.
Hai người ngồi trong phòng đều không mở miệng, Lãnh Cầm rửa sạch sẽ xong, mặt rốt cuộc giãn ra nói: “Tốt, về sau đừng dùng cách này để ૮ɦếƭ nữa.” Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Không được, không có sự cho phép của ta, ngươi không được tự sát.”
Tảng đá không hổ là tảng đá, vẫn im lặng như cũ.
“May mà ngươi không phát sốt.” Lãnh Cầm giơ tay sờ lên trán Phương Tiểu An, Phương Tiểu An né tránh lại bị Lãnh Cầm trừng mắt một cái. Sau đó…Mặt hắn lại đỏ rồi.
Lãnh Cầm sửng sốt, chỉ là sờ sờ trán của Phương Tiểu An, hắn cũng có thể đỏ mặt nữa.
“Hóa ra là như vậy…” Lãnh Cầm bất giác tự nói, sờ soạng trán của Phương Tiểu An lần thứ ba nhưng lại Phương Tiểu An né tránh mà không cẩn thận ᴆụng phải gương mặt hắn, thịt rất dày, cực kì mềm, còn có chút ấm ấp, tay của Lãnh Cầm cứng ngắc.
Phương Tiểu An, mặt càng đỏ rừng rực.
Ngay tại lúc tay của Lãnh Cầm vẫn dừng trên mặt Phương Tiểu An, Phương Tiểu An ho nhẹ một tiếng, nói: “Lãnh cô nương…Đủ rồi.”
Lãnh Cầm chớp chớp mắt, lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Ta chỉ thử xem có phải ngươi phát sốt hay không, hóa ra là vì thẹn thùng nên mới đỏ mặt như vậy. Xem ra, a, ngươi sợ bị người khác ᴆụng vào sao?”
“…” Được rồi, Lãnh Cầm cũng không hy vọng Phương Tiểu An trả lời câu hỏi của nàng.
Dọn dẹp giường xong, Lãnh Cầm lấy tấm khăn tay kia đi giặt, sau đó mới bưng chậu máu loãng ra khỏi. Có điều khi nàng vừa bước một bước ra khỏi phòng, lại nghe thấy giọng nói của hắn truyền tới: “Ta phải báo ân như thế nào?”
Bước chân của Lãnh Cầm ngừng một chút, nghĩ một chút mới nói: “Khi nào cần ngươi ta sẽ nói. Trước hết ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, thương thế tốt lên thì giúp ta làm việc, đừng nghĩ để ta nuôi không ngươi.” Nói xong câu này, nàng tiếp tục đi ra ngoài, lại nghe Phương Tiểu An nói tiếp: “Vậy…Cô không hỏi vì sao ta tự sát sao?”
“Ngươi có thể nói sao?” Lãnh Cầm quay đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi xếch lên.
Qủa nhiên, Phương Tiểu An lại không nói gì.
Tiếp xúc với Phương Tiểu An, Lãnh Cầm luôn luôn thấy người kia tẻ ngắt, cho nên nàng không nói gì nữa, chỉ bưng chậu nước rời đi.
Những ngày về sau, Phương Tiểu An quả nhiên không có ý đồ tự sát lần nữa, chỉ có điều chỉ đi qua đi lại trong phòng. Lãnh Cầm cũng không đi tìm hắn, chỉ có Đinh Việt đưa đồ ăn cho hắn mỗi ngày, như vậy cũng coi là quá mức bình tĩnh.
Nhưng năm ngày đi qua, chuyện không bình thường lại xảy ra.
Sáng sớm hôm ấy, Phương Tiểu An nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Cầm rời khỏi khách điếm, mãi cho đến giữa trưa thấy Đinh Việt đưa cơm tới cho hắn, cũng không thấy Lãnh Cầm trở về. Phương Tiểu An ngồi ở trước cửa sổ, một tay bưng bát, một tay cầm đũa, thấp giọng hỏi: “Lãnh cô nương không trở về sao?”
Lúc Phương Tiểu An nói ra những lời này, Đinh Việt đang khổ sở suy nghĩ cái gì, nghe thấy câu này giật mình ngẩng đầu lên. Ngày thường hắn cũng coi như chiếu cố tới Phương Tiểu An, mỗi ngày tới đưa cơm cho hắn cũng sẽ ngồi rảnh rỗi tán dóc, bất quá nói chuyện phần lớn là hắn. Bây giờ, Phương Tiểu An lại chủ động nói chuyện với hắn, làm cho hắn kinh ngạc.
Phương Tiểu An nhìn Đinh Việt, do dự một chút lại hỏi: “Các ngươi là…Ai? Lãnh cô nương đi đâu vậy?”
Đinh Việt cười ầm lên, tiện tay phất ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh Phương Tiểu An: “Chúng ta là bá chủ một phương ở trấn Lâm Nhân!”
“…” Phương Tiểu An an tĩnh ăn cơm.
Đinh Việt nhìn thấy Phương Tiểu An không phản ứng gì, lại cười khan một tiếng rồi nói: “Tốt tốt tốt, ta không phải bá chủ, Lãnh lão đại mới phải.”
“Bá chủ?” Phương Tiểu An ngẩng đầu lên: “Lãnh cô nương?”
“Đúng vậy.” Đinh Việt tựa hồ nói tới chỗ hưng phấn, liên tục gật đầu, nói liền một mạch: “Hoa Mạc, Lãnh Cầm ở Lâm Nhân trấn mọi người đều biết đến. Hoa lão đại quản lý phía Đông, Lãnh lão đại quản lý phía Tây. Bọn tiểu nhân ở phía Tây có chuyện gì không ai dám không xin chỉ thị của Lãnh lão đại.”
Phương Tiểu An gắp một đũa thức ăn, yên lặng từ từ ăn. Tổng kết, kỳ thật là thủ lãnh lưu manh ở trấn Lâm Nhân sao?
Nhìn Phương Tiểu An không có bộ dáng thích thú, Đinh Việt lại lớn giọng hơn nữa: “Tên mập…Á, Phương huynh đệ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết Lãnh lão đại lợi hại thế nào sao?"
Động tác của Phương Tiểu An ngưng lại, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cực kì khát vọng của Đinh Việt, miễng cưỡng nói: “…Muốn.”
Thời gian sau đó, Đinh Việt bắt đầu kể lể chính mình gặp Lãnh Cầm như thế nào, rồi như thế nào chứng kiến Lãnh Cầm mở một đường máu ở trấn Lâm Nhân, sau đó trở thành bá chủ.
“Đợi một chút, đường máu?” Phương Tiểu An nhỏ giọng hỏi.
Đinh Việt cười gượng: “Quên câu đó đi, quên đi là được rồi. Tóm lại, tuy Lãnh lão đại là nữ tử nhưng không hề bại trước tên Hoa Mạc thành Tây kia!”
“Khách điếm này là do Lãnh cô nương mở?” Phương Tiểu An đột nhiên hỏi một câu.
“Không. Khách điếm là của Hạ lão bản.” Đinh Việt xua tay nói.
Phương Tiểu An một lần nữa im lặng. Đinh Việt cũng không hy vọng xa vời hắn nói chuyện, trực tiếp nói: “Hạ lão bản là nghĩa phụ của Lãnh cô nương, vài ngày trước ông ấy được một vị lão gia ở trấn bên cạnh mời đến làm khách, chưa thể về ngay cho nên khách điếm tạm thời do Lãnh cô nương quản …”
“Đinh Việt, ra đây!”
.
.
Giọng nói của Đinh Việt đột nhiên ngừng lại, sững sờ nói: “Mập…Phương huynh đệ có nghe thấy tiếng gì không?”
“Là giọng của Lãnh cô nương.” Phương Tiểu An gật đầu.
Tiếng nói vừa dứt đã nghe thấy tiếng cửa phong bị đẩy ra, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, đúng là Lãnh Cầm lạnh lùng đang đi đến. Không nhìn đến Phương Tiểu An, Lãnh Cầm trực tiếp nói với Đinh Việt: “Đinh Việt, Hoa Mạc đến làm loạn khách điếm Lâm Nhân.”
“Cái gì?” Đinh Việt hô lên.
Sắc mặt Lãnh Cầm ngưng trọng gật đầu, rồi nói: “Thức ăn ngươi làm cũng không tệ lắm đúng không?”
Những lời nói sau cùng này của Lãnh Cầm, thành công cắt đứt tiếng hét chói tai của Đinh Việt, giọng nói của Đinh Việt biến chuyển, nghi hoặc quay đầu lại: “Á?” Đề tài nói chuyện của Lãnh Cầm thay đổi có hơi…quá nhanh rồi.