Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 82

Tác giả: Nhật Lệ Phong Hòa

Chương 82: Cứu tế
- --
Thẩm Nghiên Bắc chưa bao giờ nghĩ bản thân mới dạo phố một lúc không lâu mà giờ lại phải đi thêm một lần nữa. Chỉ là cách thức có hơi khác biệt. Lần đầu tiên là Trạng Nguyên dạo phố, xem như hắn dùng thực lực để tranh giành, nhưng lần này...
Đúng vậy, hắn bị dán lên người cái nhãn là tâm phúc bên người hoàng thượng.
Hàn Lâm Viện cho người sửa soạn để chào đón lục phẩm quan viên, mặc dù chức quan ở kinh thành cao hơn chức quan địa phương nhưng như vậy vẫn là quá thấp, từ cổ chí kim chưa có chức quan thấp như khâm sai. Nhưng Triệu Ngự là ai chứ? Hắn đã làm vị trí người thừa kế hầu tước của Cố Trường Phong thành Trấn Quốc Công thế tử, thì việc muốn đổi chức quan lục phẩm của Thẩm Nghiên Bắc thành khâm sai không phải là việc khó.
Vì vậy Thẩm Nghiên Bắc thăng quan! Lập tức từ lục phẩm hàn lâm tu soạn trở thành ngũ phẩm hàn lâm học sĩ.
Tuy rằng thoạt nhìn chức quan chỉ nâng lên một cấp, nhưng tốc độ lên chức nhanh như thế này từ trước đến nay chưa từng có, dù sao Thẩm Nghiên Bắc mới tiến vào Hàn Lâm Viện chưa được mấy tháng! Hơn nữa Hàn Lâm Viện là một nơi cần có bằng cấp, mỗi lần lên chức hàn lâm quan đều không dễ dàng, nên số quan viên của Hàn Lâm Viện luôn cố định, vị trí phía trên không có ai, thì mới có thể thăng chức.
Dựa theo quy luật lên chức như vậy, phải một năm sau Thẩm Nghiên Bắc mới có thể nghênh đón lần lên chức đầu tiên, chậm rãi từ lục phẩm tu soạn lên chức lục phẩm hầu giảng, muốn trở thành hàn lâm học sĩ thì phải chờ đến khi vị trí đó bị trống, quá trình này cần từ hai đến ba năm. Có thể nghĩ Thẩm Nghiên Bắc này trực tiếp nhảy lên quăng người khác xa tận ba năm, nói không phải tâm phúc bên người hoàng đế thì ai tin?
Đương nhiên, mọi người không dám không tin, nhưng tin tưởng là một chuyện, không hài lòng lại là một chuyện. Những người đó làm lục phẩm hầu giảng mấy năm nay như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào vị trí học sĩ, kết quả lại bị Thẩm Nghiên Bắc lấy mất, công bằng ở đâu?
Có thể vào Hàn Lâm Viện trong bụng ai mà chả mực nước cuồn cuộn? Hơn nữa tư lịch của bọn họ còn sâu hơn hắn!
Kể từ đó trong triều lập tức có nhiều âm thanh phản đối, đặc biệt luôn cho rằng người trẻ tuổi phải làm đến nơi đến chốn, không thể đua đòi lão Thừa tướng nhất phái.
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Triệu Ngự lạnh lùng mắng: "Trẫm muốn có thể vì nước vì dân xuất ra nhân tài, chứ không phải chỉ biết đánh võ mà bỏ mặc sách vở, văn chương viết ra hay đến mấy cũng không bằng nghĩ ra một biện pháp có thể làm ngũ cốc của bá tánh được mùa."
"Thẩm tu soạn toàn tâm hướng tới bá tánh, nghĩ ra cách làm gia tăng sản xuất lương thực, giúp số lượng lớn bá tánh phương nam được mùa, vì vậy trẫm đặc biệt khen ngợi Hàn lâm học sĩ một phen."
Hắn đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn chúng đại thần ở dưới đài, Triệu Ngự nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Nếu trong lòng chư vị ái khanh cũng có ý tưởng như vậy, chưa nói đến tốc độ, trẫm chắc chắn sẽ có trọng thưởng."
Mọi người khi*p sợ trong lòng không thôi, thì ra biện pháp giúp phương nam thu hoạch được nhiều gạo đến vậy lại là do Trạng Nguyên lang nghĩ ra được! Không ai còn có dị nghị.
Triệu Ngự ra hiệu cho nội thị, cầm thánh chỉ tuyên bố Thẩm Nghiên Bắc trở thành khâm sai đọc trước mặt mọi người.
Mọi người chợt bừng tỉnh, hoá ra đây mới là mục đích chân chính của hoàng đế! Tất cả không khỏi hướng ánh mắt hướng về phía thanh niên đang cúi đầu quỳ gối trước Kim Loan Điện. Gương mặt tuấn tú như trúc, cầm thánh chỉ trên tay, gương mặt vẫn chỉ có một biểu cảm điềm nhiên, không thấy vui mừng chút nào. Chỉ bằng khí chất này cũng đủ để người khác lau mắt mà nhìn.
Thẩm Nghiên Bắc có thật sự biểu hiện bình tĩnh như hắn đang thể hiện ra ngoài? Không có khả năng!
Hai bên trái phải đều có đại thần đứng, trên quan phục của ai cũng thêu tiên hạc gà cảnh khổng tước, hoặc là thêu sư tử hổ báo, nhìn thấy chức quan thấp nhất cũng là quan tứ phẩm. Tức phụ của hắn là Trấn Quốc Công thế tử, sau này sẽ kế thừa vị trí Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công có công lớn nhất, chắc chắn ở trên thượng chiều sẽ đứng ở hàng đầu, nếu hắn muốn lên triều cùng tức phụ, có nghĩa là hắn cần phải có tư cách là quan viên tứ phẩm!
Năm đó Thừa tướng từ quan ngũ phẩm viện chưởng Hàn Lâm Viện lên chức, có thể có tư cách được vào Văn Uyên Các phải mất đến 5 năm!
Sau khi tính toán, Thẩm Nghiên Bắc lập tức ngây ngốc.
Không phải chỉ muốn thượng triều cùng tức phụ thôi sao? Sao lại khó như vậy?
Hiện thực tàn khốc khiến người rơi lệ, rốt cuộc Thẩm Nghiên Bắc luôn luôn không có dã tâm quá lớn đã thấy rõ tình trạng của mình —— tức phụ của ngươi đã chạy lên trước, còn ngươi đến cửa còn chưa vào được!
Thẩm Nghiên Bắc khẽ cắn môi, lần đầu tiên đặt chân vào Kim Loan Điện, hắn hơi mỉm cười đánh giá chúng đại thần.
Thăng quan dựa vào cái gì? Ngoài có bằng cấp thì công trạng là quan trọng nhất! À, hình như còn có nhờ vào quan hệ?
Được rồi, hắn sẽ lập công, ngay cả quan hệ cũng không cần, hắn đã có quan hệ với Đại Tề rất có ích!
Sau khi tan triều, cam chịu quy củ là quan lớn nhất đi trước, quan nhỏ nhất Thẩm Nghiên Bắc cầm thánh chỉ trong tay yên tĩnh chờ ở một bên đến khi đại thần trong triều đi hết rồi hắn mới đi. Nhưng Thừa tướng lại xoay người đi đến trước mặt hắn.
"Thừa tướng đại nhân." Thẩm Nghiên Bắc chắp tay.
Thừa tướng xuất thân từ nhà nghèo, đương nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng của dân chúng khi được mùa sau một năm vất vả, Thẩm Nghiên Bắc có thể nghĩ cách trợ giúp bá tánh tăng thu nhập, hắn thật sự bất ngờ. Vì điều này khiến hắn thay đổi cái nhìn về Thẩm Nghiên Bắc, nhưng hắn vẫn cảm thấy thanh niên trước mắt vẫn quá mức nóng nảy, liền tự hạ thân phận mà dặn dò hai câu: "Hành trình Mân Châu nhớ lấy việc cứu bá tánh với nước lửa, chớ có tham lam."
Thẩm Nghiên Bắc tỏ vẻ khiêm tốn thụ giáo: "Vâng, hạ quan ghi nhớ."
Thấy Thẩm Nghiên Bắc như vậy, Thừa tướng cảm thấy trẻ con thật dễ dạy, gật gật đầu rời đi. Nhóm đại thần còn lại thấy Thừa tướng đi rồi cũng tản ra, nhưng lại cố ý đi phía sau Trương Hữu Chính, lúc đi qua Thẩm Nghiên Bắc thì nói với ý sâu xa: "Trận động đất ở Mân Châu, sơn băng địa liệt, con đường khó đi, chuyến này làm phiền Thẩm đại nhân tốn chút tâm tư rồi!"
Hiểu ra ý sâu xa trong lời nói của hắn, Thẩm Nghiên Bắc cười cười: "Cảm ơn đại nhân đã nhắc nhở." Hắn đột nhiên thăng quan, mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào hắn, làm tốt việc lần này tất nhiên sẽ có khen thưởng, nếu làm không tốt, những người này sẽ có chuyện để nói.
Trương Hữu Chính vuốt vuốt râu, cảm thấy rất hài lòng. Ông là một người thích người tài, lúc trước nhìn thấy văn chương của Thẩm Nghiên Bắc, ông liền cảm thấy thanh niên này có tương lai, đáng tiếc thanh niên lại giữ mình trong sạch, bất cứ ai giới thiệu các tiểu thư thi*p thất, hắn cũng không thèm ngó ngàng, nhưng vậy cũng không sao.
Tiểu nội thị đứng một bên tiến lên nói: "Thẩm đại nhân, Hoàng Thượng cho mời."
Lúc Thẩm Nghiên Bắc đi đến ngự thư phòng, chỉ thấy Triệu Ngự đang đứng khoanh tay, thấy hắn tới cũng chỉ nhàn nhạt nói câu miễn lễ sau đó kêu người lấy ghế cho hắn ngồi.
"Lần này tình hình động đất gây ra tai nạn nghiêm trọng, làm sao để an bài và giải quyết tốt hậu quả, Thẩm khanh có phương pháp nào có thể giải quyết không?" Đại Tề mới kiến quốc trong thời gian ngắn ngủi, vẫn chưa trải qua trận động đất nghiêm trọng đến vậy, tuy rằng Triệu Ngự gọi Thẩm Nghiên Bắc vì hắn là khâm sai hộ tống đi cứu tế bạc, nhưng vẫn muốn kiểm tra xem hắn gặp chuyện này thì sẽ xử lý như thế nào.
"Bá tánh trôi dạt khắp nơi, cần phải thành lập khu cứu trợ, người già, phụ nữ và trẻ em bị thương sẽ được cung cấp thảo dược, áo cơm. Để tránh người dân tranh đoạt, có thể tổ chức chữa bệnh tập thể, cho các thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh đi xây phòng ốc, trùng tu khu vực..." Ở thời điểm còn ở hiện đại Thẩm Nghiên Bắc đã từng tham gia ℓàм тìин nguyện viên giúp đỡ khu vực bị động đất, lúc ấy cả nước đều chung tay giúp đỡ, đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt và thuốc men được gửi lên bằng tốc độ nhanh nhất đến khu vực bị động đất, ngoài ra còn có rất nhiều người hảo tâm từ nhiều tầng lớp xã hội khác nhau nhiệt tình đưa ấm áp. Nhưng ở cổ đại điều kiện lạc hậu, hắn còn chưa đi đến hiện trường, không biết tình huống ở đó thế nào, chỉ có thể nói đại khái.
Thẩm Nghiên Bắc suy nghĩ lại rồi bổ sung: "Sau thiên tai ắt có đại dịch, cần làm tốt công tác phòng ngừa dịch bệnh, xử lý kịp thời thi thể để tránh khi thời tiết nóng bức sẽ phát bệnh."
Triệu Ngự cau mày, nói: "Trẫm sẽ cho Thái Y Viện triệu tập tám vị thái y đi cùng với ngươi, rồi cho ngươi một đạo thánh chỉ, triệu tập lương thực và thảo dược ở khu vực xung quanh quận huyện, ngươi xem mà làm."
Thẩm Nghiên Bắc thật lòng thành tâm mà vuốt ௱ôЛƓ ngựa: "Hoàng Thượng anh minh."
Việc này không nên chậm trễ, Thẩm Nghiên Bắc phó thác Tô Thanh Trạch trông giữ tửu lầu trang hoàng cùng với việc đất đai, sau đó chuẩn bị đồ đạc đơn giản rồi hôm sau được cấm quân hộ tống bằng đường thủy đi đến quận Lưu Dương.
Thẩm Nghiên Bắc đi rồi, tất cả mọi người đều biết vị Thẩm học sĩ này có kiến thức rộng, chẳng những am hiểu viết văn chương còn biết trồng trọt giỏi, thật là văn nhân dị loại.
Với Thẩm Nghiên Bắc mà nói trồng trọt không có gì không tốt, nếu tức phụ cũng ở đây, trồng trọt và quản lý gia đình cùng tức phụ thì càng tuyệt vời! Đáng tiếc bây giờ tức phụ đang ở xa ngàn dặm, chắc đã đến biên cảnh.
Thẩm Nghiên Bắc thở dài, phục hồi tâm trạng rồi đi gặp Tấn Dương Vương. Hắn mới gặp Tấn Dương Vương một lần, chính là hôm đại thọ của Tô gia lão thái thái, vợ chồng Tấn Dương Vương không mời mà đến.
Nghĩ lại người này còn đánh chủ ý lên người tức phụ của mình, Thẩm Nghiên Bắc liền cảm thấy chán ghét. Không biết Tấn Dương Vương Vương phi và thân đệ đệ của nàng ta cũng làm hắn thấy chán ghét có tạo thêm phiền toái cho Tấn Dương Vương hay không.
Mân Châu ở ngoài thành, Tấn Dương Vương dẫn đầu những quan viên của quận Lưu Dương tới tiếp đón: "Thẩm đại nhân đi đường vất vả!"
Tấn Dương Vương có vẻ mệt mỏi, nhìn tình hình hiện tại của Mân Châu làm hắn vô cùng lo lắng. Thẩm Nghiên Bắc cười xoay người xuống ngựa: "Không vất vả không vất vả!"
"Thẩm đại nhân đi đường xa đến, cả đường tàu xe mệt nhọc, bổn vương vốn định mở tiệc đón gió cho Thẩm đại nhân, nhưng trước mắt thật sự là..." Tấn Dương Vương nói với sắc mặt khó xử, "Mong Thẩm đại nhân không trách!"
Thẩm Nghiên Bắc tỏ vẻ không sao, cho người tạm thời cất tiền bạc vào nhà kho, dặn dò cấm quân bảo vệ bạc cho tốt, tránh để người khác tranh đoạt đánh ςướק rồi mới đi tuần tra nội thành cùng đám người Tấn Dương Vương.
Tình trạng trong thành cũng giống như miêu tả trong tấu chương của Tấn Dương Vương, vô số phòng ốc bị sập, bá tánh bị thương rất nhiều, trên đường tuần tra, tiếng la khóc bi thương gần như muốn bao phủ cả lỗ tai.
Thậm chí có nạn dân nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc đang mặc quan phục, té ngã lộn nhào chạy lại quỳ xuống đất đột nhiên dập đầu, cầu cứu cho người thân của hắn. Viện phán Thái Y Viện cho người kiểm tra thân phận người kia, thấy đúng là lưu dân thì bảo lưu dân đó dẫn hắn đi qua nhìn người bị thương, dân chạy nạn ngàn ân vạn tạ, ai ngờ lại những người khác cũng nhào tới. Một đám người lôi kéo viện phán khóc lóc kể lể, yêu cầu đi xem người thân của mình bị thương nghiêm trọng.
"Hồ nháo!" Tấn Dương Vương quát lớn một tiếng, kêu nha dịch lôi viện phán ra. Viện phán bị người xúm vào đến nỗi quần sắp rớt, lòng còn sợ hãi mà nhìn về phía Thẩm Nghiên Bắc.
"Người bị thương trong thành rất nhiều, không biết Vương gia có thành lập y quán tạm thời?"
Vẻ mặt Tấn Dương Vương bất đắc dĩ: "Sau động đất ta đã cho đại phu cứu trị, nhưng dược vật có hạn nên đã hết rồi, bổn vương đã nhờ quận huyện xung quanh nhưng thảo dược vẫn đang trên đường tới."
Thẩm Nghiên Bắc nói: "Hoàng Thượng kêu ta dẫn theo thái y và mang dược vật đến đây, phiền Vương gia cho người thông báo, nhà nào có người bị thương thì đến đây đăng ký, người già và trẻ em được ưu tiên."
Tấn Dương Vương vui mừng khôn xiết, vội cho người đi thông báo.
Đã là buổi trưa, có nha dịch ở lều phát cháo lều đang phát cháo, Thẩm Nghiên Bắc đi qua nhìn, một nồi cháo suông thấy đáy, múc một muỗng lên, một hạt gạo cũng không nhìn thấy.
Tấn Dương Vương thở dài: "Ngày thứ hai sau động đất bổn vương đã sai người dựng lều phát cháo, hiện giờ lương thực đã dùng gần hết, may là có Thẩm đại nhân kịp thời tới giúp."
Thẩm Nghiên Bắc mặt không đổi sắc, trong lòng lại yên lặng tính toán. Hắn đi từ Ung Kinh Thành ngày đêm không nghỉ mà đến, chưa được hai mươi ngày, hơn nữa khoảng cách từ khi động đất đến lúc này chưa được một tháng rưỡi, mấy năm nay mưa thuận gió hoà, lương thực được mùa, nhà nào cũng thừa lương thực, kho lúa ở Mẫn Châu cùng các huyện khác xung quanh đều đầy ắp, nhiều lương thực như vậy mà đã ăn hết rồi? Này ăn không phải cháo, mà là một ngày ba bữa cơm thêm ăn khuya.
Trong lòng tồn tại nghi hoặc, Thẩm Nghiên Bắc lại đi tiếp về phía trước quan sát càng thêm cẩn thận.
"Sao ngươi độc ác như vậy, sao ngươi lại bỏ ba mẹ con chúng ta, chúng ta phải sống như thế nào đây..." Một phụ nhân trẻ tuổi đầu tóc bù xù đôi tay tràn đầy bùn đất ghé vào một khối thi thể khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Nghiên Bắc đang đi về phía trước thì dừng chân một chút, chần chờ đi qua.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn thấy một thi thể giống như bị đào từ dưới đống đổ vỡ của gạch ngói ra, trên người xám xịt không thấy rõ khuôn mặt. Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc dừng lại ở cánh tay người bị nạn một chút rồi nhìn phụ nhân khóc cực kỳ bi thương, nhíu mày.
Thấy thế Tấn Dương Vương tiến lên nói: "Bổn vương đã hạ lệnh, tất cả chi phí an táng người gặp nạn đều do quan phủ phụ trách, Thẩm đại nhân không cần lo lắng."
Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc nói: "Thời tiết nóng bức, không khỏi bùng nổ dịch bệnh, thi thể người và động vật cần phải mau chóng xử lý, tập trung lại một chỗ dùng vôi sống tiêu độc sau đó chôn sâu."
Tấn Dương Vương lập tức quay đầu phân phó người đi làm. Mắt thấy đã qua thời gian dùng bữa, Tấn Dương Vương mời Thẩm Nghiên Bắc đi dùng cơm. Bỗng nhiên một gã sai vặt vội vàng chạy tới, thì thầm hai câu với Tấn Dương Vương, Tấn Dương Vương biến sắc, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, sau đó nói lời xin lỗi với Thẩm Nghiên Bắc: "Vương phi bỗng nhiên té xỉu, bổn vương đi về nhìn một chút." Nói xong ánh mắt dừng ở trên người quận thủ, kêu quận thủ tiếp khách.
Quận thủ Chu đại nhân vội vàng đồng ý, nói với Thẩm Nghiên Bắc: "Mời Thẩm đại nhân."
Thẩm Nghiên Bắc cười cười, đi ăn cơm cùng mấy người họ. Trên đường đi nơi nào cũng thấy không ít người khóc lóc vì người nhà gặp nạn, khuôn mặt Thẩm Nghiên Bắc hiện lên vẻ thương xót, trong lòng lại mắng Tấn Dương Vương, hắn dám coi mình như đồ ngốc!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc