Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 80

Tác giả: Nhật Lệ Phong Hòa

Chương 80: Thích huynh

Edit: Thanh Yến
Beta: Nhungg
- --
Trong một ngày ngắn ngủi, phủ Trấn Quốc Công đã thay trời đổi đất, người hầu còn lại trong phủ sôi nổi phất lên tinh thần làm việc, người hầu mới tới càng không dám lười biếng, đi theo phía sau lão nhân nghiêm túc học tập.
Không khí tản mạn xa hoa lãng phí trong phủ Trấn Quốc Công lúc trước không còn nữa, mỗi người đều cẩn thận chặt chẽ, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Cố Trường Phong.
Dưới tình hình này, những người hầu ở lại chủ viện đều hoảng sợ trong lòng.
Thế tử khống chế phủ Quốc Công, bọn họ đi theo Quốc công phu nhân đã thất thế, sống như thế này không quá tốt, mọi người ở chủ viện không khỏi lo âu trong lòng.
Sau khi Quốc công phu nhân tỉnh lại, việc trước tiên làm chính là cho người đi ςướק tiểu nhi tử về, thế nhưng nô bộc quỳ đầy đất, không ai dám đáp lại, nàng ta tức giận đến mức đập vỡ đồ trong phòng.
"Đồ chó ૮ɦếƭ nhà các ngươi! Ta kêu các ngươi không làm đúng không?" Quốc công phu nhân tức giận đến nỗi иgự¢ không ngừng phập phồng, bước qua hung hăng cho tỳ nữ lần trước nghe lời Cố Trường Phong đỡ nàng ta về phòng một cái tát vang dội, rồi sau đó nói với nô tài ở bên cạnh: "Bổn phu nhân ra lệnh cho các ngươi lập tức đi tìm tiện nhân Cố Trọng Tiêu kia đưa nhị công tử về cho ta!"
"Phu nhân..." Trên mặt nóng rát đau đớn vô cùng, tỳ nữ cũng không dám giơ tay che mặt, cúi đầu thật cẩn thận thưa, "Không phải nô tỳ không muốn đi, mà là nhị công tử hắn... Hắn đã ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử!"
Cái gì? Giống như sét đánh giữa trời quang, đôi mắt Quốc công phu nhân đột nhiên trợn tròn, dưới chân lảo đảo một cái, nếu không được người đỡ thì nàng ta đã ngã xuống.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Quốc công phu nhân nắm chặt tay tỳ nữ, đôi mắt đỏ lên hỏi.
"Hiện tại khắp nơi trong phủ đều treo cờ tang màu trắng, bên ngoài đang xử lý tang sự của nhị công tử..." Nếu không vì sợ sẽ kích thích đến Quốc công phu nhân, hạ nhân của chủ viện cũng sẽ mặc tang phục.
"Bốp!" Quốc công phu nhân dùng hết sức lực toàn thân giáng một cái tát, giận không thể át, "Cái đồ tiện tì nhà ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì!"
Tỳ nữ bị đánh trật đầu, không dám mở miệng nữa, những hạ nhân còn lại thì im thin thít như ve sầu mùa đông, trong phòng yên tĩnh đến tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Bàn tay Quốc công phu nhân hơi run run, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu giận dữ mà quét nhìn một vòng hạ nhân trong phòng, sau đó đột nhiên xoay người xông ra ngoài.
Hạ nhân canh cửa chủ viện được Cố Trường Phong bày mưu đặt kế, thấy Quốc công phu nhân nổi giận đùng đùng lao tới cũng không ngăn cản.
Quốc công phu nhân chạy ra khỏi chủ viện, dọc đường chứng kiến khắp nơi toàn đồ trắng, hạ nhân trong phủ cũng mặc tang phục màu trắng, trên trán buộc đai màu trắng, dáng vẻ bận rộn xử lý tang sự. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Không thể nào...
Không có khả năng!
Không có khả năng!!
Vẻ giận dữ trên mặt của Quốc công phu nhân dần dần bị sự kinh hoàng thay thế, sợ hãi từng chút một tụ lại trong mắt. Bước chân nàng ta càng lúc càng nhanh, kẹp ngọc tán loạn, quần áo hỗn độn, khuôn mặt trắng bệch, không còn y phục đoan trang tự phụ ngày xưa.
"Cố Trọng Tiêu!!!"
Cố Trường Phong đang nói chuyện với quản gia mình tự đề bạt, bỗng nhiên một thét tiếng thê lương chói tai vang lên bên tai, Quốc công phu nhân giống như đang nổi điên mà chạy đến đây: "Cố Trọng Tiêu, ngươi đáng ૮ɦếƭ! Ngươi đã làm gì nhi tử của ta! Ngươi mau trả hắn lại cho ta!"
Cố Trường Phong khẽ cau mày, bắt lấy cái tay muốn tát y, "Mong ngươi nén bi thương."
Con ngươi Quốc công phu nhân run lên, cả người sửng sốt, rồi sau đó hung ác tay đấm chân đá y, kêu khóc như một đứa trẻ: "Ngươi trả mạng cho nhi tử của ta! Ngươi là đồ súc sinh!"
Cố Trường Phong mặt không đổi sắc không để ý đến nàng ta, phân phó hạ nhân: "Quốc công phu nhân buồn vì ái tử đã mất, mắc phải thất tâm phong, đưa nàng trở về tu dưỡng cho tốt, đừng cho nàng chạy loạn để tránh làm mình bị thương."
"Rõ, thế tử!" Hai bà tử thân thể khỏe mạnh nghe lệnh, tiến lên bắt lấy Quốc công phu nhân đang điên loạn.
Khuôn mặt quốc công phu nhân vặn vẹo, con ngươi hiện lên sự căm hận: "Cố Trọng Tiêu, ngươi là cái đồ súc sinh có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Ngươi là đồ tiện nhân phải bị ngàn người vạn người đè ૮ɦếƭ! Ngươi không thể ૮ɦếƭ tử tế được!"
"Hắn mới ba tuổi, sao ngươi có thể ra tay được chứ!" Đôi tay Quốc công phu nhân liều mạng giãy giụa, gào rống muốn cào Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong thấp giọng nói với sắc mặt lạnh lùng: "Phu nhân còn hồ ngôn loạn ngữ thì đừng có trách ta thật sự ra tay với một hài đồng ba tuổi."
Quốc công phu nhân ngẩn ra, ánh mắt lập lòe, vội vàng thoát khỏi bà tử kiềm chế kích động mà nhéo Cố Trường Phong: "Ngươi đưa hắn đến chỗ nào vậy?"
"Đây là phủ Trấn Quốc Công, vốn không phải là nơi hắn nên ở, nếu phu nhân không nhận ra điều này, ta đây chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc." Cố Trường Phong nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo.
Quốc công phu nhân kinh ngạc sợ hãi, sát ý trong mắt Cố Trường Phong lại lần nữa làm nàng ta bừng tỉnh và ý thức được, nam nhân sắc mặt lạnh lùng trước mắt không phải là song nhi để nàng khinh nhục ức Hi*p ngày xưa, mà ngược lại, hiện giờ nàng ta là thịt cá đang nằm trên dao thớt!
Trong lòng thiên nhân giao chiến, Quốc công phu nhân siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt cũng không bằng nỗi đau mất đi ái tử. Quốc công phu nhân vẫn luôn cao cao tại thượng lần đầu tiên thấp hèn cúi đầu, run giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Ta xin lỗi, ngươi cứ việc giải quyết ta! Ngươi không cần phải làm tổn thương hắn!"
Dáng vẻ và khuôn mặt bi thiết của nữ nhân trước mặt cùng với Quốc công phu nhân không ai bì nổi ngày xưa như hai người khác nhau, nhưng trong lòng Cố Trường Phong nửa điểm khoái chí cũng không có. Y nhìn nàng, trong ánh mắt toàn là hờ hững.
Nữ nhân này là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, là mẹ kế của y, cũng là thê tử của phụ thân y, dù cho nàng thật lòng xin lỗi y, y cũng không thể tha thứ.
"Chỉ cần ngài yên phận làm Quốc công phu nhân, ta sẽ không làm gì hắn."
Nghe vậy, Quốc công phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng.
Ánh mắt Cố Trường Phong thật sâu: "Tất cả những gì của ngươi hiện giờ đều do phụ thân ta cho ngươi, nếu ngươi thật lòng xin lỗi vì chuyện của hắn, thì mong ngươi đến trước linh vị của phụ thân sám hối, ngày nào phụ thân tha thứ thì ngài đi về."
Y không thể Gi*t nàng ta, đành phải để nàng ta dùng quãng đời còn lại chuộc tội cho chính sai lầm của mình.
"Không!" Quốc công phu nhân kinh ngạc, sám hối cái gì, rõ ràng là muốn giam lỏng mình!
"Ta là Quốc công phu nhân, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Cố Trường Phong không để ý tới nàng ta đang cuồng loạn, ra hiệu nhìn bà tử, bà tử hiểu ngầm, áp giải Quốc công phu nhân về chủ viện.
"Đồ tiện tì, buông ta ra!" Quốc công phu nhân tức giận mắng không ngừng, Cố Trường Phong vung tay lên, làm nàng ta ngất đi rồi để người mang đi.
Quản gia được Cố Trường Phong phân phó cũng đi theo đến chủ viện giải tán người hầu ở chủ viện, chỉ để lại hai bà tử mới tới và tỳ nữ ở lại chăm lo bữa ăn và cuộc sống hàng ngày cho Quốc công phu nhân.
Đến lúc này, Quốc công phu nhân bệnh không dậy nổi.
Thời điểm nàng ta mang thai tuổi đã không còn nhỏ, vì tư dục mà trợ sản, thân thể càng không chịu nổi, chỉ vì là một Quốc công phu nhân cao quý nên vẫn luôn được đại phu dùng những dược liệu trân quý bồi dưỡng, hiện giờ tâm trạng thay đổi rất nhanh, mỗi ngày ưu tư không ngừng nên ngã bệnh.
Rất nhanh, tin tức nhị công tử phủ Quốc công ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử và Quốc công phu bị bệnh tâm lý như gió thổi đến toàn bộ Ung Kinh Thành.
Việc này có ý nghĩa vô cùng sâu xa, nhưng không có người dám xen vào.
Triệu Ngự hạ lệnh chiêu mộ tân binh, thánh chỉ đã sớm được tuyên cáo đến các quận, phụ cận châu huyện bốn phương, chiêu mộ thanh niên đủ tuổi tòng quân cũng như đưa tân binh đến kinh thành trong thời gian quy định. Những người tin tức linh thông đã sớm biết được tin Cố Trường Phong sẽ mang tân binh đến biên cảnh huấn luyện, đồng thời hiểu được hoàng đế muốn trọng dụng Cố Trường Phong, phủ Trấn Quốc Công sẽ tái hiện một thời huy hoàng.
Đối với Cố Trường Phong, ấn tượng của mọi người trong kinh thành chỉ dừng lại ở mỹ danh đi kèm với Cố Thanh Dao ngày xưa khi chưa gả, có thanh niên cao to luôn theo bên người. Mà giờ đây, Cố Trường Phong mặc miện phục của thế tử đẹp đẽ quý giá bước ra khỏi hàng khi lâm triều, đại thần đều ngây ngẩn cả người.
Nam tử có khuôn mặt trầm ổn, mặt mày cương nghị, đứng thẳng lưng trên ngự đạo, thong dong quỳ xuống hành lễ với hoàng đế, nếu không phải dựng chí ảm đạm giữa mày của y, mọi người quả thật không thể tin được đây là cùng một người.
Không giống với song nhi mảnh mai, cũng có điểm khác với võ tướng thô lỗ dã nam, thân là thế tử song nhi của phủ Quốc công, trên người lại có một loại khí chất tâm thanh như nước, ý vững như sơn.
Tuy rằng Cố Trường Phong đã thay đổi, nhưng người trong triều phản đối y mang binh vẫn là không ít. Có tiếng không có miếng, huống chi y chỉ là nhi tử của đại tướng quân, không phải là đại tướng quân.
Có người nói nếu chỉ tác động đến tinh thần lãnh đạo, không bằng thế tử có thể thay thế hoàng đế tuần tra biên cảnh, dù sao thế tử cũng chỉ là song nhi không phải là nam nhân thật sự. Cũng có người nói Đại Tề ta cũng không phải không có nam nhân, sao lại yêu cầu một song nhi lên chiến trường. Cũng có người nói nếu Cố Trường Phong chỉ là bao cỏ, chẳng phải đến sẽ phản tác dụng sao?
Thẩm Nghiên Bắc cũng lo lắng, nhưng lo lắng của hắn và lo lắng của các đại thần trong triều khác nhau.
"Em là em, phụ thân em là phụ thân em, em ngưỡng mộ kính trọng phụ thân em, nhưng em không cần vì vậy mà trở thành ngài ấy." Biết được hôm nay Cố Trường Phong bị hoàng đế tuyên triệu, ở trên triều bị người khác nghi ngờ, Thẩm Nghiên Bắc vừa trở về đã lập tức ôm tức phụ nhẹ giọng an ủi.
"Ta biết mà." Cố Trường Phong cười cười.
Thấy y thật sự không để những lời nói đó ở trong lòng, Thẩm Nghiên Bắc vẫn không yên tâm: Bây giờ em không thèm để ý, nhưng đến khi em tới quân doanh, nơi đó là nơi phụ thân em đã từng tạo ra huy hoàng, tất cả mọi người biết sự tích của phụ thân em, bọn họ sẽ không tự giác so sánh em với phụ thân em. Mỗi tiếng nói hành động của em đều sẽ bị phóng đại vô hạn!"
"Bọn họ sẽ bắt bẻ em, nghiêm khắc với em, ảnh hưởng đến em!"
Cố Trường Phong hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta đây không nghe bọn hắn..."
"Ta chỉ nghe huynh."
Đôi mắt đen nhánh của nam nhân đang nhìn mình một cách chuyên chú mà chân thành, Thẩm Nghiên Bắc ngẩn người, bỗng nhiên kêu rên nói: "Thảm thảm, tức phụ của ta có quyền thế rồi đi học hư rồi! Vậy mà lại học được cách nói lời âu yếm!"
Tai Cố Trường Phong hơi nóng lên: "Không phải..."
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày: "Không phải cái gì?"
"Không phải học hư, hay là không học được nói lời âu yếm?"
Cố Trường Phong rũ mắt xuống: "... Ta không có học cái xấu."
"Đó chính là học nói lời âu yếm mà?" Thẩm Nghiên Bắc cười như chế nhạo, "Vậy nói hai câu nghe một chút xem?"
Cố Trường Phong mím môi, khó xử nhìn Thẩm Nghiên Bắc, Thẩm Nghiên Bắc nhếch khóe môi, ung dung nhìn y.
"Ta..." Miệng Cố Trường Phong hơi mở, sau một lúc lâu cũng không nói được gì. Nụ cười của Thẩm Nghiên Bắc càng thêm xán lạn, ngay khi hắn cho rằng mình lại bắt được cơ hội làm tức phụ chủ động âm thầm vui vẻ, Cố Trường Phong đỏ mặt nói một câu: "Ta thích huynh."
Ánh mắt nam nhân nghiêm túc mà cực nóng, giọng nói trầm thấp dễ nghe, Thẩm Nghiên Bắc nhịn không được che иgự¢ lại.
Bỗng nhiên tim đập nhanh hơn là sao?
Sờ sờ mũi, Thẩm Nghiên Bắc cười gượng hai tiếng: "Miễn, miễn cưỡng cho em qua." Trong lòng có chút không cam lòng, cơ hội tốt như vậy! Nhưng...
Tức phụ không chủ động, hắn có thể chủ động! Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc vô cùng sâu sắc dừng trên triều phục Cố Trường Phong mặc trên người: "Em ăn mặc như thế này thật là đẹp mắt!" Triều phục của Quốc công thế tử, nguyên liệu và tay nghề không cần phải nói, làm tức phụ của hắn tràn đầy hương vị nam tính! иgự¢ kia eo kia, chẹp chẹp!
Lúc trước hắn đã liên tưởng đến khung cảnh lên triều cùng Cố Trường Phong. Cố Trường Phong đứng ở hàng võ quan, hắn đứng ở hàng quan văn, thời điểm mở triều hắn có thể thưởng thức tư thế oai hùng của tức phụ.
Ý tưởng rất hoàn mỹ, đáng tiếc hiện tại ngay cả tư cách ở ngoài điện chờ nghe tuyên hắn cũng không có...
Buổi tối sau khi rửa mặt xong, lúc Thẩm Nghiên Bắc ôm người chuẩn bị đắp chăn to ngủ chung thì bỗng nhiên bị đẩy ngã.
Cố Trường Phong ghé vào trên người hắn, da thịt màu mật hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt nhìn hắn sâu thẳm mà nóng rực.
Thẩm Nghiên Bắc bị ánh mắt ấy làm cho sững sờ một chút, hỏa tinh từ đáy lòng nhanh chóng bắt lửa cháy lan ra đồng cỏ, tay không tự chủ được mà xoa cơ bụng rắn chắc mê người của Cố Trường Phong.
"Hôm nay lúc thượng triều, Hoàng Thượng hạ lệnh, lệnh ta ngày mai cầm binh xuất phát."
Cái gì? Động tác của Thẩm Nghiên Bắc chợt dừng lại, lửa nóng hừng hực trong lòng lập tức bị dập tắt, hắn bình tĩnh nhìn Cố Trường Phong, kinh ngạc hỏi: "Nhanh vậy sao?"
Cố Trường Phong nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng rồi cúi đầu hôn môi hắn.
"Khó trách đêm nay em nhiệt tình như vậy." Thẩm Nghiên Bắc có chút buồn bực.
Khuôn mặt Cố Trường Phong nóng lên, mắt đen như nước nhìn chằm chằm vào hắn: "Huynh không thích?"
Thẩm Nghiên Bắc sờ sờ mặt y, thở dài: "Em như thế nào ta cũng thích." Chỉ là khó tránh khỏi cảm xúc buồn bã khi biệt ly.
Lông mi Cố Trường Phong run rẩy, chôn bên gáy hắn, nụ hôn ướƭ áƭ liên tiếp hạ xuống: "Ta thích huynh."
Thẩm Nghiên Bắc chớp chớp mắt, có chút rung động.
"Từ thân đến tâm ta đều thích huynh."
Tiếng nói của nam nhân trầm thấp mà khàn khàn vang lên ở bên tai, đôi mắt Thẩm Nghiên Bắc hơi trợn to, tro tàn của lửa vừa tắt lại cháy.
Nhưng ngay lúc hắn định lật người lại đè xuống dưới thân thì Cố Trường Phong đè hai tay hắn lại, không cho hắn động.
"Trường Phong..." Thẩm Nghiên Bắc nuốt nước miếng.
Cố Trường Phong chăm chú nhìn hắn thật sâu, dùng ánh mắt miêu tả bộ dáng của hắn.
"Không được nhúc nhích."
Thẩm Nghiên Bắc miệng khô lưỡi khô gật đầu, Cố Trường Phong cúi đầu hôn hắn, mang theo sự mãnh liệt chưa bao giờ từng có.
Đêm nay, Thẩm Nghiên Bắc cảm nhận được sự mãnh liệt sâu sắc.
Nam nhân dường như muốn ép khô hắn, dùng thân thể ấm áp mềm mại quấn lấy hắn không chịu buông ra. Vòng eo mềm dẻo phập phồng không ngừng, đường cong gợi cảm của cơ bắp cùng đôi chân mê người làm hắn chìm đắm...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc