Edit: Mũm
Beta: Yuuki
- ---
Bị Quốc công phu nhân phạt đóng cửa ăn năn, Cố Trường Phong nhìn căn phòng ngủ cũ của mình không có người dọn, trong lòng chẳng hề gợn sóng, cũng chẳng phập phồng.
Nơi này chỉ có thể gọi là căn phòng mà y từng ở gần hai mươi năm, mà không phải nhà của y. Nhà y ở Thanh Hà, quận Đông Giang, tại Thẩm gia thôn, ở nơi có thanh niên kính y yêu y kia.
Sửa soạn qua phòng một lần, Cố Trường Phong tìm được binh thư năm đó được phụ thân đưa cho.
Vuốt ve binh thư đã ố vàng cùng 乃út tích cổ xưa, ánh mắt Cố Trường Phong sâu thẳm không rõ.
Ngày ấy phụ thân đột nhiên về nhà, phát hiện nữ nhân kia khắt khe với y nên nổi trận lôi đình, cãi nhau với bà ta một trận, đồng thời trách phạt hạ nhân, đêm đó phụ thân hẳn là không về phòng ngủ chính, nếu phụ thân không ở cùng bà ta, vậy đệ đệ cùng cha khác mẹ của y từ đâu tới?
Cố Trường Phong buông binh thư, buổi đêm thừa dịp bóng tối, lặng lẽ ra khỏi phòng. Ngoài gã sai vặt trông cửa, căn bản là không có ai để ý đến y, việc này càng khiến cho y tiện hành sự.
Địa phương đã ở gần hai mươi năm, tất nhiên là vô cùng quen thuộc. Cố Trường Phong tránh thị vệ tuần tra trong phủ, đi đến chủ viện.
Hiện giờ phủ Quốc công đều bị nữ nhân kia nắm giữ trong tay, dựa theo sở thích của nữ nhân, chủ viện được xây sửa không ít, Cố Trường Phong tìm hai, ba gian nhà mới tìm được nơi ở của nhị công tử.
So sánh với phòng cũ hôi hám kia của y, nhà ở của nhị công tử không tới ba tuổi được bố trí đến cực kỳ xa hoa, đồ trang trí quý báu chỉ cần tuỳ ý cũng có thể thấy được.
Ngọn đèn dầu trong phòng được thắp lên, mấy tỳ nữ áo lục cúi đầu nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, một lão đại phu râu tóc bạc trắng bắt mạch cho tiểu hài tử đang khóc đến mức mặt đầy nước mắt ở trên giường. Một tỳ nữ mặc quần áo đơn giản lại diễm lệ hơn người khác quỳ rạp trên mặt đất che lại khuôn mặt sưng đỏ nhỏ giọng khóc thút thít, Quốc công phu nhân mặt âm trầm giận mắng: "Các người chăm sóc công tử như vậy sao?"
"Phu nhân thứ tội, thật sự là tiểu công tử muốn chơi trốn tìm cùng nô tỳ, nô tỳ không ngăn được!" Tỳ nữ khóc lóc thảm thiết.
"Ngăn không được thì cần ngươi làm gì?" Quốc công phu nhân trong cơn giận dữ: "Người đâu! Kéo tiện tì đáng ૮ɦếƭ này xuống cho ta!"
"Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng!" Tỳ nữ hoảng sợ trừng lớn mắt, vội bò đến bên chân Quốc công phu nhân liều mạng dập đầu. Quốc công phu nhân một cước đá văng nàng ra, để người khác kéo nàng đi.
Lão đại phu vuốt râu, thở dài, Quốc công phu nhân thấy thế, ưu sắc giữa mày khó nén: "Trương thái y, con ta thế nào?"
"Tiểu công tử bị cảm lạnh, uống thuốc hạ nhiệt sẽ không sao nữa. Chỉ là thân thể tiểu công tử quá mức suy nhược, không nên vận động nhiều..." Lão đại phu dặn dò.
Ánh mắt Cố Trường Phong không khỏi dừng trên người tiểu hài tử. Ngũ quan tiểu hài tử có chút giống mẹ, chỉ là trẻ con sắp ba tuổi, lại nhỏ nhỏ gầy gầy thoạt nhìn thân mình thật không tốt.
Đút thuốc rửa mặt chải đầu xong, Quốc công phu nhân ôm tiểu hài tử muốn dỗ bé ngủ, nhưng tiểu hài tử vẫn thút tha thút thít vì khó chịu. Quốc công phu nhân đau lòng quá mức, ôn nhu khuyên giải an ủi hồi lâu, tiểu hài tử mệt mỏi mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Quốc công phu nhân khẽ vuốt mái tóc thưa thớt của tiểu hài tử, yêu thương hôn khuôn mặt nó, mắt hạnh tràn đầy áy náy: "Con ngoan, đều là do mẹ không tốt, nếu con lại..."
Thanh âm kia gần như nỉ non, Cố Trường Phong không nghe rõ, ánh mắt phức tạp nhìn mẫu tử đang ôm nhau kia, xoay người rời đi.
Tin tức y trở về phủ Trấn Quốc Công chỉ cần truyền tới tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ lập tức hiểu rõ thái độ của y. Nếu Hoàng Thượng cố ý để y tiếp nhận tất cả sự vụ của phụ thân, sẽ có hành động thích đáng.
Phủ Trấn Quốc Công... Y không muốn đợi thêm nữa.
Trong ngự thư phòng, ám vệ lúc trước được Triệu Ngự phái ra đi điều tra tình huống thị thi*p hậu viện Tấn Dương Vương cúi đầu bẩm báo:
"Tấn Dương Vương phong độ nhẹ nhàng, tuấn mỹ đa tình, rất nhiều nữ nhi quan gia hoặc hào phú một phương khuynh tâm với hắn. Tấn Dương Vương ai đến cũng không cự tuyệt, hứa hẹn thân phận cao, dụ người gả vào vương phủ, coi đây là ràng buộc, buộc chặt những gia tộc này làm việc cho hắn..."
Hiện tại tình huống trong vương phủ Tấn Dương Vương chính là Vương phi làm bằng sắt, thị thi*p làm bằng nước, ngoại trừ Vương Phi Cố Thanh Dao sừng sững không ngã, những trắc phi thị thi*p linh tinh khác đều thay đổi đám này đến đám khác.
"Người trong hậu viện Vương Phủ không phải tất cả đều khuynh mộ Tấn Dương Vương, bị gả vào vương phủ chỉ vì bị người khác phát hiện quần áo bất chính đang ở cùng một chỗ với hắn..."
Việc này đúng là khó có thể tưởng tượng, ai mà nghĩ được Tấn Dương Vương đường đường là một Vương gia, lại vì mục đích không thể cho ai biết mà ra việc bán sắc. Thậm chí còn tiêu phí tâm tư bày mưu hãm hại những nữ tử song nhi không thích hắn phải gả cho hắn!
"Thật đê tiện." Triệu Ngự lập tức nghĩ đến Tấn Dương Vương lúc trước tới Tô gia mừng thọ chiếu chút nữa ngủ với Tô Thanh Trạch, gương mặt tuấn mỹ như sương lạnh, mắt đen âm u chứa sát khí cuồn cuộn, trầm giọng nói: "Tiếp tục giám thị."
"Vâng." Hắc y nhận mệnh rời đi.
Trên ngự án có một phần bài thi, chữ viết tác giả tiêu sái, văn chương nước chảy mây trôi, lập luận chặt chẽ, ánh mắt Triệu Ngự dừng ở nơi ký tên hai chữ Thẩm Yến nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Ngoài cửa có tiểu thái giám thông truyền: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương cho mời!"
Triệu Ngự bị đánh gãy suy nghĩ có chút không vui, có thể tưởng tượng được việc ngày trước cự tuyệt nữ tử do Thái Hậu an bài vì hắn, khiến Thái Hậu tức giận không nhẹ, cố gắng kiềm chế, hắn lạnh lùng nói: "Bãi giá."
Thái Hậu cư trú tại Từ An Cung, bên trong hương an thần phiêu đãng, nhưng tâm tình cung nhân Từ An Cung cũng không yên ổn.
Phụ nhân bảo dưỡng không tồi, quần áo đẹp đẽ quý khí nhíu mày nhìn về phía Triệu Ngự đang thong thả ung dung mà đi: "Sao, nếu ai gia không cho mời, hoàng đế cũng không định đến nhìn bà già này một cái hay sao?"
"Mẫu hậu thứ tội, không phải trẫm không muốn tới, quả là do quốc sự nhiều việc, trong lòng trẫm lo lắng không thôi, sợ sẽ nói mấy câu chống đối mẫu hậu." Triệu Ngự tiến lên ngồi xuống.
Thái Hậu không để bụng: "Ưu phiền quốc sự? Có gì mà ưu? Ai gia lại nghe nói, đơn giản là man di nghị hoà. Hiện thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, không có ai nguyện ý bắt đầu chiến hoả, nghị hoà có gì không tốt?"
Lời nói này nếu là trí giả nghe chắc chắn sẽ mắng cách nhìn của nữ nhân, đáng tiếc Thái Hậu là xuất thân cung nữ, tầm mắt có hạn, chỉ là thời vận tốt, dựa vào nhi tử trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Tề, không hiểu được việc nước.
Triệu Ngự chỉ uống trà không nói, Thái Hậu có chút không vui: "Ai gia kiến thức hạn hẹp, việc này hoàng đế không muốn nghe cũng được. Nhưng việc khác thì hoàng đế cần nghe lời ai gia!"
"Tấn Dương Vương thành gia lâu rồi, nhưng không có con..." Thái Hậu lo lắng sốt ruột.
Nếu ám vệ vừa rồi còn ở đây, chắc chắn sẽ nói cho Thái Hậu, nữ nhân của Tấn Dương Vương quả thật nhiều lắm, hắn cũng gieo giống rất nhiều, đáng tiếc hắn ta là tên biến thái, thời gian cày cấy quá ngắn, chất lượng hạt giống cũng không tốt, dần dà trở nên càng ngày càng biến thái.
"Không phải không có thị thi*p mang thai, nhưng đều mất!" Sắc mặt Thái Hậu nghiêm túc, tưởng tượng xong lại nói, "Nhất định là do nữ tử song nhi thân mình quá mức mảnh mai nên mới như vậy!"
Triệu Ngự nhíu mày, trực giác thấy lời Thái Hậu muốn nói quá mức vớ vẩn.
Quả nhiên, Thái Hậu nhìn hắn, nói: "Ai gia nghe nói đại công tử của phủ Quốc công thân cường thể kiện vừa mới hồi phủ, không bằng để y đính hôn với Tấn Dương Vương làm trắc phi?"
Ánh mắt lạnh lùng, Triệu Ngự buông chung trà trong tay: "Mẫu hậu muốn đẩy trẫm tới chỗ nào?"
Thái Hậu sửng sốt, Triệu Ngự lạnh lùng nói: "Tấn Dương Vương phi vốn là xuất thân phủ Trấn Quốc Công, Tấn Dương Vương phong lưu thành tính, thế mà mẫu hậu lại muốn trẫm phải để con vợ cả của Trấn Quốc Công vì nước hi sinh thân mình làm trắc phi của hắn?"
"Mẫu hậu dù thiên vị Tấn Dương Vương cũng không thể bắt trẫm làm trăm vạn tướng quân nơi biên cảnh ૮ɦếƭ tâm!"
Sắc mặt Thái Hậu ngượng ngùng, vẫn kiên trì nói: "Đại công tử kia đã từng ấy tuổi vẫn chưa gả, chỉ là làm trắc phi của Tấn Dương Vương thì thế nào?"
Thấy Triệu Ngự trầm mặt, tức giận bừng bừng. Trong lòng Thái Hậu biết đuối lý, nhưng lại không cam lòng Triệu Ngự đối nghịch với mình như thế, liền nói: "Thôi! Đại công tử kia mất tích lâu như vậy, quay về kinh thành vậy mà lại có cử chỉ thân mật với một nam tử, xem ra cũng không phải người đứng đắn gì! Tấn Dương Vương tuy phong lưu nhưng dụng tâm với người, y không xứng với Tấn Dương Vương!"
Chuyện Cố Trường Phong hồi phủ, các nhà trong kinh thành cũng chỉ kinh ngạc với việc y gặp đại nạn không ૮ɦếƭ, rất nhanh tiếp thu tin tức này, bởi lẽ lúc trước phủ Trấn quốc công cũng chỉ lập bia mộ với quần áo và di vật của y.
Triệu Ngự không muốn phải nghe về Tấn Dương Vương nữa, nhàn nhạt nói: "Ngày mai còn phải cử hành thi đình, trẫm phải trở về chuẩn bị, cáo lui trước."
Tức khắc sắc mặt Thái Hậu trở nên khó coi, đợi Triệu Ngự đi rồi thì lại khóc với ma ma bên cạnh: "Hoàng đế càng lớn càng không thích ai gia, mất công ai gia năm đó vì sinh hắn mà nhận hết muôn vàn nhục nhã, nhận tất cả đau khổ..."
Ma ma vội vàng an ủi bà: "Hoàng Thượng trăm công ngàn việc đúng là sơ sót ngài, nhưng ngài còn có Tấn Dương Vương!"
Thái Hậu thở dài: "Tấn Dương Vương hiện giờ đang ở đất phong, ai gia muốn gặp mặt hắn cũng khó..."
Triệu Ngự âm trầm ra khỏi Từ An Cung, nói với nội hầu theo sau: "Đi tra Thái Hậu mấy ngày nay đã gặp ai." Thái Hậu nhắc tới Tấn Dương Vương thì thôi, nhưng chẳng có lý do gì lại nhắc tới Cố Trường Phong, Thái Hậu nhẹ dạ, nhất định là có người ở bên khua môi múa mép.
Trở lại ngự thư phòng, Triệu Ngự lại nhìn bài thi của Thẩm Nghiên Bắc thêm lần nữa, suy nghĩ thật lâu, mở ra một thánh chỉ trống, đề 乃út viết.
Hôm sau thi đình, Thẩm Nghiêm Bắc giường đơn gối chiếc rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Lần này ân khoa lấy tổng cộng ba trăm hai mươi người, thành tích thi đình phân ra tam đẳng. Nhất giáp ba người, tức Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, trực tiếp làm quan. Nhị giáp tiến sĩ lấy một phần ba số người dự thi, ban cho thân phận tiến sĩ. Còn lại tam giáp, được thân phận đồng tiến sĩ. Nhị giáp tam giáp cũng làm quan, chỉ là những người ưu tú mới có thể tiến vào Hàn Lâm Viện làm quan, còn lại phải chờ chức quan trống của triều đình.
Hắn muốn đỗ những vị trí đầu trong 320 người cũng không dễ dàng. Thẩm Nghiêm Bắc thở dài, cảm thấy vợ không ở bên, làm việc gì cũng không hứng thú.
Cũng không biết bên kia vợ mình đang sao rồi...
Thẩm Nghiên Bắc nhìn về hướng phủ Trấn quốc công, thần sắc ngưng trọng.
Thi đình tổ chức ở Chiêu Hoà Cung, trong điện bày lượng lớn bàn thấp, chúng cống sĩ đi vào theo thứ tự đứng yên bên bàn. Ngự tiền không được ngồi, mọi người khi thi đình phải quỳ làm bài.
Đợi một lát, có tiếng nói bén nhọn của nội thị truyền đến: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Triệu Ngự mặc một thân trường bào minh sắc, rồng vàng bay lượn, đầu đội mũ miện khảm chuỗi ngọc không nhanh không chậm đi tới. Chúng cống sĩ quỳ xuống, hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng!"
Thẩm Nghiên Bắc nhìn hoa văn gạch men sứ trên mặt đất, trong lòng có chút buồn bực. Ở cổ đại có một việc hắn cực kỳ ghét, chính là phải quỳ hành lễ! May mắn hắn có công danh trong người, không phải nhìn ai cũng phải quỳ. Chỉ là đối mặt với người cầm quyền tối cao của quốc gia vẫn không thể không cúi đầu.
"Miễn lễ, bình thân." Triệu Ngự ngồi xuống, phân phó mọi người đứng đáp đề, rồi sau đó gật đầu với nội các đại học sĩ Trương Hữu Chính. Lập tức có quan phát bài thi đến từng cống sĩ, trống đồng vang một liếng, bắt đầu đáp đề.
Đề mục thi đình là sách thời vụ, tức luận đối sách thời vụ. Có một đề phụ, lại là liệt kê một ít khí giới của nước ngoài, hỏi mấy thứ này có tác dụng gì với dân chúng.
Thẩm Nghiên Bắc giật khoé miệng, cảm thấy đề mục này quả thực là làm ra cho hắn!
Cũng không nóng lòng hạ 乃út, trước tiên Thẩm Nghiên Bắc suy nghĩ một cách, sau đó viết bản thảo lên giấy. Trước khi thi đình một ngày, hắn cũng có đủ thời gian để luyện viết đẹp chút, lại sao chép trên bài thi.
Trên long ỷ, Triệu Ngự một tay gõ ghế, sắc mặt lãnh đạm nhìn thí sinh phía dưới. Thời gian một phút một giây qua đi, Triệu Ngự tựa như mất hết kiên nhẫn, đứng dậy đi qua chỗ các thí sinh.
Một ít cống sĩ thấy hắn đi đến bên người, có chút kích động đến cả người căng chặt, không dám nhìn sang, chân mềm nhũn, suýt quỳ sụp cả xuống. Mặt Triệu Ngự không biểu cảm xua tay, đi đến chỗ thí sinh tiếp theo.
"Hoàng Thượng!" Nhìn thấy hắn cứ chọc chúng thí sinh tâm thần không yên, không cách nào làm bài, Trương Hữu Chính vội vàng ngăn cản.
Lúc này Triệu Ngự đứng bên cạnh Thẩm Nghiên Bắc, Thẩm Nghiên Bắc cũng không có tâm kính sợ, thấy hắn tới đây cũng chỉ mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục làm bài.
Trương Hữu Chính đang muốn khuyên Triệu Ngự về chỗ ngồi, lại phát hiện vị thí sinh bên cạnh Triệu Ngự không giống người thường, vô cùng bình tĩnh, trong lòng tò mò đi qua lại thấy ——
"Là ngươi!" Đôi mắt Trương Hữu Chính đột nhiên sáng ngời, đã nhận ra Thẩm Nghiên Bắc.
Vì thế Trương Hữu Chính cũng đứng bên cạnh Thẩm Nghiên Bắc xem hắn đáp đề.
Thẩm Nghiên Bắc sờ mũi, có chút bất đắc dĩ. Thi đình này không ăn không uống không đi vệ sinh đã đủ biến thái, quan chủ khảo lại còn nhìn chằm chằm thí sinh, nếu có ai tâm lý không vững thì phải mần sao bây giờ?
Tuy trong lòng phun tào, nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại hạ 乃út không chút do dự.
Triệu Ngự đứng một bên vừa nhìn vừa nhíu mày suy nghĩ sâu xa, đôi mắt Trương Hữu Chính càng ngày càng sáng, hận không thể vỗ tay khen hay.
Dần dần, trời đã chuyển trưa. Trương Hữu Chính đứng đến mức chân có chút bủn rủn, bèn khuyên Triệu Ngự đi dùng bữa nghỉ ngơi.
Biết trong chốc lát cũng xem không xong, Triệu Ngự nói: "Còn thời gian, cứ chậm rãi mà viết." Nói xong, trở về chỗ ngồi, lập tức có cung nữ bưng trái cây điểm tâm tới.
Lần khảo thí mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây.
Chung đồng vang lên một tiếng, chúng thí sinh lập tức dừng 乃út, quy củ xếp hàng rời khỏi trường thi.
"Trình bài dự thi lên." Triệu Ngự nói với Trương Hữu Chính. Trương Hữu Chính sáng tỏ, đi cầm bài thi của Thẩm Nghiên Bắc tới để Triệu Ngự đọc.
"Thẩm huynh, chúc mừng!"
Mời vừa đi khỏi Chiêu Hoà Cung, đã thấy Trương Trình đang đứng với vài thí sinh đợi để chúc mừng Thẩm Nghiên Bắc. Vừa rồi mọi người nhìn thái độ của hoàng đế, đều cho rằng Thẩm Nghiên Bắc lọt vào mắt hoàng đế, ngày sau chắn thăng chức rất nhanh.
Thẩm Nghiên Bắc chắp tay, ngượng ngùng cười: "Ngươi cũng đừng trêu ta!"
Mấy người thấy hắn quá mức khiêm tốn, Thẩm Nghiên Bắc lại không muốn làm hạc trong bầy gà, nói mấy câu khách sáo đã rời đi.
Ngày thứ hai chấm bài thi thi đình, tám vị quan chấm bài dâng mười bài tốt nhất lên cho Triệu Ngự. Triệu Ngự xem qua bài thi của mười người này, khi quan bình phẩm bài thi, bài thi được cho rằng ưu tú nhất sẽ vẽ ở trên một dấu hiệu, hắn phát hiện có hai người được vẽ dấu hiệu gần giống nhau, bèn hỏi tám người định xử lý như thế nào.
Lão thừa tướng nhíu mày nói: "Quan điểm của Thẩm cống sĩ này quả thực mới mẻ độc đáo, nhưng khó bề tưởng tượng, không bằng sự ổn định của Liễu cống sĩ."
"Thần lại cảm thấy lời nói của Thẩm cống sĩ thực tế!" Trương Hữu Chính lên tiếng, "Quan điểm này lập luận chặt chẽ, đưa ra được ví dụ rõ ràng, có thể thấy Thẩm cống sĩ có kiến thức rộng, suy nghĩ chu toàn!"
"Vậy Trương đại nhân ngươi nói kính viễn vọng là vật gì? Ớt cay lại là cái gì nữa?"
...
Triệu Ngự lẳng lặng nghe xong ý kiến mấy người, đề 乃út phê duyệt ba người trong bảng Nhất giáp.