Edit: Rú
Beta: Yuuki
- --
Sau khi công bố yết bảng thi hương, danh sách người trúng cứ lần lượt được thông báo đến các châu huyện, đến khi ba người Thẩm Nghiên Bắc từ Thanh châu về, tất cả dân chúng huyện Đông Giang đều biết được tin Thẩm tú tài của Thẩm gia thôn đã đạt Giải Nguyên của cuộc thi hương quận Thanh Hà.
Nhận được tin tức này, cả thôn Thẩm gia đều bùng nổ! Đặc biệt là thôn trưởng Thẩm Đức Trung, ông cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, nết nhăn trên mặt cũng nhiều thêm vài cái.
Trong ngày, ba người Thẩm Nghiên Bắc ngồi xe ngựa trở về Thẩm gia thôn, khi vừa mới đi qua cửa thôn thì bọn nhỏ ngồi xổm dưới gốc đa lớn ở cửa thôn đã nhìn thấy, nhanh chóng vừa chạy vừa hưng phấn hô to: "Cự nhân lão gia đã về rồi!" "Cự nhân lão gia đã trở về!!"
"Nhanh lên!" Thấm Đức Trung chỉ huy mấy chàng trai trẻ tuổi trong thôn châm pháo treo ở đầu thôn, lập tức tiếng pháo trúc vang lên đầy vui mừng náo nhiệt, đinh tai nhức óc.
"Cử nhân lão gia!" Người trong thôn nghe tiếng mà chạy đến đứng trên đường hoan nghênh, tiếng hoan hô vang vọng một vùng.
Thấy tình cảnh này, Thẩm Nghiên Bắc dở khóc dở cười kéo Cố Trường Phong đi thẳng đến Thẩm Đức Trung. Chu Dục theo sau hai người đó giờ chưa từng gặp cảnh thôn dân nhiệt tình như vậy, cười đến ngu ngốc.
"Nghiêm Bắc ơi! Ngươi đúng là mang lại vẻ vang cho thôn Thẩm gia chúng ta!"Thẩm Đức Trung mặt mày hớn hở. Thôn Thẩm gia của bọn họ vậy mà có Giải Nguyên, cử nhân Lý Dật của thôn Lý gia cách vách trước khi bị bắt vào tù thi hương cũng chỉ xếp hạng trên phó bảng thôi!
Hiện tại thôn Thẩm gia bọn họ đều dư thừa lương thực, thỉnh thoảng còn có thể ăn miếng thịt, cuộc sống từng gia đình đều dễ chịu hơn rất nhiều, ấy vậy mà Thẩm Nghiên Bắc còn đạt thêm Giải Nguyên nữa. Giờ khắc này, khó chịu do bị thôn Lý gia đè đầu cưỡi cổ nhiều năm đều tiêu tán cả. Người người ở thôn Thẩm gia đều có thể thẳng lưng đứng!
"May mắn thôi." Thẩm Nghiên Bắc bất đắc dĩ cười nói. Đậu giải nguyên y như hồi học trung học mà đậu trường trọng điểm vậy, nhưng muốn rõ ràng thì còn phải xem kết quả đại học nữa!
Thấy thần sắc của hắn vẫn thường thường, không có chút kiêu căng tự mãn nào, Thẩm Đức Trung càng thêm vui mừng ở trong lòng, im lặng vỗ vỗ bả vai của hắn. Thẩm Hữu Tài lại chen vào, mặt tươi cười "Cử nhân lão gia à, ngài lợi hại như vậy sao không chỉ điểm cho Thành Văn nhà ta?"
"Thành Văn nhà ta khắc khổ hiếu học nhưng lại không có thầy tốt chỉ dẫn!"
Thẩm Đức Trung tức giận nói: "Thẩm Nghiên Bắc đi đường mệt mỏi, đám người các ngươi đợi họ nghỉ ngơi tốt rồi hãy bàn." Trong thôn có rất nhiều người đọc sách trở nên ưu tú khiến ông vui mừng, thế nhưng cũng có mấy người thật sự là bùn nhão không trét nổi lên tường!
Có người trẻ tuổi trong thôn cười nói: "Nếu Thành Văn nhà Hữu Tài thúc có thể đem sức ăn đặt vào việc đọc sách thì không chừng nhà ngươi cũng có thể có một tú tài lão gia đó!"
Thẩm Hữu Tài đỏ cả mặt, tức giận nói: "Đi đi đi! Nói bậy bạ gì đó!"
Không quan tâm đến Thẩm Hữu Tài, Thẩm Đức Trung để cho Thẩm Nghiên Bắc về nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều đi tìm hắn thương lượng về việc mở tiệc rượu. Đoạt Giải Nguyên chính là chuyện đại hỉ, nên ăn mừng cho thật tốt vào.
Thẩm Nghiên Bắc không có ý kiến gì, sau khi thi đậu cử nhân, có thể xem như hắn đã nhảy ra khỏi giai cấp nông dân, một chân bước vào tầng lớp trí thức. Đại Tề đối với cử nhân luôn khen thưởng phong phú, không những miễn thuế má lao dịch mà còn có thể lãnh lương thực nữa!
Yến hội lần này mời toàn người trong thôn nên tất cả mọi người đều tự động chạy đến hỗ trợ, chén nồi gáo bồn, gia vị bàn ghế đều được xếp ngay ngắn.
Gà vịt thịt cá rau dưa gạo thóc, trong nhà không đủ thì Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp mua từ trong thôn, sau đó lại sang thôn bên mua một con lợn béo để Gi*t thịt. Thế là đủ cho một yến hội.
Nghe tin Thẩm Nghiên Bắc đã trở về, mấy thôn dân từ thôn khác đều chạy đến xem náo nhiệt, vừa đến liền thấy người thôn Thẩm gia khí thế ngất trời chuẩn bị yến hội nên ai ai cũng vô cùng hâm mộ.
Sao thôn Thẩm gia lại may mắn như vậy? Sao thôn bọn họ lại không có quý nhân như vậy chứ? Dìu dắt người trong thôn làm giàu thì thôi đi, thế mà còn làm chỗ dựa cho thôn mình luôn!
Bắt đầu buổi tiệc, làm vai chính nên Thẩm Nghiên Bắc bưng chén rượu, cười nói với mọi người: "Đa tạ chư vị, tẩu tử, huynh đệ đã chuẩn bị bữa cơm này, cũng đa tạ các hương thân đã đến đây dự tiệc! Rượu nhạt món sơ, mong chư vị không cần khách khí!" Nói xong liền kính một ly.
"Tốt!" Giữa sân liền hoan hô một trận. Thấy Thẩm Nghiên Bắc thành cử nhân lão gia vẫn ôn hòa như trước, không ít người trong thôn liền mạnh dạn đi lên kính rượu, Thẩm Nghiên Bắc đều nhận lấy.
Cố Trường Phong ngồi bên cạnh thấy hắn không cự tuyệt ai cả, mày nhíu lại.
Tửu lượng của Thẩm Nghiên Bắc cũng không quá tốt, uống nhiều quá sẽ say. Say cũng không có việc gì lớn, cùng lắm là y dẫn hắn về. Thế nhưng uống say thì thân thể sẽ không thoải mái.
Gắp chút thịt đặt vào chén của Thẩm Nghiên Bắc, đôi mắt đen láy của Cố Trường Phong nhìn thẳng vào hắn: "Đừng uống nhiều rượu, ăn cơm trước đi."
"Ừm." Thẩm Nghiên Bắc liếc mắt nhìn cái chén đầy ắp kia thì nghe lời cầm đũa lên.
Thấy thế, người trong thôn cũng không đến kính rượu nữa mà chuyển sang hô: "Ăn thôi! Ăn thôi!"
Thật ra, người làm người khác chú ý nhất hôm nay không phải là Thẩm Nghiên Bắc mà lại là Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong thay đổi, mọi người trong thôn nhìn thấy ánh mắt của y lần đầu tiên là có thể cảm nhận được. Tuy rằng bộ dạng vẫn giống hệt trước kia nhưng khí chất trên người lại thay đổi, nhất là ánh mắt kia.
Mấy người nói xấu y lúc trước vì vậy mà không được tự nhiên. Lúc này y ngồi cạnh Thẩm Nghiên Bắc, bị mọi người quay quanh nhưng khuôn mặt cương nghị vẫn duy trì lạnh nhạt. Y giống như một thanh trọng kiếm quý giá xinh đẹp chưa ra khỏi vỏ, dày dặn nội liễm, tuy không lộ ra mũ nhọn nhưng không ai dám coi thường cả.
Thẩm Nghiên Bắc nghe lời phu lang như vậy, mọi người thấy nhưng không dám trêu ghẹo, chỉ có một nữ tử dung mạo tú lệ ghen ghét nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Thẩm Yến ca ca, uống nhiều thêm hai ly thì sao chứ? Không cần chỉ tay năm ngón như vậy đâu!"
Thôn dân ngồi cùng bàn với nàng chỉ ăn rồi uống, cũng không tiếp lời nàng. Thế là có một phụ nhân gò má cao dùng tay đẩy đẩy nàng, trừng mắt nhỏ giòn thúc giục: "Mau đi đi!"
Nữ tử ra vẻ chần chờ, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc ôn tồn lễ độ, đứng giữa đám thôn dân thô tục như hạc giữa bầy gà. Nghĩ đến cảnh tượng đứng bên cạnh hắn, được mọi người ca ngợi như nào thì nàng liền cắn cắn môi ổn định lại tinh thần rồi cầm chén rượu đứng dậy.
"Thẩm Yến ca ca, ta kính ngươi một ly! Chúc năm sau ngươi được đề danh trên kim bảng!"
Nãy giờ Thẩm Nghiên Bắc đang yên lặng ăn cơm nên khi bên tai chợt vang lên thanh âm khiến hắn sửng sốt vô cùng, xoay đầu liền đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử.
Nữ tử liếc mắt đưa tình, ánh mắt nóng bỏng.
Ánh mắt Cố Trường Phong hơi trầm xuống. Nữ tử này không phải ai khác, chính là người mà y từng nghiêm túc cảnh báo không được tiếp cận Thẩm Nghiên Bắc – Lâm Uyển Như.
Từ lúc Lâm Uyển Như nhích người đến bàn chủ kính rượu thì mọi người đã nhìn theo chằm chằm. Thấy Cố Trường Phong nhíu mày thì không khỏi đổ mồ hôi cho Lâm Uyển Như, ai ngờ Thẩm Nghiên Bắc lại ngơ ngác nhìn nàng.
Mọi người kinh hoàng đầy lòng rồi.
Cái này là nối lại tình xưa hả? Thế nhưng khi Thẩm Nghiên Bắc vừa lên tiếng thì bọn họ liền biết là mình nghĩ nhiều rồi!
"Thì ra là Lâm cô nương!" Thẩm Nghiên Bắc bỗng nhiên tỉnh ra, sau đó nghi ngờ hỏi "Sao ngươi vẫn còn ở trong thôn?"
Nụ cười trên mặt Lâm Uyển Như lập tức cứng đờ.
Sao ngươi vẫn còn ở trong thôn?
Sao ngươi vẫn chưa lấy chồng?
Sao ngươi vẫn còn chưa gả ra ngoài vậy?
...
Lâm Uyển Như siết chặt chén rượu trong tay, mặt mày trắng bệch.
Thẩm Nghiên Bắc mặt không biểu tình nói: "Mượn cát ngôn của ngươi. Ta cũng chúc ngươi sớm tìm được lang quân như ý, không cần phí hoài thanh xuân!" Dứt lời bèn nhấp một ngụm rượu rồi buông xuống, quay đầu gắp cho Cố Trường Phong một miếng gà luộc: "Gà tre nhà chúng ta nuôi ăn ngon lắm, tức phụ em nếm thử xem!"
Mọi người trong thôn nghe hiểu được ngụ ý trong lời nói của Thẩm Nghiên Bắc, dùng ánh mắt vi diệu nhìn Lâm Uyển Như.
Lâm Uyển Như dựa vào nhan sắc bản thân nên luôn kén cá chọn canh, người bà mối giới thiệu cho nàng, nàng đều không vừa mắt. Hồi đó Thẩm Yến đối xử tốt với nàng thì nàng lại ghét bỏ Thẩm gia nghèo nàn, một bên thì dây dưa với Thẩm Yến, một bên lại thân mật với người khác. Sau khi đu bám được cử nhân Lý Dật bên thôn Lý gia thì nàng lại muốn làm cử nhân phu nhân.
Vì vậy, nàng không thèm quan tâm ân oán của hai thôn mà lén lút lui tới với Lý Dật, cung cấp tin tức cho gã. Kết quả, Lý Dật sa sút, Thẩm Yến vươn mình, người này khỏi bệnh thì đầu óc linh hoạt lên không ít, còn kiếm một mớ tiền lời lớn. Thế là nàng lại muốn đu bám nhưng bị Thẩm Yến một nhát xuyên tim, nghiêm khắc cự tuyệt.
Hiện tại Thẩm Yến đậu được Giải Nguyên, nàng càng động tâm, lại tiếp tục muốn bám vào, còn giở trò quyến rũ trước mặt phu lang nhà người ta, quả là mặt dày vô sỉ!
Bị mọi người dùng ánh mắt khinh thường để đánh giá, máu trên người Lâm Uyển Như như bị rút sạch, sắc mặt nàng trắng bệch uống cạn chén rượu, không còn mặt mũi nào ở đây nữa.
"Ôi ôi! Sao lại chạy chứ! Đúng là đồ vô dụng!" Phụ nhân tức đến điên người, không sợ ánh mắt của người khác mà đi thẳng đến chỗ Thẩm Nghiên Bắc.
"Ta nói này Thẩm Yến, tâm ý của Uyển Như nhà ta như thế nào mà ngươi còn không biết ư? Sao có thể nhục nhã nó như vậy?" Phụ nhân giận dữ nói "Người muốn cưới Uyển Như nhà ta có thể xếp hàng dài từ cửa thôn đến huyện thành, nếu không phải niệm tình ngươi thì nó đã sớm được gả đi rồi! Vậy mà ngươi còn dùng lời lẽ châm chọc này!"
Cố Trường Phong nhìn về phía phụ nhân, ánh mắt lãnh lẽo như kiếm, phụ nhân rùng mình một cái nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn! Uyển... Uyển Như nhà ta là mỹ nhân, mỹ nhân ôn nhu là thanh mai trúc mã với Thẩm Yến, một đôi trai tài gái sắc... Chắc chắn sẽ sinh cho hắn một đứa con, làm một phu nhân tài đức!"
"Còn ngươi thì vừa già vừa xấu, lại là con gà mái không biết đẻ trứng..."
Lời vừa dứt, Cố Trường Phong đã trầm mặt xuống, sát khí quanh người như bão tố, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, đôi mắt đen láy nhìn phụ nhân tràn đầy sát ý.
Sát khí khủng bố bao phủ trên người giống như bị tòa núi lớn đè xuống, lời nói của phụ nhân liền kẹt lại trong cổ họng, chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
Trường hợp này khiến mọi người trong thôn sợ ngây người, cả đám im thin thít.
Thẩm Nghiên Bắc nắm tay Cố Trường Phong, gỡ từng ngón tay y ra rồi đan thành mười ngón tay với y, sau đó dùng ánh mắt lạnh băng nhìn phụ nhân: "Tâm ý của người khác thì dính dáng gì đến ta? Gả hay không gả có quan hệ gì với ta sao?"
"Chính mình tư lợi cá nhân, thèm khát vinh hoa phú quý lại muốn đổ lên đầu người khác...." Thẩm Nghiên Bắc kéo Cố Trường Phong đứng dậy "Nếu làm cho phu lang nhà ta vì vậy mà rạn nứt tình cảm với ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Đừng để ta lại thấy bộ mặt ghê tởm của hai mẹ con ngươi nữa! Cút ra khỏi thôn Thẩm gia cho ta!"
Nói xong, hai người nắm tay đi xuyên qua đám người ở yến hội, trực tiếp về nhà.
Lý đại nương là người đứng ra đầu tiên: "Ta nói này Lâm gia, đã từng gặp qua không biết xấu hổ, ấy vậy mà chưa từng gặp qua ai không biết xấu hổ như ngươi!"
"Đúng đó! Vợ chồng người ta đang tốt đẹp, hai người các ngươi còn cố tình làm người ta buồn nôn, quả đúng là đồ đê tiện vô sỉ đến tột cùng!" Tức phụ của Ngô Tam Ca Kim Hoa tẩu tử mạnh mẽ lên án.
Thẩm Thu Qùy cũng chống nạnh mắng: "Ngươi nghĩ con gái ngươi tốt lắm hả? Xách giày cho Cố đại ca cũng không xứng!"
Những người còn lại trong thôn cũng tức giận mắng: "Thôn Thẩm gia chúng ta không có người vô sỉ như vậy, cút đi!"
"Được rồi được rồi! Mọi người im lặng nào!" Sắc mặt Thẩm Đức Trung khó coi lên tiếng, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
"Yến hội đang yên đang lành thì bị các ngươi phá hỏng!" Thẩm Đức Trung giận dữ trừng mắt "Phẩm hạnh không tốt, tâm địa bất chính!Thôn Thẩm gia chúng ta miếu nhỏ không chứa nổi Lâm gia đại Phật nhà ngươi, các ngươi đi mà tìm bảo địa khác đi!"
"Cút đi!"
"Cút đi!!"
...
Sau lưng truyền đến tiếng chửi phẫn nộ của thôn dân, Thẩm Nghiên Bắc siết chặt tay Cố Trường Phong, trong lòng áy náy vô cùng: "Cố Trường Phong, thật xin lỗi."
Cố Trường Phong nhìn mười ngón tay giao nhau của hai người, cất giọng rầu rĩ: "Cũng không phải huynh sai. Ta cũng không có giận, chỉ là..."
Chỉ là hơi ghen.
Thẩm Nghiên Bắc cầm tay y đến trước mặt hôn, cười trêu ghẹo: "Là ta sai! Ta nên viết lên mặt mấy chữ "của Cố Trường Phong" mới đúng!"
Mặt Cố Trường Phong nóng lên, hơi xấu hổ và buồn bực.
"Ầy tốt ghê, tức phụ của ta lại thích ta như vậy!" Thẩm Nghiên Bắc thở dài một tiếng, bày ra bộ dạng thỏa mãn vô cùng.
Khóe miệng thanh niên mỉm cười, ánh mắt nhìn y tràn đầy vui mừng. Cố Trường Phong trong lòng rục rịch, buồn bực trong lòng liền bay sạch.
Hôm sau, hai người ngồi xe ngựa đi vào trong huyện để bái kiến vợ chồng Lý Trí Viễn.
"Bái kiến đại công tử!" Lý Trí Viễn nhìn Cố Trường Phong với ánh mắt phức tạp, tâm tình rất ư là kích động.
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, quả đúng là tâm phúc của hoàng đế, nhanh vậy mà đã biết được thân phận của tức phụ hắn.
"Đại nhân không cần đa lễ, cứ giống như xưa là được." Cố Trường Phong vội nói. Tuy y là đại công tử phủ Trấn Quốc Công nhưng không có chức quan gì, làm sao chịu nổi lễ của Lý Trí Viễn.
Lý Trí Viễn lắc đầu, ánh mắt vội vàng: "Đại công tử có còn nhớ sự việc xảy ra ở cây hòe bên cạnh bờ sông bốn năm về trước không?" Năm đó hắn đến kinh thành để đi thi, trên đường đi ngang qua cây hòe, thấy có con sông thì khát không chịu được nên liền đến uống nước. Ai mà ngờ lại gặp phải một đám ςướק, bọn ςướק thấy hắn lẻ loi một mình thì nảy sinh sát ý, may mà có một thiếu niên thân hình cao lớn đến cứu hắn!
"Cây hòe bên bờ sông?" Cố Trường Phong nhíu mày suy nghĩ, sau đó liền kinh ngạc: "Thư sinh kia là ngươi?"
Quả nhiên! Hai mắt Lý Trí Viễn lộ vẻ cảm kích: "Ít nhiều gì cũng nhờ đại công tử năm đó thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ! Nếu không thì Lý mỗ khó mà có được ngày hôm nay." Sau khi biết được thân phận của Cố Trường Phong, hắn đã giật mình không thôi, nghĩ đến ân nhân cứu mạng mình giống y hệt Cố Trường Phong thì hắn liền suy đoán, thử một lần thì quả đúng là đối phương!
"Trùng hợp như vậy?" Thẩm Nghiên Bắc hơi giật mình.
"Đây là duyên phận nhỉ!" Lý Trí Viễn cười mời hai người ngồi xuống.
"Đúng là duyên phận." Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày với Cố Trường Phong.
"Người tốt ắt có phúc!" Tức phụ của hắn cứu Lý Trí Viễn, Lý Trí Viễn mới có thể cưới tỷ tỷ của Tô Thanh Trạch – Tô Vãn Tình, sau đó hắn lại thành bạn tốt của Tô Thanh Trạch, được mời tham gia lễ sinh nhật của nhi tử Lý Trí Viễn, phát hiện cây ớt, sau đó Lý Trí Viễn lại thành lão sư của hắn...
"Ừm." Cố Trường Phong cũng cười rộ lên.
Nghe tin hai người đến, Tô Vãn Tình dẫn Lý Lân ra gặp khách. Tiểu công tử đã cao lên rất nhiều, còn nhận ra được hai người Thẩm Nghiên Bắc, há mồm liền kêu Thẩm thúc thúc và Cố thúc thúc khiến ai cũng thích.
Đến trưa thì ăn cơm tại nhà Lý Trí Viễn, sau khi ăn xong Lý Trí Viễn và Thẩm Nghiên Bắc đến thư phòng nói chính sự.
"Ngươi muốn tháng hai năm sau thi hội?"
Thẩm Nghiên Bắc gật đầu, nghiêm túc nói: "Trường Phong em ấy là đại công tử phủ Quốc công, ta chỉ là một cử nhân hèn mọn, không có xứng đôi."
Lý Trí Viễn vô cùng đồng cảm. Năm xưa hắn cũng chỉ là một tú tài nghèo kiết xác, vì cưới Tô Vãn Tình mà tốn thật nhiều công sức. Thế nhưng...
"Thời gian gấp gáp quá."
"Vì vậy nên ta mới đến tìm ngài."
Lý Trí Viễn sửng sốt, do dự đôi chút: "Từ hồi ta thi hội đến giờ cũng đã qua nhiều năm, chỉ sợ..."
"Ta có đề thi hội mấy năm nay cùng với mấy bài văn xuất sắc, là hạ lễ mà Thanh Trạch đưa cho ta." Thẩm Nghiên Bắc lấy ra mấy quyển đề thật dày. Không cần đoán cũng biết mấy thứ này chắc chắn là đòi từ hoàng đế rồi.
"Cái này..." Lý Trí Viễn vẫn ngập ngừng nói: "Ta có thể dạy người hành văn đặt câu như thế nào, nhưng các kì thi hội đều giống nhau ở chỗ phải liên quan đến tình hình quốc gia. Tốt nhất là ngươi nên đến kinh thành trước kì thi hội, để lý giải nhiều chính chính sách tình hình trong nước cùng triều đình." Nơi bọn họ ở cách Ung Kinh khá xa, nhiều tin tức truyền đến đây thì đã muộn rồi.
"Đông Giang đi đường thủy đến Thanh Châu thì cần mất khoảng tám ngày, Thanh Châu đi quận Thượng Hà thì cần nửa tháng, từ quận Thượng Hà đi đường bộ đến Ung Kinh..." Thẩm Nghiên Bắc tính toán "Năm sau ta xuất phát đi Ung Kinh thì vừa."
Ân khoa hai năm mở một lần, bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân năm sau thì phải chờ đến ba năm nữa.
Hắn không chờ nổi.