Hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đoán như vậy đều cảm thấy tâm tư đối phương thật khó lường.
"Đúng là suy nghĩ của người có quyền chúng ta không hiểu nổi, vẫn nên tìm người hỏi chút thôi." Nếu suy đoán này là thật, vậy có thể biết rằng người kia rất để tâm Tô Thanh Trạch, sau này y gả qua cũng không gặp khó khăn.
Cố Trường Phong gật đầu, lập tức đi ra ngoài tìm ám vệ.
Theo lý thuyết ám vệ cực kỳ am hiểu việc ẩn nấp, lầu các cây cỏ ở Tô gia vô cùng nhiều, mặc dù Cố Trường Phong võ công cao cường, nhưng muốn tìm người cũng không dễ. Kết quả chẳng biết có phải đối phương cố ý hay không, Cố Trường Phong còn chưa đi tìm, đối phương đã xuất hiện.
Người nọ vẫn một thân hắc y, che mặt trông vô cùng lãnh khốc.
"Có việc?"
Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ: "Tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo, không biết huynh đệ Thập Nhất có tiện hay không."
"Nói." Ám vệ Thập Nhất tích chữ như tích vàng.
"Mạo muội hỏi một câu, chủ nhân của ngươi là người Thanh Trạch phải gả qua sao?"
Ám vệ Thập Nhất không chút do dự đáp: "Đúng."
Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đều thở phào nhẹ nhóm: "Làm phiền rồi."
"Chủ tử bảo các ngươi có thể nói với Tô công tử."
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt. Ám vệ Thập Nhất không giải thích nhiều, lại nhanh chóng phi thân lên cây.
Thẩm Nghiên Bắc sờ mũi, nghĩ nghĩ cái vị này cứ thích theo đi con đường không tầm thường. Chỉ là truyền lời với ái nhân thôi, còn muốn nhờ bọn họ nói hộ —— ta luôn đặt em ở trong lòng?
Chậc! Hắn lại không thích hàm xúc thế đâu, hắn cứ thích tự nói cho tức phụ cơ, rồi sau đó hắn sẽ thưởng thức bộ dáng thẹn thùng của tức phụ!
Thẩm Nghiên Bắc tâm tình tốt lôi kéo Cố Trường Phong vào trong phòng, chuẩn bị tắm rửa một cái rồi ăn cơm, rồi lại ôm ôm sờ sờ mới đi ngủ. Ở trên thuyền nhiều ngày như thế, tuy ngày nào cũng chung chăn chung gối, nhưng cũng e còn người bên cạnh, hai người cũng phải khắc chế phần nào.
"Trường Phong ơi, tới đây nào!" Ăn uống no đủ Thẩm Nghiên Bắc lười biếng nằm ở trên giường, vẫy tay với Cố Trường Phong.
"Mới ăn no nằm không tốt đâu." Cố Trường Phong đi qua muốn kéo người đứng lên, nhưng thanh niên ăn vạ không muốn dậy, còn kéo y nằm xuống bên cạnh.
Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, Cố Trường Phong nằm bên cạnh mất tự nhiên nắm lấy tay hắn. Thẩm Nghiên Bắc cong khóe môi, nghiêng đầu ở cười khẽ ở bên tai y: "Cũng không phải làm chuyện gì xấu, khẩn trương cái gì?"
Hầu kết lăn lăn, vành tai Cố Trường Phong đỏ bừng: "Ừm... Đây là nhà người khác..."
"À? Có chuyện gì không thể làm ở nhà người khác sao?" Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày cười hỏi.
Cố Trường Phong mặt đỏ tai hồng nhưng không dám đáp, Thẩm Nghiên Bắc cười hôn lên cổ y: "Thôi được rồi, không thể làm ở nhà người khác, vậy chúng ta mua một tòa nhà ở chỗ này được không?" Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nghe vậy, Cố Trường Phong lập tức quay đầu sang. Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc: "Kế hoạch lập tửu lâu cũng phải cả tháng, chúng ta không thể nào mãi ở nơi này được. Kỳ thi sang năm cũng phải có chỗ để đặt chân. Sau này mở tửu lâu rồi, thỉnh thoảng chúng ta vẫn phải tới đây quan sát... Ta đã nghĩ kỳ rồi, vẫn nên mua một tòa viện."
Cố Trường Phong suy nghĩ, khẽ gật đầu.
"Chúng ta chỉ có hai người, cùng lắm thêm Chu Dục, mua nhị hợp viện là được rồi."
"Được." Sang năm Tô Thanh Trạch phải thành thân rồi, ở lại đây một thời gian để chơi với y cũng ổn.
"Vậy ngày mai chúng ta đi xem có tòa nào thích hợp không nhé!" Thẩm Nghiên Bắc nói xong, cười nhẹ ôm lấy y, "Nói xong chính sự rồi, chúng ta làm việc khác thôi!"
Bởi lẽ hai người đang làm khách, không thể xằng bậy được, chỉ hôn hôn chút rồi ngủ trưa.
Lúc tỉnh dậy buổi chiều Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong sửa sang y phục sang Đông viện để bái kiến mẫu thân của Tô Thanh Trạch, Liễu thị.
"Tham kiến phu nhân."
"Không cần đa lễ! Mời ngồi!" Cuối cùng cũng nhìn thấy bằng hữu mà nhi tử nhắc đến suốt, trong lòng Tô mẫu vui mừng, không khỏi cẩn thận đánh giá cả hai.
Thanh niên hào hoa phong nhã, khóe miệng mang ý cười, khiêm tốn hữu lễ. Nam nhân thì có thân hình cường kiện, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt trong sáng. Ngoại hình hai người có hơi chênh lệch, nhưng đứng bên nhau lại xứng đôi vô cùng.
Thu hồi ánh mắt, Tô mẫu hỏi thăm xem hai người có ở quen không, vẻ mặt ôn hòa dặn dò phu phu hai người không cần khách khí, có yêu cầu gì cứ mở miệng.
Đợi hai người lui ra, thì bà sai người hầu tìm phu quân mình, bảo rằng nhà có khách, mong ông tối nay có thể về sớm để ăn cơm.
Khách hẳn với thái độ xa cách của lão thái thái, Tô mẫu vô cùng coi trọng bằng hữu của nhi tử. Một mặt là bởi Thẩm Nghiên Bắc đã chiếu cố Tô Thanh Trạch lúc ở huyện Đông Giang, mặt khác là mong muốn tương tai của Tô Thanh Trạch sau khi gả về nhà chồng.
Từ sau khi đính thân, mọi việc của nhi tử đều nằm trong lòng bàn tay của đối phương. Nhi tử kết giao một đôi phu phu làm bằng hữu, còn có thể mở rộng sinh ý tới Thanh Châu, điều này chứng tỏ đối phương đã chấp nhận quan hệ bằng hữu của bọn họ, bà cũng không dám sơ suất.
Nhân khẩu Tô gia đơn giản, lão thái thái sinh được hai nhi tử: Đại nhi tử Tô Kính Hằng, tiểu nhi tử Tô Kính Du. Đại phòng lại có một nhi một nữ, đại tiểu thư Tô Vãn Tình và tứ thiếu gia Tô Thanh Trạch. Nhị phòng cũng sinh hai đứa con, hàng thứ hai là Tô Cẩm Du, còn lại là tam tiểu thư Tô Nhụy Trân.
Nay lão thái thái đã lớn tuổi, hai huynh đệ Tô Kính Hằng Tô Kính Du cũng không phân gia, mọi người cùng ở lại Tô phủ phụng dưỡng bà, còn mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay Tô mẫu xử lý.
Tô mẫu chuẩn bị mở tiệc khoản đãi phu phu Thẩm Nghiên Bắc truyền đến tai lão thái thái, bà còn gọi mình Tô mẫu tới để giáo huấn một trận. Bảo Tô mẫu quản chặt Tô Thanh Trạch, lời nào lời nấy đều nhắc tới việc gả chồng, đừng có giao lưu với mấy người không đứng đắn, khiến cho Tô gia bị chê cười.
Biết tật xấu xem thường người khác của lão thái thái lại phát tác, bà vướng đạo hiếu, ngoài mặt Tô mẫu không nói gì, trong lòng lại thầm nhủ chớ khinh thiếu niên nghèo.
Tuy đối phương đến từ địa phương nhỏ, nhưng khí chất trên người không kém hơn mấy công tử thế gia, đặc biệt trong thư con rể mình gửi tới còn khen đối phương. Bà tin tưởng ánh mắt của con rể và cả nhi tử nữa, cũng tin tưởng năng lực của vị kia!
Vào bữa cơm buổi tối, Thẩm Nghiên Bắc gặp được phụ thân của Tô Thanh Trạch —— quan đương nhiệm quản Thanh Châu, Tô Kính Hằng.
Là quan lớn nhất của cả một châu, Tô Kính Hằng rất có uy nghi. Hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đắng dậy chắp tay chào hỏi.
Tô Kính Hằng xua tay, ôn hòa nói: "Ta vẫn nghe Trạch Nhi nhắc đến phu phu hai người, hôm nay gặp rồi mới thấy đúng như lời thằng bé kể lại. Trước đây đã vất vả hai ngươi chăm sóc Trạch Nhi rồi."
Thẩm Nghiên Bắc cười nhẹ: "Ngài quá khen. Học trò không của không địa vị, khó lắm mới có được Thanh Trạch hợp tính. Huống chi Thanh Trạch còn là thiếu niên, chăm sóc y cũng là điều đương nhiên."
Tô Kính Hằng gật đầu, lo mình ở bọn trẻ ăn không vào, cho nên chỉ nhấm nháp chút rồi cáo từ đến thư phòng xử lý công vụ.
Thanh Châu cận biển, món trên bàn hầu hết là hải sản, mấy món quanh quẩn đi quanh quẩn lại cũng là hấp hoặc nướng, nguyên nước nguyên vị thơm ngon.
Thẩm gia thôn cận sông, cá tôm không thiếu, nhưng thủy sản làm sao ngon bằng hải sản được, Thẩm Nghiên Bắc ăn bữa này thỏa mãn lắm!
Sau khi ăn xong, Tô Thanh Trạch dẫn ba người đi dạo chợ đêm.
Người trên đường tấp nập đông vui, cửa hàng cũng náo nhiệt, Thẩm Nghiên Bắc thầm than, đúng là thành phố lớn có khác, cuộc sống về đêm cũng náo nhiệt quá.
Tô Thanh Trạch liên tục giới thiệu với mọi người, mãi cho tới khi đi đến cuối phố, chỉ vào một cửa hàng đang đóng cửa nói: "Thẩm đại ca Cố đại ca, cửa hàng này mọi người thấy thế nào?"
Cửa hàng là một tửu lâu hai tầng, bởi vì nằm ở chỗ rẽ cuối phố, còn có thể tận dụng cả vỉa hè hai bên.
"Gian này trước đây bán vải dệt, nhưng tháng trước đột nhiên bị cháy, mấy tiểu nhị đều bị thương, ai cũng thấy đen đủi, người tới mua hàng ngày càng ít, lãi không kiếm được nên ông chủ muốn sang nhượng của hàng. Ta đã hỏi chủ tiệm rồi, nếu các ngươi thích, có thể ưu tiên."
Thẩm Nghiên Bắc quan sát hạ nói: "Cũng được đó."
"Ở phố cách vách có một cửa hàng cũng đang rao bán, nhưng mà phố đó không nhiều người bằng ở đây." Tô Thanh Trạch lại dẫn bọn hắn đi nhìn một cái cửa hàng khác.
Cuối cùng Thẩm Nghiên Bắc duyệt cửa hàng ở phố bên. Theo hắn, cửa hàng phố bên còn có sân sau, có chỗ để đặt vịt trứng rau ngâm. Còn lượng khách ít, hắn sẽ có biện pháp giải quyết.
"Giá nhà bên này thế nào? Ta muốn mua một tòa nhị hợp."
"Các ngươi muốn mua nhà?" Tô Thanh Trạch vui mừng khôn xiết, "Muốn ở lại nơi này sao?"
"Ở một khoảng thời gian, chờ việc làm ăn đi vào quỹ đạo rồi mới trở về."
"Thật tốt quá!" Tô Thanh Trạch hưng phấn hết sức, nói với Cố Trường Phong, "Vậy trong khoảng thời gian này Cố đại ca dạy ta võ công đi! Ta chờ không nổi rồi, muốn cơ bắp lắm!"
Thẩm Nghiên Bắc: "..." Sao mà thiếu niên này cứ nhớ mãi không quên thế?
...
Nói làm là làm liền, ngày hôm sau Tô Thanh Trạch đã tìm người môi giới giới thiệu nhà thích hợp cho bọn họ, bây giờ mới lòi ra giá cả thành lớn thành nhỏ khác nhau thế nào.
"Được rồi, 230 lượng thì 230 lượng!" Thẩm Nghiên Bắc cắn răng. Không nghĩ tới ở Thanh Châu mùa nhà cũng quý thế! Hắn mua tửu lâu ở huyện thành Đông Giang cũng chỉ mất một trăm sáu thôi á!
Vốn tưởng rằng mình sinh hoạt cũng sang chảnh lắm, ai dè lại chỉ đủ ấm no! Thẩm Nghiên Bắc đau thịt thanh toán tiền, để cho Cố Trường Phong xử lý thủ tục, trong lòng hạ quyết tâm muốn nhanh chóng mở tửu lâu kiểm lại tiền!
Sau khi mua nhà Thẩm Nghiên Bắc đã chuẩn bị tâm lý khi hỏi giá cửa tiệm, nhưng vẫn bị sốc không nói thành lời.
"Cửa hàng này vị trí tốt, làm khách điểm hay tửu lâu cũng đắt khác. Sân sau coi như tặng kèm, trừ số lẻ, tính cho ngài nghìn sáu lượng bạc." Chủ nhân cửa hàng mở cửa, mời mọi người vào xem.
Ngàn sáu trăm lượng...
Tươi cười trên mặt Thẩm Nghiên Bắc lập tức cứng đờ.
Cuối cũng Thẩm Nghiên Bắc vẫn đau lòng trả tiền mua cái cửa hàng đắt gấp chín lần cửa tiệm ở huyện thành.
"Tức phụ, đột nhiên ta cảm thấy nhà mình nghèo quá à." Gà vịt thành đàn gì chứ, nhiều ruộng nhiều lúa ư? Đều là giả, căn bản không bằng một cái cửa hàng nhà người ta!
Ánh mắt Cố Trường Phong trở nên nghiêm túc: "Không sao, chúng ta cùng nhau nỗ lực rất nhanh sẽ kiếm được nhiều tiền bù lại thôi."
Nghe vậy, Thẩm Nghiên Bắc đầy vạch máu ngay tắp lự, kéo y tới hôn một cái: "Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực!" Phu phu đồng tâm, tát biển Đông cũng cạn. Tiền biếu ra ngoài nhất định hắn sẽ kiếm về gấp bội!
Quét nhà cửa sạch sẽ xong, mua chút đồ dùng sinh hoạt, ba người nhanh chóng dọn vào nhà mới, sau đó mới bắt tay vào việc sửa sang tửu lâu.
Có kinh nghiệm trang hoàng tửu lâu Đồng Phúc rồi, Thẩm Nghiên Bắc nhờ mối quan hệ với Tô gia mướn người, tốn hơn nửa tháng là xong. Trong lúc đó Cố Trường Phong trở về huyện Đông Giang, vận chuyển một đống gà vịt, đậu que dưa muối và ớt cay đến đây, đi cùng còn có đầu bếp Thẩm Lai Phúc.
Thẩm Nghiên Bắc muốn mở chi nhánh ở Thanh Châu, còn hỏi hắn có muốn đến đây đảm nhận vị trí đầu bếp hay không. Hắn chưa thành gia, tất nhiên muốn ra ngoài để ngắm nhìn thế giới. Hơn nữa ở bên huyện Đông Giang, đồ đệ hắn đã xuất sư, việc nấu nướng không thành vấn đề. Cho nên hắn đồng ý.
Sau khi tham khảo thị trường, hắn bèn điều chỉnh khẩu vị cho hợp, một bên mời chào đầu bếp một bên tìm tiểu nhị, đợi cho tìm đủ người rồi, Thẩm Nghiên Bắc chọn một ngày hoàng đạo để khai trương tửu lâu.
Là chi nhánh của tửu lâu Đồng Phúc, phong cách trang hoàng thống nhất, nhưng thức ăn chủ đạo lại thay đổi. Ngoại thành Thanh Châu có bến tàu, hải sản thơm ngon dễ dàng thu mua hơn. Thẩm Nghiên Bắc nếm món ăn chiêu bài của tửu lâu bên canh xong, thì đẩy ra món ăn chiêu bài của mình —— cá hầm cải chua, cá hầm ớt, tôm nướng muối tiêu...
Ngày khai trương ấy, rất nhiều vị khách theo mùi thơm mà tới —— Thẩm Nghiên Bắc ở trong viện làm gà vịt nướng, hương thơm khiến người hỏi thăm.
Không giống cách bài trí trong những tửu lâu khác, những món ngon chưa từng biết tên, trong ngày khai trương thứ nhất đã có vô số khách hàng.
Hỏi rằng chi nhánh tửu lâu Đồng Phúc khai trương thì ai là người vui nhất? Tất nhiên là Tô Thanh Trạch rồi!
Thiếu niên được nuôi quen khẩu vị rồi, lúc trở về cứ nhớ mãi mùi vị của Đồng Phúc. Thực chất gầy nhanh như thế, còn có nguyên nhân là bởi đồ ăn không hợp khẩu vị.
Bây giờ tửu lâu Đồng Phúc mở thêm chi nhánh, một ngày ba bữa thì hai bữa thiếu niên đều ăn ở đây. Ra ngoài nhiều tới mức, lão thái thái trong nhà lại có ý kiến.
"Một song nhi sắp gả rồi còn suốt ngày chạy ra ngoài, còn có phép tắc không hả?" Lão phu nhân quyền quý quát lớn. Thiếu nữ đứng phía sau phu nhân vừa đấm Ϧóþ vừa ghen tỵ nói: "Tứ đệ nào biết sợ là gì! Dù hắn quậy thế nào, việc hôn nhân này cũng đã đặt sẵn rồi."
Lão thái thái không đáp, nhi tử con dâu đều nói chuyện này ván đã đóng thuyền, nhưng bà vẫn không rõ. Đối phương là người thế nào lại coi trọng tôn nhi chẳng ra sao nhà bà?
Trong mắt Tô Nhụy Trân tràn đầy đố kỵ: "Tổ mẫu, rốt cuộc là vị Hoàng thân quốc thích nào muốn lấy tứ đệ vậy?" Người trong nhà đều nói Tô Thanh Trạch được quý nhân trong kinh coi trọng, sắp biến thành phượng hoàng. Nhưng rốt cuộc người này là ai?
Lão thái thái rũ mắt, không mặn không nhạt nói: "Là một vị Vương gia."
"Vương gia?" Tô Nhụy Trân mở lớn mắt, run giọng hỏi: "Vương gia nào?"
Lão thái thái không kiên nhẫn: "Ngươi chỉ cần biết sau này nó sẽ thành Vương phi là được, đừng có tranh chấp với nó tránh ghi thù, quan tâm Vương gia nào làm gì!" Bà không hề thích Tô Thanh Trạch, cũng lười che giấu, về sau đại nhi tử Tô Kính Hằng tìm bà nói chuyện nói, bà mới rõ Tô Thanh Trạch phải gả cho Vương gia trong kinh.
Tô Kính Hằng vẫn chưa lộ ra là vị Vương gia nào, chỉ bảo với bà rằng đối phương quyền cao chức trọng, vô cùng ngưỡng mộ Tô Thanh Trạch, nếu như đối phương biết bà làm khó Tô Thanh Trạch, có khả năng sẽ gây tai họa cho Tô gia.
Thấy nhi tử vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, bà bán tín bán nghi. Ngày sau bà phát hiện trên người Tô Thanh Trạch có rất nhiều đồ trang sức quý giá, lúc này bà mới tiếp nhận chuyện này.
Sơ quyền thế của đối phương cho nên bà không dám không đối tốt với Tô Thanh Trạch, nhưng Tô Thanh Trạch đã mười tám nhưng đối phương vẫn không có động tĩnh gì, bà bắt đầu hoài nghi muốn thăm dò nhi tử. Nhưng Tô Kính Hằng giữ kín như bưng, đối phương là ai cũng không muốn tiết lộ cho bà, dưới sự tức giận bà đành phải càu nhàu mấy câu với ma ma tâm phúc, kết quả bị Tô Thanh Trạch nghe được...
"Tổ mẫu..." Tô Nhụy Trân tủi thân gọi một tiếng.
Vỗ khẽ lên tay nàng, lão thái thái an ủi nói: "Ngươi yên tâm, tổ mẫu chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một nhà chồng không thua kém gì nó!"
"Nhụy Nhi biết tổ mẫu thương Nhụy Nhi nhất mà!" Tô Nhụy Trân cười làm nũng nói, nhưng sau khi rời khỏi tầm mắt của bà thì khuôn mặt cũng chẳng còn nét vui vẻ như thế nữa.
"Tìm tìm tìm, tính tìm tới bao giờ chứ? Đừng nói là Tô Thanh Trạch gả ra ngoài rồi còn chưa tìm xong đấy..." Tô Nhụy Trân bất mãn lầm bà lầm bầm. Nghĩ đến vị hôn phu thần bí của Tô Thanh Trạch, trong lòng vừa đố kị vừa tò mò.
Đối phương rốt cuộc là ai? Vì sao lại coi trọng Tô Thanh Trạch chứ?
"Đối phương là ai? Ngươi không hiếu kỳ chút nào sao?"
Ở trong phòng Cố Trường Phong đang bóc vỏ cua, đối diện là Tô Thanh Trạch đang bóc tôm. Khác cái là Cố Trường Phong bóc cua cho Thẩm Nghiên Bắc, còn Tô Thanh Trạch thì tự mình cơm no áo ấm.
Thịt cua trắng tinh được chấm nước sốt đưa đến bên miệng, Thẩm Nghiên Bắc dường như chỉ là thuận tiện hỏi một câu.
Tô Thanh Trạch phùng má nhai lắc đầu, lóng ngóng nói: "Tò mò gì chứ? Đằng nào gả qua chả biết." Không phải không hiếu kỳ, nhưng mà đối phương quá quyền lực y cũng chả còn cách nào. Hơn nữa một đại nam nhân, có cái gì mà cứ phải che che giấu giấu?
"Ngươi không hiếu kỳ, cơ mà chúng ta tò mò lắm á." Thẩm Nghiên Bắc lấy khăn vải lau tay cho Cố Trường Phong, muốn y không cần bóc nữa. "Rốt cuộc là dấu vết của người nào, lại còn phái ám vệ tới bảo vệ phu lang chưa xuất giá của mình."