Ngày thứ hai tửu lâu khai trương giống hệt như Thẩm Nghiên Bắc đã dự đoán, khách nhân tới cửa hàng nhiều hơn hôm đầu tiên rất nhiều. Rất nhiều người đã nghe những khách nhân hôm qua nói về hương vị của những món ngon kia, nhân ngày cuối cùng tửu lâu giảm giá đến để nếm thử xem có đúng là ngon như lời đồn hay không.
Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong không ngồi trên phòng riêng ở lầu hai nữa, mà là chọn một vị trí dưới đại sảnh.
Một nồi cháo nóng và thêm một chút điểm tâm, hai người thong thả thưởng thức bữa sáng, thuận tiện nghe khách hàng bên cạnh tán gẫu xem.
"Này, các ngươi đã nghe nói gì chưa?" Một hán tử ngồi trước bàn dài dùng vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa thuật lại, "Buổi tối ngày hôm qua, đại nhi tử của Lý viên ngoại Lý Thăng với hồ cẩu bằng hữu của hắn Vương tiểu tử gặp quỷ đấy!"
"Gặp quỷ? Gặp phải nữ quỷ?" Nam nhân trung niên ngồi đối diện hắn chế nhạo cười nói, "Có phải nữ nhân nào trước đây bị hắn nhục nhã sau hóa thành lệ quỷ tìm hắn trả thù hay không?"
"Nói linh tinh gì thế? Mới sáng ra!" Hán tử bên cạnh bất mãn nói.
Lão hán thong thả uống cháo sau đó mới tiếp: "Nếu không phải là gặp nữ quỷ thì chín phần mười là làm quá nhiều việc xấu rồi gặp báo ứng."
"Lời này nói có lý!" Nam nhân trung niên thần chấp nhận, gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ cực kỳ.
"Hừ, các ngươi đừng đoán mò, nghe ta nói đây này!" Hán tử khơi mào cuộc trò chuyện cũng chưa vội vã ăn, duỗi đôi đũa ra, gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong bát.
"Nói nhanh đi!" Người trông gầy gầy vừa thúc giục hắn, vừa gặp một viên thịt.
"Tối hôm qua, khi Lão Hoàng ca gõ mõ tuần đêm, ở trong ngõ nhỏ nhìn thấy hai người nằm dài trên mặt đất, dọa lão sợ một hồi! Can đảm lắm mới lấy gan tiến đến, hóa ra là hai tên Lý Thăng và Vương Trình! Duỗi tay hướng cái mũi tìm tòi, hai người còn thở!" Hán tử nói hay như hát, biểu tình trên mặt khoa trương phong phú y hệt hắn mới là người trải qua.
Mấy khách nhân bàn đối diện tò mò nhìn qua, lô tai dựng lên nghe ngóng.
"Hoàng lão ca lúc này mới thở phào nhẹ nhóm, ngửi được mùi rượu nồng đậm trên hai người bọn họ, nghĩ thầm khẳng định rằng hai tên này vừa đi tiêu dao thanh lâu trở về!" Hán tử dừng một chút, tiếp tục nói, "Hoàng lão ca sợ hai tên này cứ nằm vật ra như vậy trên đường thì sau một đêm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, vì vậy tốt bụng đánh thức họ dậy. Kết quả các ngươi đoán thế nào?"
Nói đến đây mặt hắn vui vẻ hắn ra, tạm ngừng câu chuyện khiến cho mọi người không ăn nổi nữa.
"Thuyết thư đâu? Mau kể tiếp đi!" Một người khác thúc giục nói.
Mọi người đều vội vội vàng vàng nhìn chằm chằm vào hắn, hán tử lúc này mới vừa lòng mà nói: "Lý Thăng kia quỳ dưới đất lôi kéo ống quần của Hoàng lão ca, khóc lóc thảm thiết khóc: Hảo hán tha mạng! Một tiếng này khiến cho lão Hoàng sửng sốt tới rơi luôn mõ canh xuống đất!"
"Mà Vương Trình sau khi tỉnh lại, lồm cồm bò từ đất dậy, giống như bị chó rượt vừa chạy vừa hô hào cứu mạng, kết quả mắt mũi chả biết ném đi đâu, đâm luôn đầu vào tường!" Hán tử than một tiếng, nhướng mày nói, "Lại hôn mê!"
Người khác nghe được cười ngặt nghẽo, hắn tử đắc ý vô cùng, quét mắt liếc mọi người: "Lão Hoàng thấy vậy ngốc hẳn luôn, vội vàng gọi thêm hai người lại đây trợ giúp. Lý Thăng kia lại sợ hãi không thôi, nói rằng có kẻ muốn mưu hại hắn, muốn đi báo quan. Mà Vương Trình sau khi tỉnh lại, thần sắc hoảng sợ cũng nói với người nhà là có kẻ muốn Gi*t hắn, cũng làm loạn lên đòi báo quan bằng được."
"Nhưng việc này kỳ lạ lắm!" Hán tử đưa một tay ra, ý hỏi mọi người, "Các ngươi nói xem, muốn mưu sát mà lại còn để hai kẻ kia tung tăng nhảy nhót tiếp sao?"
"Đúng vậy!"
"Nhất định là làm quá nhiều điều khuất tất, trong lòng có quỷ!"
Hán tử ra vẻ thâm sâu chấp nhận gật đầu: "Lý viên ngoại cũng có suy nghĩ như thế, lập tức trách hai người không được làm bậy nữa, nói rằng quần áo đều còn nguyên, thậm chí còn không có vết thương trên người, nhất định là do uống rượu hoa mắt, cảnh cáo cả hai không được nói việc này ra ngoài."
"Lý Thăng và Vương Trình chả còn cách nào khác, chỉ có thể ai về nhà nấy. Sáng nay Lý phủ truyền gọi đại phu vào, một lúc sau Vương gia cũng gọi đại phu tới, há há, hai kẻ kia đổ bệnh!"
"Đáng lắm!"
Chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu lại truyền xa vạn dặm. Huyện thành này cũng không lớn là bao, mấy nhà có tý tiếng tăm cũng quanh quẩn có thế. Nhà ai có tý gió thổi lá bay cũng bị tuồn cả ra ngoài, rất nhanh sẽ thành chủ đề bàn tán của dân chúng xung quanh.
Thẩm Nghiên Bắc uống một ngụm trà, giương mắt nhìn Cố Trường Phong có chút quẫn bách ở trước mặt, cười khẽ: "Xem ra hai cái tên này làm quá nhiều việc xấu khiến người người tức giận, tức phụ, em coi như là ra tay làm việc nghĩa đòi lại công bằng cho mọi người nha."
Cố Trường Phong không nói gì, mặt đỏ bừng.
"Đáng đời!" Bỗng nhiên có người hừ lạnh một tiếng. Thẩm Nghiên Bắc theo nguồn âm thanh ngó qua, phát hiện người nọ chính là người hầu bên cạnh thiếu niên mặt bánh bao gặp được trên phố ngày hôm qua, người đứng trước hắn chính là thiếu niên nọ.
Điếm tiểu nhị xin lỗi nói: "Thật ngại quá thưa khách quan, phòng trên lầu hai đã đầy mất rồi, dưới lầu cũng không còn chỗ ngồi, xin hai vị đợi một chút."
Tô Thanh Trạch nhìn chung quanh một vòng, không hẹn mà chạm phải ánh mắt của Thẩm Nghiên Bắc. Theo phép Thẩm Nghiên Bắc cười một cái đáp lại, thiếu niên hơi kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người Cố Trường Phong, hai mắt sáng ngời.
Thẩm Nghiên Bắc: "..."
Tô Thanh Trạch nhanh chân bước tới, khuôn mặt tròn mập tươi cười rạng rỡ: "Đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Cố Trường Phong cũng có chút ngoài ý muốn, gật đầu với y một cái. Tô Thanh Trạch cưới tới mức không thấy mặt trời tổ quốc đâu: "Chúng ta có thể ngồi cùng bàn hay không?"
Minh An thấy thế, trong lòng thầm than bệnh cũ tái phát, vội vàng khuyên nhủ: "Thiếu gia làm như thế không hay lắm đâu, chúng ta vẫn nên đóng gói mang về đi!"
Tô Thanh Trạch không để ý hắn nói gì chỉ nhìn chằm chằm Cố Trường Phong, Cố Trường Phong với Thẩm Nghiên Bắc liếc nhau một cái, Thẩm Nghiên Bắc cười nói: "Chúng ta cũng ăn xong rồi, các ngươi cứ thoải mái ngồi."
Dứt lời cả hai lập tức đứng dậy nhường ghế, điếm tiểu nhị vội vàng thu thập đồ vật trên bàn.
Tô Thanh Trạch có chút thất vọng, ánh mắt trông mong nhìn Cố Trường Phong. Minh An sợ y lại hỏi linh tinh, vội vàng cảm ơn hai người Thẩm Nghiên Bắc.
Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười, kéo Cố Trường Phong đi ra ngoài. Mãi cho đến khi ra đến đường chính, Cố Trường Phong mới cảm giác được ánh mắt nóng rực theo sát người y biến mất.
"Vì sao y lại muốn luyện ra dáng người như vậy?" Cố Trường Phong không thể lý giải suy nghĩ của Tô Thanh Trạch.
"Đẹp mà!" Thẩm Nghiên Bắc thẳng thắn nhìn y đáp. Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, Cố Trường Phong mặc trường sam màu chàm cắt may vừa người, eo bó tay rộng, phải nói là dáng người cao lớn, anh tuấn tiêu sái!
Bên tai Cố Trường Phong nóng lên, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Thẩm Nghiên Bắc ngẩn người, nam nhân tuy rằng vẫn ngại ngùng, nhưng trên khuôn mặt lại là vẻ thản nhiên, không hề bận tâm về vẻ ngoài của mình như trong quá khứ nữa.
Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc mừng thầm, cười thoải mái vô cùng.
Đến ngày thứ ba tửu lâu khai trương khách đã giảm đáng kể, đám tiểu nhị thở phào bọn họ, những khách nhân tới hôm nay có thể chính là số lượng ngày sau tửu lâu sẽ thường xuyên phải phục vụ, không thể nào chậm trễ. Hiện giờ là một tiểu nhị của tửu lâu Đồng Phúc cũng rất tự hào, hơn nữa chủ nhân nơi này hào phóng lắm, bọn họ càng thêm hy vọng về tương lai của tửu lâu, mọi người làm việc lại thêm phần ra sức.
Mấy ngày sau việc kinh doanh tửu lâu đã trở về quỹ đạo, Thẩm Nghiên Bắc xem sổ sách tính toán, trừ đi tiền vốn và tiền công phải trả, một tháng đại khái sẽ thu được hai ba trăm lượng bạc.
Tiểu huyền thành tiêu phí không lớn, bằng này tiền đã là lớn lắm rồi.
Có đầu thu ổn định rồi, Thẩm Nghiên Bắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem tửu lâu giao cho chưởng quỹ rồi nắm tay Cố Trường Phong trở về Thẩm gia thôn.
"Sư phụ, công tử, hai người đã trở lại rồi!" Chu Dục nhìn thấy hai người đồng thời trở về, phấn khích nói.
Từ sau khi Thẩm Nghiên Bắc nhận nhóc làm thư đồng, Chu Dục đã sửa lại xưng hô với Thẩm Nghiên Bắc. Đột nhiên bị phân chia giai cấp, Thẩm Nghiên Bắc không quá thích ứng. Nhưng nhìn mọi người đều tỏ ra là tất nhiên, hắn cũng không dám ý kiến.
"Ngươi đã vất vả rồi." Bọn hắn ra ngoài vài ngày, tất cả mấy việc vặt trong nhà đều do Chu Dục chăm lo.
Chu Dục gãi gãi đầu: "Không vất vả, không vất vả." Cho dù là làm đồ đệ của Cố Trường Phong hay là làm thư đồng của Thẩm Nghiên Bắc, nhóc làm việc vặt cho bọn họ là điều đương nhiên, hơn nữa nhóc chỉ là một đứa bé chưa lớn, bình thường những đứa như thế cũng chả thể làm việc gì kiếm tiền, phần lớn thời gian cũng làm việc trong nhà, nhưng mà nhóc khác biệt ở chỗ, bởi vì Thẩm Nghiên Bắc phát tiền tiêu vặt cho nhóc!
Học nghệ không cần giao tiền mà lại còn được cấp phí, trước đây có nghĩ nhóc cũng không dám nghĩ!
"Nhiều ngày như thế ngươi có chăm chỉ luyện chiêu thức cơ bản không?" Cố Trường Phong hỏi.
Chu Dục vội trả lời: "Có sư phụ, mỗi ngày con đều đứng tấn một canh giờ!"
Cố Trường Phong gật đầu, Thẩm Nghiên Bắc cười nói: "Được rồi, chúng ta đã trở lại, để cho thằng nhóc nghỉ ngơi chút đi." Nói xong, hắn đưa cho Chu Dục điểm tâm mang từ tửu lâu về: "Mang về cho Dư bà nếm thử xem, ngày mai ngươi hãy qua đây."
"Cảm ơn công tử!" Chu Dục tiếp nhận điểm tâm, cảm thấy khóe mắt hơi cay cay. Dư bà đã có tuổi, thân thể ngày càng ốm yếu, răng không còn ăn uống cũng trở nên khó khăn hơn. Nhưng lần trước Thẩm Nghiên Bắc đưa cho nhóc điểm tâm mang về Dư bà lại thích vô cùng, gặp ai cũng nói nhóc hiếu thuận, luôn phần đồ ăn ngon lại cho bà.
"Đi đi." Thẩm Nghiên Bắc vỗ lên vai nhóc.
Đợi thiếu niên rời đi rồi, Thẩm Nghiên Bắc mới ôm người vào lòng nói: "Rốt cuộc cũng về đến nhà, vẫn là ở nhà thoải mái nhất!" Ít nhất giường ở nhà vừa rộng vừa êm, đủ cho hai đại nam nhân bọn họ lăn lộn ở trên!
Cố Trường Phong tán thành. Trên huyện thành phồn hoa náo nhiệt hơn nông thôn nhiều lắm, nhưng đây mới là nhà của bọn họ.
Nhanh chóng thu dọn đồ vật, hai người lập tức ra ngoài ruộng nhìn xem thế nào. Ở trên đường gặp được người trong thôn, bọn họ đều cười trêu ghẹo Thẩm Nghiên Bắc: Đã trở lại rồi hả? Ánh mắt trêu chọc kia khiến cho Thẩm Nghiên Bắc chả hiểu ra sao, nhưng vẫn cười nhạt đáp lại.
Hắn ở trên huyện thành mở tửu lâu cũng chỉ có Chu Dục, Thẩm Lai phúc, và trưởng thôn biết. Bọn họ nhiều ngày không trở lại cũng có người đến hỏi thăm, không biết Chu Dục đã đáp lại bọn họ thế nào.
Ngoài ruộng phát triển không tồi, cây cối trồng mọc lên rất tốt, mạ cũng đã nhú lên gần nửa thước, cá con ở bên trong cũng đã to gần bằng một lóng tay.
Bây giờ chính là thời điểm thích hợp để thả vịt ra, vì vậy Thẩm Nghiên Bắc sắp xếp người mang vịt lại đây.
Tám mẫu ruộng nước phải thả không ít vịt, người bán vịt con mang tận bốn cái sọt lớn đi vào Thẩm gia thôn. Bên trong sọt là một đàn vịt con lúc nhúc, vịt con lông xù lại ngốc manh khiến trẻ con trong thôn vui thích không thôi, một đường cười đùa chạy theo đến nhà Thẩm Nghiên Bắc xem náo nhiệt.
Nghe nói đây là vịt của Thẩm Nghiên Bắc mua, cũng có không ít người chạy đến đây vây xem.
"Thẩm Yến, ngươi mua nhiều vịt con như vậy để làm gì thế?" Lý Đại Nương mang điều nghi ngờ trong lòng mọi người nói ra.
"Nuôi vịt đó." Thẩm Nghiên Bắc kiếm tra hàng, sau đó vừa lòng trả tiền. Mấy con vịt con đầu lớn thân hình cường tráng, mỗi đứa đều rất có tinh thần kêu quang quác, rất không tồi.
"Nuôi vịt?" Lý Đại Nương sửng sốt, quét mắt nhìn sân nhà Thẩm Nghiên Bắc, "Nhiều vịt như vậy nhà ngươi nuôi ở đâu?"
Thẩm Nghiên Bắc cười nói: "Không nuôi trong nhà, thả ở ngoài ruộng." Nhiều vịt như thế mà nuôi ở trong sân, một con vịt kêu cũng có thể phiền ૮ɦếƭ người. Dù không bị ồn ૮ɦếƭ cũng bị hôi mà ૮ɦếƭ!
Lý Đại Nương mở lớn mắt còn tưởng mình nghe nhầm, không cao giọng hỏi: "Thả ngoài ruộng? Cứ vứt ở ngoài ruộng như vậy?"
Thẩm Nghiên Bắc gật đầu. Hiện tại hắn muốn làm phương pháp cá lúa vịt cộng sinh. Hắn sẽ xây thêm một chuồng vịt ở bên cạnh ruộng, sáng thả vịt, tối lùa vào chuồng.
Nghe vậy, Lý Đại Nương biểu tình cổ quái, nhìn Thẩm Nghiên Bắc như nhìn mấy đứa ngốc: "Ruộng nhà các ngươi không phải đang thả cá rồi sao? Giờ lại nuôi vịt ở đó không sợ nó ăn mất cá à?"
Nuôi cá trong ruộng người người chưa từng nghe qua, tất cả đều đang chờ chê cười Thẩm Nghiên Bắc, không nghĩ tới chưa kịp cười chê chuyện đó lại có chuyện buồn cười hơn!
Lập tức có thanh niên cười khẩy nói: "Thẩm tú tài, không phải ngươi không nhớ rõ ngoài ruộng nhà ngươi đang thả cá chứ? Ha ha ha..."
Thẩm Nghiên Bắc cười mà không nói, chưa có được thành quả, nói gì cũng chỉ là điều vô nghĩa.
"Thẩm Yến, ngươi là thư sinh thì cứ tập trung đọc sách đi, làm bậy rồi khiến lúa hỏng mất, ngươi không sợ làm cha mẹ thất vọng hả? Còn không bằng cho người khác thuê đất nữa!" Một người âm dương quái khí nói.
Mọi người nhìn qua, hóa ra là Thẩm Hữu Tài. Thẩm Hữu Tài nhìn đàn vịt trước mặt, ý vị không rõ nói: "Đống này bao tiền một con, ngươi mua nhiều như vậy, tốn không ít bạc đi? Nhỡ đâu không cẩn thận bị trộm mất, đống bạc này không phải ném vào sông sao?"
"Khiến cho Hữu Tài thúc lo lắng rồi." Thẩm Nghiên Bắc cười cười nói, "Hôm kia tiết Thanh Minh ta mới đi bái tế cha mẹ, đã hỏi qua ý kiến của hai người. Bọn họ nói rằng cứ yên tâm làm đi, bọn họ ở trên trời sẽ phù hộ ta."
Sắc mặt Thẩm Hữu Tài lập tức trở nên khó coi.
"Thẩm Yến ngươi mua nhiều vịt như thế, đưa cho thúc hai con được không?" Phu lang nhà Thẩm lão nhị đỏ mắt nói. Lúc trước Thẩm Nghiên Bắc mua năm con vịt con giờ con nào con nấy đã mọc một đống lông trắng dài, nhìn qua thì tầm hai tháng nữa là có thể ăn thịt, nuôi vịt lớn nhanh hơn nuôi gà nhiều!
Lý Đại Nương cười nhìn y: "Vịt sáu văn một con, nhìn thấy ngươi là người cùng thôn nên không thu phí vận chuyển, theo giá gốc bán cho ngươi, ngươi muốn một hay hai con nào?"
Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người nhớ tới người nào đó thấy Thẩm Nghiên Bắc mua gà mua vịt về xin lấy hai con, ánh mắt nhìn về phu lang của Thẩm lão nhị trở nên vi diệu cực kỳ.
Nữ tử yêu kiểu như thế người ta còn không xin được con nào, người này lại là song nhi lấy tự tin đâu ra đi đòi đồ của Thẩm Nghiên Bắc thế?
Nhà Thẩm lão nhị cũng nhớ tới việc này, mặt già lập tức đỏ bừng, tức giận trừng Lý Đại Nương một cái.
Mọi người ở đây vừa cười trên nỗi đâu người khác vừa cảm thấy tò mò không thôi, Thẩm Nghiên Bắc lúc này vung tay đuổi cả đàn vịt ra ruộng.
Đàn vịt mới xuống nước cảm thấy thích thú cứ bơi qua bơi lại, vui sướng kêu quạc quạc cứ như cá gặp nước.