Đôi lời: Vì đã quá lâu mị không edit nên cách xưng hô cũng quên gần hết rồi, nên mị quyết định đổi một chút cách xưng hô giữa công thụ cho nó tình cảm. Với lại một số xưng hô giữa các nhân vật khác có lẽ cũng sẽ có chút khác. Khi nào có thời gian mị sẽ thống nhất lại các chương trước sau nhé ^^
***
Sau mấy ngày bận rộn, cuối cùng cũng cấy xong mạ, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc thầm thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo hai người Cố Trường Phong và Thẩm Lai Phúc đến huyện thành để sửa chữa tửu lâu, bắt đầu chuẩn bị cho tửu lâu khai trương.
Vị chủ nhân kia quả thật quá keo kiệt, tửu lâu sau khi qua tay Thẩm Nghiên Bắc, bàn ghế, tất cả dụng cụ trong bếp và hậu viện đều bị dọn đi cả, chỉ còn một căn nhà trống không!
Thẩm Nghiên Bắc có chút dở khóc dở cười, cơ mà hắn cũng không để tâm lắm. Vốn trong lòng hắn đã dự định trang hoàng lại, những đồ vật cũ kia hắn cũng không định dùng, hơn nữa ở phòng bếp hắn muốn xây thêm kệ bếp.
Thẩm Lai Phúc ở trên Huyện một thời gian dài, nhiều việc hắn đã quen đường quen nẻo, lập tức tìm thợ xây và thợ mộc đến.
Tửu lầu có hai tầng, lầu một là đại sảnh, lầu hai là nhã gian. Bố cục của tửu lâu thì Thẩm Nghiên Bắc không thay đổi, hắn chỉ đặt tâm tư lên việc trang trí mà thôi.
Chế tạo gia cụ mà khắc hoa khắc lá thì quá mức tốn tiền tốn thời gian, Thẩm Nghiên Bắc bảo thợ mộc đơn giản hóa hết, định làm bàn ghế kiểu dáng đơn giản lại thanh lịch.
Tốn khá nhiều phí tổn vào trang thiết bị, còn lại thì tiêu vào việc mua sắm đồ trong nhà bếp và bát đũa, ngoài ra Thẩm Nghiên Bắc còn sắm sửa thêm mấy bồn cây xanh cao đến nửa người.
Khác với những tiệm cơm khá chỉ sắp xếp mấy bộ bàn ghế chiêu đãi khách nhân, Thẩm Nghiên Bắc tham khảo cách trang trí của mấy nhà hàng thời hiện đại, tận dụng tối đa không gian của tiệm, dùng cây cảnh và ván gỗ (*), chia đại sảnh thành ba không gian riêng biệt. Trái phải xếp thành một hàng ghế dựa vào tường bên cạnh thêm lối đi nhỏ, ở giữa thì dùng ván gỗ chia thành hai hàng ghế. Mỗi chỗ ngồi đều là hàng ghế dài ngăn cách nhau bằng ván gỗ, lại dùng thêm hoa cỏ và cây cảnh để trang trí.
(*)Ván gỗ: Trong bản raw là 木板, có nghĩa là "mộc bản". Mình nghĩ là một tấm gỗ được làm nhẵn giống như mấy cái rèm hay vách ngăn gì đó, cơ mà hiện tại vẫn chưa nhớ ra tên gọi. Bạn nào góp ý thì cmt nhé.
Nhã gian trên lầu hai, Thẩm Nghiên Bắc không tính dùng mấy cái tên hoa mỹ như mấy tửu lâu khác, gì mà "xuân, hạ, thu, đông" hay "mai, lan, trúc, cúc", hắn chia thành năm gian riêng biệt, lấy tên Toan, Điềm, Khổ, Lạt và Hàm. (Chua, Ngọt, Đắng, Cay và Mặn)
Chua ngọt đắng cay mặn, cùng phẩm với người, hỉ nộ ai lạc tu, cùng trải với người; phú quý trường thọ xuân, hưởng phúc cùng người. (*)
(*) Cả câu trên trong bản raw酸甜苦辣咸,与尔同品,喜怒哀乐羞,与尔同渡;富贵长寿春,与尔同福 (Toan điềm khổ lạt hàm, dữ nhĩ đồng phẩm, hỉ nộ ai nhạc tu, dữ nhĩ đồng độ, phú quý trường thọ xuân, dữ nhĩ đồng phúc) có nghĩa là "cùng với bạn cảm nhận năm vị chua ngọt đắng cay mặn, cùng với bạn trải qua vui sướng giận buồn xấu hổ, cùng bạn hưởng thụ qua lạc thú giàu sang phú quý trường thọ". Có thể là mình dịch không đúng lắm, các bạn thông cảm nha.
Định ra phong cách trang hoàng của tửu lâu rồi, còn phải kiếm thêm cả tiểu nhị chạy bàn, chưởng quầy và phụ bếp nữa. Thẩm Lai Phúc trực tiếp giới thiệu tiểu nhị trước kia làm việc cùng với Thẩm Nghiên Bắc, Thẩm Nghiên Bắc sau khi khảo sát qua, chọn được đủ người, ký kết rồi huấn luyện một phen.
Bên này vội vàng việc trang hoàng tửu lâu, Thẩm Nghiên Bắc cũng không bỏ qua việc trồng trọt làm nông bên kia. Bắp ngô và đậu nàng đều đã nhú mần non, mạ cũng chuyển màu xanh tươi, một vùng mơn mởn.
Thêm nửa tháng nữa là có thể thả vịt ra đây để chăn, tám mẫu ruộng nước cần không ít vịt, Thẩm Nghiên Bắc hỏi mọi người xung quanh xem ai nuôi vịt, tìm người đặt một đàn vịt nhỏ.
Bận rộn một thời gian tết Thanh Minh cuối cùng cũng đến.
Tiết Thanh Minh từ xưa đến nay luôn là một ngày quan trọng, tảo mộ tế tổ dâng hương, mọi người đều cẩn trọng mà làm.
Ở thời hiện đại, dù là ngày giỗ của mẹ hay tiết Thanh Minh, Thẩm Nghiên Bắc đều sẽ đi đến nghĩa trang để cúng bái mẹ. Giờ đây thời gian không gian thay đổi, chiếm thân thể con nhà người ta, Thẩm Nghiên Bắc đối với tiết Thanh Minh càng thêm để tâm.
Ngày Thanh Minh trời đổ cơn mưa, hay ngày trước trời còn sáng sủa, nhưng vừa tới ngày Thanh Minh, bầu trời bỗng nhiên đổ cơn mua phùn.
Thẩm Nghiên Bắc song vai đi cùng Cố Trường Phong. Mưa không lớn, hai người mỗi người cầm một cái ô, trong tay Thẩm Nghiên Bắc còn cầm thêm giỏ tre, trong giỏ là hương, nến, tiền giấy và vàng mã, Cố Trường Phong khiêng một cái cuốc, trên đó treo hộp đồ, bên trong đựng đồ ăn và rượu để tế bái.
Cha mẹ nguyên chủ được mai tang tại chân núi Hoa Thu, xung quanh vùng này đều là phần mộ, nhìn xung quanh, tất cả đều là mộ phần có lớn, có nhỏ, cái đơn sơ cái được chăm chút.
Tiền giấy bay bay, khói hương dâng lên, kết hợp với thời tiết mưa phùn thế này tạo nên cảm giác thê lương.
Cổ nhân rất chú ý việc ૮ɦếƭ cùng huyệt, Thẩm phụ Thẩm mẫu được hợp táng cùng một phần mộ, bên cạnh là một tấm bia, trên bia mộ dùng 乃út chu sa viết "phụ thân Thẩm Trường Thanh chi mộ và mẫu thân Thẩm Vương thị Vương Thục nhã chi mộ". Đất bị mưa nước quanh năm sói mòn, nhỏ đi không ít, bên trên mọc đầy cỏ dại.
Hai người bỏ đồ trong tay xuống, cùng nhau nhổ sạch cỏ dại.
"Để ta làm đi." Nhìn Thẩm Nghiên Bắc dùng tay nhỏ cỏ, Cố Trường Phong vội vàng kéo hắn.
Thẩm Nghiên Bắc cười: "Không sao, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn."
Nghĩ đến đây là mộ của cha mẹ Thẩm Nghiên Bắc cũng là mộ cha mẹ chồng mình, khuôn mặt Cố Trường Phong hơi phiếm hồng, không nói nữa, nhưng tốc độ nhỏ cổ nhanh hơn nhiều.
Cỏ dại xung quanh ngôi mộ cuối cùng cũng được nhổ sạch sẽ, lộ ra bùn đất nâu thẫm. Cố Trường Phong dọn dẹp qua mặt đất, cuốc đất đắp cao lên, bao tốt phần mộ, lại bảo Thẩm Nghiên Bắc lấy về một thảm cỏ để tiền giấy và vàng mã.
Thẩm Nghiên Bắc từ trong hộp lấy ra ba chén cơm, một con gà và chút hoa quả, lại xếp ra ba chén rượu, rót đầy.
Cố Trường Phong ở bên cạnh lấy tiền giấy vàng mã ra, dùng mồi lửa đót hương cúng bái.
Cung kính cắm nến ở hai bên bia mộ, Thẩm Nghiên Bắc cầm hương quỳ lạy, Cố Trường Phong cũng không chút do dự quỳ ở bên cạnh hắn.
"Cha mẹ, ta tới thăm hai người." Thẩm đại bá Thẩm đại nương, chào hai người, ta là Thẩm Nghiên Bắc. Tuy không phải do ta cố ý, nhưng hiện tại đúng là ta đã chiếm lấy thân thể của con trai hai người. Vậy nên, ta thật sự xin lỗi. Coi như nhìn đến tất cả đều là họ thẩm, mong hai người có thể để ta dùng thân phận này tiếp tục sống sót.
"Đây là phu lang của ta, Cố Trường Phong." Đây là tức phụ của ta Cố Trường Phong, cũng con dâu của Thẩm gia trên danh nghĩa.
"Ruộng đất ta đã lấy lại rồi, còn gieo trồng thêm nữa. Hiện giờ tuy không giàu có, nhưng mỗi ngày đều trôi qua rất tốt. Mong mọi người đừng lo lắng." Ván đã đóng thuyền, ta đành mặt dày sử dụng tài nguyên nhà mọi người. Ta cũng không có bản lĩnh to lớn gì, nhưng ta sẽ để cho tức phụ sống những ngày tháng tốt lành, sẽ không bôi đen danh tiếng của Thẩm gia.
Nói xong, Thẩm Nghiên Bắc cắm hương xuống, sau đó nghiêm túc dập đầu ba cái.
"Cha, mẹ, ta sẽ cố gắng chăm sóc cho phu quân, mong hai người yên tâm."
Bên tai truyền thanh âm nam nhân trầm thấp, Thẩm Nghiên Bắc vừa quay đầu đã thấy cái ót của Cố Trường Phong, tâm tình nặng nề cũng trở nên tốt hơn hẳn.
Gió nổi qua khiến ngọn lửa thêm lớn, hai người ở trước phần mộ chờ cho tiền giấy vàng mã cháy hết, ánh lửa nóng cháy khiến cho bàn tay vốn dĩ lạnh lẽo của Thẩm Nghiên Bắc thêm phần ấm áp.
Đợi cho tất cả cháy thành tro, Thẩm Nghiên Bắc mới rưới chén rượu lên. Tảo mộ lần này cuối cùng cũng hoàn thành.
"Được rồi, tức phụ, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta về thôi." Thẩm Nghiên Bắc khẽ cưới nói với Cố Trường Phong vẫn luôn chăm chú nhìn hắn.
Cố Trường Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Giống như lúc tới, hai người sánh vai cùng trở về. Mưa phùn bay phấp phới, rơi ở trên mặt có chút lạnh, nhưng độ ấm ở lòng bàn tay lại truyền đến thẳng trái tim của Thẩm Nghiên Bắc.
"Phu quân, huynh đừng khổ sở, về sau ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh."
Nam nhân bên cạnh nắm chặt lấy tay hắn, vụng về lại chân thành an ủi. Thẩm Nghiên Bắc muốn nói hắn không có buồn, chỉ là cảm thấy hơi tiếc nuối. Hắn đã tìm được người nắm tay cả đời, nhưng lại không có biện pháp đưa người tới mộ của mẹ cho bà nhìn một cái.
Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần hắn sống tốt, mẹ hắn trên trời có linh nhất định cũng sẽ vui mừng!
Tâm tình u ám trở thành hư không, Thẩm Nghiên Bắc nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của tức phụ, cười vui vẻ nói: "Người ta đều nói con dâu xấu cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng, hiện tại em gặp mặt cha mẹ chồng rồi, vậy nên em đã trở thành người của Thẩm gia ta!"
Hiếm khi đối phương không trở nên túng quẫn, mà lại dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn, trịnh trọng mà nói.
"Vâng!"
Lòng hắn lập tức mềm nhũn.
Thẩm Nghiên Bắc lập tức kéo y vào lòng, hung hăng hôn lên đôi môi của y.
"Về sau không cho em nói lời dễ nghe như vậy nữa!"
Tai Cố Trường Phong đỏ lên, ánh mắt có chút mờ mịt.
Hắn vừa nói cái gì vậy?