Đến khi Thẩm Nghiên Bắc đến đây gọi người về nhà ăn cơm, chỉ nhìn thấy một màn này —— nam nhân thân hình to lớn đang luống cuống tay chân đuổi theo hai con thỏ nhỏ. Thỏ nhỏ giống như chịu kinh hách, ở trong tay y liều mạng giãy giụa, còn y lại tựa như sợ dùng lực mạnh một chút sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ còn thỏ, căn bản là không dám dùng ôm chặt, kết quả thỏ nhỏ từ tay y chạy thoát, phải một con trái một con chạy bán sống bán ૮ɦếƭ! Y cau mày trái phải nhanh chóng tóm lại, cuối cùng cũng bắt được hai con trở về!
Nhìn phu lang nhà mình "hoạt bát" như vậy, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc có chút ngứa, nếu không phải ngại còn có vị trẻ thành niên ở đây, hắn rất muốn tóm người lại bên mình hôn một cái.
"Em đang làm gì vậy?"
Cố Trường Phong vừa quay đầu lại lập tức đối diện với đôi mắt đang cười của Thẩm Nghiên Bắc, nghĩ đến bộ dáng buồn cười của mình đều bị đối phương nhìn thấy, quẫn bách tới mức mặt đỏ hết cả lên. Mang theo hai con thỏ đến gần, y do dự nói: "Không phải huynh thích thỏ con sao? Lần trước bắt được con thỏ xám trông khó coi quá, vẫn là nuôi thỏ trắng đẹp hơn nhiều..."
Thẩm Nghiên Bắc ngẩn người, ngay sau đó liền dở khóc dở cười. Hoá ra tức phụ hắn còn nhớ rõ việc này, nhưng hắn thích chính là thịt của con thỏ chứ không phải thỏ con. Thỏ con trong tay đáng yêu lắm, nhưng ở trong mắt hắn lại là một đống món ăn ngon ——thỏ nấu cay, hương thơm nồi thịt thỏ!
Nhưng mà đây là quà của tức phụ cho hắn, sao hắn có thể không thích được! Vì thế Thẩm Nghiên Bắc xách hai chân của con thỏ lên nhìn, cười nói: "Tức phụ, ngươi thật là lợi hại! Hai con này một đực một cái, có đôi có cặp vừa lúc có thể sinh thỏ con!"
Nghe vậy, ánh mắt Cố Trường Phong ánh mắt chớp động không dám nhìn thẳng Thẩm Nghiên Bắc, mặt lại hồng lợi hại hơn.
Nhìn bộ dáng này của y, Thẩm Nghiên Bắc hậu tri hậu giác mà mới nhớ tới mãnh nam tức phụ nhà mình có thể sinh hài tử, lời nói này của mình mang ám chỉ quá. Nhưng tức phụ lại không đáp lại chỉ thẹn thùng, có phải là y nguyện ý sinh hài tử với hắn hay không?
Nguyện ý sinh hài tử cho mình... Đây là không phải chứng minh tức phụ cũng thích hắn hay sao?
Miệng Thẩm Nghiên Bắc không tự giác mà nhếch lên, cười trông ngốc vô cùng.
Cố Trường Phong ho nhẹ một tiếng gọi Chu Dục về nhà ăn cơm, còn mình và Thẩm Nghiên bắc mỗi người ôm một con thỏ về nhà.
Trước tiên khi về tới nơi thì tìm một nơi cho hai bé thỏ ở, cho chút cỏ vào, hai người mới rửa tay ăn cơm.
Bữa hôm nay có cá chép kho, tôm và rau dại trộn. Cá kia đã qua quá trình xử lý vô cùng cẩn thận, gần như là không còn chút mùi tanh nào. Tôm được vớt từ trong sông lên, chiên qua dầu rồi để ráo, rải lên trên muối tiêu mà Thẩm Nghiên Bắc đặc chế, vừa thơm vừa giòn, ăn với cơm là tuyệt vời. Mà rau dại có chút kham khổ, thập phần giải dầu mỡ.
Cố Trường Phong cảm thấy từ lúc Thẩm Nghiên Bắc làm cơm tới nay, sức ăn của y đã tăng nhiều lắm rồi, khác với song nhi khác hai chén cơm ăn cũng không hết, y phải ăn tới ba chén cơm mới no bụng.
Lúc đầu y còn lo lắng sức ăn của mình nhiều như vậy sẽ bị ghét bỏ nên cố gắng kiềm chế sức ăn, nhưng có một lần ngủ tới nửa đêm thì bừng tỉnh, bụng reo lên như trống, đánh thức cả Thẩm Nghiên Bắc bên cạnh.
Thanh niên tuy ngủ đến mơ mơ màng màng vẫn cố sờ soạng gối đầu lên bụng y, cười cười lười nhác nói: Tiểu tức phụ, bụng ngươi kêu lợi hại quá, có phải vi phu chưa cho ngươi ăn no không?
Ngữ khí kia nửa phần trêu chọc mang theo ý vị không đứng đắn, sợ tới mức y động cũng không dám động. Cuối cùng Thẩm Nghiên Bắc vẫn mở, đau lòng hôn lên khuôn mặt y, sau đó đi đến nhà bếp nấu cho y một chén mỳ lớn.
Từ đó về sau y không dám ăn không no nữa.
Món ngon mỹ vị đặt ở trước mắt, Thẩm Nghiên Bắc gắp một đũa cá vào trong bát y, dù y có đói hay không cũng bắt y ăn cho đủ bữa. Thương thế của y khởi sắc như vậy, ít nhiều cũng dựa vào công sức Thẩm Nghiên Bắc nấu ăn ngon bồi bổ cho y trong khoảng thời gian qua.
Cố Trường Phong mắt đen khẽ động, trong lòng cũng có chút áy náy. Đưa đũa gắp cho Thẩm Nghiên Bắc một miếng thịt ở bụng cá: "Nội lực ta hiện tại đã có thể vận chuyển tốt rồi, mỗi ngày điều tức một canh giờ là có thể sớm hồi phục, huynh không cần lo lắng." Cũng không cần vất vả như vậy để chiếu cố ta.
Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc sáng lên: "Thật ư?"
Cố Trường Phong gật đầu: "Việc làm trong nhà ngày sau ta có thể làm rồi, huynh an tâm mà đọc sách là được."
Thẩm Nghiên Bắc lập tức liền minh bạch tâm tư của y, nghiêm mặt nói: "Đọc sách cũng không gây trở ngại ta làm việc nhà, việc ta am hiểu ta sẽ làm cũng như em làm việc em am hiểu vậy, hai ta phân công làm việc là tốt rồi." Thế cục hiện giờ đều là thê tử chiếu cố trượng phu, nhưng tức phụ hắn là một đại nam nhân, hắn cũng nam nhân, không cần thiết phải quy định ai chiếu có ai.
Cố Trường Phong rầu rĩ nói: "Huynh là một người đọc sách." Người đọc sách làm sao có thể nhiễm khói bụi dầu mỡ nơi bếp núc? Người đọc sách dù không phải dáng vẻ đầy phong độ trí thức, cũng phải là xiêm y sạch sẽ, hương thơm vương tay áo, chứ không phải mồ hôi đầy đầu chen chúc nấu cơm.
"Người đọc sách thì có làm sao?" Thẩm Nghiên Bắc không cho là đúng, "Ta vẫn thích nấu cơm cho em ăn hơn."
Tuy là đã từng nghe Thẩm Nghiên Bắc thẳng thắn biểu lộ yêu thích với mình, nhưng mỗi lần nghe, Cố Trường Phong đều không khống chế được trái tim run rẩy.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn thẳng vào y, tươi cười không hề che giấu: "Ta không dưỡng được phu lang nhà mình đến trắng trẻo mập mạp làm sao có thể hạ miệng chứ?"
Cố Trường Phong lập tức đỏ lên trong tích tắc. Đều là thanh niên khí huyết phương cương, sau khi tân hôn, lại luôn nằm cùng trên một chiếc giường, vô cùng dễ dàng bởi việc lau súng ςướק cò. Nhưng ngại Thẩm Nghiên Bắc thân mình hư nhược, y không dám để hắn làm xằng làm bậy, thỉnh thoảng kích động cũng chỉ dám hôn hôn sờ sờ, ngay cả tay cũng chưa dùng qua...
Nhìn tức phụ đã bị dọa đến choáng váng, Thẩm Nghiên Bắc vội vàng nhắc nhở bản thân. Phải từ từ! Phải khắc chế! Nhưng mà giường mới cũng đã làm xong, thật sự không muốn lăn một phát hay sao?
Trong lòng rục rịch nhưng cuối cùng Thẩm Nghiên Bắc cũng không thực hiện được, trưởng thôn Thẩm Đức Trung mang theo ba hán tử tới nhà hắn nói chuyện.
"Thẩm Yến này, ngươi nhờ ta tìm người đến trồng trọt, ta tìm được ba người, ngươi xem bọn họ thế nào?"
"Thẩm tú tài, tui là Từ Đại Dũng, người ở Ngô gia thôn." Hán tử trung niên cầm đầu cười nói. Ông là một hán tử dầm mưa dãi nắng lâu năm, làn da ngăm đen thô ráp, do nhiều năm lao động, đôi tay cũng xuất hiện đầy vết chai.
Đi theo phía sau ông là hai hán tử trẻ tuổi cường tráng tên là Từ Chí và Từ Đạt, ngũ quan hai người có nét tương tự với hán tử trung niên, đều là nhi tử của ông.
Đối phương là người có chút kinh nghiệm và kỹ năng trồng hoa màu, Thẩm Nghiên Bắc chỉ liếc mắt đánh giá một cái rồi quay đi: "Nhà ta chưa có làm đất, trước tiên phải xới rồi mới có thể gieo mạ."
"Không thành vấn đề."
Thẩm Nghiên Bắc nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Nhà ta đã nhiều năm không trồng trọt, trong nhà không có nhiều nông cụ, các ngươi phải mang nông cụ đến làm."
"Không sao, chúng ta cũng có nông cụ."
Nghĩ đến trưởng thôn đã nói rõ thù lao với họ, Thẩm Nghiên Bắc cũng không nhắc lại, trực tiếp hỏi: "Nếu không còn vấn đề nào khác, ngày mai các ngươi xuống ruộng luôn được chứ?"
"Có thể."
Nếu hai bên đã không có vấn đề gì, Thẩm Nghiên Bắc liền trở về phòng lấy giấy và 乃út mực, viết một cái hợp đồng lao động, để trưởng thôn đọc cho ba người Từ Đại Dũng nghe. Hợp đồng thông tục dễ hiểu, viết rõ ràng ai thuê ai, tiền công bao nhiêu vân vân.
Từ Đại Dũng vui mừng khôn xiết. Loại thuê người làm việc này, hầu hết là ước định bằng miệng cả, không ai giống Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc viết công văn như vậy.
Cái này giấy trắng mực đen, lại từng người ấn dấu tay, làm việc xong cũng không sợ bị cắn xén tiền công vô lý, bắt bẻ bọn họ đủ điều!
"Ngày mai liền làm phiền Từ đại thúc và hai vị huynh đệ." Thẩm Nghiên Bắc khách khí cười nói, đưa một bản hợp đồng cho Từ Đại Dũng.
Từ Đại Dũng thụ sủng nhược kinh, vội vàng tiếp nhận. Lúc trước trưởng thôn tìm đến bọn họ, nói là trồng trọt cho nhà Thẩm tú tài, ông còn có chút do dự. Thẩm gia thôn đại danh Thẩm tú tài ông có nghe nói qua, là một kẻ đọc sách kiêu ngạo tự cao, nghe nói không ở chung được. Nhưng trưởng thôn nói cho ông nghe về thù lao, ông lại quyết định đến đây xem một chút. Nếu đối phương thật sự vô lễ, bọn họ sẽ tìm cách khác kiếm tiền. Nhưng xem tới đoạn tiếp xúc vừa rồi, Thẩm tú tài so với lời đồn đãi có vẻ không giống nhau lắm.
Tuy không phải bộ dáng bình dị gần gũi, nhưng ánh mắt bình dị, nói chuyện thắng thắn chính trực khiến người dễ tin phục, làm việc nghiêm cẩn, là phong phạm của quân tử!
Đúng là tin đồn thật giả lẫn lộn mà!
Tiễn mọi người ra ngoài, Thẩm Nghiên Bắc vẫn không ૮ɦếƭ tâm trở lại ôm Cố Trường Phong, thở dài: "Tức phụ, đã sắp phải cày bừa vụ xuân rồi, sau này chúng ta không còn mấy ngày rảnh rỗi, thừa dịp trước mắt còn nhàn hạ, chúng ta truớc tiên lên giường nằm một lúc đi!" Nói xong, nắm tay Cố Trường Phong, kéo y vào căn phòng ngủ đã được bố trí đẹp đẽ.
Trong lòng Cố Trường Phong khẩn trương không thôi, sau khi bước chân vào phòng lại hơi sửng sốt.
Phòng ở rộng rãi thoáng mát gia cụ mới trông đơn giản mà bắt mắt, mang theo một ý vui vẻ khoái hoạt.
Thẩm Nghiên Bắc ở bên tai y cười khẽ: "Trước kia chưa kịp chuẩn bị tân phòng, giờ đã chuẩn bị thêm một chút rồi, ừm, tuy còn thiếu nhiều đồ lắm, chờ ngày sau có điều kiện rồi..." Nơi này mọi người tương đối coi trọng mấy cái nghi thức, dù người nhà nghèo khổ thế nào lúc thành hôn cũng sẽ bày một bàn tiệc nhỏ, việc này không chỉ là thông báo với mọi người việc thành gia, mà còn là cấp thể diện cho nửa kia —— đây là tức phụ mà ta cưới hỏi đàng hoàng, là người mà ngày sau sẽ cùng ta chung sống sinh hoạt!
Hắn xuyên tới bất ngờ đã có tức phụ, nhưng nguyên chủ không xem tức phụ là người, thành thân cái gì cũng không có. Nguyên chủ chà đạp tức phụ của mình, người trong thôn cũng không đem chuyện hắn thú tức phụ là việc gì quan trọng.
Tức phụ hắn gợi cảm lại "ngon" như vậy làm sao có thể để người ta chê cười được?
Ý cười trên mặt Thẩm Nghiên Bắc thu lại, nghiêm túc nói: "Ta sẽ một lần nữa tổ chứ yến hội, chuẩn bị hồng trang, nghiêm túc cùng em bái đường thành thân."
Đôi mắt Cố Trường Phong mở lớn, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp lại ngọt ngào. Y chỉ là một song nhi tầm thường, có thể gả cho Thẩm Nghiên Bắc y đã cảm thấy vận khí mình tốt lắm rồi. Làm người không thể quá tham lam, y đã thỏa mãn với hiện tại nhưng nhiều khi không nhịn được mà muốn nhiều hơn.
Y muốn cùng Thẩm Nghiên Bắc ở bên nhau, danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau. Khi người khác nhắc đến tên y, sẽ gọi y là phu lang nhà ai, chứ không phải là một song nhi xấu xí dáng vẻ giống hán tử.
Chỉ là thiếu một bước cưới hỏi đàng hoàng, thiếu một bước bái đường thành thân...
Ý tưởng này của y thật buồn cười. Nói đến cùng vẫn là bởi y sợ hãi.
"Được rồi tức phụ, đừng thất thần, tới thử xem giường này có dùng được không!" Thẩm Nghiên Bắc đẩy đẩy người xuống giường, không chậm trễ nhào lên.
Đột ngột bị người áp lên, Cố Trường Phong không như thường ngày sửng sốt cứng đờ, ngược lại chủ động đưa tay ôm lấy Thẩm Nghiên Bắc, sau đó xoay người đặt hắn dưới thân.
"?" Thẩm Nghiên Bắc có chút ngốc, vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.
"Phu quân..."
Bên tai vang lên âm thanh nghèn nghẹn của nam nhân, trong mắt đều là khuôn mặt góc cạnh của y. Đặc biệt đôi mắt đen thẳm kia mang theo nhiệt độ nóng bỏng chăm chú nhìn hắn.
"Trường... Trường Phong..." Thẩm Nghiên Bắc nuốt nước miếng, cảm thấy trái tim không chịu khống chế mà đập loạn liên hồi.
Muốn ૮ɦếƭ, muốn ૮ɦếƭ quá! Tức phụ muốn làm gì hắn đây?
Trong lúc tâm Thẩm Nghiên Bắc đang điên cuồng kêu gào, Cố Trường Phong chỉ nhẹ cúi đầu hôn lên đôi môi hắn.
Thẩm Nghiên Bắc: "..."
"Ta, ta không biết..." Cố Trường Phong mặt đỏ tai hồng, rũ mắt muộn thanh nói.
Y chưa từng được người dạy dỗ qua, y cũng không biết làm cách nào để lấy lòng đối phương. Chủ động hôn lên môi đối phương đã là hành động vô cùng chủ động với người hàm xúc như y rồi.
Tâm Thẩm Nghiên Bắc mềm nhũn, cười cắn nhẹ môi y: "Không có việc gì, ta dạy cho em."
"Loại sự tình này làm vài ba lần là quen thôi!"
"Vâng..."
"Mở miệng ra!"
"..."
"Thật ngoan..."