Chương 100: Sính lễ- --
Nếu lúc trước có người thấy thánh chỉ tứ hôn trong lòng có khi sẽ cảm thấy tiếc hận cho Thẩm Nghiên Bắc hoặc vui sướng khi người gặp họa. Nhưng hiện tại thấy bộ dáng không nhịn nổi vui mừng tiếp chỉ của hắn, bọn họ mới ý thức được rằng vị quan trẻ tuổi nhất Đại Tề thậm chí là tiền triều này thật sự nguyện ý cưới vị Trấn Quốc Công vừa mới được tấn phong.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trấn Quốc Công với năng lực trách tuyệt, danh xứng với thực, là vị quan siêu nhất phẩm duy nhất của Đại Tề, chỉ có điều y lại là một song nhi.
Y không có dung mạo xuất sắc, cũng không có vòng eo mềm mại, thật sự không có chút nào kích thích ý muốn bảo vệ cùng lòng thương tiếc của nam nhân.
Thẩm đại nhân xuất sắc hơn người, tư duy nhanh nhẹn, người thường không dám mơ tưởng đến. Không ngờ rằng sở thích của hắn cũng khác lạ, lại đi thích một song nhi còn cứng nhắc hơn cả mình!
"Chúc mừng hai vị!" Trong khi các đại thần khác vẫn còn đang ngẩn người, Trương Hữu Chính vội nói lời chúc mừng với hai người họ.
"Đa tạ Trương đại nhân!" Thẩm Nghiên Bắc chắp tay cười tủm tỉm.
Thừa tướng thấy hắn vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không chút miễn cưỡng, trong lòng âm thầm gật đầu, cũng tiến lên nói: "Chúc mừng Trấn Quốc Công và Thẩm đại nhân."
Thừa tướng cùng Trương Hữu Chính đã mở lời, các quan viên khác cũng sôi nổi tiến lên chúc mừng Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc tươi cười hớn hở đáp lễ, cuối cùng hắn thông báo với mọi người: "Hai mươi tháng năm tới là ngày lành tháng tốt, nếu chư vị đại nhân có thời gian rảnh thì đến nhà uống ly rượu với ta."
Thời gian cũng đã định sẵn rồi?
"Nhất định rồi, nhất định rồi!" Mọi người cực kì kinh ngạc, vội cười đồng ý.
"Vậy tại hạ xin đợi chư vị đại giá quang lâm!" Thẩm Nghiên Bắc cười như kẻ ngốc, trước mặt mọi người hắn thoải mái mà nắm tay Cố Trường Phong đi ra ngoài điện.
Cố Trường Phong vẫn có cảm giác không chân thật. Y ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt với khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, mà suy nghĩ hỗn loạn, chua xót cùng ngọt ngào đan xen, chúng lan tràn khuếch tán trong lòng làm khóe mắt y cay cay.
Hiện tại bọn họ đã xem như đã là vị hôn phu danh chính ngôn thuận? Bọn họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau?
Thẩm Nghiên Bắc thấy y yên lặng nhìn mình không nói lời nào, thì trái tim hắn mềm nhũn: "Làm sao vậy?"
Hầu kết lên xuống, Cố Trường Phong hỏi nhỏ: "Chúng ta sắp thành thân à?"
"Đúng rồi!" Thẩm Nghiên Bắc nắm chặt tay y: "Lễ phục thành thân ta đã sai người làm ổn thỏa cả rồi! Ngày mai em cứ nghỉ ngơi cho tốt, hôm sau chúng ta sẽ bái đường!"
Cố Trường Phong có rất nhiều lời nói muốn nói, nói nếu huynh thành thân với ta liệu có bị người khác kiêng kị, ảnh hưởng đến đường làm quan không? Nói nếu ta thật sự không mang thai được thì sao? Nhưng nhìn ánh mắt vui sướng của Thẩm Nghiên Bắc, tất cả lời muốn nói của y đều biến thành một chữ "Ừ". Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vuốt cái trán nhăn vì mỏi mệt của y, Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng nói: "Giờ về nhà tắm rửa, sau đó ngủ một giấc, mọi chuyện cứ để ta lo, em không cần lo lắng."
Cố Trường Phong đã hơn nửa năm không trở về Trấn Quốc Công phủ, trong phủ còn có Trấn Quốc Công phu nhân. Không, hiện giờ hẳn nên gọi là Trấn Quốc Công lão phu nhân, y phải trở về thăm nhà cũng là để thông báo chuyện vui. Cố Trường Phong biết điều này, tuy trong lòng không nỡ nhưng vẫn đáp: "Ừ."
Tiễn người đến tận cổng Trấn Quốc Công phủ, Thẩm Nghiên Bắc mới buông tay ra nói: "Đi thôi."
Tức phụ trở về hắn còn chưa ôm được cái nào, nên trong lòng không khỏi tiếc nuối. Nhưng trong mắt người khác Cố Trường Phong vẫn chưa qua cửa, hắn không muốn làm to chuyện, nên đành tự mình đưa người về nhà.
Cố Trường Phong trở về, phủ Trấn Quốc Công như tìm được người tâm phúc. Quản gia từ sớm đã sai người quét dọn phòng ốc, lại phái người mở cửa chính, người hầu kẻ hạ xếp hàng hai bên nghênh đón chủ nhân hồi phủ. Thánh chỉ đã chiêu cáo thiên hạ, Cố Trường Phong chính là chủ nhân của Quốc công phủ, tất cả hạ nhân trong phủ không ai dám bất kính với y. Ngoài ra, toàn bộ Ung Kinh Thành đều đã biết tới thánh chỉ tứ hôn, hơn nữa Thẩm Nghiên Bắc còn nói hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày kia ở trước mặt mọi người. Thời gian gấp gáp như thế, mà trong phủ chưa kịp chuẩn bị gì cả, trong lòng của quản gia nôn nóng xin lệnh của Cố Trường Phong để sắp xếp người bố trí.
Lúc này, có thủ vệ người hầu tới bẩm, nói Thẩm phủ mang sính lễ đến, quản gia vừa gọi người đến tiếp đãi, vừa sai người đi bẩm báo với Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong một thân phong trần mới vừa tắm gội xong, đang chuẩn bị ngủ một lúc. Gần đây trừ việc tâm tình luôn thấy bực bội, y còn thích ngủ hơn so với ngày trước. Mà y lại dẫn đại quân hồi kinh cả ngày lẫn đêm không nghỉ, trên đường đi y vốn không nghỉ ngơi tốt.
Nghe hạ nhân bẩm báo, Cố Trường Phong nhíu mày nhìn ra sảnh ngoài.
Một đội sính lễ xếp hàng rất dài từ trên đường đến cổng phủ Trấn Quốc Công. Cứ hai người có nhan sắc y phục kiểu dáng tương đồng làm một đôi nâng cái rương được trang trí bằng lụa đỏ đứng chờ bên ngoài. Quản gia Thẩm phủ cùng quản gia phủ Trấn Quốc Công đang nói chuyện.
"Thời gian cấp bách, nên quý phủ chắc là chưa chuẩn bị được đủ mọi thứ trang trí cho ngày đại cát, vậy nên lão gia nhà ta bảo ta đem đồ tới." Đội ngũ ngoài việc mang sính lễ, còn mang theo giấy lụa đỏ trang trí phòng ốc, đặc biệt trong đó còn có lễ phục cho Cố Trường Phong.
Trong lòng quản gia phủ Trấn Quốc Công không khỏi cảm khái. Thẩm đại nhân thật sự rất chu đáo! Dựa vào tâm tư tinh tế này đã có thể đoán được đối phương có bao nhiêu phần coi trọng hôn lễ này. Hay nói cách khác, đối phương để ý đến chủ nhân phủ bọn họ đến nhường nào.
Bá tính trên đường thấy đội hộ tống sính lễ thì trêu ghẹo ầm ĩ. Trấn Quốc Công vừa hồi phủ đã cho người mang sính lễ đến, Thẩm đại nhân này ý chẳng phải là muốn cùng Trấn Quốc Công bái đường thành thân ngay lập tức hay sao?
Có người đỏ mắt nhìn sính lễ có sức nặng này, mỉa mai nói: "Hàn lâm quan chẳng có lợi lộc gì, hắn lấy tiền ở đâu mà đặt mua sính lễ long trọng như vậy? Có khi nào hắn tham ô tiền cứu tế lúc trước?"
Lời này cực kỳ vớ vẩn, nên lập tức có người mắng: "Thẩm đại nhân mới bóc hoàng bảng trước đó không lâu, hiến kế gia tăng sản xuất lương thực. Hoàng Thượng thực hiện lời hứa thưởng hắn mười vạn lượng. Hơn nữa lúc trước cứu tế quận Lưu Dương, mỗi một văn tiền được sử dụng đều đã ghi tên công bố công khai. Sao những việc này từ trong miệng ngươi nói ra lại biến trắng thành đen vậy?"
"Không sai! Bôi nhọ mệnh quan triều đình sẽ bị kiện, tốt nhất ngươi vẫn nên về nhà súc miệng sạch sẽ rồi hẵng ra cửa!"
Những người khác lòng đầy căm phẫn mà biện hộ giúp Thẩm Nghiên Bắc, kẻ nói ra câu kia không dám gây phẫn nộ gì thêm, mặt xám xịt lủi đi.
Đừng nói người ngoài, chính Cố Trường Phong cũng nghi hoặc Thẩm Nghiên Bắc đi đâu kiếm được nhiều bạc như vậy.
Nhìn một sân đầy rương, y đi lên mở thử một hòm. Từng hàng kim nguyên bảo mới tinh xếp ngay ngắn sáng đến chói mắt làm y sửng sốt. Tính sơ sơ cũng là hơn một vạn lượng!
Mở rương thứ hai, thứ ba, bên trong cũng toàn là nguyên bảo, số lượng ước chừng khoảng mười vạn.
Mở rương thứ tư là một ít trang sức kiểu dáng ngày xưa đặt trên lụa đỏ. Cố Trường Phong nhìn chằm chằm, y nhịn không được duỗi tay cầm một bộ trang sức đoan trang lên.
Hắn có vẻ ngoài thô kệch, chưa bao giờ dùng son phấn, cũng chưa bao giờ đeo trang sức. Những đồ này là của nữ tử vậy mà lại ở rương thứ tư, đủ để thấy được trang sức này rất có giá trị. Không phải là những đồ quý hiếm, mà những trang sức này mang ý nghĩa quý trọng.
Thẩm gia đã từng giàu có, nhưng đến khi Thẩm Nghiên Bắc nghèo túng cũng chưa từng đem mấy thứ này lấy đi cầm đồ, mà y cũng chưa bao giờ thấy nó. Thẩm Nghiên Bắc lại cố tình sai người đưa tới vào giờ khắc này... Đây rõ ràng là cha mẹ Thẩm gia chuẩn bị cho con dâu tương lai.
Cố Trường Phong tiếp tục mở rương với tâm tình phức tạp, y phát hiện ra bên trong là một bộ trang sức tinh mỹ đại khí, phát quan, đai lưng, ngọc bội đầy đủ mọi thứ. Cố Trường Phong mím môi, trang sức trong rương này y rất thích, Thẩm Nghiên Bắc là dựa theo sở thích của y mà chọn lựa.
Mở đến rương thứ năm, bên trong là một cây chủy thủ dị vực đặc sắc, chuôi đao được nạm hoàng kim cùng đá quý, vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Mở cái rương thứ sáu...
Lần lượt mở hết những cái rương, hốc mắt Cố Trường Phong nóng lên, càng xem trong lòng y càng lo lắng. Thẩm Nghiên Bắc sẽ không vì đặt mua sính lễ này cho y mà táng gia bại sản chứ?
Trấn Quốc Công phủ cái gì cũng có, y vốn không thiếu mấy thứ này......
"Sính lễ đã đưa đến, tiểu nhân xin phép trở về phục mệnh." Quản gia Thẩm phủ nói với vẻ mặt cung kính.
Lúc trước hắn còn nghi hoặc lão gia nhà hắn rốt cuộc muốn cưới ai, kết quả khi nghe được Hoàng Thượng cho lão gia cùng Trấn Quốc Công tứ hôn, hắn còn không kịp khi*p sợ đã bị Thẩm Nghiên Bắc phái đi đưa sính lễ. Đến tận khi tới cửa được quản gia Trấn Quốc Công phủ nhiệt tình tiếp đãi, hắn mới phục hồi tinh thần.
Lão gia nhà hắn thật sự muốn cưới vị Trấn Quốc Công tướng mạo cương ngạnh như hán tử này!
Cố Trường Phong hít sâu một hơi, y áp chế ánh mắt đang nóng lên mà dặn quản gia tiễn người ra cổng.
Bởi vì lòng nghĩ nhiều chuyện, nên dù nằm trên giường y cũng không có cách nào ngủ được. Tới giờ dùng bữa tối, nhìn đầy bàn món ngon y cũng không có tâm trạng gì ăn uống, chỉ gảy đũa mấy miếng miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Thật vất vả mới đến đêm, Cố Trường Phong lập tức thay xiêm y, rồi lẻn vào trong bóng đêm.
Cổng lớn Thẩm phủ treo cao đầy đèn Ⱡồ₦g đỏ đại hỉ, làm cho ai đi qua cũng biết rõ chủ nhân Thẩm phủ sắp có chuyện vui.
Màu đỏ tràn ngập cả phủ, đèn Ⱡồ₦g đỏ thẫm treo khắp nơi, đặc biệt là chỗ chủ nhân Thẩm phủ ở thì giăng đèn kết hoa nhiều hơn, nhìn thích mắt vô cùng.
Cố Trường Phong nhảy xuống từ trên nóc nhà, y liếc mắt nhìn lại, mọi chỗ đều dán chữ hỉ đỏ thẫm.
Trong phòng đèn vẫn sáng, hiển nhiên hắn còn chưa ngủ. Y nhẹ nhàng đẩy cửa vào làm cửa phát ra tiếng kẽo kẹt kinh động người trong phòng. Hắn ngồi ở trước bàn đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy là y ánh mắt chợt sáng lên.
"Sao lại qua đây?" Thẩm Nghiên Bắc buông 乃út trong tay, rồi bước nhanh tới.
Hắn như vừa mới tắm gội, trên người mặc trung y, tóc dài phía sau rối tung, ánh đèn vàng chiếu trên khuôn mặt đang cười dịu dàng, cũng làm trong lòng Cố Trường Phong vô cùng ấm áp.
Cố Trường Phong ôm chặt hắn vào lòng, vùi đầu bên gáy hắn, y hít thật sâu hương vị thoải mái thanh tân trên người Thẩm Nghiên Bắc.
Khó mà thấy bộ dáng thèm người của y như vậy, Thẩm Nghiên Bắc vòng tay ôm lại, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngủ không được." Cố Trường Phong phiền muộn.
Thẩm Nghiên Bắc khẽ vuốt sống lưng y, cười nhẹ: "Muốn ta ở bên lúc em ngủ?"
Cố Trường Phong không tỏ ý kiến, cảm xúc biến hóa của y cũng chỉ trong nháy mắt, y buông hắn ra, nhìn Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc hỏi: "Huynh đem toàn bộ gia sản đi đặt mua sính lễ đấy à?"
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, hắn tiện đà bật cười: "Em không phải vì thế mà không ngủ được đấy chứ?"
Cố Trường Phong gật đầu. Thẩm Nghiên Bắc kéo y ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó rót cho y một chén nước: "Cửa hàng và các chi nhánh đều kinh doanh khá ổn, mấy năm nay kiếm được không ít lời. Việc buôn bán dưa muối cũng không tồi, nên ta cũng đủ vốn lưu động, tiền còn dư mới đem đi sắm sửa."
"Với cả, còn có mười vạn lượng cùng một ít ban thưởng còn lại do triều đình khen thưởng nữa..."
Cố Trường Phong rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nhưng cũng không cần nhiều như vậy..."
"Sợ ta táng gia bại sản?" Thẩm Nghiên Bắc buồn cười: "Vậy em nuôi ta nhé, dù sao tiền đều cho em hết."
Cố Trường Phong nhíu mày: "Mọi thứ đều là của huynh, dùng đồ của huynh mang đến để nuôi huynh, huynh không cảm thấy..."
Đang nói, Cố Trường Phong đột nhiên dừng lại.
Y nghĩ đến lúc trong nhà không có gì ăn, Thẩm Nghiên Bắc đã tìm người trong thôn đòi lại tiền thuê đồng ruộng.
"Đây là tiền gia dụng, em là tức phụ của ta, không cho em thì cho ai?" Hắn vỗ vỗ tay y, đưa hết tiền cho y. Hốc mắt Cố Trường Phong lập tức đỏ hồng.
Thấy thế, Thẩm Nghiên Bắc vội an ủi nói: "Của ta thì cũng là của em, cũng chỉ là một chút không đáng kể. Hơn nữa em hiện tại là quốc công, có tiền có quyền, nói gì thì nói ta vẫn được món hời!"
"Nghiên Bắc..."
Tâm trạng Cố Trường Phong trở nên kích động, giọng nói của y như sắp khóc, Thẩm Nghiên Bắc hôn sườn mặt y, cười thở dài: "Ban đầu hứa nhất định sẽ dẫn thập lý hồng trang cưới em qua cửa, hiện tại cũng coi như đã làm được. Em không cần nghĩ nhiều, cứ vui vẻ đợi ta đến đón là được."
"Được."
Thẩm Nghiên Bắc đau lòng nhìn sự tối đen trong mắt y: "Không còn sớm nữa, đi ngủ nhé?"
"Ừ."
Nằm cạnh thanh niên, trong lòng Cố Trường Phong an bình, thần kinh căng chặt của rất nhanh đã thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ùa tới.
Một khắc nhắm mắt lại kia, Cố Trường Phong còn đang suy nghĩ: Liệu có phải vì cuối cùng đã có thể chấm dứt tâm nguyện, nên bản thân mới có thể trở nên đa sầu đa cảm như vậy?