Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 10

Tác giả: Nhật Lệ Phong Hòa

Chương 10: Kiện tụng

Edit & Beta: Yuuki
- --
Phu lang của Thẩm lão nhị cười lạnh, nói: "Ta nói này Lý đại tỷ, cái chuyện Thẩm Yến muốn cáo trạng Thẩm Hữu Tài thì liên quan gì đến nhà ta?!"
"Ngươi nghe ta nói đã!" Lý Đại Nương hưng phấn hỏi những tức phụ và song nhi khác: "Nhà Thẩm Hữu Tài có ba miếng ruộng nước tốt nhất ở phía tây và hai miếng ruộng cạn ở đầu thôn các ngươi biết không?"
"Lý Đại Nương, ngươi nói gì vậy, điều này ai chả biết rồi!" Tức phụ vay hoa cười mắng.
Lý Đại Nương đắc ý, sau đó ý vị thâm trường nói: "Đó là của nhà Thẩm Yến, ba năm trước Thẩm Hữu Tài thuê của cha mẹ Thẩm Yến!"
"Thuê từ nhà Thẩm Yến? Sao có thể? Con dâu Thẩm Hữu Tài hôm qua còn nói hắn dùng năm mươi lượng bạc mua!" Tức phụ váy hoa trừng lớn mắt khó tin nói.
"Vấn đề ở chỗ này mà, Thẩm Yến muốn đi cáo trạng gã ςướק đất nhà hắn." Lý Đại Nương tươi cười nhìn tức phụ váy hoa, "Ngươi mới gả đến đây chưa được một năm, ngươi cũng không biết lúc trước nhà Thẩm Yến có bao nhiêu tiền. Ruộng nước cũng có đến hai mươi mấy mẫu. Phú hộ Triệu gia cũng là mua đất từ nhà Thẩm Yến đấy."
Tức phụ váy hoa khi*p sợ trợn tròn mắt, song nhi áo lam không cho là đúng: "Nhà bọn họ trước kia quả thật phú quý, nhưng ngày hôm này đều đã nghèo túng cả rồi."
"Nếu Thẩm Yến thật sự muốn đi trạng cáo Thẩm Hữu Tài, vậy Thẩm Hữu Tài sẽ bị làm sao?" Có người hỏi.
"Nhẹ thì đánh hai mươi trượng, nặng thì tống vào ngục." Lý Đại Nương nói năng vô cùng khí phách, nói xong còn nhìn về phía Thẩm lão nhị gia, "Nhà các ngươi không phải cũng thuê mấy mẫu nhà Thẩm Yến sao? Tiền thuê đã trả chưa?"
Thẩm lão nhị gia nhảy dựng, nhưng vẫn ưỡn cổ lớn tiếng nói: "Đương nhiên là giao rồi. Sao có thể không giao? Mỗi năm chúng ta đều trả đúng hạn!"
"Phải không?" Lý Đại Nương nghi ngờ.
"Không nói nhảm với ngươi nữa, ta về nhà nấu cơm!" Bỏ lại một câu, Thẩm lão nhị gia cầm lên xiêm y còn chưa giặt xong rời đi.
Bởi vì quá mức sốt ruột, không để ý phía trước có người, nên ᴆụng phải một tiểu tức phụ đang đi tới.
"Úi, ai mà không có mắt vậy?"
Sắc mặt của tiểu tức phụ kia vô cùng khó coi, đúng là con dâu cả mới gả tới không lâu của nhà Thẩm Hữu Tài. Thẩm lão nhị gia hung hăng trừng tức phụ kia một cái: "Nhà các ngươi gây chuyện tốt rồi! Thật không biết xấu hổ!" Tiểu tức phụ này dường như cũng không phải vừa tới, đoán chừng lời vừa rồi của Lý đại nương đều lọt vào tai nàng.
"Ngươi mới mất mặt!" Sắc mặt nàng hết trắng lại đỏ, cuối cùng cắn răng một cái nhanh chân chạy về nhà.
Đi đến rừng trúc vô chủ gần thôn, Cố Trường Phong buông cái cuốc trong tay xuống, chần chờ hỏi: "Phu quân, không phải chúng ta muốn đi đến nhà Thẩm Hữu Tài đòi nợ sao?" Sao cuối cùng lại đến rừng trúc đào măng vậy? Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Người khác trả nợ thì bớt việc hơn chúng ta đi đòi nhiều." Ban đầu hắn tính trực tiếp đi đòi Thẩm Hữu Tài, nhưng ai biết được trên đường lại gặp được Lý Đại Nương, cho nên hắn cố tình nói cho thật nghiêm trọng. Dựa vào tính cách hóng drama khỏi ngủ của Lý Đại Nương, chắc chắn sẽ nói chuyện hắn muốn cáo trạng Thẩm Hữu Tài đi khắp mọi nơi.
Việc này vốn là Thẩm Hữu Tài đuối lý, mà hắn lại có thân phận tú tài, nếu thật sự làm lớn chuyện, Thẩm Hữu Tài tuyệt đối sẽ thiệt thòi.
"Bọn họ sẽ tự động đưa tới cửa?" Cố Trường Phong khó hiểu, nếu bọn họ sẽ chủ động trả nợ, thì đã sớm trả, sao lại chờ tới hiện tại.
"Sẽ!"
Thẩm Nghiên Bắc ném măng vừa đào vào trong sọt, thấy Cố Trường Phong vẫn còn nghi ngờ, cười giải thích cho y. Con dâu cả mới gả tới của Thẩm Hữu Tài là nữ nhi của Quách tú tài. Nếu Quách tú tài biết chuyện nhất định sẽ không để yên.
Nếu gã không làm loạn, nữ nhi của gã cũng sẽ làm ầm lên.
"Hay cho Thẩm Thành Võ ngươi! Thế mà nhà các ngươi lại lừa bọn ta!"
Quách thị giận tím người. Lúc trước nếu không phải thấy bọn họ có nhà có đất, tiểu nhi tử Thẩm Thành Văn có hi vọng thi đậu tú tài đạt công danh, nàng còn lâu mới gả tới đây. Ai mà biết đất đai này hơn nửa là đi thuê của nhà người khác. Ghê tởm nhất là cái nhà này còn nói đất là của họ, nếu thật sự bị bẩm báo lên huyện nha, cha nàng sẽ tức ૮ɦếƭ mất!
"Việc, việc này ta cũng không rõ lắm." Thẩm Thành Võ ấp úng nói.
"Mấy mẫu kia có phải của nhà các người hay không, ngươi cũng không biết sao? Nhà các ngươi đều coi kẻ khác thành kẻ ngốc phải đấy à? Thẩm Thành Võ, ta nói cho ngươi biết, nếu Thẩm Yến thực sự đến Huyện gia, đệ đệ ngươi đừng mong thi được tú tài!" Quách thị thu thập đồ đạc, nàng phải về nhà mẹ đẻ.
"Dung nhi, nàng đừng đi!" Thẩm Thành Võ giữ chặt Quách thị không cho nàng đi. Nhưng Quách thị đang nổi nóng, đột nhiên dùng sức dẫm mạnh lên chân hắn, ném lại một câu rồi thở phì phì rời đi.
"Nếu không xử lý việc này cho tốt, ngươi cũng không cần tới tìm ta nữa!"
"Dung nhi!" Thẩm Thành Võ nhìn Quách thị rời đi không thèm quay lại nhìn cái nào, sắc mặt trầm xuống, "Thật là ả phụ nhân yêu phú ngại bần! Còn nói là nữ nhân đọc sách biết chữ, đều coi trọng tiền tài như nhau."
"Quách thị đâu, gọi nó tới ăn trứng gà đi." Tức phụ của Thẩm Hữu Tài là Vương thị bưng chén trứng gà đường đỏ đặt lên bàn.
Bà ta nhìn nhi tử cúi đầu buồn rầu, nhịn không được nói: "Thành Võ, con có thể nói với tức phụ của mình không? Nó không cần đọc sách, thế mà trứng gà trong nhà sắp bị nó ăn sạch rồi! Thành Văn đọc sách vất vả như vậy, số trứng ga này mẹ tính để cho nó ăn."
Nữ nhi của tú tài thật là cao quý! Thành văn nhà bà cũng chỉ ăn một quả trứng một ngày, vậy mà Quách thị muốn ăn một ngày hai quả, thật là...
"Thành Văn béo như thế rồi, còn bồi bổ cái gì nữa?" Sắc mặt Thẩm Thành Võ càng khó coi, từ nhỏ đến lớn mẹ hắn đều đối xử bất công, cái gì ăn ngon đều giữ lại cho Thẩm Thành Văn. Rõ ràng là hắn luôn cố gắng làm việc để nuôi cả nhà, dựa vào cái gì mà Thẩm Thành không làm cũng có ăn?
"Đọc sách cần vận dụng đầu óc, sắp thi rồi, không bồi bổ làm sao được?" Vương thị nhìn Thẩm Thành Võ, dặn dò nói, "Con nói chuyện với nhạc phụ xem sao. Bảo ông chỉ điểm cho Thành Văn một chút, chúng ta là thông gia, đối với Quách gia chỉ có lợi mà không có hại."
Thẩm Thành Võ cười lạnh: "Còn chỉ điểm cái gì nữa? Quách tú tài không xé rách mặt là tốt rồi! Ruộng đất nhà ta thuê của Thẩm Yến bị nàng biết được, nàng về nhà mẹ đẻ rồi. Hiện giờ Thẩm Yến muốn đi Huyện thái gia cáo trạng nhà chúng ta ςướק đồ nhà hắn!"
Vương thị hoảng hốt: "Vậy... vậy chúng ta phải làm sao?" Lúc trước khi làm mai, Quách gia ghét bỏ nhà bọn họ nghèo, đất cũng chỉ có vài mẫu. Vừa lúc bọn họ có thuê mấy mẫu nhà Thẩm Yến, vì thế bọn họ nói dối, nhận vơ số đất kia là của nhà bọn họ.
"Nếu Thẩm Yến quyết đi đến Huyện lệnh, khảo thi tú tài lần này hay lần sau Thành Văn cũng không cần đi nữa!" Việc này nếu bị nói ra bên ngoài, quan phủ khảo nhất định sẽ có ý kiến với Thẩm Thành Văn, bị nghi ngờ phẩm hạnh không tốt cũng có khả năng lập tức bị loại.
"Mau đi ngăn cản hắn!" Vương thị tức khắc luống cuống, kêu to: "Mau đi tìm cha đi!"
Tức phụ hắn bỏ đi mà mẹ cũng không thèm quan tâm chút nào, chỉ biết đến Thẩm Thành Văn! Thẩm Thành Võ oán hận, nhưng sự việc trước mắt xử lý không tốt cả nhà hắn đều sẽ bị liên lụy. Hắn đành không tình nguyện ra ngoài tìm Thẩm Hữu Tài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc