Đại Khánh ngay tại chỗ trình diễn động tác mười tám kiểu lăn đáng khinh, một thân thịt ba chỉ còn nảy một cái trên mặt đất. Chuyện đầu tiên nó làm sau khi nhảy dựng lên chính là hướng về phía Triệu Vân Lan lớn tiếng rít gào: “Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi!”
Triệu Vân Lan không yên lòng “Ờ” một tiếng.
“Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi……” Đại Khánh cơ hồ á khẩu luôn, nó hoành hành hậu thế, tự cho là đã gặp qua đủ loại chuyện lạ, thế mà lại là lần đầu tiên chân chính chính lĩnh hội cái gì gọi là “Sắc đảm che trời”.
Cái gì Ân Trụ Vương moi tim người vì Ðát Kỷ, Chu U Vương phóng hỏa đùa bỡn chư hầu, Đường Huyền Tông đêm xuân triền miên bỏ bê triều chính mấy cái chuyện hoa mắt ù tai linh tinh này đều có thể giải thích được cả — Cả lũ đàn ông ngu xuẩn này vì mĩ sắc đúng là cái ૮ɦếƭ tiệt gì cũng làm ra được tất!
Đại Khánh trong lòng thần hôn điên đảo một phen, sau đó khí như tơ nhện hỏi: “Vậy…… Ngươi, các ngươi…… Hiện tại đến, đến mức nào rồi?”
Triệu Vân Lan sờ sờ mũi: “Chưa thế nào cả, lên giường rồi, nhưng mà chỉ ngủ thôi, da mặt hắn quá mỏng, vẫn chưa cho ta chạm vào a.”
Đại Khánh: “……”
Giường…… da mặt mỏng…… mỏng…… không cho chạm……
Vài từ này y như máy bay ném bom liên hoàn, rơi xuống bên tai Đại Khánh không khác gì pháo nổ vừa giòn vừa vang, sét đánh từ chín tầng trời cũng chẳng có được cái hiệu quả làm cho con mèo này hồn phi phách tán như thế đâu.
Nhất thời, từng giây từng phút từng ly từng tí những lúc Triệu Vân Lan và thầy Thẩm ở chung một chỗ lần lượt xẹt qua trong đầu Đại Khánh, mỗi một cảnh tượng lại đào ra trong cái đầu nho nhỏ của nó một cái hố sâu vạn trượng khiến cho mèo đen đáng thương trong nháy mắt phát ra một tiếng thở dài như thể đã trải mấy đời mộng ảo tràn ngập tính triết học___Mẹ nó, trên thế gian này còn có tên chủ nhân nào khốn nạn hơn Triệu Vân Lan nữa sao?
Đại Khánh cố sức đẩy đẩy ra mớ thịt dày trên cổ, ngửa đầu, dùng một loại ánh mắt vừa như sùng bái chiêm ngưỡng vừa như không thể tin được mà nhìn Triệu Vân Lan, thật lâu sau, giọng mèo hỗn loạn mới phát ra từ phế phủ: “Ngươi thật sự …”
Sau đó mèo đen hơi bị nhũn chân lại tót lên cửa sổ: “Ngươi có biết Trảm Hồn Sứ rốt cuộc là loại người nào hay không?”
Triệu Vân Lan phun sương nhả khói: “Ta đang muốn hỏi ngươi đây.”
“Ta không biết rõ.” Đại Khánh nghiêm túc nói, “Bắt đầu từ phong thần chi chiến, từ chư thiên thần phật đến tiểu yêu khắp nơi, lão miêu ta đều có thể nói ra đại khái xuất thân chân tướng của họ, nhưng ta không biết lai lịch của Trảm Hồn Sứ, ngươi có biết việc này nghiêm trọng đến mức nào không hả?”
Triệu Vân Lan cũng không ngoài ý muốn, y đã thấy bức tranh do chính tay Thẩm Nguy vẽ — Người đã gặp qua Côn Luân quân thì đương nhiên là sống vào lúc Đại Khánh vẫn còn ngu muội. Đại Khánh không rõ lai lịch của hắn là chuyện rất bình thường: “Nói những gì ngươi biết xem nào.”
“Ngươi biết Hậu Thổ chứ?” Đại Khánh nghĩ nghĩ, hỏi y.
Triệu Vân Lan sửng sốt một hồi mới trả lời: “[ Sơn Hải Kinh ] viết Cộng Công sinh Hậu Thổ, xem như nhất hệ hậu đại của Viêm Đế, [Chiêu Hồn ] cũng có ghi lại, nói Hậu Thổ là thần nắm giữ U Minh. Nhưng trong truyền thuyết dân gian thời sau thì ‘Hậu Thổ’ thường tề danh cùng ‘Hoàng Thiên’, hình như địa vị còn cao hơn một chút…… Cũng có một vài truyền thuyết cho rằng Hậu Thổ kỳ thật chính là Nữ Oa.”
“Đại khái thế.” Đại Khánh nói, “Năm đó Cộng Công ᴆụng ngã Bất Chu Sơn, Nữ Oa vá trời, luyện đá ngũ sắc làm thành trụ trời, chân thân hóa thành hoàng thổ ngăn cách âm dương, đó là khởi nguồn của trật tự U Minh. Có một cách nói cho là Trảm Hồn Sứ do lệ khí trong trời đất biến ảo mà thành, còn có cách giải thích khác, là hắn sinh ra ở nơi sâu tận ngàn thước dưới Hoàng Tuyền, nhưng mà dưới Hoàng Tuyền lãnh lệ thê lương thế nào đều là do phàm nhân tưởng tượng, thực ra với bọn họ cái gọi là nghìn trượng lệ khí và U Minh chẳng có quan hệ gì — huống hồ khi có Trảm Hồn Sứ, Hoàng Tuyền còn chưa thành hình thì lấy đâu ra mà sâu nghìn trượng?”
Triệu Vân Lan: “Ngươi đang nói Trảm Hồn Sứ cũng không phải là sinh ra ở U Minh à?”
“Có khả năng thế, nhưng ta cảm thấy quan hệ giữa hắn với Địa Phủ chỉ là hợp tác lẫn nhau thôi chứ chẳng có liên hệ thực tế gì đâu.” Đại Khánh nói, “Chuyện lâu lắc thì ta cũng không rõ ràng, chỉ có thể dựa vào suy đoán thôi. Đời sau thường coi Hậu Thổ là đại địa, nhưng mà đại địa thực sự là do Bàn Cổ một 乃úa bổ ra Hỗn Độn mà thành. Ngươi nghĩ coi, Nữ Oa vá trời đáng lý ra phải công đức viên mãn rồi mới đúng, vì sao bà ta phải hóa thành Hậu Thổ, hình thần câu diệt? Vì sao bà ta lại phải trấn giữ đại địa chân chính? Ở nơi đó bất luận có cái gì thì cũng có quan hệ không nhỏ với Trảm Hồn Sứ đâu.”
Điếu thuốc trên tay Triệu Vân Lan đã sắp cháy đến tay mà y hồn nhiên không phát hiện ra.
Đại Khánh thở dài: “Những gì ta nghĩ được cũng chỉ có như vậy thôi, mấy chuyện này quá xa xưa, nguyên nhân cũng quá sâu, ngươi…… Ngươi đó, sao lại lăn đến cùng một chỗ với hắn? Không biết đường mà quản chặt thắt lưng quần sao mà ai ngươi cũng dám chọc thế?”
Bi kịch hơn là y còn chưa kịp cởi thắt lưng kia…
“Muộn rồi.” Triệu Vân Lan dụi tắt thuốc trước khi nó cháy đến tay, nhét vào đống rác vật liệu trang trí bừa bộn, “Câu này ngươi nói muộn mất rồi.”
Đại Khánh tức mình gắt: “Đó là bởi vì khi ngươi thông đồng với hắn không có nói với ta hắn là ai! Nếu không thì ta đập nồi bán sắt cũng phải ngăn cản ngươi……”
“Ta nói ngươi muộn mất rồi,” Triệu Vân Lan ngắt lời nó, “Không phải muộn nửa năm nay, mà đại khái đã muộn đến mấy ngàn năm.”
Mèo đen sững sờ nhìn y, trong một nháy mắt nó cơ hồ cảm giác được Triệu Vân Lan đã nhớ ra cái gì rồi. Thế nhưng y lại chỉ châm thêm một điếu thuốc yên lặng đứng dưới cửa sổ, bóng hình bị ráng chiều kéo ra thật dài.
Đại Khánh ở bên cạnh chờ y hút hết một điếu thuốc, tàn rơi đầy đất. Người đàn ông rỗng túi rồi, bấy giờ mới duỗi tay ý bảo Đại Khánh nhảy lên, sau đó đi ra ngoài.
Đại Khánh: “Đi đâu đây?”
Triệu Vân Lan lạnh mặt nói: “Về số 4 đường Quang Minh, ta phải gặp Sở Thứ Chi trước sau đó hẹn âm sai___Người của ta, chỉ cần còn ở dưới quyền ta một ngày thì không thể để cho người khác bắt nạt được.”
Ban trực ban ngày của số 4 đường Quang Minh đã về rồi mà Sở Thứ Chi còn chưa đến. Triệu Vân Lan làm cho Đại Khánh cá chiên và sữa xong thì đi thẳng vào thư viện.
Y lấy ở cửa một cặp kính bảo vệ mắt, vừa đeo lên thì đã thấy Uông Chủy đang hoang mang rối loạn tách khỏi Tang Tán trong một góc khuất, Triệu Vân Lan bình tĩnh gật đầu: “Hai người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi.”
Uông Chủy mắng y một câu rồi vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Tang Tán cào cào tóc, da mặt cũng rất dày chẳng cảm thấy có bao nhiêu ngượng ngùng, hắn đi tới chỗ y: “Còn muốn tìm Côn Luân sao?”
Không biết tại sao, cặp kính che khuất đôi mắt của Triệu Vân Lan, ánh mắt của y bị thủy tinh cản trở có vẻ vô cùng lạnh lẽo, sống mũi lại càng cao thẳng. Mấy ngày nay không hiểu sao y gầy hơn một chút, khi hơi hơi ngẩng đầu sẽ để lộ đường cong của cái cằm hơi nhọn, sườn mặt anh tuấn thoạt nhìn hiện ra mấy phần đạm mạc không giống con người.
“Vô dụng thôi, cái gì dùng được đều bị người ta cố ý xóa bỏ hết rồi.” Triệu Vân Lan đưa ngón tay tìm kiếm dọc theo giá sách, “Ta muốn biết…… những chuyện liên quan đến Nữ Oa.”
Tang Tán ngẩn người.
“Nữ Oa tạo người, vá trời, Xi Vưu chiến Viêm Hoàng, Cộng Công đấu Chuyên Húc, ta đều muốn tìm, ta không tin bọn họ giấu được một người là có thể giấu diếm chân tướng.” Triệu Vân Lan đẩy đẩy kính mắt, kéo thang ra leo lên.
Y bắt chéo chân ngồi vắt vẻo trên thang cao, xem xong quyển nào là quăng quyển ấy, Tang Tán cũng không quấy rầy y mà chỉ chờ dưới đất để nhặt lại bỏ sang một bên.
Người như Triệu Vân Lan lúc bình thường sẽ làm cho người khác nghĩ nếu không phải sách gối đầu giường của y là tạp chí Play Boy thì màn hình máy tính cũng là mấy em chân dài, thế nhưng khả năng đọc cổ văn của y cao đến kì lạ, tốc độ cũng cực nhanh, ngón tay y lật qua trang nào thì cơ bản đã đọc xong trang đó, cả thư viện chỉ còn lại tiếng tay y lật sách.
Ngẫu nhiên, Triệu Vân Lan cũng sẽ dừng lại, buông sách, ra sức xoa xoa đôi mắt mình rồi dùng giọng nói rất thong thả nói chuyện phiếm với Tang Tán vài câu.
“Bất Chu Sơn là đường lên trời,” Triệu Vân Lan khoa tay múa chân, tiếng nói khản đặc, có vẻ mệt mỏi cúi đầu nói với Tang Tán, “Lịch sử ghi lại, hai người Cộng Công và Chuyên Húc vì quyền lực mà tranh đấu không ngừng, cuối cùng Cộng Công thất bại, phẫn nộ leo lên thần long ngồi nên mới ᴆụng sụp Bất Chu Sơn.”
Tang Tán mất một đống sức mới gật đầu mà vẫn chậm nửa nhịp.
“Ta không tin.” Triệu Vân Lan nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc, “Viêm Hoàng đại chiến Xi Vưu vô số năm, trời sụp đất nứt đất đá mù mịt đâu có ít, Bất Chu Sơn yên ổn, Bàn Cổ một 乃úa bổ đôi trời đất, Bất Chu Sơn vẫn yên ổn như cũ, cứ cho là thần long trời sinh thần lực đi chăng nữa, vậy chứ Đại Bằng trên núi cao chín ngàn dặm với con cá Côn ngoài Bắc Minh không biết bao nhiêu vạn dặm kia lại tính là cái gì?”(1)
Tang Tán đã đem mấy từ ngữ tượng hình với các danh từ của y lược bằng sạch, một lát sau, mới nói bằng khẩu âm kì quái: “Nếu chuyện này không có khả năng xảy ra thì chỉ còn lý do là có người khiến nó xảy ra thôi.”
“Cắt đứt đường lên trời,” Triệu Vân Lan miết ngón tay lên sách cổ, “Hoàng thiên, Hậu Thổ, tổ tiên là…… Đụng ngã, không biết ở đâu, cũng còn lại…….”
Tang Tán ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm thúy của y.
“Sau khi Bất Chu Sơn sụp đổ, Nữ Oa dùng những tảng đá khổng lồ vá lại bầu trời đổ mưa liên miên, chính mình hóa thân thành Hậu Thổ, tán hồn ở U Minh.” Triệu Vân Lan cau mày thật chặt, tiếp tục nói, “Trước khi Bất Chu Sơn sập xuống, phía trên liền với trời nhưng phần chân lại không tiếp với mặt đất…Khi đó U Minh còn chưa thành hình. Nữ Oa chính là hai tay tạo nên trời đất, bầu trời cả đêm đổ mưa lớn, thế thì lỗ hổng trên mặt đất là cái gì? Đất… trên đất… bùn đất……”
Tiếng nói của Triệu Vân Lan càng ngày càng nhỏ, cơ hồ biến thành thì thầm, sau đó y bỗng nhiên tiếp lời: “Từ từ, ngươi tìm cái đoạn Nữ Oa tạo ra con người cho ta xem lại xem nào.”
Tang Tán vừa đưa sách cho y thì Đại Khánh đã tiến vào. Nó nói với Triệu Vân Lan: “Lão Sở đến rồi.”
Triệu Vân Lan lập tức cất sách vở đi, leo xuống khỏi thang, đưa kính Tang Tán rồi vỗ vỗ vai của hắn.
Y đang muốn ra ngoài, Tang Tán lại mở miệng từ phía sau: “Lúc hỗn loạn, là không có trật tự chi cả đúng không, một người đều muốn có nhiều quyền…quyền lực hơn. Núi…cái đường lên trời mà ngươi nói đó, nếu sập…là do loại người đó, thì kết quả…..”
Hắn không tìm được từ ngữ thích hợp mà phải liên tục làm động tác tay nhưng Triệu Vân Lan liếc qua một cái thì đã hiểu____đó là chỉ sự tranh đấu không ngớt, Triệu Vân Lan gật đầu với Tang Tang rồi xoay người ra ngoài, trong lúc đó, có một ý nghĩ chợt lóe trong đầu y.
Hồng hoang ban đầu, thần ma chiến tranh không dứt, Viêm Hoàng đánh bại Xi Vưu, hình thành trật tự mới, mà người càng đến càng nhiều, năm đó Nữ Oa thổi khí cho tượng đất sự sống thì cái gọi là quyền lực cũng sinh ra. Không cần biết là loại người nào, ᴆụng sụp Bất Chu Sơn, chẳng lẽ có ý đồ đánh vỡ trật tự cũ để tái tạo cái mới, một lần nữa trở lại bộ dáng khi vạn vật bắt đầu, hân hoan hưng thịnh sao?
Triệu Vân Lan nhớ tới giấc mơ ngày trước, người nói chuyện với y trong mơ rốt cuộc là ai? Người đó có ý gì?
=========================
Sở Thứ Chi không đến một mình mà còn mang theo một cái đuôi — Quách Trường Thành ăn mặc giống như một cục bông, trên cổ quấn ít nhất hai cái khăn quàng cổ che lấp nửa khuôn mặt, ngụy trang bản thân thành một bé Ninja rùa thế kỉ mới. Trong đó có một cái rõ ràng là không phải của cậu.
Nghe nói sau khi Sở Thứ Chi biến mất thì Quách Trường Thành đi về phía nhà mình trong năm phút đồng hồ. Nhưng còn chưa lên xe thì cậu đã đổi ý. Cậu thấy mới ngay ngày đầu năm đã cô phụ lời nhắn của Đại Khánh thì thật sự rất không an tâm, vì thế lại xoay người về lại hẻm nhỏ kia tìm kiếm suốt một đường, cũng là một đường lắp bắp hỏi thăm đủ mọi loại người.
Lúc ấy vẻ mặt cậu rất là táo bón, giọng nói thì không liền mạch, quả thật nhìn cứ y như người nước ngoài đang luyện tập khẩu ngữ tiếng Trung vậy.
Tìm trong gió lạnh thấu xương suốt nửa tiếng, cuối cùng Quách Trường Thành ôm cái mũi hồng hồng được một dì phục vụ khu phố nhiệt tình tốt bụng đưa đến cửa nhà Sở Thứ Chi.
Khi dì ấy đi rồi Quách Trường Thành vẫn không dám gõ cửa mà cứ đi đi lại lại trước cửa nhà Sở Thứ Chi mấy vòng liền, không nghe thấy trong nhà có động tĩnh gì nên cậu chẳng yên lòng mà đi, muốn gọi cửa thì lại nghĩ đến cái vẻ mặt thấy mình là phiền của Sở Thứ Chi, thế là cũng không dám. Cho đến tận khi Sở Thứ Chi nhận được triệu tập của Trấn Hồn lệnh chuẩn bị ra cửa đi đến số 4 đường Quang Minh thì mới phát hiện được nhóc con ngốc nghếch lạnh cứng ngồi thu lu ở cửa nhà, đành phải rước cậu cùng đến luôn.
Không khí trong văn phòng rất áp lực, Sở Thứ Chi ngồi trước bàn làm việc, một tay đút túi, một tay khi có khi không nghịch bật lửa của Triệu Vân Lan, mắt lườm bàn chằm chằm, vẻ mặt lạnh như tiền. Đại Khánh vừa đến cũng chẳng thèm nói tiếng nào, cả văn phòng chỉ còn âm thanh Quách Trường Thành vừa hít mũi vừa lau sột soạt.
Thấy Triệu Vân Lan vội vàng mang sách chui từ trong tường ra, Sở Thứ Chi mới hơi hơi nâng đầu: “Gọi ta tới làm gì?”
Triệu Vân Lan ngồi đối diện nhìn sắc mặt của Sở Thứ Chi thì mở miệng hỏi luôn: “Những thứ vô nghĩa không cần nói, ta hỏi ngươi một câu thôi, ngươi có định rời đi không?”
Sở Thứ Chi hạ mắt, không nói gì
Triệu Vân Lan lạnh lùng nói: “Cái tay đút trong túi chìa ra đây cho ta, đừng tưởng ta không ngửi thấy cái mùi thối hoắc đó!”
Sở Thứ Chi cười một tiếng rồi rút tay trong túi ra, trong lòng bàn tay hắn có một đoạn xương nhỏ mà phần đỉnh lóe ra ánh sáng xanh âm u, đoạn xương rỗng ruột, mặt trên ᴆục bốn lỗ, gọi là cốt già, là một thứ chuyên để sai khiến cương thi, hành thi và vong linh. Vì vấy bẩn thi cốt của con người là việc lớn, cho nên cốt già xưa nay vẫn bị cholà một loại tà thuật.
Quách Trường Thành ngồi một bên hắt xì, Sở Thứ Chi liếc cậu một cái, chậm rãi nói: “Ta thấy ngươi cứ gọi người đưa thằng nhóc xui xẻo này về trước đi……”
Triệu Vân Lan không để ý tới hắn mà chuyển qua Quách Trường Thành: “Tiểu Quách, ngồi xuống — Đại Khánh, bảo nhà bếp nấu rễ bản lam cho cậu ta đi.”
“Nói cho ta biết ngươi muốn làm gì?” Triệu Vân Lan từng bước ép sát hỏi, “Cầm cái thứ thối hoắc này chui xuống đất tiếp tục làm Thi Vương của ngươi hả? Mang theo Xiềng Công Đức cả đời không thấy mặt trời, lúc nào cũng phải trốn tránh Địa Phủ sao?”
Sở Thứ Chi cũng lãnh đạm hẳn đi: “Ba trăm năm trước, là ta bừa bãi không hiểu quy củ, đã làm sai chuyện thì đương nhiên sẽ gánh vác hậu quả. Ba trăm năm ta thấy không oan, bằng không chỉ dựa vào mấy tên quỷ sai thì có thể làm gì nổi ta đây? Bọn họ còn dám kiêu ngạo không thèm cho ta mặt mũi như thế!”
“Xiềng Công Đức bị kéo dài thời hạn là lệ thường, sao người khác đều có thể nhẫn nại mà Sở Thứ Chi ngươi lại không hả?”
Sở Thứ Chi hạ giọng gằn từng tiếng: “Ta, không, phải, người, khác. Triệu Vân Lan ngươi nhớ kỹ cho ta, ta mang Xiềng Công Đức là chính ta cam tâm tình nguyện, ta cho bọn họ mặt mũi chứ không phải là đê hèn nhận sai về mình……”
Triệu Vân Lan ngắt lời hắn, giọng điệu cực nặng nề: “Chính ngươi làm ra cái chuyện vứt đi kia mà giờ còn có mặt mũi ở đây lên giọng với ta à?”
Sở Thứ Chi đập bàn cái rầm: “Ta nói đấy, thì làm sao? Ta nói cho ngươi biết ta không có hối hận đâu, cho ta về lại lúc đó ấy à, ta vẫn lột da rút gân thằng oắt đó như thường, cùng lắm thì lại vào ngục ngồi ba trăm năm! Cái gì mà người lớn trẻ con ghi công không ghi tội? Ở trong mắt ta chỉ có hai loại người là Gi*t được và không Gi*t được mà thôi. Còn nữa, cục trưởng Triệu, bây giờ không phải là ta muốn gây chuyện mà là có người ép ta, nếu tội của ta tày trời đến mức ba trăm năm còn chưa giải được, thế thì không bằng rận nhiều không sợ ngứa nợ lắm chả cần lo____ta đem cái tội này làm cho thỏa đáng luôn, ngày sau ai đẻ con ra thì trông coi cho tử tế, đừng để ta thổi cho một tiếng cốt già tan mẹ nó ba hồn bảy vía biến thành tiểu quỷ rồi lại kêu ca.”
Hắn vừa nói dứt lời đã bị Triệu Vân Lan giơ tay quăng ngay cho một cái bạt tai, thật sự là vừa nhanh vừa chuẩn, vừa vang vừa giòn, đánh cho mặt Sở Thứ Chi lệch hẳn sang một bên.
Sở Thứ Chi chưa làm sao, Quách Trường Thành đã giật mình ngửa về phía sau rơi tuột từ trên ghế xuống dính ௱ôЛƓ lên đất.
Hai người trong phòng giằng co không ai nhường ai, Đại Khánh cúi đầu kêu một tiếng, trong nháy mắt đó còn tưởng họ muốn ra tay với nhau luôn.
Lúc này, một đoàn sương xám tiến vào cửa sổ rồi đâm đầu vào vai Triệu Vân Lan, lăn theo cánh tay y xuống đến trong lòng, biến thành một phong thư.
Triệu Vân Lan cúi đầu nhìn thì thấy là một bức tín mà Thẩm Nguy vội vàng viết cho y: “Âm sai lên đường rồi, bất luận hắn muốn ngươi làm cái gì, trăm ngàn không được đáp ứng, chờ ta về nhà — Nguy.”
Chú thích
Côn, Bằng: Thần thú trong truyền thuyết cổ Trung Quốc, Bằng là loài chim lớn trên núi cao, Côn là con cá khổng lồ ngoài biển Bắc Minh nơi mặt trời không chiếu tới.