Triệu Vân Lan cau mày nhìn cô:“Cô không bệnh đấy chứ?”
Uông Chủy không trả lời, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, khi cô nhìn về một hướng như vậy giống như là đang ngẩn người, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói:“Khi đó tôi còn nhỏ, còn chưa đến mười bảy tuổi mà, không biết cái gì cả, vừa đơn thuần vừa ngu ngốc, mở mắt chỉ nhìn thấy việc xảy ra trước mắt, trong đầu u tối cũng chỉ nghĩ đến một con đường mà thôi. Tôi và Tang Tán là thanh mai trúc mã, cho dù thân phận có khác biệt nhưng cũng không cho hắn là người ngoài, cha muốn Gi*t hắn…tôi đương nhiên, đương nhiên là không chịu.’’
“Cô che giấu cho hắn y như nữ sinh trung học giấu thư tình không cho bố mẹ xem ấy.” Triệu Vân Lan không chút khách khí nói.
Gương mặt Uông Chủy thoáng qua một nụ cười nhẹ nhàng:“Đại khái là như vậy đi. Kỳ thật khi đó tôi rất oán trách cha mình, cảm thấy ông làm như vậy là không đúng, tôi cũng hổ thẹn lây, ông…ông ấy là tộc trưởng của chúng tôi, là người cha vĩ đại của tôi, sao lại có thể làm ra hành động vô sỉ như thế được chứ?”
Triệu Vân Lan không lên tiếng, biểu tình vẫn thối như cũ nhưng ánh mắt nhìn cô đã hiền hòa đi một cách khó nhận ra. Qua thật lâu sau mới nghe thấy Uông Chủy nhẹ nhàng thở dài: “Trên thế gian, đến tột cùng có nơi nào mà tất cả mọi người đều tự do, đều bình đẳng sao?”
Không ai trả lời cô, qua hồi lâu, Triệu Vân Lan mới đột nhiên mở miệng nói:“Có.”
Uông Chủy và Trảm Hồn Sứ đều quay phắt qua nhìn y, dưới môi Triệu Vân Lan còn dính một chút vết máu đỏ sẫm, sắc mặt tái nhợt dị thường lại càng nổi bật trên nền áo sơmi tối màu. Người đàn ông này cả người tiều tụy, chỉ có một đôi mắt sáng đến kinh người—ánh mắt y vẫn sáng như vậy, tưởng chừng trên thế giới không gì che mờ nổi.
Triệu Vân Lan dừng một lát, chậm rãi nói:“Đứng trước cái ૮ɦếƭ.”
Khuôn mặt của Trảm Hồn Sứ vẫn như trước mây mờ che đỉnh Vân Sơn ai cũng nhìn không thấy, nghe đến đó, hắn nhịn không được mở miệng nói:“Vậy không phải là dù có ở đâu cũng không có nửa phần hi vọng sao? Người phàm đau khổ giãy dụa một đời lại mong cầu cái gì? Lời này của lệnh chủ quá lạnh lùng rồi.”
“Mọi người đều như nhau cả thôi.” Triệu Vân Lan lẳng lặng nâng mắt,“Cái gì là công bằng, cái gì là bình đẳng? Trên thế gian này, phàm là một người có cảm giác công bằng, thì cảm giác đó nhất định được xây dựng nên trên cái trụ cột là sự bất bình đẳng của những người khác. Khi người ta sống không nổi thì bình đẳng là được ăn no mặc ấm như người khác; khi ăn no mặc ấm rồi thì bình đẳng là sống có tôn nghiêm như ai kia; khi mà ngay cả tôn nghiêm cũng có luôn thì lại nhàn rỗi đến mục ruỗng, thấy chính mình tài trí hơn người, làm thế nào thì làm cũng phải có nhiều hơn người khác cái gì đó thì mới cam tâm, không đến lúc nhìn thấy quan tài thì làm sao mà kết thúc được? Cuối cùng là có bình đẳng hay không, không phải đều là tự mình nói thôi sao?”
Trảm Hồn Sứ á khẩu không trả lời được, một lát sau mới cúi đầu nở nụ cười:“Ngụy biện.”
Triệu Vân Lan lập tức cười khẽ một tiếng, không để ý lời này, lại hỏi:“Tang Tán tạo phản thành công, Gi*t cha cô, mài phẳng tên tuổi trên tế đài, từ đó về sau tộc Hãn Cát không hề có nô lệ, sau đó thì thế nào?”
“Sau này tất cả những sự vụ lớn nhỏ trong tộc đều do gia trưởng mỗi nhà đứng ra, đại biểu cho cả nhà đưa ra ý kiến, mọi người cùng nhau thương lượng, được nhiều người tán đồng thì thông qua.” Uông Chủy nói,“Đây là do Tang Tán đề xuất, hắn không đọc sách, cũng không rời khỏi Đại Tuyết Sơn, lại có thể hiểu được cái gọi là dân chủ mà người đời sau đề xướng ….. Có thể thấy được thứ mà đại đa số mọi người mong muốn, bất luận là thời đại nào thì cũng không khác biệt quá nhiều.”
Triệu Vân Lan co một cái chân dài, hai tay khoát lên đầu gối ngồi đến thoải mái sung sướng chẳng ra cái hình dạng gì, lời nói từ miệng phát ra lại giống như dao nhọn, câu sau còn khoét tim người sâu hơn câu trước, y nghe đến đó, đột nhiên nói:“Cô là vì vậy mà ૮ɦếƭ phải không?”
Uông Chủy bất ngờ không kịp đề phòng, cơ hồ là ngẩn ngơ tức thời, sau đó ánh mắt chợt ảm đạm hẳn đi.
Khi mà người khác đều nghĩ cô sẽ không nói nữa, Uông Chủy bỗng nhiên lên tiếng:“Tôi là…… Tôi khi đó không có chỗ đi, đành vẫn ở lại trong nhà Tang Tán, ăn nhờ ở đậu, nhưng tôi không biết làm cái gì cả, khi còn nhỏ, mẹ tôi chỉ dạy tôi làm thế nào điểm trang cho mình và sử dụng nô lệ mà thôi, tôi không làm việc, cũng không săn thú được, ngay đến việc nhà cũng lo liệu không xong…Trong tộc có một cô gái muốn gả cho Tang Tán, cầu cha cô ấy đi làm mối, Tang Tán cự tuyệt, cô gái kia chạy trốn một mạch, chạy ra khỏi Tuyết Sơn, đến khi người trong tộc tìm được thì đã ૮ɦếƭ rồi. Nghe nói cô ấy trượt chân lăn từ vách núi xuống, đầu ᴆụng vào tảng đá. Cha cô ấy hận tôi, liên hợp với các nhà khác họp người trong tộc lại, nói tôi là con gái của cẩu thủ lĩnh, trời sinh biết yêu thuật, bọn họ khoan dung tha thứ để cho tôi may mắn sống sót, mà tôi lại không biết hối cải, mỗi ngày hết ăn đến nằm, còn chiếm lấy anh hùng Tang Tán của bọn họ, bởi vì ghen tị mà dám dùng yêu thuật trù ૮ɦếƭ con gái lão, muốn mang tôi…muốn mang tôi ra chém đầu.”
Bả vai Uông Chủy chợt run lên ____ cô từng từ nội tâm cảm thấy cha mình sai lầm, trong lòng người thiếu nữ ngây thơ ấy, các tộc nhân không nên bị nô dịch, bọn họ cũng là người, không nên hèn mọn đến nỗi sinh tử cũng không được làm chủ như thế, cô từng giống như Tang Tán, hi vọng bọn họ được sống tốt hơn, hi vọng bọn họ được sống bình đẳng, tự do, hạnh phúc.
Nhưng mà những tộc nhân được cô đồng tình và yêu quý ấy, thì ra lại oán hận cô như vậy.
“Cha của cô gái kia muốn mọi người giơ tay, không làm gì là không đưa ý kiến hoặc không muốn xử tử tôi, giơ tay là tán đồng tôi bị xử chém……”
Hai chữ “xử chém” không còn rõ tiếng, Uông Chủy rốt cuộc nhịn không được nữa, òa khóc.
Ngày đó mọi người dự thính ngồi đầy, biểu tình đều là vui sướng, cả rừng tay giơ lên đó, từng loạt từng loạt, so le không đều, từ trên đài cao nhìn lại giống như là móng vuốt ác quỷ lắc lư trong dòng sông sâu thẳm nơi u minh. Cơ hồ tất cả bọn họ đều giơ tay lên, bọn họ nhìn thiếu nữ bị trói giữa trung tâm, lạnh lùng, ૮ɦếƭ lặng, ngu muội, mà tàn nhẫn.
Bọn họ đạt thành sự nhất trí kinh người — Gi*t cô ta, chặt đầu cô ta xuống.
Trong lòng cho dù có trăm ngàn ngọn đèn sáng trưng, cũng sẽ bị tưới cho một vụn tro tàn cũng không còn.
Không có ai nhớ rõ cô đã làm gì…Hoặc giả có nhớ, thì những việc đó bất quá là cũng bị coi là âm mưu sâu kín mà thôi.
Nước mắt Uông Chủy từng giọt từng giọt rơi, rơi xuống đất lạnh, chợt hóa thành một luồng khói mỏng biến mất trong không khí, mà bóng dáng của cô cũng ngày một mờ nhạt mong manh ____ cô đã ૮ɦếƭ hơn ba trăm năm, vốn là không còn nước mắt, lúc này trong lòng đau đến cực hạn, chỉ biết đốt sạch linh hồn mình.
“Đừng khóc.” Triệu Vân Lan đưa tay nâng cằm cô, dùng ngón tay lau đi nước mắt, trong tay mang theo một lá bùa giam cầm hồn phách, quát khẽ một tiếng đặt lên trán cô. “Nước mắt” của Uông Chủy bị chặn lại, không chảy được nữa, cô trừng lớn đôi mắt to ngây ngô, ánh mắt đối diện người đàn ông dịu dàng đó trở nên mịt mờ, giống như ngây dại.
Triệu Vân Lan vươn Minh Giám, thấp giọng nói:“Lại gần đây.”
Uông Chủy bỗng nhiên có loại cảm giác, thật giống như hết thảy chân tướng kia, y đều biết rõ.
Cô sửng sốt một lát, sau đó chỉ thấy một luồng sức mạnh ôn hòa mà không thể phản kháng kéo mình vào trong Minh Giám đã ngừng lại. Cô nghe Triệu Vân Lan cúi đầu nói:“Trời tối sẽ lại cho cô ra ngoài.”
Uông Chủy biến mất tại chỗ, Triệu Vân Lan và Trảm Hồn Sứ bỗng nhiên lại chẳng biết phải nói cái gì
Triệu Vân Lan có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, tựa hồ là mệt ૮ɦếƭ đi.
Trảm Hồn Sứ trầm mặc một hồi, đưa tay vỗ vô vai y mấy cái:“Tạm thời đừng ngủ, ngươi bị Sơn Hà Trùy chấn thương, nếu ngủ ở đây sẽ làm hồn phách vừa mới ổn định lại dễ dàng bị tán đi, chờ chút nữa hãy ngủ — иgự¢ còn khó chịu không?”
Triệu Vân Lan ra sức xoa xoa mi tâm, khàn giọng nói:“Không sao, chỉ là con bé thối kia bỏ thuốc ta chẳng nhẹ chẳng nặng, nghe chừng phải choáng cả ngày.”
Trảm Hồn Sứ nói:“Không bằng ta đưa ngươi về trước rồi quay lại thu hồi Sơn Hà trùy.”
Triệu Vân Lan khoát tay, nhìn kiểu gì cũng là cậy mạnh miễn cưỡng lên tinh thần, cuối cùng y thật sự nhịn không được nữa mà thốt lên thống khổ:“Ta có thể hút thuốc không?”
Trảm Hồn Sứ:“……”
Triệu Vân Lan hoàn toàn hiểu thành hắn đã cam chịu, nhanh chóng châm một điếu đưa lên miệng hít sâu hai hơi như một con quỷ nghiện, một chút khói thuốc cũng không để cho Trảm Hồn Sứ ngửi thấy, tất cả đều thâm nhập vào phổi y, lúc bấy giờ mới thấy hả hê, người cũng tỉnh táo hơn không ít:“Ta không có việc gì, phun máu không chừng còn tiết độc nữa ấy chứ, vừa rồi là do không biết đó là Sơn Hà trùy nên mới không kịp trở tay thôi, đại nhân không cần để ý ta, nhanh chóng đem thứ kia thu hồi đi, Luân Hồi quỹ lần trước đã bị người khác nhanh chân lấy trước rồi, đừng vì ta mà chậm trễ.”
Trảm Hồn Sứ cứng đờ người:“Lần trước ngươi nhìn thấy sao?”
Triệu Vân Lan nhìn hắn bằng ánh nhìn rất là kì quái:“Ta có mù đâu ____ hơn nữa âm sai lại còn phát ra cả lệnh truy sát U Súc kia, kẻ nào mà to gan lớn mật như vậy, dám động thủ trên đầu thái tuế mà ra tay trước mắt ngài ?”
Trảm Hồn Sứ nhất thời trầm mặc, Triệu Vân Lan lập tức nhận ra hắn khó xử liền nói luôn:“A, ta chỉ là thuận miệng nói thôi, ngài không cần nói cho ta biết cũng được, có điều ta quản chuyện nhân gian, vạn nhất có cái gì liên lụy tới ta bên này, còn phải phiền đại nhân thông báo cho một tiếng đấy.”
Trảm Hồn Sứ cúi đầu lên tiếng, Triệu Vân Lan đứng lên dụi tàn thuốc xuống mặt đất đầy tuyết, giống như lại sống dậy rồi, sau đó y lấy ra một lá phù chú nhiều nếp nhăn vo thành một cục tròn tròn nho nhỏ, nhét vào miệng nhai nhai nuốt nuốt:“Phi, thật khó ăn, đi thôi, mời đại nhân làm trước đi?”
Trảm Hồn Sứ gật gật đầu, thu hồi sương xám đầy trời, Sơn Hà trùy lại hiện ra trước mắt hai người.
Triệu Vân Lan nuốt xuống một lá Định Hồn phù rồi mà lúc này vẫn cảm nhận được loại cảm giác kia truyền đến từ trên Sơn Hà trùy…lệ khí cùng với sự thê lương chấn động cả linh hồn. Một tay y đút túi áo, cằm hất cao, đứng thẳng người chăm chú quan sát quái vật to lớn kia. Bấy giờ mới phát hiện mặt cắt ngang của Sơn Hà trùy không ngờ lại là hình bát giác, cân đối sắc bén cắm sâu vào lòng đất.
Trảm Hồn Sứ đi mấy chục bước lên phía trước, đứng yên, hai tay khép lại. Một lát sau, mặt đất bỗng nhiên cuộn lên cuồng phong, mũ trùm và hắc bào trên người hắn trong gió cuốn ***g lộng tưởng chừng như cũng bị vén lên, cả người hắn lại vẫn được bao bọc trong đó không lộ ra một chút nào..
Chỉ nghe Trảm Hồn Sứ khẽ quát một tiếng:“Sơn hồn !”
Sơn hà trùy bắt đầu run rẩy, sau đó là mặt đất, lại sau nữa, cả Tuyết Sơn dường như đều chấn động theo, từ lòng núi xa xôi sâu thẳm phát ra âm thanh ù ù trầm thấp như tiếng sấm rền, như thể thần minh đời đời kiếp kiếp bị giam cầm dưới tầng tầng đá núi vừa bừng tỉnh mà phát ra tiếng than làm lòng người sợ hãi, bầu trời chợt tối như đêm phủ.
Quanh mình dường như có bóng người thoáng hiện, Triệu Vân Lan ở giữa gió mạnh gian nan mở to mắt, nhìn thấy những ảo ảnh chợt lóe mà qua trên không trung.
Y thấy Uông Chủy, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi trong sáng ngây thơ, cơ hồ vẫn còn là một đứa trẻ, đứng ở bên ngoài đám người. Một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi quần áo tả tơi đứng trên nơi cao, phảng phất có giao cảm mà xa xa quay đầu lại nhìn cô một cái, bốn mắt giao nhau, khuôn mặt lấm đầy máu đen bỗng nhiên lộ ra một nụ cười gần như là ngây ngô.
Sau đó hắn rít gào, cầm trong tay một cái xẻng sắt cực lớn huy về phía tấm bia đá trên đài tế, dưới chân hắn kia là triền núi bị máu tươi nhuộm đỏ, là vô số thi thể la liệt ngổn ngang.
Những người còn sống ngẩng đầu nhìn động tác của hắn
Người đàn ông kia san bằng tấm bia đá, sau đó im lặng một lát, bỗng nhiên dùng giọng nói khàn khàn hô to một câu, Triệu Vân Lan nghe không hiểu, nhưng cũng không khó khăn để y hiểu được ý tứ của người đó.
Trên người người đàn ông kia nhuộm đẫm máu tươi và bùn đất, giành được thắng lợi đó, nhưng trên khuôn mặt không có hoan hỉ, chỉ có bi phẫn—một dân tộc bị đàn áp đè bén hàng ngàn năm, luồng không khí tự do đầu tiên tràn đầy khoang miệng cơ hồ làm cho hắn nghẹn ngào đến nước mắt chảy ròng.
Đám người yên lặng bắt đầu hòa cùng hắn, trong sơn cốc quanh quẩn âm thanh những người đàn ông khóc gào.
Ảo ảnh phút chốc tiêu tán, Sơn Hà trùy dần dần nổi lên khỏi mặt đất, Trảm Hồn Sứ lại vươn tay:“Thủy phách !”
Triệu Vân Lan vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, ảnh ngược của Sơn Hà trùy màu đen sẫm ánh vào trong mắt y, gió bấc quất rát đôi mắt làm cho chúng thoáng đỏ lên, y đè lại mặt Minh Giám giống như đang an ủi linh hồn thiếu nữ bị giam trong đó, an ủi nỗi cô đơn và bất an suốt một đời cô ấy.
Đúng lúc này, một tiếng rít gào phá không mà đến, mang theo sự bén nhọn có thể đâm thủng màng tai người ta, Triệu Vân Lan không thể không nghiêng đầu tránh né, chỉ cảm thấy cái đầu vừa mới ổn định được một tí đã bị làm cho choáng váng thêm lần nữa, mà cái này còn chưa phải thế là xong, tiếng thét gào kia ngày một dày đặc, âm thanh càng ngày càng phóng đại mang theo tiếng nức nở thê lương. Loại âm thanh này nghe vào tai thì dường như cả lục phủ ngũ tạng đều bị người ta dùng móng tay ra sức mà cào phá vậy.
Âm thanh gào khóc càng lúc càng lớn, đến phút cuối tưởng rằng không thể khống chế được nữa, Triệu Vân Lan nghĩ mình lại sắp nôn ra.
Trảm Hồn Sứ ở cách đó không xa, áo choàng trên người lại ngưng tụ ra một màn sương xám trong nháy mắt đã chặt đứt âm thanh kia, mà Sơn Hà trùy cũng khôi phục nguyên dạng, chậm rãi hạ xuống như cũ, lúc này Triệu Vân Lan mới để ý đến mùi vị trong miệng liền đưa tay lên sờ, phát hiện ra không biết từ lúc nào y đã bất cẩn cắn nát đầu lưỡi của mình rồi.
“Đó là cái gì vậy?” Triệu Vân Lan hỏi.
Thanh âm bình tĩnh của Trảm Hồn Sứ rốt cuộc cũng nhuốm chút lo âu, hắn nói:“Lỗ mãng rồi, không thểmiễn cưỡng được, đó là vạn quỷ đồng khốc.(1)”
———–
(1) vạn quỷ đồng khốc: đồng khốc ở đây là cùng khóc, ý chỉ hàng trăm vạn linh hồn cùng cất tiếng gào khóc.